Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 115: Cô không chết



Hai chữ cuối cùng, môi đỏ mọng mân vô cùng nhẹ, rất nhẹ, giống như là một sợi lông từ giữa không trung uốn lượn, phất phới rơi xuống, xẹt qua môi của hắn, thậm chí hắn nghe thấy trong hơi thở cô dính vào mùi rượu cồn, hư ảo, thoang thoảng.

Cô xoay người lại, con ngươi dưới ánh đèn có chút nhu hòa, không khỏi làm hắn nhìn ngây người. Cô nhã nhặn lịch sự, thông minh, lạnh lùng, lộ ra một chút cơ trí, làm cho trái tim của hắn từ từ bùng lên, lần lượt bị cô làm cho kinh ngạc ————

Liên Phượng Vũ bị đâm chọt xương sụn, mắt khép hờ không nói. Lo lắng của hắn, thì ra cô đều hiểu! Nhưng mình lại chưa từng hiểu qua cô!

Con ngươi Ninh Tự Thủy lại trở nên lạnh lùng, xoay người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Tiếng nói thì thầm như có như không: "Phượng Vũ, em biết rõ mình đang làm cái gì, em không hy vọng anh nhúng tay vào. Tất cả ân oán, đều của một mình em, anh hiểu không?"

"Anh hiểu. Tự Thủy, mặc kệ em làm gì, anh cũng sẽ đứng bên cạnh em, nếu em hi vọng anh không nhúng tay vào, anh sẽ không nhúng tay, em hi vọng anh không quấy nhiễu em, anh sẽ không quấy nhiễu em. Anh tôn trọng quyết định của em"

Con ngươi Liên Phượng Vũ vô cùng kiên định phản chiếu thẳng trên cửa kính, trong ánh mắt không hề dao động.

Ninh Tự Thủy nhìn bóng dáng trên thủy tinh như ẩn như hiện, môi đỏ mọng nhấp nhẹ, không tiếng động phun ra hai chữ: cám ơn.

*****************

Thư phòng.

Kỷ Trà Thần đưa lưng về phía bàn đọc sách, đứng trước cửa sổ, mắt nhìn xuống cảnh đêm xinh đẹp của thành phố này. Không gian yên tĩnh, bóng lưng hắn cô đơn in trên sàn nhà có vẻ vô cùng cô đơn, không khí tẻ nhạt bao quanh hắn, buồn đau không rõ đang tràn ngập.

Từ chối lời mời của Kỷ Gấm Sóc, về đến nhà liền nhốt mình trong thư phòng, thậm chí không để ý tới lo lắng của Lưu Vân. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng không có cách nào bỏ qua rung động trong lòng mình, cơn sóng lớn mãnh liệt. Cả một buổi chiều, trong đầu đều là lời nói của Tiểu Ngư Nhi, bên tai không ngừng vang vọng, không ngừng vang vọng, giống như là một loại ma chú không có cách nào thoát khỏi, thậm chí người khác nói cái gì, hắn cũng không nghe được.

Ninh —— Tự —— Thủy! !

Ba chữ này giống như là kim châm chi cít, từng hồi đâm vào tim, vết thương rất nhỏ, đau đớn rất nhỏ, đang chậm rãi lan ra, dường như muốn làm cho trái tim quặn đau không đập nổi. Vẻ mặt trấn định từ từ trở nên trắng bệch, con ngươi thâm trầm u ám.

Cô không chết sao?

5 năm trước, mình tận mắt nhìn thấy thi thể của cô, cái viên thủy tinh này là hắn tự tay chọn lựa cho cô, làm sao có thể sai được? Thi thể cháy khét kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu, hình ảnh từ từ mơ hồ.

Rốt cuộc là thật, hay là giả?

Có một loại cảm giác chân thật mãnh liệt, Ninh Tự Thủy không chết! Cô không chết ———— tính tình Tiểu Ngư Nhi không phải cố tình gây sự, bịa đặt. 5 năm sau, trong hôn lễ của cô, chẳng biết tại sao lại nói đến Ninh Tự Thủy, nhất định là có nguyên nhân.

Nhất định là vậy!

Xoay người đứng trước bàn đọc sách, bấm số điện thoại.

"Yêu quái, lần này mặc kệ cậu đang ở đâu, phải quay về. Giúp tôi điều tra một chuyện!"

"Chuyện gì vậy?" Trong điện thoại, giọng nói lười biếng của yêu quái giống như mới vừa tỉnh ngủ, không còn hơi sức.

"Tôi lệnh cho cậu quay về, trước mặt trời lặn ngày mai, tôi phải nhìn thấy cậu xuất hiện ở trước mắt tôi. " Kỷ Trà Thần lạnh lùng bỏ lại một câu, cúp điện thoại. Con ngươi rơi vào trên chiếc gương cách đó không xa, vẻ mặt của mình sao quá khó coi ————

Cô không chết! Cô thật sự không chết sao?

Cái suy nghĩ này làm cho trong đáy lòng hắn có một loại cảm giác không nhịn được hưng phấn, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

*******
Dương Lưu Vân ngồi trên ban công, con ngươi ngắm nhìn phương xa, hốc mắt mơ hồ ươn ướt, giống như khẽ cúi đầu, nước mắt có thể rớt xuống.

Chợt, áo khoác ấm áp phủ lên cô. Ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, khóe môi đỏ thẫm kéo ra nụ cười khó coi.

"Sao vậy?" Đường Diệc Nghiêu đau lòng hỏi, từ lúc trở về, hắn phát hiện Lưu Vân có cái gì không đúng.

Dương Lưu Vân cắn xuống môi, gương mặt muốn nói lại thôi, dừng lại hồi lâu, mới lẩm bẩm mở miệng, tiếng khàn khàn dính vào, có chút đau lòng: "Anh Diệc Nghiêu, cô ấy không chết, năm đó anh lừa gạt chúng tôi, phải không?"

Con ngươi Đường Diệc Nghiêu hoảng sợ, một giây kế tiếp, bật thốt lên: "Em đang nói nhãm cái gì? Cô ấy sớm đã không còn nữa, năm đó tự tay anh nhặt xác cô ấy, làm sao có thể giả được? Làm sao anh có thể lừa gạt Kỷ thiếu gia, lừa gạt em ?"

"Nhưng————" Dương Lưu Vân cúi đầu, mâu thuẫn không dứt. Hồi lâu, tiếp tục nức nở nói: "Hôm nay, em cùng Thần đi tham gia hôn lễ Kỷ Gấm Sóc, chính tai em và Thần nghe được Tiểu Ngư Nhi nói, cô ấy không chết ———— Tiểu Ngư Nhi là người không nói dối ————"

"Lưu Vân, anh chưa từng lừa gạt em" Đường Diệc Nghiêu không còn hơi sức, khạc ra một câu, trong lòng tràn đầy khổ sở. Cô đối với mình, vĩnh viễn chỉ có nghi ngờ sao?

Nước mắt theo gương mặt an tĩnh rơi xuống, bả vai gầy nhỏ run nhẹ, bộ dáng đau lòng, đau lòng mê người. Giọng nói đứt quãng, nghẹn ngào: "Rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Bốn năm trước tôi bị anh mạnh mẽ chiếm lấy, 4 năm rồi, xem như em gả cho Thần thì có sao? Hắn đối với em vĩnh viễn chỉ là thân cận hơn một chút so người xa lạ. Từ trước đến giờ hắn cũng không yêu em, thậm chí ngay cả chạm đến em cũng khinh thường ———— ở trong lòng của hắn, thậm chí ngay cả một người chết, em cũng không bằng ———— Em thật sự rất khổ sở ———— Anh Diệc Nghiêu, em thật khổ sở, anh có hiểu không? Em tình nguyện vì Thần ngăn cản họng súng, trong khoảnh khắc tưởng đã chết rồi ————"

Trong lòng Đường Diệc Nghiêu đau xót, nhất là khi cô than thở khóc lóc thì trái tim hắn như bị bàn tay bóp chặt, bóp thật chặt, khó chịu, không thở nổi.

Chuyện 4 năm trước, vẫn làm cho mình hối tiếc không thôi! Không ngờ, người gây tổn thương cô sâu nhất, lại là mình.

"Đúng vậy, đúng lỗi của anh, đều là lỗi của anh ———— Lưu Vân, em trách anh thế nào cũng được, em đánh anh cũng được, mắng anh, cũng tốt, anh Diệc Nghiêu cũng sẽ không đánh trả" Đường Diệc Nghiêu đứng ở trước mặt cô, giơ tay lên lau đi nước mắt bên má cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, tràn đầy thương tiếc.

Hai mắt Dương Lưu Vân đẫm lệ, hút lỗ mũi. Trong con ngươi tràn đầy dịu dàng và cầu xin: "Vậy anh ôm em một cái được không? Em lạnh quá ———— Anh Diệc Nghiêu————"

Đường Diệc Nghiêu sững sờ, do dự mất mười mấy giây, sau đó không chịu được thế công tròng mắt dịu dàng của cô, cuối cùng bại trận, đứng lên nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, tay nhè nhẹ vỗ phía sau lưng của cô, an ủi cô.

Dương Lưu Vân rúc vào trong ngực của hắn, đôi tay ôm lấy hông của hắn thật chặt, chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu, trong nháy mắt, không biết là cố ý hoặc là vô ý, dấu môi son in trên môi của hắn ————

Trong lúc nhất thời cả người Đường Diệc Nghiêu cũng ngây ngẩn, cảm thấy trên cánh môi ấm áp và mềm mại, lòng tràn đầy vui sướng, nhưng cũng mâu thuẫn không biết làm sao, ngón tay cũng cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.

Dương Lưu Vân chậm rãi nhắm lại hai mắt, đôi tay từ phần eo của hắn dời đến cổ, ôm hắn thật chặt. Nước mắt trên làn da nõn nà đã khô cạn, chỉ để lại một dấu vết nhìn không rõ ————

"Lưu Vân, em biết mình đang làm gì không?" Đường Diệc Nghiêu hơi quay đầu ra, kéo xa khoảng cách giữa hai người. Hơi thở rõ ràng nặng nề, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn ———— cơ thể nóng lên, bụng dưới nổi lên lửa dục.

"Muốn em ———— Anh Diệc Nghiêu, muốn em có được không?" Tiếng Lưu Vân nhỏ như muỗi kêu, bàn tay nhỏ bé đã chủ động cởi bỏ áo khoác của hắn, tháo cà vạt, thậm chí ngay cả cúc áo sơ mi cũng thô lỗ tháo ra, ở trong bóng hoàng hôn, lộ ra lồng ngực to lớn, đầu ngón tay dịu dàng vân vê đầubi.

Con ngươi Đường Diệc Nghiêu trở nên đỏ sậm, một tay đẩy cô đến trên bàn đá lạnh lẽo, bàn tay bao trùm lên đỉnh nhọn mềm mại, cách lớp áo ngủ thật mỏng, xúc cảm dưới tay cực hạn đẹp đẽ, tình cảm quen thuộc lần nữa tràn vào trong đầu, giống như quay trở lại đêm ấy bốn năm trước ————

Loại cực hạn sự đẹp đẽ này, hắn cả đời cũng không thể quên.

Dương Lưu Vân ngẩng đầu lên, đầu lưỡi nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, đôi tay không biết tự lúc nào đã cởi quần áo hắn ra, thậm chí, lấy lại tinh thần thì cả người mình đã trần truồng hiện ra trước mặt của hắn. Trong con ngươi của hắn từ từ đỏ lên, có thể nhìn thấy vóc người mình uyển chuyển xinh đẹp, dưới ánh trăng là cỡ nào câu hồn, mà người đàn ông trước mắt này đang muốn vì mình nổi điên ————

Đôi môi nóng bỏng thỏa thích mút mỗi một tấc da thịt của cô, rơi xuống từng dấu ấn, khiến màn đêm vắng lạnh trở nên nóng bỏng. Bàn tay ở lối vào đào nguyên không ngừng vuốt ve, xoa nắn, chậm rãi tiến vào, cảm giác cực nóng nhất thời vây lấy, làm cho lý trí hắn lần nữa bị thiêu đốt.

"Ưmh ———— Ưmh ————" Tiếng dâm đãng từ trong môi của cô phát ra, mắt phượng mê ly, trên gương mặt của cô đỏ lên, da thịt trắng nõn lộ ra hồng, nhìn vô cùng đẹp. Kỹ thuật của hắn cao siêu, trêu chọc cô có chút chống đỡ không được, bắt đầu cầu xin: "Vào đi———— Cho em ———— Anh Diệc Nghiêu ———— Em sắp ————"

Môi Đường Diệc Nghiêu từ cô đỉnh nhọn chuyển dời đến cặp môi thơm mềm mại, ngăn chặn miệng nhỏ gọi không ngừng. Giọng nói khàn đặc lần nữa xác nhận: "Anh có thể sao? Lưu Vân"

Tiếng của cô đủ để cho hắn nổi điên, nhưng hình ảnh bốn năm trước chợt lóe lên ———— Cuối cùng không hy vọng dục vọng của mình một lần nữa tổn thương cô, nếu giờ phút này cô hối hận, hắn cũng có thể dừng lại.

Dương Lưu Vân không mở miệng, ngược lại là dùng đôi chân như ngọc móc eo của hắn, đem lấy thân thể chính mình dính vào trên người của hắn, bàn tay nhỏ bé câu trên cổ của hắn, cúi đầu nhẹ nhàng cắn đầu bi trên ngực hắn ————

Một giây kế tiếp, Đường Diệc Nghiêu không còn có lý trí nhưng do dự, nâng chân cô, nóng rực tiến thẳng vào, vùi vào trong cơ thể cô, để cho cái miệng nhỏ khít khao của cô bao quanh mình, khoái cảm liên tục không ngừng nhô ra, ở trong thân thể giàn giụa.

"A ———— Anh rất mạnh ————" Môi đỏ mọng thét chói tai, gò má ửng đỏ của cô, có chút tái nhợt, cho dù có dịch ướt át, vừa vặn chợt bị no căng mở, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi có chút không cách nào thích ứng.

Đường Diệc Nghiêu đau lòng, dịu dàng hôn lên tóc cô, dỗ: "Lưu Vân ngoan, một chút sẽ hết đau ———— Ngoan ————"

Dương Lưu Vân giắt trên người của hắn, không lên tiếng, chỉ cho hắn một ánh mắt an tâm. Lúc này Đường Diệc Nghiêu mới dám chậm rãi ra vào, tốc độ từ chậm đến nhanh, nóng rực ở trong hang động ân ái nhiều lần ra vàonơi thịt non mẫn cảm nhất, để cho tiếng thét chói tai của cô càng lúc càng lớn, càng lúc càng dâm đãng.

Chất lỏng dọc theo khe hở chậm rãi chảy xuống, giắt giữa hai chân của bọn hắn, mùi vị ngọt ngào tràn ngập ở giữa hai người.

Đường Diệc Nghiêu xoay người ngồi trên băng ghế, đặt cô ở phía trên, tay lạch bạch vỗ vào cái mông của cô, phát ra tiếng vang dội. Con ngươi thâm tình quyến luyến ngắm nhìn cô, giọng nói khàn đặc: "Đến đi ———— Bảo bối!"