Hỉ Doanh Môn

Chương 114: Hỗn loạn



Edit: Thu Lệ

Thanh Hư vừa đi vừa giới thiệu với mọi người: "Đây là chỗ nghỉ ngơi của binh sĩ trực, ta và bọn họ rất quen thuộc, cho ít bạc là được, rất dễ dàng, cũng không còn người chen chúc."

Ai ngờ đi không bao xa, thình lình xảy ra một tiếng vang thật lớn, ánh lửa nhức mắt chiếu sáng cả quảng trường, "Bốc cháy rồi! Chết người rồi!"

Theo mấy tiếng thét chói tai thê lương, đám người chợt hỗn loạn, hoảng hốt lo sợ chen ra bên ngoài, người Thái gia ứng phó không kịp, rất nhanh đã bị tách ra.

Minh Phỉ vốn dĩ đứng bên cạnh Hàm Dung và Minh Ngọc, nàng mới vừa bắt được Hàm Dung và Minh Ngọc, đột nhiên bị người ta đẩy một cái, thật khó khăn đứng thẳng người cũng đã bị bầy người bao ở trong đó, thân bất do kỷ mà lảo đảo đi ra bên ngoài.

Nàng nghĩ đến sự cố giẫm đạp đáng sợ, tâm đều lạnh hơn phân nửa, đáng tiếc nàng thế nào cũng không chen lại đám người đang hung trào, mà ở trong đó thậm chí không tìm được chỗ có thể núp.

Nàng chỉ có thể phí công kêu tên Thái Quang Đình và Minh Ngọc, trơ mắt nhìn cửa hông cách nàng càng ngày càng xa, liều mạng giữ vững thăng bằng của mình, không để cho mình ngã xuống, mắt tìm khắp nơi xem có chỗ nào có thể dựa vào để ẩn núp.

Mũ che mặt rất nhanh bị chen chật cứng  mà rơi trên mặt đất, trâm cài trên tóc cũng bị người ta thừa dịp rối loạn rút đi, giầy bị giẫm lên rớt ra, Minh Phỉ hoàn toàn không để ý tới, cũng không dám khom lưng nhặt giày, mục tiêu của nàng là hoa biểu(*) bên trên quảng trường. 

(*): Cột trụ đá trổ hoa (đặt trước cửa cung điện hoặc lăng mộ thời xưa)

Chỉ cần có thể tìm cách đến gần hoặc là chui vào trong hoa biểu có lan can bao quanh bên ngoài, ôm lấy lan can, nàng sẽ không sợ bị giẫm chết.

Nguy cơ lần này không giống với bất kỳ nguy cơ nào nàng đã từng gặp phải, lần này hoàn toàn không do bản thân nàng, đoàn người mãnh liệt giống như cuồn phong giữa biển khơi, còn nàng tựa như một người đang liều mạng giãy giụa, vô lực mà tuyệt vọng, chỉ có thể ở trong lòng thầm cầu nguyện ông trời không nên chơi đùa nàng đến chết, cho nàng một chút may mắn, nàng thật sự vẫn chưa muốn chết.

Cho tới giờ khắc này, nàng mới hiểu được, nàng muốn đền bù những chuyện mà kiếp trước nàng chưa làm được đến dường nào, nàng muốn có một cuộc sống hoàn chỉnh.

Có binh sĩ đang lớn tiếng quát bảo ngưng lại, vậy mà đoàn người đang hốt hoảng hoàn toàn không nghe thấy, ngược lại càng ngày càng loạn.

Bên tai Minh Phỉ truyền tới tiếng la khóc hoảng sợ, tiếng kêu cứu tuyệt vọng, đoàn người càng ngày càng kinh sợ, Minh Phỉ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Trước mặt nàng đột nhiên có người hét lên một tiếng rồi ngã xuống, người phía sau hoàn toàn mặc kệ phía trước đã xảy ra chuyện gì, như thủy triều đánh tới, Minh Phỉ cũng không thể khống chế thăng bằng của thân thể nổi nữa, nàng tuyệt vọng giơ tay lên, chuẩn bị sau khi ngã xuống đất sẽ cố gắng hết sức cuộn tròn thân thể lại.

Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cánh tay mạnh mẽ vững vàng giữ cánh tay của nàng, dùng sức lôi nàng bảo vệ vào trong ngực, vững vàng ôm nàng chen theo đoàn người ra bên ngoài, mùi hoa nhàn nhạt xen lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt của thanh niên nam tử tràn ngập trong lỗ mũi và lồng ngực Minh Phỉ, trong lúc cấp bách, Cung Viễn Hòa không quên khàn giọng mắng chửi người: "Muội sao thế! Ta gọi muội mà muội không nghe thấy sao? Muội có biết thiếu chút nữa muội đã bị giẫm chết không?"

Minh Phỉ không có hơi sức trả lời, chỉ cảm thấy hắn nắm cánh tay nàng đau thật là đau, nàng suy yếu giơ ngón tay lên chỉ hoa biểu cách đó không xa.

Thật may là Cung Viễn Hòa thông minh, lập tức hiểu ý của nàng, hai người không dám đi nghịch với phương hướng mọi người đang chạy trốn, chỉ có thể tận dụng mọi thứ  từ từ hoạt động theo phương hướng chính, thật dễ dàng chen đến bên cạnh hoa biểu, Minh Phỉ ý bảo hắn cùng nàng chui vào trong lan can.

Nàng mới vừa khom lưng, Cung Viễn Hòa đã chặn ngang ôm nàng một cái, nhẹ nhàng đưa nàng vào trong lan can, đợi nàng đứng vững, hắn mới trở mình đi vào.

"Mấy người ca ca đâu?"

Minh Phỉ dựa sát vào trong hoa biểu, cả người không khống chế được phát run —— mới vừa rồi nàng đã đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực.

"Không biết, ta không để ý tới bọn họ."

Có người phát hiện chỗ Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa đang ẩn núp, liều mạng chen lấn đi vào, Cung Viễn Hòa vội vàng giang hai cánh tay, vững vàng bảo vệ chỗ trú nhỏ của hai người.

Hắn cách nàng quá gần, gần gũi lại ngửi thấy mùi trên người hắn, hắn không còn là đứa trẻ choai choai đang ở thời kỳ đổi giọng nữa, hắn bây giờ là một nam nhân thành thục.

Minh Phỉ hơi mất tự nhiên, Cung Viễn Hòa vẫn vui vẻ nhìn nàng cười lớn: "Muội xem muội đã trở thành dạng nữ tử gì rồi, giống như lần đầu tiên nhìn thấy muội ở hồ đó vậy, một bà điên!"

Loại người này, bất kể vào lúc nào vĩnh viễn đều bưng  khuôn mặt tươi cười.

Minh Phỉ liếc hắn một cái, đả kích hắn: "Huynh thì có gì tốt! Còn không phải là một kẻ điên à!"

Cung Viễn Hòa sờ sờ búi tóc bị lệch từ ngày này qua ngày khác của mình, giật nhẹ bị áo khoác xé rách nát, cười ha ha không ngừng: "Ta là kẻ điên, muội là bà điên."

Nghe lời này, trái tim Minh Phỉ hơi khác thường, run run rẩy rẩy mà dùng ngón tay cào mái tóc, từ trong ngực lấy khăn tay ra cột tóc thành đuôi ngựa, ra vẻ vô sự nói: "Cung đại ca, huynh lúc nào cũng không thể có chút nghiêm chỉnh."

Cung Viễn Hòa cười: "Ta không đứng đắn lúc nào hả? Ta vẫn luôn rất nghiêm chỉnh."

Chỉ là dù sao hắn cũng phát hiện nàng không được tự nhiên, nên hơi cách xa nàng một chút.

Minh Phỉ buông lỏng, liền nhớ tới chuyện lúc trước: "Hoa ca nhi đâu? Lúc trước không phải huynh ôm hắn sao?"

Nếu như Thái Quang Hoa đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Trần thị xé bọn họ thành mảnh nhỏ cũng không hả giận.

Cung Viễn Hòa nói: "Ta nhìn thấy muội bị chen chật cứng,  nên nhét hắn cho ca ca muội rồi đuổi theo."

"Minh Ngọc thì sao?"

Minh Phỉ nghĩ đến Thái Quang Đình vừa chăm sóc Thái Quang Hoa, lại vừa phải chăm sóc cho Giang Hàm Dung và Minh Ngọc, ba đầu sáu tay cũng làm không xong, không khỏi đau cả đầu.

Gương mặt Cung Viễn Hòa kinh hoảng: "Hỏng rồi! Sao ta lại không nghĩ đến cái này nhỉ? Nếu không, ta sẽ đi tìm bọn họ nhé? Một mình muội phải cẩn thận đấy!"

Lập tức muốn nhảy ra khỏi lan can.

Minh Phỉ vội vàng kéo hắn: "Đừng đi! Đi cũng như không, không có còn khiến bản thân nguy hiểm nữa."

Chết sống có số phú quý tại thiên, không có đạo lý để cho người khác đi làm loại chịu chết ngu xuẩn này.

Cung Viễn Hòa nhìn nàng kéo cái tay kia của mình, đột nhiên cười cong mắt: "Đừng lo lắng, ta thấy tên đạo sĩ Hoa Hoàn và kẻ lỗ mãng tên Huyền tử bên cạnh hắn đều rất tinh ranh, bọn hắn nhất định sẽ không thờ ơ đứng nhìn."

Chợt nghe một hồi tiếng trống vang lên dồn dập, đám người đột nhiên an tĩnh chốc lát, có người lạnh lùng quát: "Tất cả đứng lại không được nhúc nhích! Người nào kêu lung tung lộn xộn nữa liền chém đầu!"

Quân đội xuất động.

Thật vất vả tình thế mới bình ổn lại, xác nhận an toàn, Minh Phỉ sử dụng tay chân chui ra khỏi lan can, ỉu xìu bước đi cà thọt bên cạnh Cung Viễn Hòa, chung quanh tìm người: "Thật là xui xẻo, có biết tại sao lại hỗn loạn như vậy không?"

Cung Viễn Hòa cũng không biết, cúi đầu nhìn Minh Phỉ vớ bị giẫm đến không nhìn ra nhan sắc ban đầu, hỏi: "Đau không?"

Minh Phỉ nhe răng trợn mắt: "Nhất định là bị thương rồi, không biết đã bị bao nhiêu đôi chân giẫm lên, không gãy xương đã coi như may mắn rồi."

Cám ơn trời đất, nhờ không có ai mang giày cao gót.

"Có muốn ta đỡ muội không?"

Cung Viễn Hòa điều chỉnh bước chân, chậm lại.

"Hay là thôi đi."

Lúc trước bị ôm là tình hữu khả nguyên, bây giờ bị người ta nhìn thấy cũng không giống như vậy nữa rồi.

"Thì ra các ngươi ở chỗ này! Mọi người đang tìm các ngươi khắp nơi."

Một giọng nói hàm chưa tức giận vang lên từ nơi không xa, hai người ngẩng đầu, chỉ thấy Thanh Hư nhếch nhác đi tới, thần sắc trên mặt thật không đẹp mắt.

Minh Phỉ nghe hắn nói tất cả mọi người đang tìm bọn họ, liền yên tâm lại, xem ra tất cả mọi người đều không có việc gì.

Trên mặt nàng liền nở nụ cười: "Bọn họ đều khỏe cả chứ?"

Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, vẻ mặt Thanh Hư kéo ra, gật đầu một cái: "May nhờ mọi người không có chuyện gì, nếu không ta thật sự là thẹn với Thái đại nhân."

"Ngươi quá khách khí, Hoa Hoàn huynh."

Cung Viễn Hòa cười nói: "Ngươi có lòng tốt dẫn chúng ta đến xem náo nhiệt, kết quả còn phải giúp đỡ người ta tìm người, thật là cực khổ."

Thanh Hư nói: "Đều là đồng hương, không nói những thứ này."

Cung Viễn Hòa tiếp tục om sòm: "Ôi chao, vừa rồi mấy người đó giống như phát điên vậy, ngươi có biết đường bị sao không?"

Thanh Hư dường như rất không muốn trả lời hắn, thật lâu mới nói: "Lúc nhóm lửa đã xảy ra chuyện. Lửa cháy rất lớn, nổ chết người nhóm lửa, rồi lan ra xung quanh."

Cung Viễn Hòa thở dài nói: "Chắc phải chết một nhóm người rồi."

Xảy ra sự cố lớn như vậy, chắc chắn người nhóm lửa và người phụ trách chuyện này đều phải bị vấn trách, nói không chừng còn phải máu chảy thành sông.

Minh Phỉ nói: "Có ai giẫm đạp bị thương không?"

Thanh Hư rất nhanh trả lời: "Ta mới vừa rồi đi hỏi, nghe nói chết tám người, còn có một số bị thương, không biết có bao nhiêu. Thái Phu Nhân cũng bị thương."

Tin tức của hắn rất nhanh nhạy.

"Hả?"

Minh Phỉ biết được tin tức này không khỏi vô cùng giật mình, nàng đột nhiên nghĩ đến lúc mới vừa bắt đầu hỗn loạn, nàng bị người ta hung hăng đẩy mấy cái, chỉ một phen, làm hại nàng thiếu chút nữa mất mạng.

Thanh Hư nhìn nàng một cái, nói: "Đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhẹ. Nàng bị người ta đẩy một phen, Thái lão gia lại không vịn, ngã trên đất nên bị giẫm lên chân, nhờ có tẩu tẩu và muội muội ngươi cơ mẫn, nhanh chóng kéo nàng lên."

Trần thị cũng bị người đẩy một cái.

Thật là khéo, Minh Phỉ không thể không hoài nghi đây là có người thừa dịp rối loạn mà hạ độc thủ.

Nhờ có Thái Quang Hoa lúc đó là được Cung Viễn Hòa ôm, nếu không chắc hẳn người đứng mũi chịu sào xui xẻo chính là Thái Quang Hoa rồi.

Về sau có lẽ vĩnh viễn không thấy được, Minh Phỉ định thừa dịp người Thái gia đều không ở bên cạnh, chủ động hỏi Thanh Hư: "Lão đạo trưởng còn khỏe chứ?"

Trên mặt Thanh Hư thoáng qua một cảm xúc phức tạp, gật đầu một cái: "Có thể ăn có thể uống có thể nằm, có thể sống thêm hai mươi năm nữa cũng không sẽ chết."

"Các ngươi quen biết nhau?"

Cung Viễn Hòa rất khó hiểu, giọng điệu này của Thanh Hư hình như còn không chỉ là quen biết đơn giản như vậy.

Minh Phỉ theo bản năng cho rằng Cung Viễn Hòa sẽ không nói lung tung với Thái gia, liền giải thích với hắn: "Lúc ta còn ở Ngô gia thôn, đã gặp mặt Lão Đạo Trưởng vài lần, Lão Đạo Trưởng đã chưa bệnh cứu ta một mệnh."

Lại nói với Thanh Hư: "Lúc trước ta đã muốn hỏi thăm ngươi về lão ấy, nhưng thật sự không tiện. Vào kinh rồi cũng không còn đi bái phỏng ông ấy, thật sự là xin lỗi, xin lão ấy ngàn vạn thứ tội."

Thanh Hư rất miễn cưỡng cười cười: "Ta sẽ chuyển lời thăm hỏi đến ông ấy giúp ngươi."

Cung Viễn Hòa đột nhiên nói: "Ah, hình như ta bị rớt ngọc bội, ta đi về tìm một chút, các ngươi cứ nói chuyện đi!"

Không đợi hai người trả lời liền chạy như một làn khói.

Minh Phỉ đang muốn gọi hắn đừng đi, chỉ sợ tìm được cũng chỉ là bột phấn, ai ngờ người đã chạy xa rồi, lúc này mới nghĩ đến có lẽ hắn nhìn ra hai người có lời muốn nói, mượn cớ tránh thoát.

Không khỏi cảm thấy cùng nói chuyện với người thông minh thật sự rất tiện lợi và thoải mái.

Thanh Hư nhìn bóng dáng chạy chạy nhảy nhót của Cung Viễn Hòa, cổ quái cười một tiếng: "Hắn là hôn phu của ngươi? Rất thông minh."

Minh Phỉ không giải thích được, không biết vì sao hắn lại có suy nghĩ hiểu lầm này: "Không phải nha, hắn là bạn tốt của ca ca ta."

Thanh Hư cười lạnh một tiếng, phách lối trước sau như một: "Giả bộ đi, giả bộ đi, ngươi cứ giả vờ đi! Cho ta là kẻ ngu sao? Mấy năm không gặp, ngay cả câu nói thật cũng không chịu nói. Ngươi yên tâm, những chuyện ngươi làm lúc trước ta sẽ không nói cho những người khác."

Vẫn là tính khí này, uổng công nàng còn tưởng rằng hắn lớn lên trở nên tao nhã lịch sự, ai biết toàn bộ đều là giả.

Giả bộ chính là giả bộ, vĩnh viễn đều không thật.