Hôn Sai 55 Lần

Chương 147: Uống nó (5)



Thế nhưng, nhìn vẻ mặt mẹ cao hứng và nếp nhăn khóe mắt, Cố Khuynh Thành có chút không nói nên lời, cô chỉ khẽ động môi, nói một câu: “Ngủ ngon.”

Có lẽ là Cố phu nhân quá mức hài lòng, cũng không có phát hiện Cố Khuynh Thành khác lạ, Cố phu nhân mở miệng dịu dàng, mang theo một tia vui sướng không kìm chế được: “Ngủ ngon.”

Cố Khuynh Thành không có mở miệng nói chuyện nữa, nét mặt hiện lên một nụ cười nhạt, đưa mắt nhìn Cố phu nhân đi ra khỏi phòng, cô mới chợt từ trên ghế salon đi xuống, chạy vào toilet, liên tục mở miệng nôn mửa ở trong bồn cầu, nhưng mà, nhưng mà cái gì không không nôn ra, chỉ thấy buồn nôn, ở trong dạ dày, đều thấy ghê tởm ở trong cổ họng.

Thật vất vả mới ngừng nôn, Cố Khuynh Thành ngồi trên sàn nhà, bám lấy bồn cầu, hơi thở gấp gáp, lại nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, lập tức có tiếng của Cố phu nhân: “Khuynh Khuynh?”

Cố Khuynh Thành vội vã bò từ dưới đất dậy, cô xoay người, quay ra nhìn mình tròn gương chỉnh lý đầu tóc rối bời của mình, sau đó mới xoay người đi ra khỏi toilet.

Trong tay Cố phu nhân cầm một cốc sữa tươi, mở miệng với Cố Khuynh Thành: “Khuynh Khuynh, uống sữa tươi sẽ trợ giúp cho giấc ngủ.”

Cố Khuynh Thành cảm thấy trong dạ dày lại có chút khó chịu, cô sợ mình sẽ nôn ngay trước mặt của mẹ, nên căn chặt răng, giả vờ trấn định gật đầu với Cố phu nhân.

Cố phu nhân cũng không có ở lâu, đặt cốc sữa ở trên bàn trà phòng ngủ, rồi rời đi.

Cố Khuynh Thành chờ tới khi cửa phòng ngủ khép lại một lần nữa, liền xoay người vào toilet, ghé vào bồn rửa mặt, cúi người, lại nôn một trận.

Cố Khuynh Thành nôn đến toàn thân mệt lả, mới hơi cảm thấy thoải mái một ít, cô mở vòi nước ra, rửa cả mặt, sau đó ngẩng đầu, nhìn vào trong chiếc gương to, thấy cô gái bên trong, sắc mặt trắng bệch doạ người.

Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm cái gương một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mím môi, xoay người đi ra khỏi toilet, cô nằm trên giường có chút chết lặng, lúc ở trong phòng làm việc tầng chót Thịnh Đường Xí Nghiệp, Đường Thời nói, gần như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai.

”Chỉ là Cố Khuynh Thành, cô có phải đã quá đề cao chính mình hay không?”

”Ba năm trước đây, tôi ngủ lấy sự trong sạch của cô, tôi cũng không có phụ trách gì với cô, cô cho rằng ba năm sau, cô mang thai con của tôi, tôi sẽ cưới cô sao?”

”Cô thật đúng là mơ tưởng!”

”Tôi cho cô biết, Cố Khuynh Thành, bất kể là cô, hay là đứa trẻ ở trong bụng cô, chỉ cần tôi không muốn, không ai có thể buộc tôi muốn!”

Cô còn nhớ rõ ràng, vẻ mặt của anh vào ngay lúc đó, là như vậy chẳng đáng và chán ghét.

Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm trần nhà, đáy mắt hiện lên một tầng ưu thương.