Hoa Thiên Cốt 2

Chương 52: Phán đoán đáng sợ



Thời điểm Thiên Tầm vừa mới bắt đầu mang thai, chỉ cảm thấy thèm ăn tinh thần không phấn chấn, mỗi ngày mơ màng ngủ.

Qua hơn nửa tháng, nàng bắt đầu cảm thấy trống rỗng chưa bao giờ có, cực kỳ đói khát. Lúc trước nàng ăn rất ít, đầu tiên là có linh đan của Bạch Tử Họa, sau đó thì có đan hoàn địa phủ, cơ bản không ăn ngũ cốc.

Nhưng hiện tại thân thể của nàng đang khát vọng vài thứ, nhưng mà nàng căn bản không xác định được đến cùng thì mình thèm cái gì.

Thiên Tầm đoán là đứa nhỏ trong bụng càng nhiều dinh dưỡng, liền dặn hạ nhân giúp nàng tìm đồ ăn.

Rất nhanh, một mâm nhiều đồ ăn được bưng lên, có rau có thịt, tuyệt đối phong phú dinh dưỡng đầy đủ. Nhưng vừa ngửi thấy mùi thức ăn thì Thiên Tầm không thể chịu nổi, cảm thấy buồn nôn, miễn cưỡng ăn được mấy miếng đều nôn ra, chỉ có thể kêu hạ nhân mang đi.

Cảm giác đói khát ngày càng mãnh liệt, cồn cào như nước không tìm ra lối thoát, sắp vỡ đê.

Ở địa phủ rất ngột ngạt, nàng muốn ra ngoài hít thở không khí, tất cả sự vụ đều giao cho Ám Chấp, một mình đi dạo trong La Sát hải.

Theo thói quen, nàng đi khu rừng nhỏ, ngồi trên cỏ, gió thổi nhẹ vào mặt, nàng cảm thấy tâm tình phiền chán có vẻ đã bớt đi phần nào.

Nữ tử người phàm phải mang thai mời tháng mới có thể sinh, nàng nhiều lắm chỉ mới một tháng mà bụng đã hở ra rõ ràng như đã ba, bốn tháng, may mà y phục của quỷ vương rộng rãi, không cẩn thận nhìn thì không dễ phát hiện.

Nàng lẳng lặng ngồi một mình, những truyện trước kia cứ như dòng chảy chậm trong đầu nàng.

Cuộc sống khó lắm mới có một lần yên bình, đã có nhiều chuyện xảy ra, nàng cũng chưa có thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện.

“Ủa? Thiên Tầm?”

Sát Thiên Mạch đột nhiên đến phá vỡ không khí an bình hiếm có này, hắn vốn đi theo đường cũ để tìm Đông Phương Vực Khanh, không nghĩ tới lại gặp Thiên Tầm.

Trên thế giới này có một số việc không biết thì tốt hơn, Thiên Tầm tự hiểu thái độ của mọi người đối với mình, lần này gặp lại, thật sự là xấu hổ.

Cảm nhận được không khí chung quanh rõ ràng cứng ngắc, Sát Thiên Mạch không muốn đi ngay.

“Nghe nói, lần trước muội bị tiên giới vây công, là lão Bạch cứu ngươi? Thế không phải muội có yêu thần lực sao, sao mà ngay cả đám người tiên giới đó mà cũng không đối phó được? Không lẽ muội không biết dùng yêu thần lực sao?”

Sát Thiên Mạch hôm nay mặc áo bông vàng nhạt, cầm trong tay một chiếc quạt trắng noãn làm bằng lông ngỗng.

Cả người toát ra vẻ thướt tha, chẳng phân biệt được mỹ nam hay mỹ nữ, cực kỳ tương xứng với cảnh xuân tháng ba.

Thiên Tầm cảm thấy một mỹ nhân chủ động nói chuyện với mình như vậy, còn cả tình cảm trước kia nữa, tạm thời không cần phân biệt thật hay là giả.

Nàng chỉ khẽ cười với Sát Thiên Mạch, nói: “Tỷ tỷ hôm nay hào hứng thật, ra ngoài ngắm cảnh xuân à? Đúng là đã lâu không thấy.”

“A, đã quen nhau lâu như vậy rồi, sao còn khách sáo thế, sao hôm nay muội ra ngoài địa phủ vậy, không phải muội rất ít khi ra ngoài sao?”

“Ở nhà ngột ngạt quá, muội ra ngoài hít thở không khí.”

Sát Thiên Mạch thấy Thiên Tầm mệt mỏi, hơi thở mong manh, có vẻ như sức khỏe không tốt, huyết khí không đủ, cơ thể có yêu thần lực sao lại có thể không khỏe?

Hắn nghĩ vậy, mỉm cười tươi như hoa.

“Tiểu Thiên à, tỷ tỷ thấy muội có vẻ không khỏe, ta giúp muội bắt mạch được không?”

Không đợi Thiên Tầm phản ứng lại, hắn nhanh chóng bắt được cổ tay non mềm, Thiên Tầm nhanh chóng lùi về. Sát Thiên Mạch lại không thể tin được, Thiên Tầm mang thai?!

Sát Thiên Mạch cảm thấy sự việc này đúng là rất thú vị, hắn thật sự rất muốn biết, ai làm việc này?

Thiên Tầm thấy Sát Thiên Mạch kín đáo vô cảm, nhưng trong cặp mắt to kia lại có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt viết rất rõ ‘ta đây rất tò mò’.

Nàng đương nhiên biết hắn đang nghĩ cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Chẳng lẽ là lão Bạch? Không thể nào.

Hắn biết Bạch Tử Họa là dạng người gì, một núi băng ngàn năm, làm sao có thể làm ra chuyện nhiệt tình như vậy?

Sát Thiên Mạch khẽ cười một tiếng, nói: “Ôi nha, Tiểu Thiên à, muội gặp rắc rối rồi, muội có biết muội hoài một thai nhi rất nguy hiểm sao, nếu muội muốn giữ lại đứa bé này, muội…”Sát Thiên Mạch ngừng cười, biểu cảm trở nên âm trầm không thể cân nhắc: “Muội phải ăn thịt người.”

Thiên Tầm hoài một quỷ thai vạn năm khó gặp, cực âm lạnh vô cùng, linh lực rất mạnh, cần phải liên tục lấy máu của con người bổ dưỡng, bằng không mẫu tử đều bị tổn hại, không thể sống được.

Thiên Tầm nghe xong, rốt cục cũng biết khát vọng mà bản thân không thể ngăn chặn là cái gì, thì ra nàng thật sự muốn ăn thịt người.

Nàng chỉ cảm thấy như trời đất quay cuồng, Thiên Tầm chỉ muốn mau quay lại địa phủ, bảo nàng ăn thịt người sao? Ngay cả con kiến, nàng cũng không nỡ giết.

Sát Thiên Mạch cũng không đuổi theo, đúng là càng ngày càng thú vị, hắn phải nhanh chóng nói cho Đông phương.

Thiên Tầm còn chưa tới gần kết giới La Sát hải thì thân mình đột nhiên mềm nhũn, hai mắt bỗng tối sầm, ngất đi, không còn biết gì hết. Cũng may là có người kịp thời đuổi tới, kiểm tra tình hình của nàng, lông mày nhíu chặt.

Thật không nghĩ tới, sự tình lại phát triển thành ra thế này?

Người nọ dè dặt cẩn trọng ôm lấy Thiên Tầm, bay như gió về hướng đông nam. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bóng dáng hai người lại như khoác một lớp sầu thương, thật sự không hợp với cảnh vật xung quanh.