Họ Biến Thân, Ta Biến Nhân!

Chương 2: Hình cầu kì dị



Mặt trời treo lên cao, những tia nắng chan hòa bao phủ xuống đại địa, những chú chim nhỏ bé tung tăng trên cành cây, lô đùa líu lo.

Xoạt!

Đỗ Phong mở tung rèm cửa, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, làm căn phòng âm u của hắn thêm phần sinh khí.

Oa!

Hắn ngáp dài một cái, cảm giác ngủ tám tiếng đồng hồ vẫn chưa đủ cho hắn chuẩn bị ngày mới, vẫn còn chút mệt mỏi a!

Tít!

Đỗ Phong theo thói quen, vớ cái điều khiển mà mở ti vi lên coi, xem có tin tức gì mới không.

Hôm qua trên bản tin có nói về vụ truy tìm lăng mộ mà cha hắn đã từng tham gia khám phá, hiện tại các chuyên gia chức năng đang đi sâu vào kiểm tra đây, không biết hôm nay có tin tức gì mới không, thực khiến người ta mong chờ a!

"Theo như các nhà khoa học phân tích, thì cái thứ khối hình cầu to lớn này chỉ là những mảnh thiên thạch.

Chúng không hề có tác động gì liên quan đến khí độc hay phóng xạ, nên mọi người hãy yên tâm! Chúng là vô hại!"

"Để hiểu rõ hơn về chúng, tôi sẽ thay các khán thính giả liên hệ một số vị khoa học hàng đầu thế giới, họ đang nghiên cứu những thứ kì lạ này..."

"Dạ vâng, cho tôi hỏi có phải đầu dây bên kia là tiến sĩ...."

"Dạ vâng...."

Đỗ Phong nhàm chán nhìn vào bản tin, bên trong có một người phụ nữ trẻ đẹp, tuổi tầm đôi mươi, đang nhã nhặn đứng trước ống kính đưa tin về cái thứ hình cầu kì lạ.

Đỗ Phong cũng không biết nó là thứ gì, hắn chỉ biết nó xuất hiện cách đây cũng được một năm, sau khi cha hắn mất tích một tuần thì chúng xuất hiện.

Những thứ kì lạ này mang vẻ ngoài kì dị, tất cả chúng đều có điểm chung là hình cầu, bên ngoài là lớp vỏ màu đỏ đen, cứng rắn trông khá kinh dị.

Lúc đầu khi chúng xuất hiện, mọi người còn tưởng chúng là người ngoài hành tinh xâm chiếm địa cầu, nhưng sau nhiều ngày tháng, chúng vẫn giữ nguyên trạng thái, không hề thay đổi.

Dù cho cách li dân chúng, nhưng thực sự là chúng có rất nhiều, xuất hiện cả trong thành phố a! Nên việc ngăn không cho dân chúng biết đến thứ này cũng rất khó.

Khi đấy, các quốc gia đều cấm vận người dân, không cho đi lại lung tung, quân đội thì vào trạng thái cố thủ, điều các nhà khoa học tiến tới điều tra, thí nghiệm.

Sau một tháng, không thấy nguy hiểm, các nhà khoa học cũng chứng minh mấy thứ này chỉ như thiên thạch, va vào trái đất mà thôi, không đáng quan ngại.

Sau một tháng đó, thấy chúng quả thật không nguy hiểm, các quốc gia mới nới lỏng, cho người dân được phép hoạt động bình thường, nhưng vẫn yêu cầu tránh xa những thứ kì dị này.

Khi đó các Youtube, steam hay tik tok đều âm thầm thoát khỏi sự để mắt của quân đội mà tiến vào trung tâm nơi thứ đó xuất hiện, quay video câu like, tương tác.

Lúc đó như thời kì thịnh vượng của các nhà sáng tạo content, tiền kiếm được gấp mấy lần khi có nhiều người tương tác, đa phần là từ những người sợ chết ở nhà mở xem livestream, muốn biết chúng là gì.

Nhưng sau một thời gian, mọi thứ đâu lại vào đấy, cái thứ kì dị này xuất hiện đã hơn bảy tháng nhưng vẫn không có hiện tượng gì, nên mọi người cũng dần quen với chúng không còn kì lạ, đề phòng.

Các nhà sáng tạo content cũng theo đó mất đi mỏ vàng của mình.

Vậy nên khi bản tin nói về những khối cầu này, Đỗ Phong cũng chả mấy bận tâm, cái hắn muốn xem là tin tức về lăng mộ cổ của tiên nhân kia mà thôi.

Nhìn nhiều thêm một chút, Đỗ Phong liền tiện tay lấy cái điều khiển tắt đi.

Ăn uống các thứ xong xuôi, hắn mới nhìn xem đồng hồ.

6giờ 48phút!

Như bình thường bảy rưỡi là trường Đỗ Phong đã đóng cửa, tám giờ là bắt đầu vào học.

Nhìn thấy đồng hồ đã sắp bảy giờ tới nơi, Đỗ Phong vội vàng mặc quần áo, lấy đồ đạc chuẩn bị lên đường.

Dắt xe ra đến cổng nhà liền thấy nơi cổ tay trống rỗng, cảm giác trống vắng khiến Đỗ Phong khó chịu, hắn vội chạy vào trong nhà để tìm chiếc vòng.

Đây là kỉ vật của cha nên Đỗ Phong không dám để nó rời xa mình, bình thường hắn sẽ luôn cầm theo bên người, nên khi phát hiện chiếc vòng không thấy là hắn sẽ cuống lên ngay.

Cảm giác quen thuộc nơi cổ tay chuyền lại, Đỗ Phong mới cảm giác bình ổn đôi chút, bắt đầu nhảy lên con xe đạp cũ mà phóng đi.

Chặng đường từ nhà Đỗ Phong cho đến ngôi trường danh tiếng kia phải mất tầm bốn mươi năm phút nếu đi xe đạp.

Vì là thời gian quá gấp nên Đỗ Phong chẳng thể làm gì hơn là bạt mạng phóng nhanh.

Giờ cao điểm, người dân bắt đầu đi làm, cha mẹ thì chở con đi học, cho nên khắp cả con đường đều là xe cộ chi chít, khiến Đỗ Phong khá là khó khăn trong quá trình đạp xe, bởi đâu đâu cũng là xe chặn đường.

Nhưng vì là xe đạp, nhỏ gọn nên Đỗ Phong dễ dàng lách qua những khe hở, nhanh chóng hướng về phía trường học mà phóng đi.

Nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã hơn bảy giờ rồi nha! còn mười mấy phút nữa là cổng trường hắn đóng rồi.