Hiền Thê Khó Làm

Chương 65



Hôm sau, Sở bá Ninh mang theo cùng A Nan cùng Ôn Lương đi đếnphủ Triệu tướng quân chúc tết.

Đoàn người thoạt nhìn rất thân thiện đi bái phỏng đầu năm,cũng không có gây chú ý đặc biệt gì.

Đến phủ tướng quân có hai con đường, đi bộ mất khoảng chừng mộtkhắc, cũng không là quá xa. Sau khi ăn trưa, bọn họ liền xuất phát luôn.

Đi tới trước cửa phủ tướng quân, xa xa liền nhìn thấy vợ chồngHà Thành thủ chờ tại trước cửa, đang đợi gia đinh giữ cửa vào trong thông báo.

“Vương gia, Vương phi, quân sư, các người tới rồi.” Vợ chồngHà Thành thủ tiến lên thăm hỏi, bởi vì là đang ở bên ngoài, hai người cũngkhông hành đại lễ.

Sở Bá Ninh khoát khoát tay, ý bảo bọn họ không cần dùng nghithức xã giao.

A Nan mím môi hướng bọn họ cười cười, gật đầu chào hỏi.

Mấy người đang hàn huyên, thì cửa chính phủ tướng quân mởra, lão nô giữ cửa mở cửa, cung kính mời bọn họ vào trongPhủ tướng quân khôngcó mặt tiền rộng như phủ Thành thủ, hơn nữa bố trí cũng cực kì đơn giản thanhnhã, từ trang trí phía trên cũng nhìn ra Triệu tướng quân không phải người yêuthích hưởng thụ xa xỉ, đại khái là đem hơn nửa thời gian đời người đặt ở trongquân đội, thói quen lập tức giết địch, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt,cũng không có sự hưởng thụ quá lớn với vật chất.

Quản gia trong phủ tướng quân tự mình ra ngoài đón họ vào,cho đến khi đến phòng khách, Triệu quản gia đem nô bộc đều lui ở bên ngoài, vẻmặt buồn thiu nói với đám người Sở Bá Ninh: “Vương gia, thứ cho Tướng quânkhông thể tự mình nghênh tiếp ngài đại giá. Bởi vì ngày này, bệnh cũ tướng quânlại tái phát, hiện tại đang nằm trên giường được mấy ngày rồi.”

Sở Bá Ninh cùng Hà Thành thủ lộ ra thần sắc nặng nề, Sở báNinh cùng Ôn Lương dùng ánh mắt trao đổi, Ôn Lương cười nói với quản gia: “Quảngia, hay là trước hết để chúng ta đi thăm tướng quân một chút.”

Quản gia gật đầu, ngẩng đầu nhìn hai nữ quyến, khom ngườilàm động tác tay ra hiệu xin mời, sau đó dẫn bọn họ vào phòng ngủ của Triệu tướngquân.

Đoàn người qua hành lang, rất nhanh liền đến phòng ngủ củaTriệu tướng quân.

Bên trong phòng bố trí đơn giản, bởi vì đốt Địa Long, mọingười đi vào liền cảm thấy có khí nóng mùi thuốc đập vào mặt. Khiến người ta thấylạ chính là, không chỉ có nha hoàn phục vụ, còn có mấy cô gái diện mạo xinh đẹpđang ngồi cùng nhau ồn ào lộn xộn gì đó, tựa hồ đang tranh chấp, loạn hết lênthoạt nhìn giống như chợ bán thức ăn. Nếu không phải là từ Triệu quản gia xác địnhđây là phòng ngủ của Triệu tướng quân, bọn họ còn tưởng rằng mình đi nhầm.

Tình trạng này không chỉ Triệu quản gia có sắc mặt khó coi,đám người Sở Bá Ninh cũng lộ vẻ mặt không vui.

Người trong phòng thấy Triệu quản gia mang theo một nhóm ngườiđi vào đầu tiên là sửng sốt, giọng nói đột nhiên ngừng lại. Họ mặc dù không biếtthân phận của đôi nam nữ trẻ tuổi đi đầu, nhưng phía sau bọn hắn là vợ chồngthành thủ thì nhận ra được. Hơn nữa thấy quản gia đối với nam tử đằng trướccung kính không dứt, vội vàng quỳ xuống, chỉ có Lăng Đầu Thanh sững sờ nhìn, hậutri hậu giác quỳ xuống.

“Mấy người các ngươi….” Sắc mặt quản gia rất khó coi, muốnkhiển trách cái gì, nhưng lại ngại thân phận sợ vượt qua khuôn phép, trời đangrất lạnh, nhưng mồ hôi trên đầu cũng đang túa ra.

Mấy cô gái này là thị thiếp của Triệu tướng quân, lúc này Tướngquân đang ngã bệnh, họ cũng đang ở trong phòng Triệu tướng quân không coi ai ragì mà cãi nhau, tình huống này nếu bình thường thì thôi, lúc này lại để chokhách nhìn thấy, khiến gương mặt hình chữ điền của quản gia sung huyết đỏ bừng.Kể từ khi bệnh cũ Tướng quân tái phát không rời giường, mấy thị thiếp ỷ vàothân phận vênh mặt sai khiến người trong phủ, thậm chí có chút chuyện nhỏ cũngchạy đến giường Tướng quân khóc lóc kể lể, mỗi lần như vậy làm cho Triệu tướngquân đau đầu không dứt. Như hiện tại, mấy thị thiếp này bởi vì chút chuyện lạichạy đến đây, bởi vì Tướng quân tinh thần không tốt, lười quản các nàng, mấtngười liền ngồi im ở chỗ này nói ra chuyện tốt xấu.

Loại chuyện như vậy mấy ngày qua đã xảy ra nhiều lần, hiện tạikhiến khách thấy như một trò hề, Triệu quản gia thấy thật mất mặt, cho rằngmình quản lý không được ổn.

“Khách quý tới, các ngươi còn đứng lỳ ở đây làm cái gì?” Triệuquản gia vội vàng quát lên, muốn đuổi họ ra ngoài.

Vài cô nương kia nhìn lên một chút, một kẻ trong số đó lấydũng khí hỏi: “Quản gia, mấy vị này là…..”

Họ không nhìn hành động này khiến sắc mặt Triệu quản giacàng khó coi, nhưng vẫn nói: “Vị này là Túc Vương cùng Vương phi, là tới thămlão gia.”

Mấy cô gái vừa nghe tên, mặt lộ ra một chút kinh hoảng,nhưng cũng có kẻ to gan dám len lén ngước mắt lên nhìn lén. Các nàng đã nghenói qua chuyện của Túc Vương, nhưng bởi vì bọn họ đều là thị thiếp trong phủ tướngquân, nên khó có thể thấy nam nhân, vì vậy nên chưa từng gặp qua Vương giatrong truyền thuyết. Mặc dù mới vừa rồi chỉ là nhìn thoáng qua, nam tử trẻ tuổituấn lại có khí chất thanh quý khiến cho người khác có ấn tượng sâu sắc, đặc biệtlà sau khi nghe nói hắn là Túc Vương, càng muốn nhìn thêm vài lần.

Chỉ là khi tầm mắt nhìn thấy một đôi mắt thanh u lạnh lùngthì khiến tiểu thiếp nhìn lén không thể không kêu lên “A ——” một tiếng, bị sợhãi cả người mềm nhũn trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Thật, thật là đáng sợ……

“Mấy người các ngươi lui ra!”

Quản gia vừa nóng vừa giận, sai nha hoàn đem mấy phu nhânkéo xuống, đặc biệt là nữ nhân bị doạ đến mũn trên mặt đấ kiat, cơ hồ là bị bọnnha hoàn kéo rời đi.

A Nan cùng Ôn Lương đối với hành động dọa người của Sở BáNinh có thấy nhưng cũng không thể trách, vợ chồng Hà Thành thủ cũng có chút giậtmình, chỉ có quản gia phủ tướng quân đoán chừng có chút xấu hổ thôi.

Bởi vì chính thất của Triệu tướng quân mất sớm, trong phủ tướngquân vẫn không có nữ chủ nhân nghiêm chỉnh, bên trong tất cả đều là bà vú củaTriệu gia tiểu thư một tay xử lý. Bà vú của Triệu Kỳ Hoa vốn là nha đầu thân cậncủa chính thất của Triệu tướng quân, thời gian phu nhân tướng quân qua đời, Triệutướng quân chỉ sợ con gái duy nhất chịu uất ức, liền giao việc nhà cho bà vú xửlý. Bà vú này cũng là có mánh khóe cùng tâm kế, những năm gần đây không chỉ sắpxếp quân nha phủ tự động ngăn nắp, cũng mất công sức khiến cho mấy tiểu thiếpngoan ngoãn, không có một người có thể qua mặt được tiểu thư.

Chỉ là, bởi vì Triệu Kỳ Hoa bị Sở Bá Ninh dùng lệnh cưỡng chếvề với cố hương để lập gia đình, bà vú không yên lòng, liền cũng đi theo, tronglúc nhất thời, trong phủ tướng quân không có bà vú này, một đám tiểu thiếp bịáp chế được giải thoát, mọi người đều nhân cơ hội này để nắm lấy quyền quảngia. Mà trong phủ Tướng quân triệu quản gia tuy là tâm phúc của Triệu tướngquân, nhưng trong chuyện quản lý này thực là bất đắc dĩ, vì vậy mới khiến chophủ tướng quân càng ngày càng kì cục.

Chờ một đám nữ nhân rời đi, không khí giống như mát mẻ mấyphần.

Thần sắc của Triệu quản gia hơi giãn ra, cung kính đem đoànngười vào bên trong.

A Nan cùng Hà phu nhân bởi vì là nữ quyến, không nên vàophòng ngủ của một người đàn ông, liền ở phòng ngoài chờ đợi.

Đi vào bên trong, liền thấy chỉ có một nha hoàn phục vụ ởđó, bên cạnh có một bếp lò nhỏ đang đun một chén thuốc.

“Quản gia.” Nha hoàn kia nhìn thấy có người tiến vào, nhậnra Hà Thành thủ cùng Ôn Lương, ngay lập tức tiền lên thi lễ, “Lục Liễu thỉnh anmấy vị đại nhân.”

“Lục Liễu, Tướng quân đã thức chưa? Vương gia cùng thành thủđại nhân, Ôn đại nhân tới thăm tướng quân.”

“Còn chưa có…” Nha hoàn có chút khó nói: “Quản gia đến lúcTướng quân cần uống thuốc cũng đang muốn kêu Tướng quân tỉnh đây.”

“Này……”

Mặt Triệu quản gia cũng chần chờ, hắn không nghĩ tới Tướngquân lúc này còn chưa tỉnh mà khách quý lại đến, cũng không thể đê Vương gia chờ.Chỉ là, kể từ khi Tướng quân ngã bệnh, tinh thần của hắn vẫn không tốt, cứ ngủmê man như vậy mãi thành thói quen.

Nghĩ tới, Triệu quản gia mặt áy náy nói với đám người Sở BáNinh: “Vương gia, thành thủ đại nhân, Ôn đại nhân, thời gian gần đây, tinh thầncủa Tướng quân không tốt, lúc tỉnh lúc ngủ, hơn nữa bình thường đều là ngủ mêman, có lúc rất khó kêu tỉnh….”

Sở Bá Ninh gật đầu một cái, “Không sao, chúng ta ngồi mộtlát, chờ Tướng quân tỉnh dậy.”

Triệu quản gia sai nha hoàn đi pha trà, mà chính hắn ở mộtbên đợi lệnh.

“Triệu quản gia, đại phu nói bệnh tình của tướng quân như thếnào?”

Triệu quản gia vẻ mặt đau khổ, nói chi tiết: “Đại phu nóiđây là bệnh căn từ chiến trường năm xưa, chỉ có thể tĩnh dưỡng, không thể vất vảnữa. Nếu cứ tiếp tục vất vả bệnh tình sẽ nặng hơn, Tướng quân có thể, có thể…..”Thanh âm của Triệu quản gia cũng chợt nghẹn lại, cũng không nói nên lời.

Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng trong lòng mọi người cũng đãbiết rõ.

Tình huống so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Trong lúc nhất thời, thập phần an tĩnh.

Sau khi nha hoàn dâng trà lên, nha hoàn được gọi là Lục Liễutheo thói quen nhìn ngó tình hình của Tướng quân, lại thấy người trên giường đãmở mắt, không khỏi vui mừng kêu một tiếng: “Tướng quân, ngài đã tỉnh rồi.”

Nghe vậy, Sở Bá Ninh đám người cũng đứng lên đi tới.

Triệu quản gia tinh thần uể oải đỡ Triệu tướng quân dậy, Triệutướng quân thấy đám người Sở Bá Ninh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổnói: “Phiền Vương gia nhọc lòng vì cựu thần lo lắng, thứ cho cựu thần hiện tạicó bệnh trong người không thể đứng dậy hành lễ.

“Không sao, Tướng quân cảm thấy thân thể như thế nào?” Sở BáNinh quan tâm hỏi.

Triệu tướng quân liên tục cười khổ, “Người đã già, không còndùng được.” Nói xong vị hãn tướng trên sa trường này mặt lộ vẻ tang thương. Tócmai hai bên của Triệu tướng quân đã hoa râm, nếp nhân trên mặt tựa hồ sâu hơn kểtừ khi mang bệnh, làm cho người cảm thấy vóc người khôi ngô ngày thường cũngkhông còn. Chỉ là, giữa hai lông mày hiện lên sự kiên nghị để bọn họ biết rằnghắn chính là nam nhân trên chiến trường đỉnh thiên lập địa đầy khó khăn.

“Tướng quân……” Ôn Lương cùng Hà Thành thủ không khỏi lộ vẻxúc động tiếng gọi.

Lúc này, nha hoàn bưng tới bát thuốc, Triệu tướng quân chânmày không nhíu một cái một hớp liền uống hết, sắc mặt mặc dù có chút uể oải,nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

“Chỉ là, Vương gia xin yên tâm!” Mắt của Triệu tướng quân lộra vẻ kiên nghị, “Chỉ cần có thần ở đây một ngày, thần tuyệt đối sẽ không đểcho người Bắc Việt bước vào lãnh thổ Đại Sở chúng ta một bước! Hết lòng vì dânchúng!” Triệu tướng quân đương nhiên biết bọn họ hôm nay tới đây là có ý gì, màhắn mặc dù bệnh cũ triền thân làm hao mòn tinh lực, nhưng không thể làm tiêutan ý chí của hắn, vẫn là thiết huyết mãnh liệt của nam nhân.

Sở Bá Ninh cười cười, “Tướng quân, Bổn vương tin tưởng ngài.Chỉ là, lúc này mong rằng Tướng quân bảo trọng thân thể, Đồng Thành không thểthiếu ngài.”

“Đa tạ Tạ Vương gia quan tâm.”

Kế tiếp, mấy người nói chuyện một lấy, thấy vẻ mặt Triệu tướngquân có chút mỏi mệt, liền tức thời cáo từ.

Rời phòng ngủ của tướng quân, Sở Bá Ninh lại tự mình tìm đạiphu trong phủ tướng quân hỏi thăm bệnh tình Triệu tướng quân, thấy lời đại phucùng lời Triệu quản gia không khác nhau là mấy, thậm chí kỹ lưỡng hơn một chút,cũng làm cho mấy người biết tình huống rất xấu.

Người có ý chí kiên định hơn nữa, có chí anh hùng lớn hơn đinữa, cũng không thể chống lại bệnh tật.

Bệnh tình của Triệu tướng quân như vậy cũng không thích hợpướnglãnh nữa rồi.

Sau khi biết được rõ tình huống, mấy người cáo biệt rời phủtướng quân.

Trước khi rời đi, sắc mặt Sở Bá Ninh lành lạnh ra mệnh lệnhcứng như thép cho Triệu quản gia, bất luận kẻ nào dám lấy lí do dù bất đắc dĩnhư thế nào cũng không được quấy nhiễu hắn dưỡng bệnh nghỉ ngơi. Triệu quản giađương nhiên biết mệnh lệnh này của Túc Vương là như thế nào, không khỏi đỏ bừngcả khuôn mặt, liên tiếp đồng ý.

Sau khi rời khỏi phủ tướng quân, mấy nam nhân cũng không trựctiếp trở về phủ, mà là đi về phía doanh trại. A Nan cùng Hà phu nhân đưa mắtnhìn bọn họ rời đi, hai mi nhíu lại có mấy phần lo lắng.

A Nan nhất thời cũng không có chuyện làm, liền cùng Hà phu nhânđến Thành thủ phủ ngồi một chút, cho đến gần tối mới trở về phủ.

Trở lại trong phủ, A Nan không ngoài ý phát hiện Sở Bá Ninhcùng Ôn Lương còn chưa trở lại.

************

Mấy ngày kế tiếp, Sở Bá Ninh và Ôn Lương luôn đi sớm về trễ,thậm chí có lúc A Nan ngủ thiếp đi Sở Bá Ninh mới trở về, sau đó nàng rất nhanhbị hắn một khí lạnh chui vào chăn làm tỉnh giấc.

Bị hắn làm tỉnh giấc A Nan còn không kịp tức giận liền bịngười nào đó trực tiếp kéo vào trong ngực, nam nhân đem cằm tựa lên đầu nàng lặnglẽ ôm nàng. A Nan biết trong lòng hắn có nhiều chuyện, liền thể hiện mình là mộttiểu thê tử hết sức ngoan ngoãn, an tĩnh mặc hắn ôm, từ từ ngủ. A Nan không hiểuchính trị, mặc dù có chút mơ hồ hiểu nếu bệnh tình của Triệu tướng quân không tốtsẽ có kết quả như thế nào, nhưng nàng sinh ở thời đại này, trong mắt người đời,nữ nhân chỉ là phúc phẩm của nam nhân, nàng cũng không biết phải nói lời an ủihắn như thế nào.

Như thế lại qua mấy ngày, qua thời điểm đầu năm, lại có ngườitừ kinh thành tới.

“Vương thái y, Tôn thái y?”

A Nan mắt mở lớn, nhìn hai lão thái y cùng hai thiếu nữ trẻtuổi dung mạo xinh đẹp, không biết tình huống này là như thế nào.

Vương thái y cùng Tôn thái y là sau khi nàng thành thânkhông lâu sau, hoàng phượng nàng vì phòng ngừa nàng “ Chết bất đắc kì tử” trongtruyền thuyết dân gian mà đặc biệt ban thưởng ngựphủ Túc Vương. A nan thật sựkhông nghĩ tới mới đầu năm, thế nhưng lại nhìn thấy bọn họ xuất hiện tại ĐồngThành. Không phải là trước khi hết năm liền từ kinh thành lên đường chứ? Bọn họbị hành hạ như thế sao?

Càng làm cho A Nan mơ hồ chính là còn có hai vị thiếu nữcùng đến, nhìn qua, không giống tiểu thư cũng không giống nha hoàn, hơn nữa đềurất xinh đẹp, chỉ là bởi vì lặn lội đường xa giữa mùa đông đến nơi này, cho nênsắc mặt không tốt chút nào.

Dĩ nhiên, A Nan chú ý nhiều bọn họ còn có một nhân, họ khônggiống hai vị thái y đối với nàng cung kính, thần sắc tư thái cũng có chút thanhngạo mà dè dặt, dù không tự phụ như đại tiểu thư của đại gia tọc, nhưng vẫn cóchút dáng vẻ.

Nghe bọn họ nói là Thái hậu phái tới, A Nan liền không cảmthấy kỳ quái.

Vì chuyện của Sở Bá Ninh bị thương nên không trở về kinhthành dự lễ mừng năm mới, Thái hậu nhất định sẽ biết. Thái hậu mặc dù thích làmngười khác khó chịu, nhưng bà cũng rất thương đứa con trai này, muốn cho đứacon trai thứ tốt nhất trên đời. Lần này nghe được đứa con trai trên chiến trườngbị thương, đoàn chừng phải nhảy dựng lên rồi. A Nan cảm thấy, theo tính tình củaThái hậu vốn rất giày vò người khác, phái hai thái y tới đây tính là cái gì, haivị nữ nhân tiểu thư không giống cũng không giống nha hoàn mới là trọng điểm.

“Vương phi, hai vị cô nương này là y nữ của Thái Y Viện, làhai tỷ muội Diêu gia.” Vương thái y ở thời điểm tân hôn A Nan té xỉu đã chữacho nàng, cùng A Nan cũng có chút quen thuộc, giới thiệu hai thiếu nữ này cùngA Nan, “Vương phi, ngài đừng xem họ trẻ tuổi, họ là hai tỷ muội y nữ cực kỳ tàihoa, hơn nữa là tiểu thư thứ xuất của Diêu gia đấy.”

A Nan nghe vậy, ánh mắt lóe lên, cười gật đầu một cái.

Vương thái y nói lời này mặc dù là giới thiệu, nhưng cũng làhướng A Nan tiết lộ chút tin tức. A Nan biết ở thời đại này, một thứ nữ ở nhàcó chút gia thế không được sủng ái sẽ bị đưa vào trong cung y nữ cục làm y nữ,đợi đến khi các nàng đến tuổi, có thể lựa chọn ở lại cung hoặc xuất cung lậpgia đình. Bình thường y nữ ở lại cục y nữ có thể cả đời hưởng bổng lục được triềuđình phụng dưỡng, bình thường xem chút bệnh cho các quý nhân trong cung hay phunhân tiểu thư trong kinh thành. Mà lựa chọn rời đi, trong cung cũng sẽ ban thưởngcho họ một chút đồ cưới để cho các nàng tự động kết hôn. Chỉ là bình thường y nữđều là mười tuổi vào cung, ở trong cung phục vụ mười lăm năm sau mới có thể đượcthả ra. Ở cổ đại hai mươi lăm tuổi được xà gái lỡ thì rồi, vì vậy một loạt y nữđến tuổi cũng không lựa chọn xuất cung lập gia đình, bình thường sẽ ở lại y nữcục chịu sự phụng dưỡng của triều đình.

Mà trước mắt hai tỷ muội danh y này, xem ra chỉ khoảng mườisáu mười bảy tuổi, tỷ tỷ gọi là Diêu Y Nhân, ngày thường quyến rũ mị hoặc, mộtđôi mị nhãn ôn nhu như nước, nhìn quanh cũng khiến cho người ta không khỏi timđập nhanh. Mà muội muôi Diêu Khả Nhân, thấy nàng ấy, khiến A Nan có loại cảmgiác quen thuộc. Diêu Khả Nhân có ngũ quan vô cùng tinh xảo, chính là trên mặtcó chút mập, nhìn như viên ngọc tròn sáng, vô cùng đáng yêu, cộng thêm dướikhóe miệng có hơi lúm đồng tiền, tăng thêm mấy phần xinh đẹp đáng yêu.

A Nan tiếp nhận họ hành lễ, nghe tự giới thiệu thì không khỏitỉ mỉ dò xét một phen, sau đó trong lòng chậc một tiếng, thầm nghĩ: hai ngườinày không chỉ là từ bổn gia Diêu gia của Thái hậu, dáng dấp còn như hoa như ngọc,nàng nhìn cũng cảm thấy hồn bị câu đi một nửa.

Hơn nữa, Diêu gia tiểu thư này cũng khá tự phụ, Thái hậu thếnhưng chịu lập tức sẽ đưa tới hai…… A Nan chỉ nghĩ một chút, liền hiểu Thái hậunày đem hai tỷ muội đưa tới ý tứ, trong nháy mắt đầu đầy vạch đen xuống.

Hơn nữa, Diêu gia tiểu thư này cũng tự phụ, thế nhưng Thái hậulập tức đưa tới ha….A Nan nghĩ một chút, liền hiểu ý tứ Thái hậu đem hai tỷ muộinày đưa tới, trong nhát mắt đầu đầy vạch đen rơi xuống. (_ _||||||)

Nếu là Thái hậu ra lệnh, A Nan cũng không tiện nói gì, liềncho người dẫn bọn họ xuống chỗ ở đã được an bài.

Sau khi đợi các đều đã đi, mặt Như Lam vốn là còn bình tĩnhlập tức trầm xuống, mặt Như Thúy cũng tức giận bất bình.

“Thái hậu nương nương đây là có ý gì? Muốn phái y nữ tớicũng có thể, tại sau lại phải hai Tiểu yêu tinh tới đây? Nhất là ả Diêu KhảNhân đó, rõ ràng là phiên bản của tiểu thư, hơn nữa dàng dấp so với bản chính,nhìn còn tốt hơn, thật là không có thiên lý!!” Như Thúy đang vì A Nan mà bấtbình, sau đó quay đầu lại nói với A Nan: “Tiểu thư, ngài về sau phải đề phòngcái ả Diêu Khả Nhân đó, vừa nhìn nàng ta đã không phải là thứ tốt đẹp gì….”

Như Lam nhăn đầu lông mày, thận trọng nói: “Quả thật, DiêuKhả Nhân này vô luận là tư thế hay nụ cười đều có nét tương tự Vương phi, quảthật là phải đề phòng.”

A Nan nghe lời nói của hai người, rốt cuộc hiểu rõ ban nãy tạisao mình lại cảm thấy Diêu Khả Nhân này quen thuộc, không phải là cùng mình hiệnnay có mấy phần tương tự sao? Chỉ là mình thì không có ngũ quan tinh xảo nhưnàng…..

A Nan trong lòng có chút co quắp, cảm thấy chiêu này củaThái hậu rất cao minh.

Đầu tiên, các nàng là y nữ, Sở Bá Ninh dù không thích, lúcnày cũng sẽ không đuổi các nàng đi, bởi vì đại phu ở Đồng Thành rất ít, cônương biết y thuật lại còn ít hơn, có họ ở lại thì nhiều chuyện dễ dàng hơn nhiều.Tiếp theo, họ một người phong lưu quyến rũ xinh đẹp động lòng người, nếu làphong lưu quyến rũ không được lòng của Sở Bá Ninh, thì còn thế phái người có mấyphần tương tự như nàng là Diêu Khả Nhân ra sân quyến rũ….

Tổng kết: Thái hậu ngàn dặm xa xôi lại đem người nhét vào nữarồi!

“Tiểu thư, rốt cuộc người có nghe hay không?”

Thanh âm bất mãn của Như Thúy khiến A Nan thu suy nghĩ lại,A Nan chớp chớp mắt nhìn nàng ấy.

Như Thúy cho là A Nan vì sự tồn tại của hai y nữ mà bận tâm,không khỏi nói trấn an: “Tiểu thu, người hãy yên tâm đi, mặc dù hai người kiakhi đứng trước mặt ngài có thể đè bẹp ngài, nhưng hình dáng của Tiểu Yêu Tinhkia, Vương gia chúng ta nghiêm túc như vậy tuyệt đối sẽ không thích. Hơn nữaDiêu Khả Nhân cũng chỉ tựa như người, thần thái so sánh cùng ngài còn kém xaá!”

A Nan khóe miệng co giật, nha đầu này vì sau mỗi lần an ủi mọingười lại thành đả thương người đây? Thật muốn chặn miệng của nàng ta lại.!