Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 316: Cuộc đời của trư bát giới 5



Nghĩ đến đây, Mộ Như liền nhanh chóng đưa tay ra mở cửa xe, sau đó vội vàng lên xe, do di chuyển quá nhanh không để ý đến khung cửa nên đã vô tình va vào đầu gối, khiến cô đau đớn muốn té xuống.

Đông Phương Vũ vừa đạp ga vừa đóng cửa, chiếc Mercedes-Benz đột nhiên vọt lên, cô sợ tới mức không kịp dùng tay xoa đầu gối, vội đưa tay kéo qua dây an toàn.

Khi cô cũng ngồi ổn định, nhìn cảnh vật cùng những tòa nhà cao tầng lướt qua bên ngoài cửa kính xe, cô không khỏi cầu nguyện, Đông Phương Vũ nhất định đừng bao giờ gặp tai nạn xe, anh là người giàu có, thì không thành vấn đề nếu anh bị tai nạn xe giống như Đông Phương Mặc thì người có tiền vẫn sống khỏe mạnh.

Nhưng về phần cô, một khi bị tai nạn xe, cô không sợ chết ngay tại chỗ, mà cô sợ nhất chính là cuộc sống sống dở chết dở, lúc đó Đông Phương Mặc sẽ không muốn cô làm tình nhân của anh nữa, liền bắt cô trả lại 20 triệu, vậy chẳng thà cô chết còn tốt hơn là sống không phải sao?

Đông Phương Vũ lái xe được mười lăm phút, thì vội vã vượt qua cầu với kỹ thuật cực kỳ tuyệt vời rồi mới giảm dần tốc độ, lúc này, Mộ Như đã bị làm cho choáng váng, khi xe dừng lại, cô thậm chí còn không dám mở mắt ra.

"Chúng ta đến bãi biển rồi, đi xuống rửa sạch những mỹ phẩm kém chất lượng trên mặt của em ngay!"

Giọng nói của Đông Phương Vũ vừa lạnh lùng vừa thẳng thừng, bởi vì hiệu quả cách của không gian kín trong xe rất tốt, nên âm thanh vang lên trong xe khiến màng nhĩ của cô chấn động.

Nghe vậy Mộ Như mới miễn cưỡng mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quả nhiên là tới bờ biển, trên mặt biển đen như mực, nhưng trên bãi biển lại có ánh đèn, cô có thể mơ hồ nhìn thấy mọi người đang đi trên bãi biển.

Mộ Như đẩy cửa bước xuống xe, rồi nhanh chóng chạy về phía bãi biển, tuy có thể nhìn thấy bãi biển cách đó không xa, nhưng nơi Đông Phương Vũ đậu xe không phải ở bãi biển, mà là ở cuối bãi biển, cuối bãi, rất ít người lui tới, nhất là vào ban đêm, mọi ngườ đều tập trung ở giữa bãi, cuối bãi không còn ai.

Mộ Như đi về phía bãi, lúc này là giữa tháng 5, nhiệt độ ban ngày rất cao, nhưng biển về đêm vẫn hơi lạnh.

Cô kéo quần áo trên người mình do A Anh cho mượn, vốn dĩ cô đang mặc đồ của mình, nhưng A Anh nói quần áo của cô sau khi trang điểm không hợp với tuổi, cũng không hợp với kiểu trang điểm đậm, nên mới đưa cái áo bà ba sến sẩm màu đỏ hồng này cho cô.

Mộ Như thở dài, chậm rãi ngồi xổm người xuống, hất nước biển lên rửa sạch mỹ phẩm kém chất lượng trên mặt, may mà mỹ phẩm lưu lại trên mặt chưa đến ba tiếng đồng hồ, muối trong nước biển có thể kháng viêm, cô hy vọng sẽ rửa sạch lớp mỹ phẩm kém chất lượng trên mặt cô mà không để nổi mụn trên mặt.

"Tịch Mộ Như, em đang hẹn hò sao?"

Giọng nói ảm đạm của Đông Phương Vũ vang lên sau lưng Mộ Như, cô lặng lẽ đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ biển, nhưng cô sợ đến mức lảo đảo mà xém lao xuống biển.

"Không không..."

Mộ Như ổn định thân thể, lấy trong túi ra khăn giấy lau nước biển trên mặt, rồi hoàn toàn phủ nhận.