Họ Biến Thân, Ta Biến Nhân!

Chương 21: RờI đi



Sáng ngày hôm sau, cổng trường THPT Bắc Minh.

"Chúng ta đi như vậy, để họ ở lại liệu có ổn không?" Trần Đình Quang hướng anh trai mình dò hỏi, nhìn thấy chỉ có vài người đi theo làm hắn có chút lo lắng.

"Không sao, là do bọn họ lựa chọn ở lại, không phải lỗi của chúng ta! Với lại anh mày đã sắp xếp một vài binh sĩ cùng súng ống ở lại rồi, chú mày khỏi lo! Hiện tại rời đi nơi đây mới là quan trọng." Trần Đình Hùng hướng ra ngoài cửa sổ, hít một điếu thuốc lá, kể từ khi tận thế sảy ra, thuốc lá là thứ không thể thiếu đối cuộc sống của hắn.

"Nếu thế chúng ta phải giải quyết con quái vật to lớn kia, giúp bọn họ bớt đi phần nguy hiểm!" Quang kiên định hướng mọi người trong xe đề xuất.

Nghe vậy, Hùng đang ngồi bên cạnh bỗng giật mình hô lên: "Chú mày điên à?" hắn còn nhớ như in, con quái vật đó nguy hiểm cỡ nào, nếu không phải có tên nhóc kia thì bây giờ mọi người đã thành những thây khô rồi.

"Không sao đâu cậu Hùng, cậu Quang có thể xử lý nó được!" Binh Vương ở bên cạnh tự tin hướng Trần Đình Hùng mỉm cười, hiện tại hắn đang chờ mong, muốn nhìn thành quả nghiên cứu của nhân loại đối đầu với lũ quái vật ngoài hành tinh đây.

Không biết bên nào sẽ thắng, thật mong chờ a!

"Các ngươi đúng là điên mà!" Biết không thể khuyên bảo hai người này, Hùng chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi trong xe ngán ngẩm mà thôi.

Nhìn đoàn xe bắt đầu đi xa, một tiểu đội trưởng vẫy tay cho tiểu đội của mình rút vào trong trường, tránh lũ quái vật tập kích bất ngờ.

"Mẹ nó, thằng Hùng ấy ghét chúng ta, nên vất chúng ta ở lại chịu chết đây mà!" Một binh sĩ tay vác theo cây súng, hướng đồng bạn phàn nàn.

"Haiz, phải chịu thôi! Biết sao giờ!" Một người khác cũng buồn chán trả lời.

"Đều tại tôi hại các cậu rồi!" Vị đội trưởng này không ai khác chính là Hoàng, người từng huấn luyện cho Đỗ Phong ở khoá vừa rồi.

Bình thường một tiểu đội sẽ gồm 9 đến 12 người cả tiểu đội trưởng, nhưng đội của Hoàng do bị cắt giảm nhân lực để đào tạo học sinh nên chỉ giữ lại ba người có kinh nghiệm chiến đấu, còn lại tám vị trí đều được sắp học sinh thế vào.

Sau cuộc chiến thảm khốc vừa rồi, các học sinh trong đội ngũ hắn đều chết hết, chỉ còn lại những người kì cựu là hắn cùng ba người đồng chí cũ.

"Không phải lỗi tại anh! Dù sao tiểu đội của chúng cũng như cái gai trong mắt của tên đại úy đó, nên lần này hắn muốn mượn dao giết người cũng phải!" Một người lính có khuôn mặt góc cạnh hướng về phía Hoàng an ủi, người này tên Minh Thái, đã theo Hoàng được một thời gian.

"Nhưng mà nghĩ cũng cay nhỉ! Để bốn người ở lại phòng thủ lũ quái vật, cười ỉa!" Một cậu thanh niên với khuôn mặt trẻ trung, hướng mọi người toe toét, hắn là Vũ nhỏ tuổi nhất đội, mới gia nhập tiểu đội này được vài tháng thì tận thế diễn ra.

"Đấy, nhìn thằng Vũ xem, cứ phải lạc quan như vậy thì mỗi giây phút của chúng ta mới không phí phạm a!" Người còn lại tên là Tuấn, cũng là người nhiều tuổi nhất trong nhóm tiểu đội này.

Mọi người bắt đầu nói chuyện tào lao, vì Đại úy không còn tại, luật lệ của quân ngũ cũng bị họ vất ra sau đầu.

Nhìn mọi người đến lúc này vẫn còn vui vẻ được, Hoàng không nói gì chỉ mỉm cười, hướng ra cổng trường canh gác, dù thế nào cũng phải đề phòng, bọn quái vật này có thể tập kích bất cứ khi nào.

"Hoàng à? Cháu vào nghỉ ngơi đi, để ta đứng canh cho."

"Bác Hùng, việc này cứ để bọn cháu!" Hoàng nhìn về phía bác bảo vệ mỉm cười nói.

"Ây, cứ để bác trông cho, các cháu nghỉ ngơi, đến khi bọn quái vật kia tấn công còn có sức mà đánh trả." Bác Hùng nhất quyết không cho Hoàng đứng canh.

"Vậy thì bác canh chừng giúp bọn cháu, nếu có nguy hiểm thì báo động để bọn cháu kịp phản ứng. Đây là ống nhòm, đây là bộ đàm, có gì bác cứ báo qua bộ đàm cho bọn cháu biết là được!" Hoàng đưa bác Hùng một chiếc ống nhòm cùng một bộ đàm, rồi mới an tâm hướng về nơi khác đi.

...

Đoàn xe thiết giáp bon bon băng qua những con đường dải đầy xác chết, thi thoảng người ngồi trong xe còn cảm nhận được sự cấn cấn nơi bánh truyền lại, chính tỏ chúng vừa cán qua những cái xác trên đường.

Trong xe, bầu không khí có chút im lặng, ngột ngạt, mỗi người đều như đang chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình.

Bỗng người lái xe nhìn thấy một thân ảnh to lớn, đang thấp thoáng ở sau những ngôi nhà liền có chút sợ hãi kêu lên: "Quái quái vật!!!"

Nghe vậy, mọi người trong xe đều điểu chỉnh lại trạng thái, hướng nơi đó nhìn lại.

"Nó vẫn còn ở đấy, đỡ mất công chúng ta đi tìm." Binh Vương ở một bên nhếch mép cười, thầm chờ mong xem cuộc chiến giữa tân nhân loại và con trùng ngoài hành tinh.

Trần Đình Quang khi thấy cái thân thể to lớn này, lại nhớ đến cái lần súyt bị nó giết chết, cảm giác lo lắng cũng theo đó bùng lên.

Nhưng chẳng được bao lâu, lại có một khuôn mặt xuất hiện trong đầu, khuôn mặt kiên nghị, không sợ chết đó làm Quang bùng lên chiến ý.

Hiện tại hắn đã không còn là một thằng nhóc 16 tuổi nhỏ bé khi trước, lúc này hắn đã trở thành một tên tân nhân loại, có cơ giáp mạnh mẽ, người sẽ cứu toàn bộ thế giới khỏi thời đại đen tối này.

Đoàn xe dừng lại khiến các học sinh cùng đám gia thuộc đều có chút ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy thân hình to lớn phía sau toà nhà, họ mới sợ hãi không thôi, kêu gào giục các binh sĩ nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng mọi người vẫn đứng đực tại đó làm đám người này bắt đầu cuống cuồng.

"Các vị không cần phải lo lắng, sau đây chúng ta sẽ cho mọi người thấy, vị cứu tinh của nhân loại, người sẽ đưa chúng ta ra khỏi thời đại đen tối!!!" Binh Vương dơ hai cánh tay hô lớn, nhường chỗ cho Quang đi ra.

Bịch, Bịch!

Từ phía sau xe đi ra một thân hình to lớn, cao đến 2,5m, cả cơ thể đều là giáp sắt, vừa nhìn là đã thấy uy mãnh bá đạo rồi.

"Đây, đây là..." Mọi người trố mắt nhìn cái thân thể này, nội tâm sợ hãi lúc này cũng theo đó cuốn đi.

Rẹt, rẹt... Oanh!!!

Quang hơi hạ trọng tâm, dồn lực phóng thật nhanh về phía đại trùng, để lại đằng sau là một cái hố lớn do chịu tác động quá mạnh từ cú phát lực vừa rồi.

Ta phải giết ngươi, báo thù cho Đỗ Phong!

Để làm dịu đi sự sợ hãi cũng như lo lắng, Quang phải gợi lên cho mình sự thù hằn đậm sâu, như vậy hắn mới tự tin đối đầu với con quái vật này.

Nhìn thấy con trùng lớn vẫn nằm đấy, không hề động đậy, Quang liền bật phản lực nơi chân, gia tốc hướng con quái vật oanh đi.

Ầm!!!

Tiếng động to lớn, làm nhóm người phía sau có chút tò mò hướng về đây nhìn lại.

Thân thể của Đại trùng cùng Quang va vào một toà nhà, khiến đất đá của ngôi nhà bay tứ tung.

Đứng dậy kiểm tra thân thể, không có một vết thương mới khiến Quang thở phào, lại nhìn về phía Đại trùng.

Nó vẫn bất động nằm đó, thấy vậy Quang liền tiến lại tung ra vài quyền, sức mạnh bá đạo khiến cho một cái xác đã chết từ hôm qua không chịu nổi mà bị vỡ thành mảnh nhỏ, các dịch xanh tuôn ra ồ ạt.

"Chết rồi sao? Yếu vậy?" Quang thấy mọi thứ quá dễ khiến hắn có chút không dám tin a.

Sau khi xác định Đại trùng thực chết, Quang mới quay lại chỗ đám người.

"Sao rồi?" Trần Đình Hùng tò mò hỏi.

"Nó chết rồi!" Quang bình tĩnh trả lời, cởi bỏ bộ giáp, để các binh sĩ giúp mình cất vào khoang chứa.

"Oa!!!" Mọi người nghe thấy vậy liền vui vẻ không thôi, vậy là thực sự nhân loại sẽ được cứu, bọn họ cảm thấy đi theo đoàn người đúng là lựa chọn đúng.

Nghe được lời khẳng định từ Quang, Binh Vương mới hài lòng, hắn biết chắc chắn Quang sẽ giết được đầu Đại trùng này nhưng không nghĩ tới lại nhanh đến vậy, khiến hắn bất ngờ.

"Chúng ta nên đi thôi...." Binh Vương hướng mọi người nói lớn, rồi sau đó cũng nhảy lên xe.

Quang cũng theo sau ngồi vào vị trí, mắt hướng ra ngoài nhìn lại khung cảnh của thành phố này, như sợ mình không còn cơ hội quay trở lại nơi đây.