Hỡi Người Tình

Chương 10



Sáng sớm hôm ấy, HànĐinh và La Tinh Tinh cùng đáp tàu hỏa tới Bình Lĩnh. Đây là lần đầu tiên La Tinh Tinh trở về cố hương sau khi rời Bình Lĩnh, nên không tránhkhỏi xúc động, bồi hồi. Ra khỏi ga tàu, hai người đi thẳng tới nhà côbạn học thân nhất của La Tinh Tinh. Trước đó, La Tinh Tinh đã gọi điệncho bạn nàng. Bạn nàng đành nghỉ làm, ở nhà đợi nàng và Hàn Đinh.

Tới nhà cô bạn La Tinh Tinh, sắp đặt hành lý xong, Hàn Đinh vội vàng đingay. Anh tới Viện kiểm sát nhân dân thành phố Bình Lĩnh, làm thủ tụccần thiết để làm người bào chữa cho Long Tiểu Vũ. Sau đấy, được sự đồng ý của Viện kiểm sát, Hàn Đinh xem toàn bộ hồ sơ tài liệu liên quan đến vụ án của Long Tiểu Vũ do Sở công an Bình Lĩnh chuyển sang cho Viện kiểmsát để khởi tố. Những tài liệu này giúp anh hiểu thêm về vụ án. Theo báo cáo khám nghiệm hiện trường và kết quả điều tra trinh sát của bên côngan, vụ án xảy ra vào một đêm không trăng đầy gió. Gọi là đêm, nhưng chưa khuya lắm, bởi vào lúc ấy, đại đa số cư dân thành phố Bình Lĩnh đềuchưa lên giường đi nghỉ. Long Tiểu Vũ đột nhập vào Văn phòng của Côngtrường mở rộng, nâng cấp nhà máy chế dược Bảo Xuân, cưỡng bức nạn nhân.Trong quá trình vật lộn với nạn nhân, Long Tiểu Vũ dùng gậy gỗ đánh vàođầu nạn nhân. Dùng dao nhọn đâm vào bụng nạn nhân. Đâm liền ba nhát làmnạn nhân chết ngay tại chỗ. Gây án xong, Long Tiểu Vũ bỏ trốn khỏi hiệntrường. Sau quá trình điều tra, trinh sát tỉ mỉ, công an đã bắt giữ Long Tiểu Vũ vào ngày 26/12/1998. Nhưng Long Tiểu Vũ đã bỏ trốn ngay trongngày hôm đó. Sau khi truy nã ở nhiều địa phương, Long Tiểu Vũ bị bắt lại sau đó một năm. Đó cũng chính là cảnh Hàn Đinh đã được chứng kiến cáchđây một tháng tại nhà nghỉ Ái Quần ở Ngũ Khỏa Tùng.

Hồ sơ vụ áncũng cho thấy, ban đầu, khi bị thẩm vấn tại cơ quan công an, Long TiểuVũ không thừa nhận mọi hành vi phạm tội do bên công an cáo buộc. Anh tachỉ thừa nhận có gặp Tứ Bình vào buổi tối cô bị hại, nhưng không thừanhận đã giết cô. Mặc dù không lấy được khẩu cung của nghi phạm, nhưng cơ quan công an cho rằng, các chứng cứ khác đã đủ chính xác, và chuyển vụán sang Viện kiểm sát nhân dân Bình Lĩnh để khởi tố. Sau khi thẩm tralại quá trình điều tra, phá án của cơ quan công an, cũng như toàn bộ tài liệu chứng cứ do cơ quan công an chuyển sang, Viện kiểm sát nhân dânBình Lĩnh cho rằng, sự thật về vụ án giết người của Long Tiểu Vũ đã rõràng, chứng cứ đầy đủ, quyết định chuyển sang Tòa án nhân dân trung cấpthành phố Bình Lĩnh để xét xử, và yêu cầu tòa xử Long Tiểu Vũ tội cố ýgiết người.

Sau khi xem xong hồ sơ vụ án, Hàn Đinh càng nhận thức rõ hơn ý nghĩa chuyến đi lần này của mình. Anh nhận thức rất rõ rằng,điều anh mang đến cho Long Tiểu Vũ không phải là cơ hội sống, mà chỉ làquyền anh ta được có luật sư bào chữa theo luật định. Với Hàn Đinh, mặcdù tiếng là anh đến vì quyền lợi của Long Tiểu Vũ, nhưng kỳ thực là anhđến vì sự gửi gắm của La Tinh Tinh. Nếu không phải là nàng, chắc chắnanh sẽ không lặn lội xa xôi từ Bắc Kinh tới đây chỉ vì một vụ bào chữa,trên thực tế, chỉ mang ý nghĩa hình thức.

Trước khi rời Bắc Kinh, Hàn Đinh đã rủ Lâm đi uống rượu, thỉnh giáo Lâm về chuyến đi tới BìnhLĩnh. Lâm thật thà bày cho Hàn Đinh hai “độc chiêu”: Thứ nhất, phải đốichiếu tỉ mỉ mọi chứng cứ do bên công an cung cấp. Tìm ra trong đó cácchi tiết không phù hợp, hoặc tiền hậu bất nhất, hoặc khó có thể chứngthực, sau đó tập trung tấn công mạnh vào điểm yếu ấy. Thứ hai, nghiêncứu kỹ lưỡng động cơ phạm tội. Mặc dù động cơ phạm tội không thể trởthành lý do để được tòa xử vô tội, nhưng có thể trở thành lý lẽ chứngminh cho việc bị cáo phạm tội là vì tình cảnh thúc bách, vạn bất đắc dĩ, có thể thông cảm, châm chước được, từ đó giảm nhẹ sự căm giận của tòavà người nghe với bị cáo. Làm được như thế, cũng coi như vụ bào chữathành công. Lâm rõ là một con cáo già trong nghề. Xét về kỹ năng bàochữa, mục đích phạm tội quả thực thường không được coi là trọng tâm biện hộ. Trong luật, khái niệm mục đích phạm tội là để chỉ kết quả ngườiphạm tội mong muốn xảy ra khi thực hiện hành vi phạm tội, là mục tiêu mà người phạm tội hướng tới. Mục tiêu gây án của Long Tiểu Vũ đã sờ sờ rađấy, không cần phải bàn cãi nhiều. Đó chính là cướp đi sinh mạng củangười bị hại. Kết quả giám định pháp y đối với cái chết của Tứ Bình làchứng cứ thép không thể đảo ngược - đánh hai gậy rồi đâm tiếp ba nhátdao. Chẳng ai có thể tin rằng, mục tiêu mà tội phạm hướng tới không phải là giết người, mà chỉ là làm tổn hại hoặc trêu đùa người bị hại, rồikhông may quá đà. Nhưng rốt cuộc, động cơ gì đã khiến Long Tiểu Vũ giếtngười. Đây là điều cần làm cho ra nhẽ. Trong luật, khái niệm động cơ làđể chỉ khởi nguồn nội tâm của hành vi phạm tội. Nó có thể chứng minh mức độ ác ý chủ quan của người phạm tội là lớn hay nhỏ. Pháp luật TrungQuốc luôn phản đối việc “quy tội khách quan”. Khi định tội và đưa ra mức hình phạt với bị cáo, tòa không chỉ căn cứ kết quả gây ra bởi hành vicủa bị cáo, mà đồng thời còn phải xét đến ác ý chủ quan của bị cáo. Mứcđộ lớn nhỏ của ác ý chủ quan cũng là cơ sở quan trọng để tòa quyết địnhán phạt nặng hay nhẹ.

Sau một hồi phân tích, cân nhắc, Hàn Đinhvà Lâm quyết định chọn động cơ phạm tội của Long Tiểu Vũ làm điểm tiếpcận và trọng tâm đột phá của cả vụ bào chữa. Phương án này đồng nghĩavới việc: Hàn Đinh chọn mục tiêu giảm án cho Long Tiểu Vũ, chứ khôngphải chứng minh anh ta vô tội. Kỳ thực, khi đã chấp nhận làm luật sư bào chữa cho những vụ án như thế này, thì bất luận thế nào, cũng có nghĩalà anh đã chấp nhận đóng vai đen đủi, vai một anh lính tốt gọi là cótrong một vở kịch - mà ở đây là một phiên tòa đã sớm biết trước kết quả. Bởi trong phiên tòa - trên thực tế, chỉ còn ý nghĩa hình thức ấy - vẫncần phải có người nói đỡ bị cáo vài câu. Long Tiểu Vũ có thần kinh bìnhthường, được giáo dục, nên những câu chối tội đại loại như thần kinh cóvấn đề, không kiểm soát được hành vi, hay không hiểu biết pháp luật...,không thể đem ra áp dụng trong trường hợp này. Điều duy nhất có thể nóitới là phẩm chất đạo đức trước đây của anh ta - một thanh niên có phẩmchất đạo đức tốt, nhưng do nhất thời bồng bột đã làm chuyện dại dột, đềnghị tòa án xét thêm chi tiết này khi cân nhắc hình phạt... Nhưng kể cảlà như vậy, thì giết người phải đền mạng là luật Trời bất biến xưa nay.Long Tiểu Vũ rốt cuộc vẫn khó tránh khỏi tội chết!

Nhưng nhiệm vụ của luật sư coi như đã hoàn thành.

Anh có thể thanh thản mà nói với La Tinh Tinh rằng, anh “vô cùng xin lỗi”.

Anh cũng có thể đàng hoàng nói với La Tinh Tinh rằng: “Anh đã cố gắng hếtsức, nhưng sự thật là căn cứ. Pháp luật là thước chuẩn, luật pháp thì vô tình.”

Mặc dù đã xác định trước như thế, nhưng sau khi xem xonghồ sơ vụ án ở Viện kiểm sát, Hàn Đinh - với trách nhiệm của một luật sư - vẫn gọi điện thoại cho bạn học cũ của Lâm tên là Diêu Đại Duy làm độitrưởng đội trinh sát hình sự Sở Công an Bình Lĩnh, hẹn ông ta cùng đi ăn trưa. Diêu Đại Duy và Hàn Đinh đã gặp nhau một lần. Lại có Lâm đánhtiếng trước, nên Diêu Đại Duy vui vẻ nhận lời. Hàn Đinh mời ông ta ănhải sản ở nhà hàng hải sản vịnh Kim Hải nổi tiếng nhất Bình Lĩnh. Haingười chén tạc chén thù nói chuyện với nhau rất thân mật. Hàn Đinh - với thân phận của người bề dưới - lễ phép trình bày với Diêu Đại Duy lý doanh đến Bình Lĩnh, và mong ông ta nể mặt Lâm giúp đỡ anh. Diêu Đại Duylà người Đông Bắc, thân hình vạm vỡ, giọng nói sang sảng, tương phản với ngoại hình thô gầy của Lâm. Vừa trông đã biết ngay là người phóngkhoáng. Hàn Đinh đặt vấn đề xong, ông ta thể hiện ngay quan điểm củamình: Thứ nhất, Hàn Đinh đã là cấp dưới của Lâm, thì lần này đến BìnhLĩnh, có việc gì khó khăn cần giúp đỡ, hỗ trợ, cứ ới ông ta một tiếng.Thứ hai, mặc dù tội giết người của Long Tiểu Vũ không thể ân xá. NhưngHàn Đinh bào chữa cho anh ta với tư cách là luật sư là quyền lợi chínhđáng mà nghi phạm được hưởng theo luật định. Mặc dù ông ta là người tham gia điều tra phá án vụ Long Tiểu Vũ, nhưng rất hiểu và thông cảm vớiviệc Hàn Đinh đứng về phía đối lập với bên công an, bới lông tìm vết với những chứng cứ do bên công an cung cấp. Công an, kiểm sát và luật sưvốn chính là các bên khác nhau trong cùng một trình tự, vừa hạn chếnhau, vừa dựa vào nhau. Mỗi bên đều có sứ mệnh và chức phận riêng củamình. Luật sư thì cũng phải ăn. Nếu không có kiện tụng, thì luật sư biết lấy cái gì cho vào mồm. Bởi vậy, ông ta hoàn toàn hiểu và thông cảm.Duy có một điều ông ta nghĩ mãi không thông: Long Tiểu Vũ và La Bảo Xuân là người thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Long Tiểu Vũ nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền mời hẳn luật sư từ Bắc Kinh về cãi hộ?

Về việcnày, Hàn Đinh giải thích, anh là luật sư mới vào nghề vừa tốt nghiệp đại học, rất muốn tìm một vụ án lớn để trau dồi, rèn luyện tay nghề. Nhằmnâng cao trình độ nghiệp vụ và kinh nghiệm thực tiễn cho luật sư trẻ,Văn phòng luật sư của anh cũng ủng hộ anh thụ lý miễn phí vụ án này, coi như đóng học phí để anh học tập, rèn giũa mình.

Trước Diêu ĐạiDuy, Hàn Đinh đương nhiên không thể nói, anh đến Bình Lĩnh thụ lý vụ ánnày hoàn toàn là vì cô bạn gái La Tinh Tinh!

Anh đến Bình Lĩnh vì cái tình của La Tinh Tinh với Long Tiểu Vũ, và cũng vì cái tình của anh với La Tinh Tinh. Điều này có thể khẳng định chắc chắn trăm phần trăm.Nhưng điều anh không chắc chắn là không biết La Tinh Tinh có còn cáitình với anh không. Trước khi Long Tiểu Vũ xuất hiện giữa anh và nàng,cuộc sống của anh và nàng mới tuyệt vời làm sao. Nhưng kể từ sau khiLong Tiểu Vũ xuất hiện, mặc dù La Tinh Tinh vẫn sống chung với anh,nhưng Hàn Đinh vẫn có thể rất dễ dàng cảm nhận được rằng, anh chưa baogiờ cảm nhận được và cũng chưa bao giờ có được sự quan tâm, lo lắng màLa Tinh Tinh đã dành cho Long Tiểu Vũ.

Phải. Mặc dù anh và LaTinh Tinh vẫn sống chung với nhau như trước đây, nhưng hai người khôngcòn gần gũi, thân mật. Buổi tối hôm trước khi đến Bình Lĩnh, Hàn Đinh đã muốn gần gũi nàng, nhưng thái độ của nàng hết sức miễn cưỡng, nên anhlại thôi. La Tinh Tinh mặc dù không cự tuyệt, nhưng hết sức miễn cưỡng.Hàn Đinh nhận ra điều ấy. Nó khác hẳn trước đây khi hai người làm chuyện ấy. Hàn Đinh ép mình phải suy xét sự việc theo chiều hướng tích cực:Không phải nàng không yêu anh nữa, mà vì nàng không có tâm trạng. Nàngvẫn đang lo nghĩ chuyện của Long Tiểu Vũ. Nhưng anh lại nghĩ, yêu là ích kỷ. Trái tim yêu thương của một người liệu có thể dung nạp cùng một lúc cả hai người không? Về lý thuyết, điều này dường như là không thể.Nhưng liệu có trường hợp cá biệt không nhỉ? Như tâm trạng hiện tại củaLa Tinh Tinh chẳng hạn? Dù sao, Hàn Đinh không mong muốn rút ra một kếtluận rằng, nàng đã không còn yêu anh. Anh nghĩ, anh và La Tinh Tinh sống chung với nhau lâu như thế, tối lửa tắt đèn có nhau. Con người nào phải gỗ đá, làm sao có thể nhanh chóng quên sạch tất cả như thế được. Vớingười tình cũ là Long Tiểu Vũ mà nàng còn nặng lòng như thế, thì vớitình yêu của anh, nàng làm sao có thể dửng dưng cho được. Lý lẽ ấy dường như rất kín kẽ.

Cuộc sống của hai người trông có vẻ giống nhưtrước đây. Hàng ngày, La Tinh Tinh vẫn dậy sớm mua đồ ăn sáng cho HànĐinh. Buổi tối Hàn Đinh về nhà, vẫn nghe thấy tiếng xì hơi của nồi ápsuất trong bếp. Nhưng ngay cả tiếng xì hơi ấy cơ hồ cũng khác xưa, không còn đâu tiết tấu vui nhộn, phấn chấn của ngày xưa. Mà có lúc, thậm chínghe như tiếng ai đó đang thở gấp và thút thít. Hai người không chỉkhông còn ân ái với nhau, mà còn khách sáo với nhau hơn. Tâm sự ngàycàng ít đi. Hễ mở miệng là toàn những chuyện sự vụ, rất vô vị, tẻ nhạt.Đại loại như: Anh có muốn em cho ớt vào thức ăn không? Em cầm thêm íttiền mà tiêu. Ở nhà hết đồ uống rồi. Tối nay đi nghỉ sớm đi...

Sau khi đến Bình Lĩnh, ý định ban đầu của Hàn Đinh là ở nhà nghỉ. Bởi những nhà nghỉ loại nhỏ ở Bình Lĩnh không lấy gì làm chính quy cho lắm. Namnữ ở chung với nhau không nhất thiết phải xuất trình giấy kết hôn. Nhưng La Tinh Tinh khăng khăng đòi đến ở nhà cô bạn học của nàng. Khẩu khírất cương quyết. Hàn Đinh đành chiều ý nàng. Sau khi đến nhà cô bạn học, đúng như Hàn Đinh dự đoán, La Tinh Tinh ở luôn trong phòng ngủ của côbạn, để Hàn Đinh ngủ một mình ở một phòng khác. Khi giới thiệu Hàn Đinhvới cô bạn học, La Tinh Tinh chỉ nói mỗi từ “bạn”. Đến như từ “trai” ởđằng sau nàng cũng lược đi, chứ đừng nói đến những từ đại loại như vịhôn phu. Nàng không hề nhắc đến, dù rằng, nàng đã hứa sẽ lấy anh. Cô bạn nàng biết Hàn Đinh từ trước, biết anh là luật sư, trước đây từng đếnBình Lĩnh để giúp bố nàng trong một vụ kiện. Còn lần này đến Bình Lĩnhlà để giúp nàng thắng kiện.

Trước đây, Hàn Đinh chỉ biết cô bạnhọc của La Tinh Tinh tên là Dao Dao. Lần này đến, nghe La Tinh Tinh giới thiệu, mới biết tên đầy đủ của cô là Trình Dao, học trước La Tinh Tinhba khóa, năm nay hai mươi tư tuổi. Gọi là bạn học, kỳ thực là bạn cùngtrường, nhưng quan hệ của cô với La Tinh Tinh còn thân thiết hơn cả bạnhọc cùng lớp thông thường. Qua những câu trao đổi riêng tư ý nhị giữaTrình Dao và La Tinh Tinh, Hàn Đinh đoán rằng Trình Dao cũng biết LongTiểu Vũ, biết cả quan hệ giữa Long Tiểu Vũ và La Tinh Tinh. La Tinh Tinh từng bảo, nàng giấu tất cả mọi người, kể cả bố nàng, chuyện nàng vớiLong Tiểu Vũ. Nhưng hiển nhiên, Trình Dao là ngoại lệ.

Lần nàyđến Bình Lĩnh, Hàn Đinh phát hiện Trình Dao chỉ ở một mình trong căn hộ ở Làng mới công nhân. Bố mẹ cô may mắn là đợt cán bộ nhân viên cuối cùngđược cơ quan phân nhà. Họ đã chuyển đến một tòa chung cư mới xây cáchLàng mới công nhân không xa. Hôm tới Bình Lĩnh, Hàn Đinh bận đến Việnkiểm sát làm thủ tục, xem hồ sơ vụ án. Buổi trưa lại mời cơm Diêu ĐạiDuy. Buổi tối mới về đến nhà Trình Dao. Trình Dao và La Tinh Tinh đã nấu nướng xong từ lâu. Ba người cùng ăn cơm, nói chuyện phiếm, toàn chuyệnvô thưởng vô phạt. Trình Dao làm nghề thiết kế thời trang. Hàn Đinh bènnói chuyện thời trang với cô. La Tinh Tinh chỉ nghe hai người nóichuyện, rất ít khi chêm vào. Ăn xong, nàng cùng Trình Dao rửa bát trongbếp. Hàn Đinh ra ban công gọi di động cho Lâm, báo cáo việc anh đã đọchồ sơ ở Viện kiểm sát. Phải ra ban công, điện thoại di động của anh mớibắt được chút sóng yếu ớt.

Anh nói với Lâm về cảm tưởng của mìnhsau khi đọc xong hồ sơ vụ án, nói cả chuyện trao đổi với Diêu Đại Duylúc trưa. Đại để là, chuyện Long Tiểu Vũ sát hại Tứ Bình chắc chắn làcó. Chứng cứ cơ quan công an thu thập được rất toàn diện. Có nhân chứngxác nhận Long Tiểu Vũ đã tới hiện trường vào thời gian xảy ra vụ án. Cóbáo cáo khám nghiệm tử thi xác nhận Chúc Tứ Bình trước khi chết đã bịLong Tiểu Vũ cưỡng bức. Có báo cáo khám nghiệm hiện trường ghi lại dấuvết Long Tiểu Vũ để lại hiện trường. Còn có cả vật chứng là chiếc cánxẻng. Vết giày tại hiện trường và vân tay trên cán xẻng đều rất rõ ràng. Trên quần áo của Long Tiểu Vũ có vết máu của Tứ Bình. Bộ quần áo đượcgiấu trong phòng ở của Long Tiểu Vũ. Công an đã tìm thấy nó sau khi Long Tiểu Vũ bỏ trốn... Những nhân chứng vật chứng này đủ để bất kỳ một tayluật sư bào chữa nào, cho dù cự phách đến đâu, cũng phải ngán ngẩm. Đủđể mọi ý đồ muốn lật ngược tội danh giết người của bị cáo trở thành mơmộng viển vông... Lâm cười trong điện thoại:

- Thì ngay từ đầu,tớ đã chẳng bảo với cậu là tay Long Tiểu Vũ ấy có chín phần chết mộtphần sống đấy thôi. Mẹ kiếp, một phần sống cũng chẳng được. Tớ hiểu Diêu Đại Duy. Tay đó rất có nghề đấy. Những vụ án do tay đó xử lý thường làkhông có sai sót gì lớn.

Hàn Đinh nói:

- Xem ra, phải làmtheo phương án anh em mình đã bàn với nhau lúc đầu. Tìm xem có manh mốigì xung quanh nguyên nhân phạm tội của Long Tiểu Vũ. Xem xem một thanhniên vì sao đang yên đang lành lại đột nhiên cầm dao giết người, nguyênnhân rốt cuộc là do đâu. Nếu không phải vì mù luật, không phải vì thầnkinh bị kích động, thì rốt cuộc là vì cái gì. Nếu quả thật tìm được mộtnguyên nhân nào đó có thể khiến cho người ta cảm thông, thì đề nghị tòaxem xét khi cân nhắc mức hình phạt. Cũng chỉ có thể làm được đến thếthôi. Nhưng loại tội này, cho dù cãi thế nào thì cũng vẫn chẳng tích sựgì. Bởi cho dù tội có được giảm nhẹ đến mức nào chăng nữa, cũng khôngthể giết người không đền mạng.

Lâm đồng tình:

- Cậu chỉđược cái nói đúng. Nhưng thực sự, cũng chỉ có thể biện hộ được như vậythôi. Ngoài ra, chẳng còn cách biện hộ nào khác khả dĩ hơn.

Nóichuyện với Lâm xong, Hàn Đinh vững tâm hẳn. Trong điện thoại, Lâm cònnói một câu giúp Hàn Đinh trút hẳn một gánh nặng về tâm lý. Ông ta bảo:Hàn Đinh, cậu phải xác định thế này này. Chứng cứ bên công an họ có đầyđủ lại hay. Nếu không, cậu bào chữa không thành công thì sẽ phải gánhvác trách nhiệm lớn nhường nào với La Tinh Tinh? Với loại vụ án rắn nhưđinh này, đừng nói cậu chỉ là một anh luật sư, kể cả cậu là thẩm phán,kể cả vụ án này do đích thân cậu làm chủ tọa phiên tòa, tội của LongTiểu Vũ vẫn phải xử trảm. Chẳng còn cách nào khác!

Hàn Đinh ngẩnngười một lúc, mới ngộ ra thâm ý ảo diệu của Lâm. Anh bất giác mỉm cười: Kể cũng đúng. Đối phương quá mạnh hay quá yếu, mình đều dễ xử lý. Chứnếu thế trận cân bằng, lại phải một phen vất vả!

Trong điệnthoại, Lâm còn hỏi Hàn Đinh về thái độ của Diêu Đại Duy, rằng ông ta cóchịu giúp đỡ không. Hỏi xong, Lâm còn tỏ máu anh hùng hảo hán, chủ độngđặt vấn đề:

- Vài hôm nữa, tớ có việc phải đi Thượng Hải. Lúc tàu đến Bình Lĩnh, tớ sẽ nghỉ lại đó một ngày, giúp cậu gây dựng mối quanhệ với Diêu Đại Duy. Ở Bình Lĩnh, tay ấy có thể hỗ trợ cậu được ối việcđấy.

Hàn Đinh trả lời:

- Anh đến được thì hay quá. Em đang buồn như châu chấu cắn đây.

Nói chuyện xong, Hàn Đinh quay trở lại phòng khách, thấy sắc mặt La TinhTinh có vấn đề, bèn hỏi nàng bị làm sao. La Tinh Tinh không trả lời, màhỏi anh vừa nói chuyện điện thoại với ai. Hàn Đinh bảo nói chuyện vớianh Lâm. Một vài hôm nữa, anh Lâm đi Thượng Hải sẽ tạt qua Bình Lĩnh.Anh ấy muốn giúp anh nghiên cứu vụ án này. La Tinh Tinh còn muốn nói một điều gì đó. Nhưng Trình Dao đi từ bếp vào phòng khách, bảo mọi người ăn hoa quả. Cuộc nói chuyện giữa anh và nàng dừng lại ở đó.

Tối hôm ấy, ba người đi ngủ từ rất sớm. Ăn hoa quả xong, xem tivi được một lát, La Tinh Tinh bảo không muốn xem nữa, rồi đứng lên, đi vào phòng ngủ.Trình Dao cũng theo nàng vào phòng ngủ. Một mình Hàn Đinh ở lại phòngkhách. Xem hết bản tin buổi tối xong, anh cũng đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Hàn Đinh gọi điện cho Diêu Đại Duy. Diêu Đại Duy bảo buổi sáng bận, hẹn buổi chiều sẽ đích thân đưa Hàn Đinh tới trại giam gặp Long Tiểu Vũ,nhân tiện, giới thiệu anh với lãnh đạo trại giam để sau này Hàn Đinh đimột mình tới đó cho tiện.

Buổi sáng chẳng có việc gì. Trình Daođã đi làm. Tối qua, lúc nói điện thoại ở ban công, Hàn Đinh hơi bị cảmlạnh, vốn định tắm nước nóng để đuổi khí hàn ra khỏi cơ thể. Nhưng LaTinh Tinh bảo muốn đi với Hàn Đinh tới nghĩa trang hồ Hoàng Hạc tảo mộbố nàng. Thành ra, Hàn Đinh đành bỏ lại bình nước nóng đang đun dở,không tắm nữa. Hai người bắt một chiếc taxi rồi đi ra ngoại ô. Hàn Đinhvẫn có ký ức với con đường dẫn tới hồ Hoàng Hạc. Cuối mùa đông nămngoái, anh và Lâm cùng chánh văn phòng Vương đi theo con đường trơ trụibao quanh hồ tới viếng La Bảo Xuân. Khi ấy cũng giống như bây giờ. Nướchồ mặc dù không đóng băng nhưng đông cứng như nước chết. Cảnh cũ cònđây, nhưng Vương giờ bặt tin, không rõ đang ở nơi nào.

Nghĩatrang hồ Hoàng Hạc ở phía sau núi Di Lai Phong. Nơi đây mặc dù khôngtrông thấy hồ, nhưng có sự yên tĩnh của trời đất với cơ man cây cốikhẳng khiu cùng thảm lá khô lạo xạo. La Bảo Xuân đương nhiên không thểngờ rằng, phần mộ nhỏ bé của ông nơi này, khoảng tĩnh lặng nhỏ bé ôngđang có được lúc này là do con gái ông - người ông đinh ninh sẽ đượcthừa kế gia tài bạc triệu của ông - mua lại bằng số tiền ít ỏi nàng cóđược sau khi đã bán hết toàn bộ tài sản cá nhân. Sau khi mua phần mộ này và mai táng ông, số tiền con gái ông chỉ đủ để mua một tấm vé tàu hỏađưa nàng rời khỏi Bình Lĩnh. Trước khi đi, La Tinh Tinh còn phải vay của Trình Dao năm trăm tệ. Sau này, Hàn Đinh và La Tinh Tinh cùng tới bưuđiện gửi tiền trả lại cho Trình Dao.

Chưa đến Tết Thanh minh,nghĩa trang vắng vẻ, tĩnh mịch. Hàn Đinh theo sau La Tinh Tinh tìm đếnphần mộ bố nàng. Tấm bia mộ rất nhỏ, đặt ở vị trí bình thường, cũngchẳng có bài minh trên mộ chí, chỉ có một dòng chữ “Từ phụ La Bảo Xuânchi mộ”. Sau khi chôn cất bố, đây là lần đầu tiên La Tinh Tinh về quêtảo mộ. Nước mắt nàng rưng rưng. Hàn Đinh giúp nàng đặt bó hoa tươi muangoài cổng nghĩa trang lên trước phần mộ, rồi cùng nàng lạy người đãkhuất ba lạy. Sau đấy, hai người rời khỏi phần mộ của La Bảo Xuân, quaytrở lại trên con đường mòn nhỏ hẹp vắng hoe hoắt kẹp giữa hai hàng tùng. Đang đi, La Tinh Tinh đột nhiên hỏi:

- Hàn Đinh này, chiều nay, anh đi gặp Long Tiểu Vũ à?

Hàn Đinh:

- Ừ. Sao hả em?

La Tinh Tinh vẫn không dừng bước, nói:

- Anh định... bào chữa cho anh ấy như thế nào?

Hàn Đinh nghĩ ngợi một lát, rồi quyết định không kể quá chi tiết cho LaTinh Tinh. Nàng không hiểu về luật. Nếu kể quá chi tiết, nàng sẽ nảy ranhiều câu hỏi, nhiều ý kiến. Nếu giải thích không xuôi, không thuyếtphục được nàng, có khi lại thành rắc rối.

Nghĩ thế, Hàn Đinh trả lời:

- Chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi. Hôm qua, anh đã xem hồ sơ vụ án. Căncứ vào những tài liệu trong hồ sơ, thì vụ này thật sự là rất căng...

La Tinh Tinh hỏi:

- Trong hồ sơ nói thế nào hả anh? Hôm qua, có mặt Trình Dao, nên em không tiện hỏi.

Hàn Đinh:

- Anh chủ yếu xem xem bên cơ quan công an họ đã đưa ra những chứng cứ như thế nào. Nếu dựa vào những chứng cứ của họ, thì e là tội danh giếtngười của Long Tiểu Vũ rất khó có thể bào chữa được.

- Họ có những chứng cứ gì?

Hàn Đinh ngừng giây lát. Anh không nhẫn tâm kể với nàng từng chi tiết dínhmùi tanh của máu trong hồ sơ vụ án, không nhẫn tâm nói với nàng rằngngười trước đây nàng yêu là một kẻ tàn nhẫn nhường nào, không nhẫn tâmnói với nàng rằng, trước khi giết chết Tứ Bình, Long Tiểu Vũ đã cưỡngbức cô ấy, không nhẫn tâm nhìn thấy sự tan nát lòng của La Tinh Tinh sau khi nàng nghe chân tướng sự việc, không nhẫn tâm để chân tướng sự việc - lẽ ra nàng phải được biết từ lâu - bật ra từ miệng anh! Bởi thế, anhkhông thể không ngừng lại trong giây lát. Sau đấy, anh trả lời đại khái:

- Có rất nhiều chứng cứ, từ vân tay, dấu chân đến các dấu vết khác, còncó cả lời khai của nhân chứng. Những chứng cứ ấy đều có giá trị theoluật định. Một khi chúng được gửi tới tòa, tòa chắc chắn phải tin theo.Còn chúng ta, ít ra là cho đến lúc này, vẫn chưa có lấy được một chứngcứ, dù chỉ là một, để chứng minh rằng Long Tiểu Vũ không giết người. Trừ phi chiều nay, khi anh đi gặp Long Tiểu Vũ, anh ấy cung cấp được choanh một chứng cứ như vậy.

Bước chân của La Tinh Tinh chậm dần rồi dừng hẳn. Nàng không nhìn Hàn Đinh, chỉ nhìn đăm đăm hàng mộ thẳng hàng ngay ngắn xung quanh. Những bia mộ ấy đang hưởng thụ cái nắng ấm áp của ngày đông. Thoải mái, an lành.

La Tinh Tinh:

- Theo như anh nói, anh ấy không còn hy vọng nữa à?

- Tinh Tinh, mặc dù bây giờ chưa phải là lúc đưa ra kết luận, anh sẽ cốgắng hết sức để tranh thủ cơ hội giúp Long Tiểu Vũ. Nhưng em cũng phảicó sự chuẩn bị trước về tâm lý. Vụ này, thực sự, chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi.

La Tinh Tinh ngẩng đầu lên. Cái nhìn của nàng đậulên khuôn mặt Hàn Đinh. Ánh mắt nàng toát lên sự hoài nghi. Giọng nànghằn học:

- Hàn Đinh, em biết, anh không thật lòng muốn bào chữacho anh ấy. Anh không muốn để anh ấy sống! Anh đã tính toán, sắp đặt từtrước, rằng anh ấy có tội! Anh ấy phải đền mạng cho Chúc Tứ Bình. Anhbào chữa cho anh ấy chỉ là để nghiên cứu xem tại sao anh ấy lại giếtngười. Anh đã sớm biết rằng, nếu anh bào chữa như thế, tòa sẽ xử ngayanh ấy tội tử hình, không cần phải do dự! Anh đã sớm biết điều ấy!

Hàn Đinh không ngờ La Tinh Tinh lại bị kích động như thế, thậm chí còn sasầm mặt mày chỉ trích anh như thế. Sự chỉ trích của nàng khiến anh không rõ là bực mình thật sự, hay cố tình thể hiện sự tức giận. Anh phản báclại:

- Sao em lại nói như thế? Em tưởng rằng, anh cùng em lặn lội xa xôi đến Bình Lĩnh này chỉ là để nghiên cứu xem anh ấy vì sao giếtngười ư? Anh ấy giết hay không giết người không liên quan gì đến anh!Anh vì lẽ gì mà thích thú nghiên cứu chuyện này? Anh đến đây là vì em.Anh đã hứa với em là anh sẽ cố gắng hết sức. Anh sẽ cố gắng để có đượckết quả tốt nhất cho anh ấy. Hôm qua, vừa xuống tàu hỏa là anh phải tứctốc tới ngay Viện kiểm sát. Buổi trưa, anh còn mời cơm người của bêncông an. Tối qua, anh còn gọi điện thoại nhờ anh Lâm tư vấn, tham mưu.Hai anh em đã cùng bàn xem bước tiếp theo nên làm thế nào...

La Tinh Tinh chợt bật khóc. Nàng vừa khóc, vừa ngắt lời Hàn Đinh:

- Tôi nghe thấy hết rồi. Tôi nghe thấy các người đã bàn bạc với nhau nhưthế nào rồi. Anh nói với Lâm rằng bên công an họ có nghiệp vụ rất giỏi,không thể có sai sót. Anh còn bảo, anh ấy không thể giết người mà khôngđền mạng! Tôi nghe thấy hết rồi! Thì ra, các người đã tính toán, sắp đặt hết từ trước!

Hàn Đinh khi ấy mới biết, lúc nói chuyện với Lâmtối qua, anh đã sơ suất không để ý đến hệ thống tường vách quá mỏng ởkhu nhà tồi tàn trong Làng mới công nhân, nên La Tinh Tinh cơ hồ đã nghe không bỏ sót chữ nào trong câu chuyện của anh và Lâm. Anh sửng sốt hồilâu, rồi không kìm nén được giận giữ:

- Thôi được. Nếu em đãkhông tin tưởng anh như thế, thì anh rút khỏi vụ này, không làm luật sưbào chữa cho anh ấy nữa. Em mời cao thủ khác đi. Anh đã biết ngay từ đầu rằng, nếu để bất kỳ ai bào chữa cho Long Tiểu Vũ, thì kể cả khi anh ấybị xử tội chết, em cũng chẳng nói gì. Nhưng chỉ cần anh bào chữa cho anh ấy, dù anh có cố gắng đến đâu, em cũng vẫn cứ trách anh! Đã như vậy,sao em không bảo anh thôi bào chữa vụ này để đỡ nghi kị nhau? Luật sưbây giờ có đầy. Nếu em không muốn dùng luật sư do tòa chỉ định, anh cóthể bỏ tiền ra giúp em thuê một luật sư. Thuê ở đây cũng được, mà về Bắc Kinh thuê cũng được!

Kể từ lần trước cãi cọ với La Tinh Tinh,Hàn Đinh đã thề sẽ không bao giờ to tiếng với nàng. Nhưng lần này, anhkhông thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Anh nghĩ, ngay từ đầu, lẽ ra khôngnên ôm rơm nặng bụng, bào chữa cho tình địch trong một vụ án chắc chắnkhông thể thắng. Sắc mặt anh đỏ lựng vì giận dữ. To tiếng xong, anh biết giọng nói mình đã vượt ngoài tầm kiểm soát, nhưng to tiếng thì cũng đãto tiếng rồi. Anh muốn nói lời xin lỗi, nhưng vì sĩ diện, lại thôi. Anhbiết, La Tinh Tinh không thể chịu nổi khi anh như vậy. Quả nhiên, nànggiàn giụa nước mắt rồi quay người chạy đi. Hàn Đinh không đuổi theo.Nhìn theo bóng nàng chạy thật xa, anh mới cất bước, một mình lầm lũi rakhỏi nghĩa trang. Đứng ở cửa nghĩa trang ngó nghiêng xung quanh, nhưngLa Tinh Tinh đã mất dạng từ khi nào. Anh bắt một chiếc xe buýt ngay bênđường rồi trở về thành phố. Mãi đến gần trưa, mới về tới nhà Trình Dao.

Trình Dao cũng đã về. Cô ra mở cửa cho Hàn Đinh. Vào nhà xong, Hàn Đinh hỏi:

- Tinh Tinh về chưa hả chị?

Cô chỉ vào phòng ngủ, rồi lấy tay làm hiệu bảo Hàn Đinh vào bếp. Cô thì thào:

- Hàn Đinh này, nói thật với chị đi, thật lòng, em có thích La Tinh Tinh không?

Hàn Đinh:

- Em có.

- Em có biết về quá khứ của con bé không? Chuyện trước đây giữa nó với Long Tiểu Vũ ấy?

Hàn Đinh lặng thinh, không biết trả lời sao, nên nói là biết hay không biết. Im lặng một lúc, Hàn Đinh lắc đầu.

Trình Dao thở dài, bảo:

- Tinh Tinh và cậu Long Tiểu Vũ kia yêu nhau sâu sắc lắm. Đúng lúc haiđứa đang yêu nhau chết đi sống lại, cậu ta đột nhiên để lại một tờ giấyrồi bỏ đi. Tinh Tinh quá choáng váng. Đúng vào thời gian ấy, bố con béqua đời. Chuyện lúc ấy thế nào, em cũng biết rồi. Tối qua, chị và TinhTinh tâm sự với nhau mãi. Con bé bảo, nó biết em tốt với nó. Con bé vốncũng rất muốn tốt với em. Chị biết, con bé là người rất trọng tình cảm.Nó đã bảo tốt với em thì chắc chắn nó sẽ tốt với em. Nhưng chẳng hiểusao, cái cậu Long Tiểu Vũ kia lại tìm được con bé, làm nó bị xáo trộnghê gớm. Con bé không quên được những kỷ niệm giữa nó với Long Tiểu Vũ.Dù sao, đấy cũng là mối tình đầu. Chậc. Thật ra, Long Tiểu Vũ trước đâyđã yêu một cô gái khác. Nhưng cậu ta là người con trai đầu tiên TinhTinh đem lòng yêu thương, nên con bé rất nặng tình với cậu ta. Chị cũngđã gặp Long Tiểu Vũ. Cậu ấy không thư sinh, sáng láng như em, nhưng cũng có thể gọi là điển trai, có bằng đại học, cũng đã lăn lộn, từng trảitrong xã hội. Con gái, nhìn chung, thích cái chất và phom người của cậuta. Hôm Tinh Tinh lần đầu tiên đưa cậu ta đến nhà chị chơi, chị đã nhậnra con bé mê cậu ta quá mất rồi. Dù sao, Long Tiểu Vũ cũng đã va vấpngoài xã hội, nên ăn nói kín kẽ, biết nên nói gì và không nên nói gì.Lúc ở bên Tinh Tinh, cậu ta rất ít nói. Nhưng chị vẫn có thể cảm nhậnđược, rằng cậu ta là người biết điều. Cậu ta cũng rất tốt với Tinh Tinh. Nên chị rất hiểu vì sao đến bây giờ, con bé vẫn chưa quên được cậu ta.Em có hiểu những điều chị nói không?

Trình Dao hỏi lại Hàn Đinh.Hàn Đinh đương nhiên hiểu, nhưng không thể vui được. Với anh, đây khôngphải là chuyện hiểu hay không hiểu. Anh thật sự muốn hỏi Trình Dao, cũng muốn hỏi cả La Tinh Tinh, rằng: Vậy các người có hiểu cho tôi không?Tôi chỉ yêu một cô gái, và làm những điều tôi cho là cần làm với cô ấy.Nhưng cô ấy vẫn không quên tình cũ, vẫn muốn quay lại với người tình cũ, vậy mà các người còn muốn tôi phải hiểu. Thử hỏi, tôi đã làm gì quáđáng! Trình Dao đọc được sự không vui trong lòng Hàn Đinh. Cô nói triếtlý sâu xa:

- Hàn Đinh ạ, nếu em thật lòng yêu Tinh Tinh, em nênđộ lượng với con bé. Em phải biết rằng, con bé ít tuổi hơn em, không cótrình độ như em, lại là con gái. Khả năng kiểm soát tình cảm của con gái kém hơn con trai. Với con gái, có lúc, không thể chỉ nói lý lẽ. Con gái thường không nghe theo lý lẽ, mà nghe theo tình cảm. Con gái cảm tínhhơn con trai. Con trai lý trí hơn con gái. Đây là sự khác nhau giữa contrai và con gái. Ai cũng đều như vậy cả. Thế nên, em phải bao dung vớicon bé, nhường nhịn con bé.

Trình Dao đã nói thế, Hàn Đinh chỉ còn biết im lặng.

Thấy anh bình tĩnh trở lại, Trình Dao mới mỉm cười, vẻ hài lòng:

- Lát nữa, em lựa lời khuyên bảo, an ủi con bé. Con bé bây giờ cần nhữngđiều như thế. Buổi trưa, hai đứa ra ngoài ăn cũng được, mà ở nhà hâm lại cơm canh cho nóng rồi ăn cũng được. Buổi chiều, em còn phải đi gặp Long Tiểu Vũ nữa, đúng không? Nhớ thu xếp đi cho sớm, kẻo nhỡ việc.

Hàn Đinh gật đầu, nhìn Trình Dao cười, cảm kích trước tấm lòng của cô. Anh hỏi:

- Buổi trưa, chị không ăn ở nhà à?

Trình Dao vừa lắc đầu, vừa đi ra khỏi bếp, bảo:

- Chị về lấy ít đồ thôi. Trưa nay, chị đi ăn chiêu đãi.

Trình Dao còn nhìn Hàn Đinh hất hàm về hướng phòng ngủ đầy ý tứ rồi mới tấttưởi ra khỏi nhà. Hàn Đinh quay về phòng ngủ của mình, cởi áo khoácngoài. Anh nghĩ bụng, Trình Dao nói rất đúng. Những lời của cô làm sựtức giận và tủi hờn trong anh lắng xuống. Anh bình tĩnh nhìn nhận lạimình và tự vấn mình: Mày có yêu La Tinh Tinh không? Xa nàng, mày có chịu được không? Khi đã bình tĩnh, anh chỉ cần một giây để trả lời những câu hỏi của mình: Mình yêu nàng, thật lòng yêu nàng, không thể rời xa nàng. Nếu phải xa nàng, mình sẽ buồn và đau khổ. Bởi vậy, mình cần phải giúpnàng. Nàng vẫn còn là một cô bé. Cô bé ấy không muốn phải chứng kiếncảnh người mình từng đem lòng yêu thương phải chết. Nàng mong muốn sinhmạng nàng đã từng yêu thương ấy được tiếp tục sống với nàng trong cùngmột thế giới, dưới cùng một bầu trời. Dẫu rằng người ấy có phải suốt đời sống cảnh tù đày, cách biệt với thế giới bên ngoài, trái tim nàng cũngsẽ bớt đi phần nào đớn đau... Đấy chính là nỗi lòng nàng. Trình Dao nóiđúng. Nếu mình thật lòng yêu nàng, thì mình phải khoan dung, độ lượngvới nàng.

Hàn Đinh mở cửa phòng, định sang phòng của La TinhTinh. Nhưng vừa mở cửa, anh đã nghe thấy tiếng nàng lịch kịch nấu nướngtrong bếp. Vào bếp nấu cơm là cách anh và nàng hòa giải sau mỗi lần cãivã. Anh lắng nghe tiếng xì hơi phát ra từ chiếc nồi áp suất, lòng chợtphấn chấn, ấm áp lạ. Bữa trưa hôm ấy, ngoài chỗ thức ăn cũ còn lại từhôm trước, hai người còn ăn món tôm nõn do La Tinh Tinh vừa xào. Ăn tômnõn bổ não. La Tinh Tinh trước đây từng bảo thế.

Trong lúc ăncơm, La Tinh Tinh đặt hai ấm nước lên bếp ga đun. Ăn cơm xong, nàng đổnước nóng vào bồn tắm, pha nước âm ấm để Hàn Đinh tắm. Hàn Đinh nói mỗicâu: Không kịp đâu, em ạ. Nàng cũng chỉ nói mỗi câu: Kịp, anh cứ ngâmmột lát. Hàn Đinh ngâm mình trong nước nóng, thấy gân cốt toàn thân thưgiãn hẳn. La Tinh Tinh rón rén đi vào phòng tắm, nhẹ nhàng ngồi lênthành bồn nước nóng, bơm dầu gội đầu lên tóc anh, rồi vò rất chậm rãi.Ngón tay búp măng của nàng từ từ luồn qua mái tóc anh, móng tay mềm mạicủa nàng nhẹ nhàng gãi vò chân tóc anh... Hàn Đinh nhắm mắt lại. Cả anhvà nàng đều im lặng. Chỉ có tiếng nước lay động