Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh

Chương 164



Mọi người chưa kịp nhìn thì đã rất nhanh thấy bà Hứa nắm tóc bà bác tát liên tiếp thêm hai cái nữa. 

- Sao tôi không dám? Từ bây giờ, tôi sẽ không nhịn nữa. Các người thích nói thì tôi thích tát. Bao năm nay tôi mới nhận ra, không ngờ đánh người mình ghét lại thoải mái như vậy. 

Âu Lan giơ ngón cái đồng tình, khen ngợi bà Hứa. 

Advertisement

- Mẹ, rất thỏa mãn đúng không? 

Bà Hứa cười thật tươi, tay dù có hơi đau nhưng lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm làm dâu nhà họ Hứa mà bà thấy thoải mái, dễ chịu đến vậy. 

Advertisement

- Mẹ cũng không ngờ, ném hòn đá đi lại dễ chịu đến thế. 

Lúc này, bà thấy đứa con dâu này thật thuận mắt. Bà thấy thật may mắn khi Hải Phong đã mang con bé sang đây làm động lực 

cho bà vùng lên trong ngày hôm nay. Hải Phong lại gần, gắn giọng. 

- Không biết bác và thím đã biết nói chuyện tử tế chưa? Nếu chưa thì chắc mẹ và vợ cháu vẫn còn sức đấy. 

Cả hai mụ đau muốn lệch cả hàm, nhất thời không nói gì. Hải Phong lại cười. 

- Xem ra vẫn chưa đủ đâu mẹ, thôi mẹ đau tay rồi để đấy cho vợ con. 

Anh giả bộ khoác vai vợ buồn rầu. - Phiền em rồi, bà xã. 

Âu Lan gật đầu cái rụp. Hai người đàn bà sợ hãi, bất chấp đau đớn lên tiếng. 

- Được... được... nói chuyện. 

Có chết hai bà cũng không nghĩ có ngày bà Hứa sẽ phản đòn lại, còn có con trai hậu thuẫn, lại thêm một cô con dâu một phát bẻ gãy tay người khác nữa. Nếu còn già mồm e rằng không còn răng mà ăn nữa. 

- Lịch sự ngay từ đầu có phải tốt không? Dìu bác và thím vào nhà đi nào. Đứng từ nãy đến giờ chắc họ mỏi chân rồi. 

Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều dồn vào Hải Phong. Âu Lan mỉm cười, nháy mắt chồng còn người làm đều nghĩ " Hình như sai ở đâu rồi, thiếu gia của họ càng ngày càng bá đạo, sao họ chưa từng thấy vậy nhỉ?" 

Vào đến phòng khách, bà Hứa đi rửa tay rồi ngồi im cho Hải Phong giải quyết. 

- Mấy ngày nay, bác và thím đến đây làm loạn là có chuyện gì? Từng người nói. Bà thím mắt vằn lên cả tia máu. 

- Vợ mày đánh chồng tao nên tạo đến đòi công bằng. 

Hải Phong thản nhiên, quay sang bà bác. - Còn bà? 

- Sao mày dám khóa thẻ tín dụng của cả nhà tao? 

Hải Phong cười khẩy, buông chén trà. 

- Lời này của mấy người khiến tôi thấy buồn cười quá. Chồng thím dám vào nhà tôi gây chuyện, v3 vãn vợ tôi nên đánh gẫy cái gì cũng là quá nhẹ.Tôi còn chưa đến nhà thím thiến ông ấy là còn nhẹ. Còn bác, bác lấy tư cách gì mà đòi tiếp tục tiêu tiền của nhà tôi. Bố tôi ốm nằm viện rồi, tập đoàn do hai mẹ con tôi gánh vác, nhà bác có làm không mà đòi tiêu tiền.Vì sao chúng tôi phải làm việc để nuôi các người? Tôi không phải bố tôi nên sẽ không bố thí cho các người nữa. Hôm nay tôi nói rõ ràng với hai người.Từ bây giờ đến cuối đời các người, đừng hòng lấy được tiền của nhà tôi. Chúng tôi không có nghĩa vụ cho tiền các người ăn chơi hưởng thụ nữa nên về mà lo làm ăn đi. 

Hai bà nghe vậy trợn tròn mắt. 

Mày... quá vô lại. 

Bà Hứa và Âu Lan nhìn nhau vô cùng hả hê. Hải Phong quá quyết đoán và dứt khoát. Bà Hứa nén cười, bưng chén trà lên đế kìm lòng không bật thành tiếng. 

Âu Lan thấy chồng mình đúng là... quá đáng yêu. Cô muốn hôn anh một cái mà tán dương quá. 

Hải Phong ngả người, vắt hai chân lên nhau. 

- Thời của bố tôi đã hết, cờ đã về tay tôi rồi.Tôi đang cho người kiểm kê xem mấy năm nay, gia đình bác và chú đã tiêu của nhà tôi bao nhiêu, sau khi có kế toán chi tiết thì phiền bác và thím mang trả lại cho tôi đi.