Hoàng Kim Đồng

Chương 873: Đoàn du lịch Tây Tạng



Chuyện này Hoàng Phủ Vân rất tinh tường, trước kia hắn là luật sư của nước Mỹ, tiếp xúc với đủ loại người, đương nhiên là biết rõ.

Nhưng nói đến đây, Hoàng Phủ Vân cũng kịp phản ứng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trang Duệ, sau đó mới nói:

- Trang Duệ, ngươi... Tiểu tử ngươi đúng là không ăn thiệt thòi mà!

Trang Duệ ý đồ rất rõ ràng, khách du lịch tới cũng không phải để ăn cơm, tới một lần là đáng quý, cho nên bất kể là khách du lịch có giàu có hay không, vẫn là người nước ngoài, giá vé bốn nhân dân tệ với họ mà nói, căn bản không phải vấn đề.

Mà Hoàng Phủ Vân cũng ngây ngốc trong nước thời gian dài, lúc trước chỉ nhìn chằm chằm vào giá vé vào cửa với khách trong nước, lúc này mới xem nhẹ năng lực tiêu phí của khách nước ngoài.

Nhưng Trang Duệ không giống, định vị của hắn với Hoàng Kim Thành lúc ban đầu, đó chính là bảo tàng quốc tế, hơn nữa lần này bọn người Bill Gates tới chính là quảng cáo miễn phí cho hắn, cho nên giá vé không cao được hay sao?

- Hắc hắc, Hoàng Phủ huynh, chờ thêm một năm nửa năm, sau khi sức nóng của di chỉ Solomon qua đi, giá vé sẽ điều chỉnh lại, nhưng tuyệt đối không thấp hơn hai nhân dân tệ, bảo tàng của chúng ta là do vàng tạo thành, giá cả quá thấp không phải xem thường người sao?

Trang Duệ nói ra lời này làm cho mọi người cười lên, nhưng cũng không có sai, định giá trong lòng mọi người, âm thầm kinh hãi, tòa Hoàng Kim Thành này, đều từ vàng làm thành.

Phải biết rằng, cho dù Hoàng Kim Thành sau này không đạt tới số lượng du khách như hiện giờ, nhưng mỗi ngài cũng không ít hơn ba ngàn lượt khách, vậy mỗi tháng cũng tới ba vạn khách tham quan.

Cái khác không nói, chỉ cần qua hai ba năm, thu nhập của người dân trong nước tăng lên, Trang Duệ có thể thu hồi được tiền mua đất.

Hoàng Phủ Vân nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng cũng thầm than, đừng nhìn Trang Duệ là lão bản chỉ biết vung tay, nhưng người ta đúng là có bổn sự kiếm tiền, tùy tiện ra một chủ ý, có thể cải biến doanh thu của Hoàng Kim Thành.

Sau khi bàn chuyện với Hoàng Phủ Vân xong, Trang Duệ buông ra uống rượu với mọi người, lúc này hắn cũng không dùng linh khí ăn gian, tuy thể chất hơn người, nhưng cũng không chịu nổi nhiều rượu a, chỉ chốc lát đã say mèm, cho nên không thể trở về trang viên được.

Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, Trang Duệ xoa xoa cái đầu vẫn còn đau, hít sâu một hơi, dùng linh khí đảo một vòng quanh thân thể, lúc này mới thanh tỉnh lại.

Cúi đầu xem xét, y phục trên người đã được đổi thành áo ngủ, Trang Duệ cười khổ, xem ra hôm qua uống không ít, đoán chừng là say không nhẹ.

Nhìn thấy Tần Huyên Băng ngủ ở bên cạnh, Trang Duệ phát hiện nàng mí mắt của nàng rung nhẹ nhẹ, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, thò tay chui vào trong áo ngủ tơ tằm của nàng, xoa nắn vòng ngực căng tròn.

- Không muốn!

Lúc này Tần Huyên Băng cũng không còn giả bộ ngủ nữa, trong miệng ưm một tiếng, trên mặt xuất hiện nét đỏ ửng, thấy Trang Duệ vì say rượu nên miệng khô lưỡi đắng, hiện giờ đang khát nước.

Tuy Tần Huyên Băng đã từng làm người mẫu, nhưng khi ở trên giường, vẫn có chút ngượng ngùng, thấy Trang Duệ bất chấp mặt trời bên ngoài đã lên cao, cái miệng đã hôn lên ngực nàng.

- Đừng mà, bọn nhỏ đã rời giường, đừng, đừng, đừng mà...

Trong phòng truyền tới tiếng cầu xin tha thứ của Tần Huyên Băng, ngay sau đó truyền ra âm thanh rên rĩ, lập tức diễn ra một màn kiều diễm.

Qua thật lâu, Trang Duệ mới sảng khoái tinh thần đi ra, đây đang là lầu ba, cũng là phòng duy nhất ở đây, đây hoàn toàn là nơi tư nhân của Trang Duệ và Tần Huyên Băng.

- Hắc, Trang ca, ngài còn có thể bò ra à?

Không nghĩ tới Trang Duệ mới vừa đi ra khỏi biệt thự, còn chưa kịp duỗi người, đã gặp phải Bành Phi.

Trang Duệ có tật giật mình, còn tưởng rằng Bành Phi nói là chuyện vừa rồi, vui đùa theo thói quen, Trang Duệ bất tỉnh cũng lơ đễnh, há mồm trả lời:

- Nói nhảm, dùng thân thể của ta, rất là dễ dàng chiến sáu bảy hiệp, tiểu tử ngươi có làm được hay không?

- Ha ha, Trang ca, thì ra ngài dậy muộn, chính là vận động với chị dâu à? Trước đừng nói ta, hôm qua uống rượu nhiều như vậy, ngài còn đi được à?

Sau khi nghe Trang Duệ nói lời này, Bành Phi cười ha hả, đây chính là không đánh đã khai.

- Cút sang một bên, nếu không, chúng ta đi luyện?

Trang Duệ tức giận hỏi:

- Đúng rồi, hôm qua ta uống bao nhiêu? Tại sao chuyện gì cũng không nhớ cả thế?

Tửu lượng của Trang Duệ rất lớn, cho dù hai cân rượu, vẫn có thể đạp xe chở Lưu Giang về, nhưng hôm qua sau khi nói chuyện với Hoàng Phủ Vân xong, hắn đã quên mất đã xảy ra chuyện gì.

Nghe được Trang Duệ hỏi câu này, Bành Phi chép miệng, nói ra:

- Hôm qua ngài uống cũng hơn một trăm chén, là bảy chai Mao Đài, dù sao hôm qua tất cả rượu Mao Đài cũng đã uống sạch.

- Móa, trách không được say thành dạng này, tiểu tử ngươi cũng không biết giúp ta ngăn cản mấy chén...

Trang Duệ nghe vậy cũng giật mình, thì ra hôm qua mình uống hết bảy chai Mao Đài, chẳng khác gì uống rượu như uống nước... Không, cho dù nước cũng không uống nhiều như thế.

- Đi, không nói vô nghĩa với ngươi, đem Hác ca tìm đến đây, ta an bài một chút, các ngươi hôm nay cũng đi!

Trang Duệ có chút sợ hãi mà xoa xoa huyệt thái dương, ngẩng đầu nhìn trời một chút, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, vội vàng nói tới chính sự.

- Được, ta đi gọi Hác ca!

Nghe được Trang Duệ nói thế, Bành Phi đáp ứng một tiếng.

Trang Duệ lúc trước cùng Bành Phi thương lượng qua, hắn sẽ cho Hác Long lái xe tới Lhasa, sau đó hắn sẽ ngồi phi cơ bay tới Nội Mông gặp Thiếp Mộc Nhi, tại Lhasa đi sau cùng, như vậy sau chuyện linh đồng chuyển thế, sẽ đi tới Đại Tuyết Sơn.

Đi vào trong phòng khách, Trang Duệ phát hiện bọn Lưu Giang đang ngồi trò chuyện, không khỏi kỳ quái hỏi:

- Ai, ta nói, hôm nay sao các ngươi đông đủ thế? Lưu manh, không cần chiếu cố tiểu tổ tông của ngươi sao?

- Con của ta đang chơi đùa với con dâu, không cần quan tâm.

Bị Trang Duệ kêu ngoại hiệu, Lưu Giang cũng đùa nghịch kiểu lưu mạnh, dù sao tiểu nha đầu của Trang Duệ, hắn đã quyết định sẽ biến thành con dâu, cả ngày bày ra bộ dáng như tranh đoạt với ai đó.

- Trang Duệ, đừng nghe hắn nói chuyện phiếm, chúng ta đều ở đây chờ ngươi!

Chu Thụy ngồi bên cạnh Lưu Giang chen ngang lời của hắn, hắn gần đây ưa thích tranh cãi với Lưu Giang, sau khi nhìn thấy tình hình này, Trang Duệ cười lên, hắn biết rõ, Lưu Giang chỉ phục Chu Thụy.

Hai người này cũng chuẩn bị mở Ngao Viên, lúc bắt đầu Chu Thụy thấy tác dụng không lớn, nhưng thời gian dài, tính ổn trọng của Chu Thụy đã giúp đỡ Lưu Giang không ít, bằng không có mấy lần Lưu Giang té ngã không đứng lên nổi rồi.

- Đợi ta làm gì? Ai, ta nói Lôi Lôi, đi nói với mẹ nuôi một tiếng, giữa trưa nấu chút cháo là được rồi, ngày hôm qua cũng uống không ít a.

Trang Duệ ngồi xuống sô pha, nhìn thấy Lôi Lôi và chúng nữ trong phòng, càng kỳ quái, những con dâu này khi tụ tập lại với nhau không phải thích thảo luận chuyện chuyển nhà nhất hay sao?

- Tại sao lại giống như Lưu Giang thế? Mỗi ngày đều nhớ tới ăn!

Lôi Lôi đối với việc Trang Duệ sai khiến rất không hài lòng, lầm bầm đứng dậy, sau khi đi tới cửa, quay đầu lại nói ra:

- Lưu Giang, phải dẫn ta cùng đi, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt!

Trang Duệ có chút sờ không rõ ý nghĩ, nhìn về phía Lưu giang hỏi:

- Đi đâu? Mang nàng đi làm cái gì?

Nghe được Trang Duệ nói thế, Lưu Giang tùy tiện nói ra:

- Ngươi không phải muốn đi Tây Tạng sao? Ta và vợ sẽ đi cùng ngươi, ôn lại chuyện năm đó!

- Ai, ta nói lão yêu, ta cũng đi a, năm đó không có vượt qua, lần này không thể bỏ ta lại!

Dương Vĩ đối với hành trình năm đó của Trang Duệ ở Tây Tạng, không ngừng ngưỡng mộ, chẳng những mang Bạch Sư về, còn thuận tay lừa gạt được cô vợ thân gia hàng tỷ, đương nhiên, Vĩ ca chỉ muốn ngắm phong cảnh của Tây Tạng, chuyện diễm ngộ hắn không dám làm.

Dương Vĩ chưa nói gì, Chu Thụy đã nói:

- Đúng rồi, Trang Duệ, ta cũng muốn đi xem, chúng ta kết bạn ở đó, mà ta có sinh hoạt như hôm nay, cũng là từ lúc quen biết ngươi a!

Tuy từ bộ đội học được một thân bổn sự, nhưng tình huống sinh hoạt của Chu Thụy không tố, nếu như không phải quen biết Trang Duệ và Lưu Giang, hắn cũng không có khả năng đem cả nhà tới Bành Thành định cư, sinh hoạt cơm áo không lo.

Cho nên ngày hôm qua nghe Bành Phi nói Trang Duệ chuẩn bị đi Tây Tạng, Chu Thụy tìm Lưu Giang một chút, sau khi Lôi Lôi nghe được, cũng ồn ào muốn đi, nói là muốn ôn tình bạn cũ.

- Chu ca, nói những chuyện này làm gì vậy, mọi người là huynh đệ phải không? Lại nói nếu không có ngươi, tiểu tử lưu manh này chắc không còn nổi cái quần lót, còn mở Ngao Viên gì chứ! Nguồn tại http://Truyện FULL

Trang Duệ biết rõ Chư Thụy là người trọng tình, thời điểm muốn trấn an hắn vài câu, giương mắt nhìn thấy Bành Phi mang theo Hách Long đi tới, sau đó vẫy tay với hai người, Trang Duệ nói tiếp:

- Nếu đã muốn đi, vậy thì cũng đi, dù sao lần này cũng không có việc gì, coi nhu du lịch, nhiều người mới náo nhiệt chứ!

- Chủ nhiệm lớp cũng đi? Hắc, cảm tình tốt a!

Bành Phi vừa vào cửa chợt nghe đến Trang Duệ lời nói, không khỏi cười, bất quá liếc mắt nhìn trong phòng người về sau, nói ra:

- Trang ca, chúng ta nhiều người như vậy, hai chiếc xe con chỉ sợ không đủ a? Lái xe đường dài, mỗi chiếc xe tốt nhất chỉ ngồi ba người, như vậy cũng có thể nghỉ ngơi!

Bành Phi nói cũng có đạo lý, từ Lhasa đến Đại Tuyết Sơn, cần lộ trình vài ngày, nếu như chỉ ngồi thẳng, chúng nữ người sẽ không chịu nổi.

Suy nghĩ một lúc, Trang Duệ nói ra:

- Tiểu hài tử đừng đi, vạn nhất không thích ứng với cao nguyên, phát bệnh thì phiền toái, như vậy đi, Chu ca, ngươi vất vả một chút, cùng Bành Phi còn có Hác ca đều lái một xe, như vậy ba xe đã đủ rồi.

Đại Tuyết Sơn không khí mỏng manh, ngay cả thể chất như Bành Phi cũng ăn không tiêu, mặc dù có linh khí là đại sát khí, Trang Duệ cũng không dám mang theo bọn nhỏ mạo hiểm.

- Vất vả cái gì chứ, được rồi, cứ như vậy đi!

Chu Thụy đáp ứng, mấy năm trước bởi vì thu mua chó Ngao Tây Tạng, cho nên hắn không ít lần chạy tới Tây Tạng, con đường này không ai quen thuộc như hắn.

Mọi người thương lượng một chút, Tống Tinh Quân cuối cùng quyết định không đi, ở nhà chiếu cố hài tử, mặc dù có lão bà Bành Phi là Trương Thiến và bọn Trang Mẫu ở lại, nhưng năm sáu tiểu hài tử tràn đầy tinh ưực, cũng không phải dễ hầu hạ a.

Sau khi thương nghị xong, Bành Phi Hách Long cùng ba người Chu Thụy, sau khi ăn cơm xong liền lái xe đi.

Trang Duệ cũng không có lấy chiếc Hummer để đi, mà lấy ba chiếc xe có công năng việt dã vô cùng tốt, tất cả đều là xe của Bành Phi, thằng này có tiền cũng không có nhiều hứng thú, mà xe thì hắn mua không ít.

Bọn Bành Phi rời đi tới ngày thứ năm, Trang Duệ và Lưu Giang một đoàn người, ngồi phi cơ rời Bắc Kinh, trạm thứ nhất chính là Nội Mông, đón Thiếp Mộc Nhi ở sân bay quân dụng, mới bay đi Lhasa.

Người Mông Cổ vốn đã chịu ảnh hưởng của Phật giáo rất sâu, biết được sẽ đi tham ngộ điễn lễ Hoạt Phật Tọa Sáng, trên đường đi Thiếp Mộc Nhi vô cùng hưng phấn, lôi kéo Trang Duệ hỏi lung tung, nhưng tính tình của hắn hào sảng, rất nhanh kết thành bằng hữu với Lưu Giang.

Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Tây Tạng, nhưng làm cho du khách kinh ngạc chính là, ở trên một chiếc máy bay tư nhân không lớn gần đó, vật đi xuống trước tiên chính là chó Ngao Tây Tạng trắng như tuyết.

Mà xuất hiện phía sau chó Ngao, làm cho mọi người cảm giác kinh ngạc, bởi vì có một người đứng ở cửa khoang, ngẩn đầu lên nói "Đi" một tiếng, một đôi mắt ưng bế nghễ, bày ra bộ dáng không ai bì nổi.

- Mẹ kiếp, đây không phải là đang đóng phim Thần Điêu Hiệp Lữ chứ? Kim điêu cũng bay ra, khoan hãy nói, giả bộ rất giống a.

Một du khách trẻ tuổi dùng sức dụi mắt.

Mà xuống máy bay tiếp theo, sau đó chính là "người" bình thường, chó Ngao và kim điêu cùng theo đoàn người đi lên xe buýt, biến mất trong tầm mắt của du khách.

Lần này bọn Trang Duệ đi vào xứ người, vẫn là nhà khách ở ngoại ô Lhasa Tây Tạng, mặc dù treo biển trên danh nghĩa là nhà khách, nhưng so với biệt thự cũng không khác bao nhiêu, cũng không kém hơn so với các khách sạn năm sao là bao nhiêu.

Đối với trụ sở này, Trang Duệ cũng rất ưa thích, trên đầu chính là bầu trời xanh thẫm, dưới chân là bãi cỏ xanh mướt, nếu sinh sống ở xứ sở này, có thể trong lúc lơ đãng, tâm linh của bọn họ sẽ được tẩy trừ bụi trần tục.

Nhưng sau khi bọn Trang Duệ đi tới khu biệt thự này, lại phát hiện, cả khu biệt thự đều có cảnh sát vũ trang, lưng vác súng đạn lên nòng, đối với mỗi người ra vào, đều tiến hành kiểm tra cẩn thận.

Một đoàn người ba chiếc xe của Trang Duệ, thời điểm tiến vào khu biệt thự, cũng bị cản lại.

- Cảnh giới, chú ý cảnh giới, coi chừng mãnh thú đả thương người!

Sau khi Bạch Sư và kim điêu vào trong xe, bốn phía vang lên một hồi hấp khí lạnh, những cảnh sát mang theo súng kia, lập tức khẩn trương, không phát ra âm thanh nào.

Tuy bọn họ sinh hoạt tại Tây Tạng, đối với cho Ngao Tây Tạng không có xa lạ, nhưng từ hình thể của Bạch Sư, vẫn làm cho những sĩ quan phụ trách ăn cả kinh, hơn mười họng súng tối om, chỉ vào Bạch Sư.

- Ân, đừng đừng... Bạch Sư không cắn người!

Trang Duệ thấy cảnh này, vội vàng ngăn ở phía trước Bạch Sư, nói là Bạch Sư không cấn người, nhưng khi gặp phải uy hiếp, nói không chừng sẽ chống trả lại những cảnh sát có vũ trang này.

- Buông súng, đều buông súng, làm gì thế, Trang tiên sinh là khách quý của chúng ta!

Người phụ trách tiếp dẫn là Triệu chủ nhiệm, hắn giải thích với đám cảnh sát vũ trang, thời điểm hắn thấy Bạch Sư đã giật mình, nhưng một đường đi tới, Bạch Sư rất ngoan ngoãn, cho nên Triệu chủ nhiệm mở miệng nói chuyện giúp Trang Duệ.

- Thực xin lỗi, chúng ta sẽ phụ trách bảo vệ mà thôi!

Không nghĩ tới tên trung tá cánh sát vũ trang lại hung hăng tới mức không thèm để ý tới Triệu chủ nhiệm, khoát khoát tay, tiếp tục nói:

- Những mãnh thú như thế này, không thể mang vào trong biệt thự!

Triệu chủ nhiệm sau khi nghe tên cảnh sát vũ trang này nói thế, giống như có suy nghĩ, trên mặt có chút khó coi, quay đầu nhìn Trang Duệ nói ra: