Học Viện O Đức

Chương 43: Ngoại truyện 2



Bé lạnh lùng và bé trung khuyển nhận được rất nhiều thư tình từ năm lớp ba tiểu học nhưng điều khác biệt là người gửi thư tình cho bé lạnh lùng đều là con gái, còn người gửi thư tình cho bé trung khuyển lại là con trai.

Những bé gái đó gọi bé lạnh lùng là "hoàng tử bé đẹp trai". Sau giờ học hàng ngày, các bé gái đều tụ tập quanh bàn của cậu giả vờ xin lời khuyên. Bé trung khuyển đến gặp cô giáo báo cáo các bé gái muốn yêu sớm, chờ không còn người, cậu ta ra vẻ thành khẩn cầm đề toán hỏi bé lạnh lùng: “Anh ơi, em hông biết làm đề này, anh chỉ đi ạ!”

Bé lạnh lùng liếc sách toán trên tay cậu, nhàn nhạt nói: "1 nhân 100 là bao nhiêu? Đừng nói em hông biết."



Bé trung khuyển nhìn xuống, chợt nhận ra mình cầm nhầm sách. Lúc đầu muốn cầm sách toán thi Olympic cơ, chỉ có thể kiên trì nói: "Hông biết thiệt!"

“Mẹ hông cho anh dạy đồ ngốc học toán đâu.” Bé lạnh lùng đứng dậy ra khỏi lớp, chỉ còn lại bé trung khuyển phất phơ trong gió.

Lên trung học, tình yêu chớm nở giữa thiếu nam thiếu nữ ngày càng nhiều nhưng rất ít người theo đuổi bé lạnh lùng. Bé lạnh lùng vốn không quan tâm lắm, mỗi bé trung khuyển sát sao theo đuổi đã đủ khiến cậu đau đầu. Nhưng không ngờ có ngày cậu lại nghe người khác bàn luận chuyện này trong phòng y tế.



“Bé lạnh lùng lớp A ưu tú thật, tiếc là cậu ấy thích nam.” Bạn nữ lớp 1 nói với vẻ mê zai, "Hay tao giới thiệu anh tao nhỉ? Tuy anh tao là trai thẳng nhưng cũng có xác suất cong mừ!"

"Mày đừng nghĩ nữa, tao nghe nói tiêu chuẩn chọn bạn đời của cậu ấy quái lắm. Nhất định phải sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, là con một. Cha làm ở sở tư pháp, còn mẹ làm ở sở thuế vụ. Học kỳ nào cũng đứng nhất từ dưới đếm lên, chân to hơn nhưng không được cao bằng, phải nam tính.” Bạn nữ lớp 2 thở dài nói.

"Yêu cầu này quen ghê? Người đứng nhất từ dưới đếm lên trong lần thi cuối kỳ không phải là bé trung khuyển hả?" Bạn học nữ 1 bỗng hiểu ra.



"Ồ, họ là hai mũi tên song song nha!" Hai người cùng đồng thanh chợt thấy bé lạnh lùng bước ra. Bọn họ chỉ thấy cậu đạp cửa phòng y tế ra ngoài.

Bởi bé trung khuyển kiên trì không ngừng quấy rối, bé lạnh lùng chẳng nhận được một bức thư tình nào trong ba năm cấp 2. Cả trường không chỉ công nhận bé lạnh lùng thích nam mà còn ngầm đồng ý bé trung khuyển là con dâu nuôi từ bé của cậu.

Trong danh sách xếp hạng toàn trường của kỳ kiểm tra đầu tiên vào năm lớp 10, bé lạnh lùng đứng nhất, bé trung khuyển đứng nhất từ dưới đếm lên. Đứng dưới lá cờ tổ quốc, bé lạnh lùng phát biểu trước 2.000 giáo viên và học sinh toàn trường: "Tôi muốn làm rõ một tin đồn, tôi và bé trung khuyển chỉ là bạn, tiêu chuẩn duy nhất dành cho người yêu của tôi là thành tích học tập tốt. Ai có thể lấy được hạng nhất của tôi, dù là nam hay nữ. Tôi đều có thể yêu đương với người đó.”



Ngày đó tan học về nhà, thái độ của bé trung khuyển khác thường. Cậu ta không đi theo bé lạnh lùng nữa, đeo cặp bỏ chạy ngay khi chuông reo. Khi bé lạnh lùng về nhà và làm xong bài tập, vừa nằm lên giường đã nghe thấy tiếng mẹ gọi điện thoại.

“Ôi bé trung khuyển chưa ăn tối hả? Còn nhốt mình trong phòng khóc tận ba tiếng!” Mẹ bé lạnh lùng sợ con mình nghe không rõ nên cố ý mở khe cửa.

“Haizz, có ai khuyên được nó đâu. Nó còn vừa khóc vừa gọi tên bé lạnh lùng!” Mẹ bé lạnh lùng mở loa điện thoại, giọng mẹ bé trung khuyển phát ra từ ống nghe.



"Quái, giờ không còn tiếng nào nữa. Chẳng lẽ nó khóc ngất trong phòng rồi?!" Mẹ bé trung khuyển vờ khóc, "Đều là lỗi của tôi. Tôi đã nói bé lạnh lùng chắc chắn thích nó, còn lừa nó nhiều năm như vậy."

"Tôi cũng có trách nhiệm. Tôi còn tưởng con trai tôi rất thích bé trung khuyển. Là chúng ta hại nó!" Mẹ bé lạnh lùng phối hợp ríu rít vài tiếng.

Bé lạnh lùng đóng sách lại, tắt đèn trong phòng, cuộn mình vào chăn gọi điện thoại cho bé trung khuyển.

Lần đầu tiên trong đời, bé trung khuyển cúp điện thoại của bé lạnh lùng nhưng lại nhanh chóng trả lời bằng một tin nhắn: "Sao vậy?"

Bé lạnh lùng: "Anh thích người có thành tích học tập tốt."

Bé trung khuyển: "Ồ."

Bé lạnh lùng: "Nếu em học tốt, anh cũng có thể thích em.”

Bé trung khuyển: "Ồ."

Bé trung khuyển: "Ồ?"

Bé trung khuyển: "Ồ!"



Mẹ bé lạnh lùng đứng ở cửa tiếp tục trả lời một cuộc điện thoại: "Cái gì, bé trung khuyển ra rồi. Còn đi tới phòng học bài? Còn nói muốn đứng nhất nữa?”

"Con trai tôi, con trai tôi không phản ứng gì hết. Nó ngủ rồi. Không đúng, con trai của cậu đang cố gắng giành hạng nhất của con trai tôi hửm? Này, cái này không được nha!" Mẹ bé lạnh lùng chuẩn bị tinh thần cãi nhau, cô đi về phía phòng khách, không chú tới đèn bàn trong phòng học bé lạnh lùng sáng lên, “Hai đứa nó cùng tốt nhưng hạng nhất thì không thể đâu!”