Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1753



Nếu như thân thể Nhϊếp Lương thật sự không trụ được nữa, chắc chắn đại quân sẽ hỗn loạn, Nhϊếp Thanh ở chỗ này thì còn có thể ổn định được tình hình.

Quan trọng nhất là nếu Nhϊếp Thanh nắm binh quyền trong tay, người trong tộc Nhϊếp thị sẽ không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Nhϊếp Lương suy nghĩ kĩ lại một phen, thấy rằng không bỏ sót chuyện gì, lúc này mới thay quần áo trên người lần nữa, còn cho người bôi chút son phấn cho mình để trông tươi tỉnh. Kẻ sĩ thời này thích son phấn, Nhϊếp Lương làm vậy cũng là chuyện bình thường, huống chi Tôn Văn cũng không thể nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Lần gặp mặt này thiếu đi mấy phần mùi thuốc súng, nhưng bầu không khí càng trang nghiêm hơn lần trước.

Tôn Văn không công mà về, nhưng ông vẫn không nản lòng.
Không có cách nào chiếm lợi trên người Nhϊếp Lương nhưng chẳng lẽ ông lại không thể đối phó được người ngoài sao?

Trở lại lều trại đợi một lúc, người hầu hộ tống Tôn Văn tới đây muốn gặp ông.

Tôn Văn nhỏ giọng nói: “Tra được gì rồi?”

Người hầu cũng nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân dựa theo mệnh lệnh của tiên sinh đi nói chuyện phiếm với tiểu binh nhà bếp, thật sự phát hiện ra manh mối.”

Đi lính ở cổ đại cũng không phải là chuyện vinh dự gì, rất nhiều tiểu binh đều là bị cuộc sống dồn ép không sống nổi nữa nên mới đi lính, ra chiến trường.

Cho dù Nhϊếp thị nhiều tiền lắm của, lương thực quân đội cũng không thể nào cho từng binh lính no bụng, rất nhiều người chỉ no được năm sáu phần.

Một thời gian sau, ngoài đội quân tinh nhuệ ra, rất nhiều binh lính lặt vặt đều xanh xao vàng vọt.
Người hầu này không được đãi ngộ tốt như Tôn Văn, bọn họ bị sắp xếp ở gần binh lính lặt vặt, ăn uống không khác gì binh lính bình thường, mỗi bữa đều không được no. Hắn làm theo chỉ thị của Tôn Văn, lôi kéo làm quen với hậu cần bếp núc, lúc nói chuyện phiếm đã phát hiện ra bộ phận hậu cần này cũng có quy tắc ngầm.

Bộ phận hậu cần dầu mỡ nhiều, không ít đầu bếp binh lính chuyên lo chuyện bếp núc đều có thể ăn uống đầy đủ đến nỗi béo mập trắng nõn, hạnh phúc nhất là làm đầu bếp cho riêng Nhϊếp Lương.

Vì sao?

Tiểu binh giúp việc hậu cần than phiền: “Nhìn gã kia đi, ăn no chẳng khác gì con heo cả.”

Người hầu cười nói: “Trông thật sự to mập đấy nhỉ.”

Tiểu binh nói: “Hừm, chẳng phải là vì gạo thóc nuôi người sao?”

Người hầu nói: “Không phải đều ăn cơm lúa mạch giống nhau à?”