Hoa Hồng Gai

Chương 5



6.



Mang tâm trạng vô cùng phức tạp trở lại ký túc xá.

Dưới sự ép hỏi của Trần Viện, biểu tình của cô ấy so với tâm trạng của tôi còn phức tạp hơn.

Cô ấy im lặng.



Sau đó cô ấy thập phần không dám tin, ngay cả giọng nói cũng phát run: "Cậu nói, Thẩm Yến hôn cậu, vốn dĩ từ nhỏ đến lớn anh ấy chính là tên ngốc không hiểu chuyện yêu đương, chỉ biết đọc sách lại chủ động hôn cậu?"




Trần Viện chỉ vào tôi với vẻ mặt đau khổ: "Tớ đã nói rồi, hai người chắc chắn có chuyện giấu tớ, quả nhiên, giấu giếm đến mức yêu nhau rồi mới nói cho tớ biết."



Tôi bực bội ngắt lời Trần Viện: "Chờ đã, đừng nói bậy, hai đứa mình không yêu nhau."



Trần Viện như mới sực nhớ ra điều gì: "Đúng nhỉ, cậu từng nói không thích kiểu người như Thẩm Yến, vậy là Thẩm Yến lần đầu rung động à? Hay là đơn phương? Chờ đã, anh ấy sẽ không phải, không phải từ lúc nhỏ đã thích cậu chứ?"



Tôi lắc đầu, cho rằng điều đó là không thể.

Bỏ qua lời suy đoán của Trần Viện, tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định xin lỗi Thẩm Yến về chuyện trước đó.



Dù sao nếu biết trước Thẩm Yến có tình cảm khác với mình, tôi nhất định sẽ không vì trả dũa Chu Ngọc mà làm những chuyện khiến anh ấy hiểu lầm.



Sau đó tôi lại nhắn cho Thẩm Yến một chuỗi tin nhắn dài để từ chối anh ấy.




Đại khái là nói rằng tính cách hai chúng tôi không hợp, tôi thích kiểu người như Lâm Phong hơn, vừa hoang dã vừa ngoan ngoãn, khiến người ta có cảm giác muốn khám phá mới mẻ.



Còn Thẩm Yến, anh ấy giống như kiểu người mà ai cũng có thể nhìn thấu tâm can, ngoại trừ bộ dáng đẹp trai quá mức, mọi thứ khác đều quá nhàm chán.

Mãi đến tối, Thẩm Yến mới trả lời tin nhắn của tôi.

Anh ấy lại chỉ trả lời một từ: "Ừ"



Tôi nghi ngờ rằng trong đầu anh ấy ngoài chữ này ra không còn gì khác.

Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Yến lập tức tụt xuống mức đóng băng, thậm chí còn lạnh giá hơn trước.



Ban đầu, chúng tôi đã không thường xuyên liên lạc, giờ đây Thẩm Yến không tìm tôi, tôi cũng sẽ không chủ động tìm anh ấy.



Chu Ngọc và Phùng Khiên hồi đầu tối nào cũng trò chuyện rôm rả, dạo gần đây cũng không biết có chuyện gì, mỗi tối Chu Ngọc đều kéo rèm lại nằm gọn trong giường của mình, khá yên tĩnh.




Lúc Chu Ngọc chủ động nói chuyện với tôi, cô ta vừa tắm xong, giả vờ hỏi một câu: "Ngày mai họp mặt câu lạc bộ cậu không đi nhỉ?"



Cô ta không nói tôi suýt đã quên.



Lúc mới nhập học, vì bị Trần Viện kéo vào một câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Lúc đầu tôi không để ý, sau đó vô tình nhìn vào nhóm chat chung của câu lạc bộ mới phát hiện Chu Ngọc và Thẩm Yến cũng ở trong đó.



Bầu không khí trong câu lạc bộ khá tốt, mỗi tháng đều tổ chức một bữa ăn tập thể định kỳ.

Tháng này cũng không ngoại lệ, được ấn định vào ngày mai.



Nhưng đối với loại hoạt động này tôi vốn không mấy hứng thú, càng không nói đến việc ngày mai tôi đã hẹn Trần Viện đi dạo phố.

Chu Ngọc thấy tôi không trả lời cô ta, như đã dự đoán mà thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết mà, bình thường cậu không tham gia những hoạt động này đâu."



Tôi thấy có chút kỳ quái Chu Ngọc từ bao giờ lại quan tâm đến việc tôi có tham gia hoạt động của câu lạc bộ hay không.




Mở tin nhắn nhóm của câu lạc bộ, tôi thấy 99+ tin nhắn trò chuyện, sau đó mới biết hóa ra Thẩm Yến, người vốn thích chìm đắm trong phòng thí nghiệm và thư viện, lại bất ngờ tham gia hoạt động câu lạc bộ vào ngày mai.

Nhờ khuôn mặt ấy mà Thẩm Yến luôn nổi tiếng trong trường.



Rất nhiều học sinh khoá dưới trong câu lạc bộ tham gia vì Thẩm Yến.

Ban đầu tôi không định đi, dù sao mối quan hệ hiện tại của tôi và anh ấy đang có chút khó xử.

Nhưng nghĩ đến Chu Ngọc.

Tôi không thể kiềm chế mà nắm chặt tay.



Người này đến giờ vẫn chưa xin lỗi tôi và bạn thân tôi, mấy hôm trước còn tối nào cũng gọi video với Phùng Khiên bật âm lượng rất to, làm sao tôi có thể để cô ta dễ chịu được.



7.



Đi đến địa điểm tụ tập của câu lạc bộ.

Tôi đấu tranh nội tâm một lúc mới đẩy cửa bước vào.

Vừa ngước mắt lên, tôi đã va vào ánh mắt của Thẩm Yến giữa đám đông.



Ánh mắt anh ấy chỉ dừng lại trên mặt tôi nửa giây, sau đó nhìn sang anh chàng đi bên cạnh tôi.



Không hiểu sao tôi lại có chút bối rối và né tránh ánh mắt anh ấy.