Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 230: Chiến Hoàng Tật Phong



Hoàng Tật Phong kinh hoàng, Triệu Vô Cực đột phá tới nhất lưu rồi? Hắn lúc nào đột phá?

Ngạc nhiên không chỉ có hắn mà còn có đang ở trong nhà tranh theo dõi chiến đấu Tiếu Mị Mị, Triệu Vô Cực đột phá rồi?

Cả hai người đều vô cùng ngạc nhiên, Triệu Vô Cực ở nhị lưu cảnh giới lúc đã có thể chiến thắng nhất lưu sơ kì, nếu hắn đột phá tới nhất lưu vậy không phải là có thể đánh thắng nhất lưu trung kì rồi? 

Vậy Hoàng Tật Phong hôm nay có phải là phải chết ở nơi này?

Cố nén trong lòng sợ hãi, Hoàng Tật Phong rất nhanh lấy lại bình tĩnh, Triệu Vô Cực khí tức trên người không đúng, hắn hẳn là chưa đột phá nhất lưu cảnh giới, chỉ là dựa vào cách nào đó ngưng tụ cương khí mà thôi.

Ngưng tụ cương khí thì thế nào, hắn vẫn có thể đánh bại Triệu Vô Cực, đòi lại Hoàng gia bảo giáp, dạy hắn làm người.

Hoàng Tật Phong là nhất lưu trung kì, còn phải sợ một cái nhị lưu đỉnh phong hay sao?

Đương nhiên là không!

Nhưng một chưởng này của Triệu Vô Cực đã đánh tới trước mặt, Hoàng Tật Phong không dám xem thường vội vàng đưa kiếm về hoành trước mặt ngăn cản một chưởng này.

Lúc này Triệu Vô Cực lạnh lùng âm thanh vang lên:

“ dạy dỗ ta, chỉ có thể là phụ mẫu ta. Ngươi không xứng”!

Ầm!

Sóng khí nổ tung mà ra, Hoàng Tật Phong ở trên mặt đất cày ra hai đạo cực sâu vết chân lùi mạnh, trên đầu hắn một bộ buộc chỉnh chu tóc đuôi ngựa cũng là bị sóng khí thổi tung bay toán loạn trông có vẻ vô cùng chật vật.

Triệu Vô Cực đứng đấy, khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn, trên tay cương khí không chút tổn hại lại vô cùng ngưng thực sáng chói, Hoàng Tật Phong ánh mắt vô cùng kiêng kị nhìn về phía hắn.

Vừa rồi một chưởng, hắn không chỉ cảm nhận được đối phương nội công vô cùng tinh thuần dũng mãnh, hơn nữa lực lượng lại như là một cái hình người yêu thú, dánh đến hắn hai tay run lên bần bật.

Triệu Vô Cực lực lượng vốn đã mạnh mẽ, sau khi được cương khí gia trì càng là thêm bá đạo tuyệt luân, khiến người khác đối chưởng với hắn đều muốn hộc máu ba phân.

Thế giới này giang hồ võ giả phần lớn đều không đi theo con đường luyện thể, luyện thể nhiều nhất chính là phật môn đệ tử, nhưng Triệu Vô Cực từ trước tới giờ gặp được chỉ có duy nhất Độ Hải mà thôi, hơn nữa đám người này công kích tính không mạnh, hắn cũng không có cơ hội cùng bọn họ giao thủ.

Hoàng Tật Phong cũng là một thành viên trong cái nhóm người này, hắn cũng không mấy chú ý luyện thể, bởi vậy vừa đối chưởng cùng Triệu Vô Cực một lần lập tức ăn thiệt thòi, hai tay bị hắn cự lực đánh cho run lên bần bật, suýt nữa không cầm nổi kiếm.

Hoàng Tật Phong ánh mắt híp lại, phán đoán tình thế.

Hắn nội lực so với Triệu Vô Cực mạnh mẽ, bởi vậy không thể tiếp tục ngạnh kháng mà là tìm cơ hội dùng nội công đè ép đối phương, tốt nhất chính là so đấu nội lực, như vậy hắn hoàn toàn có thể chiếm được tiện nghi.

Trong lòng có quyết định, Hoàng Tật Phong thở ra một hơi, hắn lúc này mới hơi chú ý tới hình tượng của mình.

Sờ sờ lên đầu, một đầu tóc dài bị đánh cho tung bay toán loạn vô cùng chật vật, sắc mặt của Hoàng Tật Phong lúc này lập tức trở nên vô cùng khó xem.

Đường đường là nhất lưu trung kì cao thủ, vậy mà không thể áp chế đối phương, ngược lại bị đối phương đánh cho chật vật như vậy, mặt mũi đúng là ném lớn.

Tức giận như một ngọn lửa bùng cháy trong lòng hắn, Hoàng Tật Phong lúc này chỉ muốn lập tức xông tới chém Triệu Vô Cực thành ngàn mảnh, sau đó cho hắn phơi thây hoang dã.

Đáng tiếc Triệu Vô Cực sẽ không đứng yên cho hắn chém, bởi vậy hai người vẫn phải là phân cao thấp một phen.

Hoàng Tật Phong lúc này lên tiếng nói:

“ ngươi chỉ là dựa vào bí pháp ngưng tụ cương khí mà thôi, ngươi nghĩ có thể dựa vào một chút thủ đoạn này thắng ta hay sao”?

Triệu Vô Cực gật đầu nói:

“ ngươi dựa vào cái gì nghĩ ta không thể thắng ngươi? buồn cười”!

Hoàng Tật Phong mặt xạm lại, tức quá má cười nói:

“ tiểu oa nhi thật không biết trời cao đất rộng, đã ngươi muốn tìm chết vậy lão phu thành toàn cho ngươi”!

Nói xong hắn mua kiếm xông tới Triệu Vô Cực, Hoàng Tật Phong lập tức sử xuất ra của hắn kiếm chiêu.

Phất liễu kiếm pháp - phất liễu thừa phong!

Hoàng Tật Phong múa kiếm nhanh chóng, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp hóa thành từng vòng tròn liên tiếp công tới Triệu Vô Cực, bốn phương tám hướng như đều xuất hiện kiếm của hắn bao vây lấy Triệu Vô Cực không muốn cho hắn một kẽ hở nào trốn thoát.

Triệu Vô Cực dưới chân lắc lư nhẹ nhàng một cái, hắn ở trong trùng điệp kiếm ảnh tự nhiên qua lại, Thủy Thượng Phiêu thân pháp tuy không thiện ở khoảng cách nhỏ xê dịch nhưng Triệu Vô Cực dựa vào bản thân tự đi tinh chỉnh cũng có thể né tránh đi kiếm chiêu này.

Hắn mở miệng nói ra:

“ kiếm chiêu này tuy phạm vi tấn công rộng lớn, kiếm ảnh trùng điệp nhưng chính vì thế mà sức lực không tập trung lại được, sở hở quá nhiều”!

Hoàng Tật Phong cười lạnh nói:

“ oa nhi cuồng ngôn, đúng là không biết xấu hổ. Cho dù có sơ hở ngươi có thể nhìn ra sao? Nếu nhìn ra thì chứng minh cho lão phu thấy xem nào”!

Miệng nói nhưng trên tay kiếm không hề dừng lại, Hoàng Tật Phong như là cuồng phong bạo vũ tấn công tới, Triệu Vô Cực chỉ là nhẹ nhàng né tránh.

Bỗng nhiên hắn ánh mắt lóe lên một tia sáng, Triệu Vô Cực đang ở tránh né trạng thái lập tức thân hình mạnh lắc một cái cực kì xảo diệu tránh qua một đường kiếm ảnh của Hoàng Tật Phong lập tức xông đến bên cạnh người hắn.

Hoàng Tật Phong giật mình, đối phương vậy mà thật phát hiện ra sơ hở của hắn né tránh kiếm chiêu, đây thật không thể nào! 

Tuy cao thủ ánh mắt tốc độ có thể so với thường nhân nhanh rất nhiều lần, nhưng Triệu Vô Cực mới chỉ nhị lưu cảnh giới sao hắn có thể thấy rõ được trong kiếm ảnh trùng điệp của bản thân có sơ hở mà lợi dụng? Chuyện này khiến Hoàng Tật Phong vô cùng khó tin, cho dù là có nhìn thấy được ít nhất cũng phải là nhất lưu cảnh a, Triệu Vô Cực cũng không phải nhất lưu cảnh giới cao thủ!

Có điều hắn không biết, Triệu Vô Cực vốn mạnh mẽ hơn nhị lưu cảnh giới nhiều lắm, thực lực chân chính của hắn đã đạt tới nhất lưu, có thể cùng nhất lưu cao thủ so chiêu.

Hơn nữa hắn lại quanh năm sử dụng thân pháp ở tốc độ cao, đối với động sát lực trở nên bén nhạy vô cùng, kiếm pháp mà Hoàng Tật Phong cho rằng không có kẽ hở ở trong mắt Triệu Vô Cực cũng đã dần dần lộ ra nó yếu điểm, chỉ đơn giản là lúc trước yếu điểm quá nhỏ bé Triệu Vô Cực không muốn mạo hiểm nắm lấy mà lúc này yếu điểm rõ ràng hắn mới sử dụng thân pháp đột phá mà thôi.

Sử dụng kiếm chiêu không chỉ đối với nội công có áp lực lớn mà còn đối với thể lực có áp lực không nhỏ.

Hoàng Tật Phong lúc đầu sử dụng còn có thể bảo trì kiếm chiêu ổn đinh, nhưng chỉ một lúc hắn thể lực cùng nội công có chút suy giảm, kiếm chiêu cũng lập tức lộ ra yếu điểm của mình, quá phồn mà không tinh.

Triệu Vô Cực vừa đột phá kiếm ảnh, Hoàng Tật Phong vội vàng biến chiêu đem kiếm của mình hất ngang chém tới, nhắm thẳng eo của hắn, muốn đem Triệu Vô Cực chém thành hai mảnh.

Triệu Vô Cực cười lạnh, trên tay cương khí đại thịnh, tay cong thành ưng trảo lập tức đón đỡ lấy kiếm của Hoàng Tật Phong.

Keng!

Hoàng Tật Phong một kiếm biến chiêu chém vào Triệu Vô Cực cương khí không hề có cảm giác chém vào huyết nhục chi khu mà như là chém vào tường đồng vách đá, hắn kiếm mặc dù đã gia trì kiếm cương cũng không thu được chút lợi nào, chỉ phát ra một cái thanh thúy tiếng vang, tiến sâu nửa thốn sau đó bị cản lại.

Triệu Vô Cực trên khóe miệng nụ cười càng đậm, một cái nhất lưu trung kì cao thủ chém mạnh vào hắn cương khí cũng không thể đột phá nổi cương khí của hắn, như vậy hắn còn cái gì phải e ngại a.

Tay phải đánh ưng trảo xuất thủ muốn bắt lấy cổ tay của Hoàng Tật Phong, Hoàng Tật Phong lập tức giật mình vội vàng thu kiếm.

Hắn cũng không phải là chưa từng cùng người sử dụng trảo pháp giao thủ qua, chỉ cần bị đối phương bắt được tiếp theo chính là một loạt bẻ khớp xương động tác, cho dù không chết cũng lập tức mất đi chiến lực.

Đây là cái giá Hoàng Tật Phong không thể gánh nổi, bởi vậy hắn không dám để cho Triệu Vô Cực bắt được bản thân một lần nào.

Triệu Vô Cực lực lượng quá lớn, vừa nhìn liền có thể nhận ra đối phương chính là thông thuộc trảo pháp, cái gì cầm nã thủ chính là một chút lòng thành mà thôi, bị hắn bắt trúng Hoàng Tật Phong chắc chắn phải bại a!

Hoàng Tật Phong tay phải cầm kiếm lui nhanh, Triệu Vô Cực lập tức chớp thời cơ, trên cổ tay hắn hai vòng âm dương hoàn xuất hiện, Triệu Vô Cực lại chuẩn bị đánh ra một chưởng.

Lần trước vận hết công lực đỡ một chưởng của Triệu Vô Cực, Hoàng Tật Phong đã sâu sắc lãnh giáo chưởng pháp của Triệu Vô Cực có bao nhiêu lợi hại, lần này Triệu Vô Cực lại muốn ra tay hắn đâu giám sơ sài.

Kiếm cương lập tức đại thịnh, Hoàng Tật Phong rống to:

“ có giỏi thì tới đây, Phất liễu kiếm pháp - phất liễu xuyên tâm”!