Hộ Tâm

Chương 14



Sơn động rung chuyển ngày càng nghiêm trọng.

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi mà mặt trầm như nước, giọng nói lạnh như băng: “Cô đây gọi là ngu không ai bằng.”

Sắc mặt như thế của Thiên Diệu đã để Nhạn Hồi hay rằng mình đã phá đám được chuyện tốt của hắn rồi, nàng cười đến là đắc chí, trả câu nói tối qua lại cho Thiên Diệu: “Trông thấy ngươi không mấy vui vẻ cũng khiến ta thư thái hơn nhiều.”

Nhạn Hồi vừa đắc chí vừa không chậm trễ ra tay trước.

Tuy rằng tu vi trong cơ thể nàng vẫn chưa khôi phục được bao nhiêu nhưng tính ra thì thi một chút thuật độn thổ cũng dư giả rồi.

Nàng cười hả hê phất tay với Thiên Diệu: “Tỷ tỷ không chơi với ngươi nữa, ngươi cứ ở đây tự sinh tự diệt đi nhé.”

Thiên Diệu cũng chẳng nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn nàng, mặc cho hang động đang rung chuyển ầm ỹ, đất đá rơi rầm rầm trên mặt đất, cũng mặc luôn Nhạn Hồi đang bày vẻ hả hê, yên lặng đứng cách đó ba trượng…

Một lát lâu sau.

Hắn không nói lời nào, Nhạn Hồi cũng không nói chuyện, trong động im ắng mất một lúc…

Mãi đến khi một tảng đá nện xuống đầu Nhạn Hồi rồi mới khiến cho nàng tỉnh ngộ ra được, nàng ngạc nhiên không thôi: “Sao ta không ra được vậy nè!”

Thấy Nhạn Hồi như vậy, tâm tình kém cỏi của Thiên Diệu cũng sáng sủa lên mấy phần.

Hắn khoanh tay, ánh mắt khinh miệt lại có phần hả hê: “Trận pháp chưa phá, cho dù cô đã khôi phục được pháp lực thì có sao chứ?” Ngôn từ khinh bỉ, ngữ điệu khiêu khích, đối với một người về cơ bản nói chuyện chẳng bao giờ có chút cảm xúc phập phồng nào thì như vậy hẳn cũng xem như là hắn đang hết sức châm chọc rồi, “Lớp học trên núi Thần Tinh không có ai dạy cô như vậy sao?”

Nghe Thiên Diệu mỉa mai, Nhạn Hồi giận đến mức nghiến răng cười ha ha.

Nàng còn đang tính mở miệng tính thiệt hơn thì bỗng nhiên trong động rung chuyển dữ tợn hơn, mặt đất như bộ quần áo bị thiếu nữ giặt giũ, trở mình dữ dội.

Nhạn Hồi đứng không vững, đành phải giơ tay bám lấy vách đá, đang định đứng vững lại chờ cơn chấn động này qua đi thì bên kia, Thiên Diệu dường như đang muốn liều mạng, mặc cho đất trời rung chuyển, hắn nhặt lấy thanh kiếm bị nàng đánh gãy rơi trên mặt đất rồi xoáy thẳng tới chỗ Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi bị dọa vội giơ tay ra đỡ.

“Đừng hòng đâm thêm ta kiếm nào nữa!” Nàng giận không ức chế nổi, “Đã đến nước này thì không thể xong được nữa!”

“Nếu không phải do cô gây phiền phức thì đã xong từ sớm rồi!” Thiên Diệu vừa lạnh lùng nói, vừa giơ tay muốn bóp cổ Nhạn Hồi, Nhạn Hồi nào chịu để hắn dễ dàng bóp cổ nàng vậy được, nàng vẫn giữ nguyên một tay vịn lấy vách đá, lại đá một cước vào chỗ hiểm của Thiên Diệu.

Sắc mặt Thiên Diệu đanh lại, vội vàng né tránh.

Nhạn Hồi nở nụ cười: “Ha hả, Yêu long ngàn năm cũng sợ chiêu này!”

“Không biết xấu hổ!” Thiên Diệu dường như bị Nhạn Hồi chọc tức đến nỗi không tìm ra nổi câu nào để mắng nàng. Cơn giận tụ lại, hắn ra tay vừa nhanh vừa hung ác, chỉ hai chiêu đã không chế được Nhạn Hồi.

Lần này hắn đẩy thẳng Nhạn Hồi vào vách đá, ấn thẳng nàng lên trận pháp mới vẽ rồi giơ thanh kiếm gãy đâm vào ngực nàng.

Đúng lúc này, trong đầu Nhạn Hồi bỗng nhiên hiện lên tràng cảnh quái lạ kia, ánh trăng cực lớn cùng nền tuyết trắng chói mắt, còn có bóng người đang giơ kiếm lên…

Nhưng nàng không phải là người nằm trên mặt đất kia! Sao nàng lại phải ngoan ngoãn để bị đâm một nhát chứ!

Nàng thiếu nợ ai chứ!

Nhạn Hồi tự nhận, cuộc đời này của nàng ngoại trừ thiếu Lăng Tiêu một mạng thì nàng cũng chẳng nợ ai cái gì nữa.

Vì vậy, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc trước mắt, Nhạn Hồi chợt cúi mình xuống, thanh kiếm gãy sượt qua vai nàng, chém rách áo nàng rồi đâm vào vách đá bên sau tạo nên một tiếng “Keng”.

Nhạn Hồi nghe âm thanh này mà trong lòng sợ hãi, nếu lúc nãy nàng ngẩn người thêm chút nữa thì chỉ e bây giờ đã một kiếm xuyên tim!

Hóa ra tên Yêu Long này giết người lại chẳng khách khí chút nào như vậy!

“Không được nhúc nhích!” Một kiếm không đâm vào được lại khiến Thiên Diệu nôn nóng.

Nhạn Hồi giận quá hóa cười: “Làm thịt gà cũng phải để nó giãy hai cái cơ mà, chẳng nhẽ ta lại không bằng cầm thú chứ!” Nói tới đây, Nhạn Hồi lại bồi thêm một câu, “Con gà nhà ngươi lúc bị ta giết còn giãy mấy cái, chẳng nhẽ ngươi muốn giết ta mà không cho ta phản kháng sao!”

Chân mày Thiên Diệu nhíu chặt lại: “Ta đã nói rồi, ta không muốn giết cô, chỉ muốn lấy máu trong tim cô mà thôi!”

“Ha ha ha ha ha…!” Nhạn Hồi nghe vậy lại ngửa mặt lên trời mà cười dài một tràng, “Vừa rồi ta đạp vào đũng quần của ngươi cũng đâu phải là muốn giết ngươi, sao ngươi không cho ta đạp?!”

Khóe môi Thiên Diệu co lại: “Ta không nên nói nhảm với cô mới phải.”

“Nói như thể ta muốn nói với ngươi vậy…”

Một câu còn chưa dứt, đất dưới chân bỗng như bị ai lật lên, Nhạn Hồi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sắc mặt Thiên Diệu lại càng nghiêm trọng hơn: “Không có thời gian nữa, phải dùng máu trong tim cô mới giải trận được.”

“Nếu máu trong tim mà phá được trận thì ngươi tự đâm ngươi đi! Ta cũng chẳng cản làm chi!”

Thiên Diệu quả nhiên không nói nhảm nữa, trực tiếp ra tay với Nhạn Hồi. Nhạn Hồi cũng dốc toàn sức lực ra chống lại Thiên Diệu vì cái mạng nhỏ của mình.

Lúc này Nhạn Hồi ới phát hiện ra, hóa ra công phu ngoại gia của tên này không phải là tốt hơn nàng một chút mà là gấp 8 lần nàng. Nếu không phải bây giờ pháp lực của nàng đã khôi phục, nàng lập tức phi người tránh đươc thì chỉ sợ đã bị Thiên Diệu áp chế rồi.

Sơn động ầm ỹ đổ xuống.

Đá vừa mới ở trên đầu bây giờ lại bị bọn họ dẫm nát dưới chân, mà phù chú Thiên Diệu vẽ lên vách đá cũng chậm rãi biến mất.

Sơn động này như vật thể sống đang yên lặng quá đi dấu vết Thiên Diệu lưu lại trên đá.

Thiên Diệu thấy thế thì sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, thấy Nhạn Hồi đang tránh né, hắn lạnh lùng nói: “Ta lấy được đồ ta muốn sẽ có thể khôi phục thần trí giúp Tê Vân chân nhân, cô không muốn rửa sạch oan khuất cho Lăng Tiêu hay sao?”

Vừa dứt lời, quả nhiên đã thấy Nhạn Hồi hơi khựng lại.

Bóng Thiên Diệu lóe lên, ra tay không hề lưu tình chút nào, đâm xuyên qua ngực Nhạn Hồi, lần này hắn không đâm xuyên tim nàng, kiếm gãy chỉ đâm vào được một nửa chiều dài, nhưng máu trong tim của Nhạn Hồi đã chảy tí tách xuống đất.

Nhạn Hồi đau đến nghiến răng, máu chảy xuống từ khóe miệng của nàng, nàng hung dữ nhìn Thiên Diệu: “Hai lần…”

Mà Thiên Diệu lại như thể chẳng nghe thấy lời Nhạn Hồi nói, hắn cũng mặc kệ Nhạn Hồi có đau hay không, nhanh chóng rút kiếm ra khỏi ngực nàng.

Nhạn Hồi rên lên một tiếng, Thiên Diệu liền xoay người, chỉ nghe một tiếng “Keng” vang lên, kiếm đã đâm thẳng vào vách đá!

Lực mạnh tới nỗi khiến cho lưỡi kiếm ma sát với vách đá tạo nên tia lửa.

Máu Nhạn Hồi còn lưu lại trên đá xuyên thẳng qua khe hở, hai tay Thiên Diệu kết ấn, trong miệng niệm chú, ánh sáng dần nổi lên trên vách đá.

Đất đá dưới chân đang dần yên tĩnh lại, lúc này lại rung chuyển dữ dội.

Mà lần rung chuyển này không giống vừa nãy, Nhạn Hồi nghe được tiếng đất đá rơi ầm xuống sâu trong động, bụi mù nhanh chóng bay lên mù mịt. Vách đá trên đỉnh đầu đã nứt ra thành những khe hở lớn, len thẳng ra ngoài động, dù bây giờ Nhạn Hồi có hơi choáng váng nhưng vẫn có thể cảm nhận gió luồn qua khe hở, thổi vào trong động.

Một tảng đá lớn rơi thẳng xuống ngay trước mặt Nhạn Hồi, gió quật rối cả tóc nàng.

Nàng biết, sơn động này sắp sập rồi…

Thiên Diệu bên cạnh lại kiên định đứng đó, thân hình hơi bất động mặc cho đá trên đỉnh đang rơi ầm ầm xuống người hắn.

Cứ để hắn niệm nữa thì nàng chỉ e là sẽ bị chôn sống ở đây mất thôi!

Không đợi Nhạn Hồi kịp nghĩ thêm nữa, mặt đất lại nghiêng ngả, bắt đầu dựng đứng… Nhạn Hồi một tay che ngực cầm máu, một tay vịn vào tảng đá to bên cạnh để khỏi lăn xuống.

Nhưng Nhạn Hồi vớ lấy hòn đá nào cũng khiến hòn đá đó rơi xuống, cứ vịn vào một tảng thì tảng đó lại rơi xuống, khiến cho động tác của nàng trở nên chật vật trơn trượt. Hơn nữa bởi vì mặt đất đang nghiêng dần nên vị trí của Thiên Diệu lại trở thành phía trên Nhạn Hồi.

Không biết hắn mượn sức mạnh gì mà quanh thân tản ra ánh sáng cùng màu đỏ máu với trận pháp trên tường. Hắn như đang nổi lơ lửng, tóc đen như thác lại tăng thêm mấy phần phiêu diêu.

Hắn ta lại đứng đến là đẹp mắt như vậy! Nhạn Hồi ôm một bụng lửa giận, nhớ năm xưa nàng ở trên núi Thần Tinh tuy rằng cũng đã chịu không ít thiệt thòi nhưng cũng chưa bao giờ khó coi như bây giờ.

Lúc này, mặt đất càng ngày càng nghiêng, sắp biến thành trạng thái thẳng đứng, Nhạn Hồi rốt cuộc cũng không níu được gì nữa, nàng thoáng nhìn sơn động đang biến thành một cái hố đen sâu không thấy đáy, Nhạn Hồi cắn răng, mặc cho ngực mình đang chảy máu, nàng đạp hai chân một cái rồi nhảy lên trên, dang hai tay ra, sau đó ôm chặt…

Ôm chặt lấy đùi Thiên Diệu.

Thiên Diệu vốn đang đứng vững lúc này chợt hơi nghiêng ngả.

Hắn lập tức mở mắt ra, nhưng thấy ngực Nhạn Hồi đang chảy máu mà vẫn cắn răng, dốc sức liều mạng túm lấy chân hắn bò lên người hắn, cho dù Thiên Diệu đã trải qua bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống thì bây giờ cũng vẫn bị đả kích không ít.

“Làm gì hả?!” Hắn quỳ xuống muốn đá văng Nhạn Hồi xuống dưới.

“Nhìn mà không biết à? Vì mạng sống đó!”

Hai chân bị ôm chặt khiến Thiên Diệu vô cùng bực bội, chân mày hắn nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: “Pháp lực của cô đâu, không biết bay lên à!”

“Ta đâm ngươi hai kiếm rồi ngươi bay lên cho ta xem chút hen!” Nhạn Hồi cảm thấy tên yêu quái này đúng là không biết xấu hổ, tính kế đả thương người khác thì làm đến là thuận tay, vậy mà lúc người ta lâm vào đường cùng thì hắn lại keo kiệt chẳng chịu giúp lấy một chút, đúng thật là… Nhạn Hồi nổi giận đùng đùng, ngửa đầu trợn mắt, “Nói nhảm nữa ta túm lấy “tiểu đệ” của ngươi bây giờ!”

“Cô…” Thiên Diệu bị những lời này chặn ngang họng, nghẹn mất nửa ngày mới đỏ bừng mặt mắng xối xả, “Không… Không biết xấu hổ!”

“Như nhau cả, ngươi cũng hèn hạ chẳng biết xấu hổ còn gì!”

Lời còn chưa nói xong, tảng đá lớn trên đầu đã rơi xuống nhanh chóng, Thiên Diệu vội nghiêng người tránh, một tay hắn dán lên vách đá, nhìn có vẻ như bắt đầu cố hết sức.

“Buông ra.”

“Không buông.”

“Còn chưa phá trận xong.”

“Vậy tự ngươi tìm cách xử lý đi…” Nhạn Hồi vừa nói xong thì bỗng nhiên lại có một tảng đá rơi xuống từ trên đầu, lúc này Thiên Diệu vốn chẳng còn chút không gian nào mà tránh nữa, hai người liền bị tảng đá kia nện thẳng xuống.

Tách khỏi huyết trận pháp nọ, ánh sáng trên người Thiên Diệu cũng dần mờ đi, lắc lư trên không, đã không chịu nổi sức nặng của cả hai người nữa.

Nhạn Hồi nhanh chóng rơi xuống, nhưng cho dù có rơi thì nàng cũng không quên bám chặt lấy Thiên Diệu.

Cho dù phải chết thì nàng cũng muốn kéo tên yêu quái này chết chung.

“Ùm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Nhạn Hồi đã rơi xuống một đầm băng rét lạnh vô cùng, bọt khí quanh người sủi lên ùng ục.

Nhạn Hồi không thích cảm giác bị ngâm trong nước, lúc này nàng liền buông Thiên Diệu ra, cố gắng ngoi lên trên, đợi ngoi được đầu ra khỏi mặt nước rồi, nàng mới mơ màng nhìn thấy bên kia có bờ, vì thế liền dùng chút ý thức còn sót lại bơi qua bên kia.

Ngụp lặn mất nửa ngày rồi rốt cuộc cũng lên được bờ, nàng quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất ho sặc sụa hồi lâu rồi sau đó mới nghiêng người nằm xoài ra mặt đất ẩm ướt, nhìn đá băng kết tinh lại trên đỉnh đầu đến xuất thần.

Vậy mà cũng sống được.

Đúng là mạng lớn thật.

Nhạn Hồi ôm ngực mình, miệng vết thương ngâm nước lạnh như băng khiến nàng rất không thoải mái, lòng bàn tay nàng ngưng thành khí nóng, dần dần ủ ấm vết thương của mình, mãi đến khí nàng cảm thấy ngực dịu đi rồi mới bắt đầu điều trị tử tế miệng vết thương.

Điều tức một lát, cơ thể đã dần dần có sức lực, Nhạn Hồi lúc này mới ngồi dậy.

Nàng nhìn trái nhìn phải một chặp.

Rốt cuộc nàng cũng biết là thiếu cái gì rồi!

Tên Yêu Long khốn kiếp rơi xuống cùng nàng kia đã không thấy đâu nữa.