Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 43



Trên đời không có chuyện gì xảy ra mà không có lý do. Việc sắp xếp để mẹ lấy cha mà không có mưu đồ gì là một hành vi mờ ám.

Tuy nhiên, sẽ hợp lý hơn nếu mẹ nuôi của mẹ hắn nhận được chỉ thị của Tiêu Uyển Trinh.

Tuy nhiên, Tiêu Uyển Trinh đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho con trai mình nhưng lại chưa từng lộ diện. Tại sao lại như vậy?

"Mẹ cũng nghĩ thế."

Tuyên Vân Lam khẽ gật đầu nói: “Nhưng hiện tại, cha con và ông nội con đều không còn nữa, chuyện này không còn quan trọng nữa! Điều quan trọng là tâm nguyện lớn nhất của ông nội con và cha con chính là tìm được bà nội con, bất luận sống chết! Con có hiểu ý của mẹ không?"

Trước đó đã cố gắng tìm nhưng không tìm thấy.

Bây giờ con trai có năng lực rồi, có lẽ có thể thực hiện được tâm nguyện lớn nhất này của cha con bọn họ.
"Con hiểu rồi!"

Lâm Vũ năm tay mẹ, nặng nề gật đầu: “Chỉ cần bà ta chưa chết, con nhất định sẽ tìm được bà tai”

Mọi thứ đã thay đổi! Hắn thực sự phải tìm được Tiêu Uyển Trinh.

Cho dù không tìm ra nguyên nhân vì sao bà ta lại bỏ rơi chồng con, chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của ông nội và cha thôi.

Nếu Tiêu Uyển Trinh xứng đáng làm vợ, làm mẹ, hắn sẽ khắc tên bà ta lên bia mộ của ông nội để an ủi linh hồn của ông ấy trên thiên đường!

'Thấy Lâm Vũ đồng ý đi tìm mẹ chồng, Tuyên Vân Lam mới thở phào nhẹ. nhõm, cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Một lát sau, Tuyên Vân Lam lại lo lắng nhìn Lâm Vũ: "Bây giờ cũng đã báo thù rồi, có phải con lại muốn đến Bắc Cảnh không?”

"Không đi nữa!"

Lâm Vũ không suy nghĩ gì, mỉm cười ấm áp nói: "Con sẽ ở lại Giang Bắc, dành thời gian ở bên cạnh mẹ và Lâm Thiển."
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

ốt quá rồi!" Trong lòng Tuyên Vân Lam vui sướиɠ, nở nụ cười rạng rỡ, dặn dò: "Đừng chỉ bầu bạn với chúng ta, con còn phải ở bên cạnh Khanh Nguyệt nhiều hơn! Kiếp này, mẹ đã chọn Khanh Nguyệt làm con dâu mẹ rồi!"

"Dạ dạ, con biết rồi."

Lâm Vũ bất đắc dĩ cười: "Đúng rồi mẹ, ở Giang Bắc còn có một ân nhân khác của con, mẹ và Lâm Thiển nghỉ ngơi vài ngày, mấy ngày nữa con sẽ dẫn hai người đi gặp người đó"

"Nếu đã là ân nhân của con, chúng ta nhất định phải tới nhà cảm ơn."

Tuyên Vân Lam gật đầu đồng ý, tò mò hỏi: “Người đó có ơn gì đối với con?”

"Ơn tái tạo!" Lâm Vũ nắm chặt tay, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ lạ.
Đội trưởng cũ!

Đó là đội trưởng đầu tiên khi hắn gia nhập Lang Quân Bắc Cảnh!

Năm đó, khi hắn mới bảy tuổi, Lang Quân Bắc Cảnh đã từ chối nhận hắn vào.

Cuối cùng, đội trưởng cũ, cũng là người Giang Bắc, đã nhận “con ghẻ” là hẳn vào dưới trướng của mình.

Vì vậy mà bắt đầu cuộc đời quân binh kéo dài mười lắm năm của hắn.

'Thẩm Vũ Nông có ơn cứu mạng đối với hắn nhưng đội trưởng cũ lại có ơn tái tạo.

Tiếc rằng khi đó Bắc Cảnh đang chiến tranh hoành hành, mạng người như cỏ rác.

Năm thứ ba sau khi hắn gia nhập Lang Quân Bắc Cảnh, đội trưởng cũ đã giải ngũ vì thương tàn.

Lần này khi trở lại Giang Bắc, chắc chắn sẽ uống rượu và hàn huyên cùng đội trưởng cũ để báo đáp ơn tái tạo.

"Nếu đã là một ân huệ lớn như vậy, chúng ta phải báo đáp thật cẩn thận!"

Tuyên Vân Lam dặn dò: “Đến lúc đó nhớ chuẩn bị một chút quà quý để mang qua đó tặng.”

"Được, chuyện này mẹ không cần lo lắng, con sẽ sắp xếp." Lâm Vũ mỉm cười gật đầu.

Hắn hiểu đội trưởng cũ và biết nên chuẩn bị quà gì cho người ta.

"Được, chuyện con làm thì mẹ yên tâm rồi!" Tuyên Vân Lam vui vẻ nói.

"Đúng rồi, còn một chuyện nữa." Lâm Vũ cười nói: "Con chuẩn bị mua cho. chúng ta một căn nhà mới ở Giang Bắc. Mẹ có yêu cầu gì đối với ngôi nhà mới không?”

Về phần Lâm gia, dù có bị bỏ hoang phế thì hắn cũng sẽ không sống ở đó.

Mặc dù vậy, nó vốn dĩ phải là nhà của họ. Nhưng ở đó có quá nhiều kỷ niệm đau buồn của gia đình họ, hắn không muốn động đến vết thương lòng của mẹ và em gái.