Hổ Lang Chi Sư

Chương 181: Đánh chết tướng tài, thắng trận thứ hai (Hạ)



Trong đại điện hoàng cung đế quốc Minh Nguyệt.

Mạnh Hổ chắp hai tay sau lưng đứng trên kim điện, hắn đang thưởng thức kiến trúc lộng lẫy xa hoa của hoàng gia.

Cách Mạnh Hổ vài chục bước, Trương Hưng Bá đang chỉ huy các tướng sĩ của đội cận vệ sắp xếp kỳ trân dị bảo vào rương hòm, sau đó vận chuyển ra bên ngoài. Hai tên binh sĩ của đội cận vệ đang cố gắng khuân một bình hoa to lớn trong góc đại điện, thế nhưng bình hoa quá nặng, hai người không thể nào khuân nổi. Một trong hai tên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó đập mạnh một cái làm cho bình hoa xinh đẹp vỡ tan tành thành từng mảnh.

Nghe thanh âm gốm sứ vỡ vụn, Mạnh Hổ quay đầu lại muốn quát tháo mấy câu, đột nhiên bóng gầy gò của Cổ Vô Đạo bước nhanh vào đại điện, cười nói với Mạnh Hổ:

- Tướng quân, đã bắt được hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt, bắt được rồi!

- Sao?

Mạnh Hổ nghe vậy kìm lại không quát tháo hai tên cận vệ quân kia, hỏi Cổ Vô Đạo với vẻ vui mừng:

- Thu Phong Kính đã bị bắt sao?

- Dạ, đã bắt được!

Cổ Vô Đạo thuật lại quá trình bắt được Thu Phong Kính cho Mạnh Hổ nghe, đương nhiên là có thêm mắm dặm muối vào trong đó. Mạnh Hổ nghe xong phấn khích kêu lên:

- Đúng là giẫm nát gót giày tìm không thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu! Ha ha ha, tốt, tốt quá! Lão Cổ, Thu Phong Kính hiện đang ở đâu, ta muốn gặp hắn ngay lập tức!

Cổ Vô Đạo phất tay:

- Mang Thu Phong Kính tới đây!

Thu Phong Kính được hai tên binh sĩ của đế quốc Quang Huy áp giải vào trong đại điện, bước chân lảo đảo. Đại điện vẫn là đại điện quen thuộc ngày nào, nhưng bá quan trên điện không phải là bá quan quen thuộc với hắn, Thu Phong Kính hắn cũng từ bậc hoàng đế chí cao vô thượng rớt xuống thành tù binh của quân địch. Càng nghĩ càng thấy đau lòng, Thu Phong Kính không khỏi cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm.

Mạnh Hổ đi quanh Thu Phong Kính hai vòng, sau đó dừng lại vỗ vỗ vào vai Thu Phong Kính, giọng có vẻ tiếc nuối:

- Thu Phong Kính, nói thật là ta vốn không muốn là địch với đế quốc Minh Nguyệt, ta chỉ muốn dẫn quân đoàn Mãnh Hổ của ta trở về hành tỉnh Tây Bộ yên ổn mà thôi. Nhưng hảo muội muội của ngươi lại không chịu, đúng ra không nên ép quân đoàn Mãnh Hổ của ta vào tuyệt lộ, ha ha…

Ánh mắt Thu Phong Kính trở nên ngây dại, dường như không nghe thấy những lời của Mạnh Hổ.

Mạnh Hổ lại nói:

- Kết quả thì ngươi cũng đã thấy, quân đoàn Mãnh Hổ của ta đã đánh tới Tây Kinh, lão huynh ngươi cũng trở thành tù binh của quân đoàn Mãnh Hổ ta. Phải nói rằng ngươi cũng chỉ là bị vạ lây mà thôi, kẻ chọc ta chính là muội muội của ngươi, lão huynh ngươi chỉ là xui xẻo, đây phải gọi là muội gây nợ huynh phải trả mà thôi!

Thu Phong Kính thở dài ngậm ngùi:

- Bây giờ trẫm đã là tù binh của quý quân, cần gì phải nói nhiều nữa?

- Tốt, không hổ là một bậc hoàng đế!

Mạnh Hổ gật đầu nghiêm nghị:

- Bất quá ngươi có thể yên tâm, quân đoàn Mãnh Hổ ta có thể lo ăn lo uống cho ngươi đầy đủ, tuyệt đối sẽ không ngược đãi ngươi. Tương lai nếu như hoàng muội của ngươi chịu trả giá cao, ta cam đoan ngươi vẫn còn cơ hội trở về cố quốc, lại làm vua thiên hạ, lời nói của ta tuyệt đối không ngoa!

Thu Phong Kính nghe vậy gương mặt thoáng động nhưng sau đó lại lắc lắc đầu.

- Báo….

Vẻ mặt Thu Phong Kính còn đang ảm đạm thê lương, thân hình như thiết tháp của Hùng Bá Thiên đột ngột sải bước vào kim điện, giọng ồm ồm:

- Tướng quân, ba phương hướng đồng thời phát….

Mạnh Hổ đột nhiên đưa tay lên ngăn lời Hùng Bá Thiên, sau đó khoát tay ra ý dặn dò hai tên binh sĩ áp giải Thu Phong Kính:

- Mang hoàng đế bệ hạ đi nghỉ, nhớ lấy, nên tiếp đãi cho tử tế, tuyệt đối không được khinh mạn, càng không thể tuỳ tiện đánh chửi làm nhục!

- Dạ!

Hai tên binh sĩ nọ ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.

Thu Phong Kính vừa mới được áp giải ra khỏi đại điện, Tất Điêu Tử đã bước nhanh vào đại điện, vừa lau mồ hôi trán vừa hỏi:

- Tướng quân, vừa rồi dường như tướng quân Hùng Bá Thiên trở về, có phải đã phát hiện được hành tung của viện quân đế quốc Minh Nguyệt hay không?

- Lão Tất ngươi tới rất đúng lúc.

Mạnh Hổ gật gật đầu, nói với Hùng Bá Thiên:

- Bá Thiên, ngươi nói tiếp đi!

Hùng Bá Thiên vừa thở dốc vừa nói:

- Tướng quân, hai vị tiên sinh, phía Bắc Tây Kinh ba trăm dặm, phía Nam Tây Kinh hai trăm dặm, lại còn phía Đông Tây Kinh hai trăm dặm đồng thời phát hiện ra viện quân của đế quốc Minh Nguyệt. Trong đó binh lực của cánh quân ở phía Bắc Tây Kinh là nhiều nhất, ít nhất cũng có bảy, tám vạn quân, hơn nữa toàn là khinh kỵ binh!

- A…

Tất Điêu Tử nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, run giọng nói:

- Viện quân của địch tới nhanh quá!

Sắc mặt Mạnh Hổ tỏ ra ngưng trọng, trầm giọng hỏi:

- Hai đường viện quân kia có bao nhiêu binh lực?

Hùng Bá Thiên nói tiếp:

- Binh lực của cánh quân phía Nam khoảng chừng trên dưới năm sáu vạn, đều là bộ binh, bất quá tốc độ hành quân rất nhanh, mỗi ngày đi được tám mươi dặm trở lên. Còn viện quân phía Đông là ít nhất, ước chừng không đến một vạn, bất quá nhìn theo phương thức chế tạo áo giáp và cờ hiệu, chắc chắn là quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ.

- Quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ?

Mạnh Hổ nghe vậy sắc mặt thoáng động, nghiêm nghị hỏi:

- Không phải quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ đang giằng co với đại quân trung lộ của Mông Diễn ở Hổ Khiếu quan hay sao? Không lẽ là chiến cuộc ở Hổ Khiếu quan đã có biến hoá?

Tất Điêu Tử vuốt vuốt chòm râu dài của hắn, giọng ngưng trọng:

- Nếu như ty chức đoán không sai, tình huống phải là như vầy, đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường đã bọc vòng ra sau lưng đại quân Mông Diễn, Mông Diễn biết rằng nếu tiếp tục tấn công Hổ Khiếu quan sẽ không có kết quả liền chủ động chọn phương án rút lui về phía sau. Sau đó Thu Vũ Đường đã biết được hành tung của quân ta, cho nên vội vàng ra lệnh cho hai cánh quân tiếp viện cuối cùng đến Hổ Khiếu quan là hai quân đoàn Sóc Châu, U Châu đổi hướng về tiếp viện đế đô. Đồng thời gấp rút ra lệnh Tư Đồ Duệ suất lĩnh phần lớn tinh binh của quân Thanh Châu chạy trước về đế đô, để ổn định thế cục!

- Hẳn là như vậy!

Mạnh Hổ phấn khích:

- Bằng không, ba đường viện quân kia của đế quốc Minh Nguyệt tuyệt đối không thể nào chạy tới nhanh như vậy được, lại còn hình thành thế bao vây đối với quân ta. Quân ta không thể nào tiếp tục ở lại đây nữa, bằng không sẽ lâm vào vòng vây trùng trùng của đại quân đế quốc Minh Nguyệt. Nhất là cánh quân khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt ở hướng Bắc, một khi bị bọn chúng giữ chân quân ta, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Tất Điêu Tử đảo mắt một vòng, trầm gọng nói:

- Tướng quân, bây giờ quân ta hẳn nên lập tức di chuyển theo hướng Đông Nam, sẽ không bị viện quân của đế quốc Minh Nguyệt phát hiện. Chỉ cần đi về hướng Đông Nam chừng vài ngày là có thể tiến vào lãnh thổ của Ứng Châu, lúc ấy sẽ có cơ hội gặp được quân đoàn Bắc Phương của Tổng đốc Trọng Sơn!

- Không!

Mạnh Hổ đột ngột khoát tay, giọng vô cùng quả quyết:

- Tính cách của quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta từ trước tới nay không hề có chuyện cong đuôi chạy trốn. Tôn chỉ của quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta chỉ có một, chính là tiến công, tiến công và tiến công! Chúng ta nên thừa dịp ba đường viện quân của địch còn chưa phối hợp được với nhau tiêu diệt bớt một đường, mở ra đường trống trước đã!

Trong ánh mắt Cổ Vô Đạo đột nhiên toát ra vẻ mong chờ, gấp giọng hỏi:

- Có phải tướng quân đã có cách đối phó rồi không?

Mạnh Hổ vung tay, cao giọng nói:

- Lão Cổ, lấy bản đồ ra đây!

Cổ Vô Đạo vội thò tay vào bọc lấy bản đồ ra, Tất Điêu Tử cũng thò tay vào trong ngực áo lấy ra một tấm bản đồ thật lớn trải ngay trên bệ rồng, mỉm cười nói:

- Tướng quân, lão Cổ, hay là dùng tấm bản đồ lớn này đi, tấm bản đồ này là tìm được trong ngự thư phòng của Thu Phong Kính. Tấm này được vẽ rõ ràng đầy đủ hơn tấm của Binh bộ đế quốc Quang Huy cấp cho chúng ta nhiều.

Khó trách vừa vào cửa Đại Minh, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng Tất Điêu Tử đâu nữa.

Lúc ấy Mạnh Hổ còn tưởng rằng Tất Điêu Tử cũng chỉ là một tục nhân, không kềm chế được lòng tham nên muốn đi tìm bảo bối. Không ngờ Tất Điêu Tử lại tìm đến ngự thư phòng của Thu Phong Kính để lục tìm bản đồ quân sự của đế quốc Minh Nguyệt.

- Tốt, tốt quá!

Mạnh Hổ vui không kềm được:

- Vẫn là lão Tất ngươi chu đáo!

Vừa nói, ba người liền xúm quanh bản đồ ngồi xổm xuống đất không thèm để ý đến chung quanh.

Mạnh Hổ đưa tay nhặt một mẩu gỗ rơi gần đó đặt lên một vị trí trên bản đồ:

- Đây là cánh viện quân của đế quốc Minh Nguyệt đến từ phía Bắc, có khoảng bảy, tám vạn khinh kỵ binh.

Tất Điêu Tử cũng nhặt một cái chung ngọc nhỏ rơi gần đó đặt lên bản đồ:

- Đây là cánh viện quân của đế quốc Minh Nguyệt đến từ phía Nam, có khoảng năm, sáu vạn trọng trang bộ binh.

Cổ Vô Đạo nhìn quanh thấy không còn gì bèn tháo chiếc nhẫn trên tay đặt vào bản đồ:

- Đây là cánh quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ, binh lực khoảng gần một vạn.

- Chính là Tư Đồ Duệ!

Mạnh Hổ thò tay lấy chiếc nhẫn trên bản đồ ra, cười lớn:

- Tư Đồ Duệ là tướng tài thân trải trăm trận, kinh nghiệm chinh chiến có thể nói là vô cùng phong phú, nhưng lần này quân ta đã chiếm hết tiên cơ!

Cổ Vô Đạo giọng ngưng trọng:

- Tướng quân muốn nói quân ta chiến hết tiên cơ sao?

- Đúng!

Mạnh Hổ gật đầu:

- Hai ngày trước hơn trăm vạn dân chạy nạn Thanh Châu bị chúng ta đuổi chạy cũng không biết rằng Tây Kinh đã mất. Bọn họ chỉ có thể mang đến một tin tức duy nhất cho Tư Đồ Duệ mà thôi, đó chính là Tây Kinh vẫn chưa thất thủ! Trước khi Tây Kinh bị chúng ta bao vây, Thu Phong Kính hoặc bọn tình báo trong thành có thể dùng bồ câu đưa tin truyền ra, thế nhưng thời gian quá gấp đã không đến được tay Tư Đồ Duệ. Nói cách khác, hiện tại Tư Đồ Duệ không thể nào biết được Tây Kinh đã mất!

Cổ Vô Đạo nói:

- Vậy có thể nói rằng, Tư Đồ Duệ đang bất chấp tất cả gấp rút chạy về cứu giá Tây Kinh!

- Cái này kêu bằng nóng lòng cứu người nên gấp!

Tất Điêu Tử lạnh nhạt:

- Một người khi vội vàng làm chuyện gì đó, bản thân người ấy sẽ lộ ra vô số sơ hở, ngay cả tướng tài thân trải trăm trận như Tư Đồ Duệ cũng có thể lộ ra sơ hở giống như vậy. Ví dụ như quân Thanh Châu sau khi hành quân gấp rút trên quãng đường dài, lực chiến đấu sẽ giảm sút nghiêm trọng. Ví dụ như trong lúc hành quân quá gấp không khỏi quên mất việc dò xét tình hình dọc đường. Những sơ hở như vậy hoàn toàn là cơ hội tốt cho quân ta lợi dụng!

Cổ Vô Đạo gật gật đầu, giọng hơi lo lắng:

- Nhưng tướng quân có nghĩ tới chuyện này không, quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ là một khúc xương khó nuốt, mặc dù binh lực chỉ còn một vạn, nhưng một khi bọn chúng tập trung lại triển khai đội hình tử thủ hình con rùa, trong lúc gấp rút quân ta cũng sẽ khó mà tiêu diệt! Mà hai đường viện quân đế quốc Minh Nguyệt ở phía Nam và Bắc rất nhanh sẽ tới, nhiều nhất chỉ ba ngày mà thôi!

- Lão Cổ ngươi quá lo xa!

Mạnh Hổ nói với giọng hào hùng:

- Nếu như quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta ngay cả một vạn tàn binh Thanh Châu của Tư Đồ Duệ mà cũng không thanh toán được, vậy uổng xưng là Hổ Lang Chi Sư rồi!

Cổ Vô Đạo suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- Sau đó thì sao? Sau khi tiêu diệt quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ, quân ta sẽ đi đâu?

Tất Điêu Tử quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, mỉm cười:

- Chạy thẳng về hướng Đông tập kích Hổ Khiếu quan, uy hiếp sau lưng Thu Vũ Đường!

Cổ Vô Đạo cau mày:

- Nhưng nếu như vậy hoá ra chúng ta làm sẵn cho Mông Diễn, để hắn ngồi không hưởng lợi ư?

- Ngồi không hưởng lợi sao?

Tất Điêu Tử cười to:

- Vậy phải xem Mông Diễn có khả năng ấy hay không! Tuy rằng Thu Vũ Đường còn trẻ thật, nhưng năng lực còn hơn cả Tư Đồ Duệ, thiên chi kiêu nữ nọ không phải dễ dàng đối phó. Chỉ sợ chúng ta vừa mới tới Hổ Khiếu quan, Thu Vũ Đường bên kia không chừng đã thu thập xong đại quân trung lộ của Mông Diễn!

- Ha ha ha, không ngại chuyện này!

Mạnh Hổ cười to:

- Cho dù Thu Vũ Đường có thu thập xong đại quân trung lộ của Mông Diễn, nàng cũng không thể nào uy hiếp được chúng ta. Cùng lắm thì quân ta sẽ ẩn hiện khắp nơi đánh du kích ngay bên trong lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt, bằng vào tiểu quả phụ Thu Vũ Đường sao thể vây khốn được quân đoàn Mãnh Hổ của chúng ta?

Cổ Vô Đạo cau mày:

- Ẩn hiện đánh du kích không thành vấn đề, nhưng chuyện lương thảo thì sao?

- Lương thảo?

Mạnh Hổ quay đầu lại nhìn Tất Điêu Tử, trầm giọng:

- Lão Tất ngươi nói thử xem!

Ánh mắt Tất Điêu Tử lộ ra vẻ tàn nhẫn, trầm giọng:

- Chuyện đã đến nước này, không thể trách chúng ta lòng dạ độc ác!

Cổ Vô Đạo nghe vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, giọng đầy sợ hãi:

- Tướng quân, lão Tất, ý các người là ăn thịt người…

Mạnh Hổ khoát tay, lớn tiếng nói:

- Không cần lo lắng nhọc công, trước hết hãy nghĩ biện pháp cho thật tốt để ăn hết một vạn tàn binh Thanh Châu của Tư Đồ Duệ!

Tất Điêu Tử đảo mắt một vòng:

- Tướng quân, ty chức có ý này…

- Sao?

Mạnh Hổ vui vẻ:

- Lão Tất ngươi nói ra nghe thử!

Tất Điêu Tử liền trình bày kế sách của hắn, Mạnh Hổ và Cổ Vô Đạo vừa nghe vừa khen hay không ngớt, kế sách đối phó với quân Thanh Châu coi như đã định.

--------------

Khi gần một vạn tàn binh Thanh Châu của Tư Đồ Duệ chạy tới cách Tây Kinh về phía Đông năm mươi dặm, trời đã tối hẳn.

Đột nhiên xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn trên vùng bình nguyên tuyết phủ, hàng ngàn hàng vạn dân chạy nạn có đủ già trẻ lớn bé, vẻ mặt ai nấy kinh hoàng sợ hãi chạy thẳng về phía Đông. Trong đám người đang chạy thỉnh thoảng có rất nhiều người vẻ lam lũ ngã lăn ra mặt tuyết, lấy cặp mắt vô hồn nhìn đám quân Thanh Châu đang cấp tốc hành quân.

Tư Đồ Duệ đang thúc ngựa đi nhanh thấy cảnh tượng như vậy không khỏi động lòng trắc ẩn. Nếu như thời gian cho phép, hắn tuyệt đối sẽ hạ lệnh xây dựng một toà doanh tạm thời để an trí đám dân chạy nạn không biết phải về đâu. Nhưng hiện tại hắn đang nóng lòng chạy về đế đô cứu giá, không còn lòng dạ nào để lo lắng cho đám dân chạy nạn khó khăn này.

Các tướng sĩ của quân đoàn Thanh Châu cũng động lòng trắc ẩn, nhưng Tư Đồ Duệ không hạ lệnh nên bọn chúng chỉ có thể tỏ ra cứng rắn làm như không nghe không thấy.

Nếu như không phải trời tối mịt, nếu như Tư Đồ Duệ không phải nóng lòng chạy về cứu giá, với sự lão luyện của hắn hẳn sẽ phát hiện ra vấn đề kỳ quái từ đám dân chạy nạn. Trong đám dân chạy nạn này, số nam nhân trưởng thành dường như không ít, mà người già và phụ nữ lại rất ít, đúng ra theo như lẽ thường thì người già và phụ nữ phải nhiều hơn.

Giục ngựa chạy về phía trước chừng hơn dặm nữa, Tư Đồ Duệ đột nhiên kinh hãi phát giác ra có điều không ổn. Đám dân chạy nạn trên vùng bình nguyên tuyết phủ chung quanh chẳng những không giảm bớt, ngược lại ngày càng nhiều. Chuyện làm cho Tư Đồ Duệ âm thầm kinh hãi hơn nữa, trong đám dân chạy nạn kia có không ít người đang âm thầm lặng lẽ tập trung vào giữa, tựa như đang bao vây lấy tám ngàn quân Thanh Châu của hắn. Đám dân chạy nạn này muốn làm gì?

Bỗng nhiên, Tư Đồ Duệ bừng tỉnh, hiểu được có chuyện không lành, nhất thời thắng ngựa dừng lại quát to:

- Lập đội hình, lập lức triển khai đội hình!

- Ha ha…

Tư Đồ Duệ vừa dứt lời, phía trước bỗng vang lên một tràng cười to, sau đó từng thanh âm thật rõ ràng truyền vào tai Tư Đồ Duệ:

- Quả không hổ là Tư Đồ Duệ, rốt cục cũng bị ngươi phát hiện ra sơ hở, chỉ tiếc đã quá muộn. Các huynh đệ, đốt đuốc lên cho bọn chúng thấy…

Thanh âm kia vừa dứt, trên vùng bình nguyên tuyết phủ nhất thời sáng lên hàng trăm hàng ngàn cây đuốc, chỉ trong thoáng chốc đã soi sáng vùng bình nguyên như ban ngày. Trong ánh đuốc sáng rực, rất đông "nam nhân chạy nạn" vội vàng rút chiến đao sắc bén ra, sau đó tách ra khỏi đám người già và phụ nữ, cấp tốc xông thẳng vào hai bên trái phải của đội hình vốn đang không lấy gì làm nghiêm chỉnh của đám tàn binh Thanh Châu.

Phục binh bất ngờ xuất hiện, tám ngàn quân Thanh Châu bị kẹp ở giữa thoáng chốc náo động hẳn lên.

Trái tim Tư Đồ Duệ như chìm xuống, đám quân Thanh Châu vốn không hề phòng bị vẫn đang còn trong tình trạng đội ngũ hỗn loạn. Cả đám như một con rắn dài đang phơi mình trên mặt tuyết, khắp nơi đều là chỗ yếu hại, khắp nơi đều là sơ hở. Còn quân địch vốn mai phục trong đám dân chạy nạn dường như đã chuẩn bị từ lâu, giống như một bầy sói đói há rộng cái miệng to như chậu máu, lộ ra những chiếc răng nhọn hoắt lạnh lẽo. Trận phục kích này vừa mới bộc phát ra, kết cục cũng đã định sẵn.

Không hết thời gian ăn một bữa cơm, đội hình như con rắn dài của đám tàn binh Thanh Châu dưới tình hình không kịp đề phòng, hơn nữa vì hành quân cấp tốc trên quãng đường dài mà rơi vào tình trạng kiệt sức gần như bị quân địch giết sạch sành sanh, chỉ còn lại không tới hai trăm bảo vệ bên cạnh Tư Đồ Duệ, vẫn cố gắng chiến đấu như một con mãnh thú đang giãy chết.

Trong ánh đuốc sáng ngời, Mạnh Hổ cất bước đi tới gần Tư Đồ Duệ, cất cao giọng hỏi:

- Tướng quân Tư Đồ Duệ, từ dạo trước chia tay đến nay, ngài vẫn khoẻ chứ?

Tư Đồ Duệ ảm đạm thở dài, ôm quyền nói:

- Nhờ phúc của tướng quân ngài, lão phu vẫn luôn mạnh khoẻ!

- Ha ha ha…

Mạnh Hổ ngửa đầu cười to:

- Lão tướng quân, tuy rằng vãn bối trong lúc vô tình đã giết người con trai duy nhất của ngài, nhưng dù sao cũng là trên chiến trường, đao thương không có mắt, chuyện sống chết phải trông vào ý trời. Hơn nữa vãn bối và ngài ai vì chủ nấy, trong đó không có thù riêng, nói về cá nhân, vãn bối vô cùng khâm phục lão tướng quân!

Tư Đồ Duệ ôm quyền lạnh nhạt:

- Được tướng quân khâm phục, lão phu vô cùng vinh hạnh!

Mạnh Hổ đưa tay chỉ đám quân Thanh Châu còn sót giữa vòng vây, lớn tiếng nói:

- Lão tướng quân, cục diện hôm nay ngài cũng đã thấy rõ ràng, quân Thanh Châu đã lâm vào tuyệt cảnh, không còn khả năng kết thành trận hình con rùa để tự bảo vệ nữa, nếu như hai bên tiếp tục đánh nữa chỉ là một bên thẳng tay đồ sát mà thôi, lão tướng quân nghĩ sao?

Tư Đồ Duệ hít sâu một hơi, chậm rãi rút chiến đao ra, uy nghi quát: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Cho tới bây giờ quân đoàn Thanh Châu chỉ có dũng sĩ chết đứng giữa chiến trường, mà chưa từng có kẻ sợ chết quỳ xin được sống!

Mạnh Hổ thở dài, hỏi với vẻ tiếc nuối:

- Lão tướng quân muốn chiến đấu đến cùng sao?

Tư Đồ Duệ vung cao chiến đao trong tay, mũi đao chỉ thẳng vào Mạnh Hổ, dáng vẻ ung dung:

- Thân là quân nhân của đế quốc, da ngựa bọc thây hy sinh vì nước là kết cục hoàn hảo nhất, từ lúc tham gia quân ngũ, lão phu chỉ đợi có ngày này. Tướng quân Mạnh Hổ, ngươi là thiên tài quân sự trẻ tuổi hiếm có mà trong đời lão phu từng gặp, có thể chết dưới đao của ngươi chính là vinh hạnh của lão phu!

- Lão tướng quân, vãn bối nói thật cho ngài biết, thành Tây Kinh đã bị quân đoàn Mãnh Hổ của vãn bối chiếm mất, hoàng đế bệ hạ của ngài cũng đã trở thành tù binh của chúng ta. Bất quá ngài không cần lo lắng, hoàng đế bệ hạ trong quân chúng ta được đối đãi như thượng khách, không hề có chút nào bạc đãi. Lão tướng quân không muốn cùng hoàng đế bệ hạ quân thần đoàn tụ, ôn lại chuyện cũ hay sao?

Mặc dù Mạnh Hổ biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn muốn cố gắng cho đến cùng, hắn muốn thuyết phục Tư Đồ Duệ đầu hàng.

Dù sao Tư Đồ Duệ cũng là tướng giỏi của đế quốc Minh Nguyệt, có thể nói là đại diện cho một nửa đế quốc Minh Nguyệt. Nếu như ngay cả Tư Đồ Duệ cũng đầu hàng quân đoàn Mãnh Hổ, lòng quân đấu chí của quân đế quốc Minh Nguyệt sẽ chịu đả kích chưa từng có từ trước tới nay, Mạnh Hổ tuyệt đối không muốn dễ dàng buông thả cơ hội tuyệt vời sắp sửa đến tay.

Tư Đồ Duệ ung dung cười một tiếng, giơ đao ngang cổ, lưỡi đao sắc bén cứa một nhát, máu tươi phun vọt, hai mắt Tư Đồ Duệ dần dần ảm đạm, thân hình gầy gò lảo đảo vài cái trên lưng chiến mã, cuối cùng rơi phịch xuống mặt tuyết. Một đời tướng tài đã tuyệt mệnh chốn sa trường…