Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 151: Phế phẩm



Trên hành lang tĩnh mịch, tiếng gót giày của Tuấn Kiệt nện trên nền gạch đá càng thêm rõ ràng. Tên vệ sĩ vẫn lẽo đẽo bám theo phía sau, còn cẩn trọng không dám gây ra một tiếng động mạnh nào.

Thấy vậy, khoé miệng của Tuấn Kiệt tràn đầy ý cười. Một tên vệ sĩ trung thành của Lê Minh chuyên đi đâm thuê chém mướn, kiếm cớ bắt những người đáng thương thân cô thế cô về cho ông ta làm vật thí nghiệm, giờ đây đang bám đuôi anh chẳng khác gì con chó tội nghiệp. Lát nữa, chính con chó này sẽ phản chủ trở thành quân cờ tiên phong để anh đối phó với kẻ thù.

Nhưng ngay khi Tuấn Kiệt còn chưa đi tới căn phòng thí nghiệm kia, xoẹt một tiếng, hai đầu hành lang đã bị hàng rào song sắt từ trên hạ xuống chặn lại. Lê Minh mở cửa phòng nghiên cứu từ từ bước ra, gương mặt già nua đang rất vui vẻ.

"Mày có thể chết được rồi!" Ông ta vừa dứt lời, tên vệ sĩ đứng sau Tuấn Kiệt lập tức gục xuống.

Tròng mắt gã ta trợn lên đầy hoảng sợ, miệng há ra mấp máy: “Ông chủ…”

Gã ta còn chưa nói hết câu thì hồn đã lìa khỏi xác.

Tuấn Kiệt lạnh lùng liếc nhìn tên vệ sĩ vừa chết không nhắm mắt dưới đất khẽ giễu cợt: “Giết gà dọa khỉ hay sao?”

“Cậu cũng nên trở lại nơi vốn thuộc về cậu rồi, đừng quên mạng của cậu là do ai cứu, tất cả những gì cậu có bây giờ là nhờ đâu. Tôi chỉ cần cậu hợp tác giúp tôi tiếp tục nghiên cứu, cậu là mẫu vật hoàn hảo nhất của tôi, đương nhiên tôi không có ý định hại cậu.” Lê Minh cất khẩu súng đặc biệt vào bên hông, dùng ngữ điệu thân thiện nói chuyện với Tuấn Kiệt.

Đám quân của ông ta bao gồm vệ sĩ và người biến đổi gen đang lặng yên bao vây bịt kín khắp các lối ra. Dù cho Tuấn Kiệt có bằng lòng hay không, một khi hàng song sắt kia được nhấc lên toàn bộ bọn chúng sẽ lao vào trong.

Anh vẫn đút hai tay trong túi quần ung dung nhìn lại Lê Minh, lát sau mới lên tiếng: “Nếu như tôi nói không sai, chính ông cũng đã sử dụng mẫu huyết thanh cuối cùng từ xác ướp kia vào chính cơ thể mình phải không? Ông cảm thấy thế nào?”

Tuấn Kiệt giễu cợt vỗ tay: “Chúc mừng ngài giáo sư đáng kính, ngài sắp sửa bước lên được đỉnh cao của nhân loại, đứng đầu chuỗi thức ăn, chú tể của muôn loài.”

Lê Minh đỏ mắt nhìn anh, cổ họng ông ta phát ra từng tiếng gừ rất khẽ, giống tiếng một con mèo đang cố gắng kiềm chế bản năng.

“Sao vậy? Ngài đã xơi bao nhiêu nhân loại rồi? Ngon miệng chứ? Hẳn là rất kích thích nhỉ?”  Anh hất cằm nghiền ngẫm nhìn ông ta. Đây chính là một con non mới biến đổi chưa lâu, nhưng vì nếm qua máu thịt rồi nên sức mạnh hoang dã hơn, chỉ là, ở ông ta có điều gì đó không giống với những con non khác, chẳng nhẽ là do mẫu huyết thanh kia?

Lê Minh khục khặc cười: “Vậy mà không qua được mắt mày, dù sao một núi không thể có hai hổ, chỉ khi mày biến mất, tao mới trở thành duy nhất, chỉ huy tất cả đám quái vật kia thống trị thế giới! Mày thấy chưa? Tương lai của tao đấy!”

Nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Tuấn Kiệt cũng chẳng có gì biến đổi. Hóa ra ông ta cũng đã tạo ra được huyết thanh khá trùng khớp với loại đã đưa vào người anh năm đó. Tuy nhiên vẫn có điểm khác biệt, chính là năng lực đặc biệt được kích phát. Với Tuấn Kiệt là khả năng đọc, điều khiển tinh thần kẻ khác trong một phạm vi nhất định. Còn Lê Minh, không biết là gì?

“Ông có vẻ rất tự tin?” Tuấn Kiệt lên tiếng hỏi muốn kéo dái thêm thời gian.

“Tao là chúa tể, tao có quyền tối cao!” Lê Minh gầm lên một tiếng phấn khích.

Nhờ có sóng tinh thần giao động, Tuấn Kiệt nhanh chóng bắt được mệnh lệnh của Lê Minh. Ông ta đúng là điên rồi, giao cho bọn người kia ăn thịt anh, muốn thông qua việc hấp thụ anh để tạo ra một hiệu quả mới, giống với quá trình hấp thụ chọn lọc trong tự nhiên nhằm nâng cao sức chiến đấu cho đội quân của mình.

Khóe miệng anh nhếch lên: “Về cơ bản, tôi thấy ông cũng chỉ là một thứ phế phẩm. Giờ ông còn muốn sai khiến bọn chúng ăn tôi? Ngông cuồng quá đấy!”

“Tao chính là người cho mày sự sống, đương nhiên cũng sẽ là người tước đoạt đi nó khi mà mày không còn xứng đáng.” Lê Minh từ từ nâng khẩu súng ngắn lên ngang tầm mắt.

“Đúng là đồ điên.” Tuấn Kiệt bực bội chửi.

Anh vừa dứt lời thì viên đạn cũng được bắn ra.

Không trúng.

Liên tiếp một loạt đạn được bắn, thấy anh nhanh nhẹn trốn tránh Lê Minh càng cáu tiết. Ông ta mở hàng rào, lập tức đám người biến đổi chạy ùa vào trong đoạn hành lang.

Tất cả bọn chúng bị bỏ đói sắp điên rồi, cả một đám giống như đàn sói đói lao đến con mồi, trong đầu bọn chúng lúc này chỉ còn lại một ý niệm đó là, ăn.

Nhưng khi bọn chúng nhận ra được con mồi tươi mới đang đứng ở phía đối diện này chính là thứ không thể ăn, là kẻ có vị trí tối cao nắm trong tay loại sức mạnh có thể ban ra bất cứ mệnh lệnh nào mà bọn chúng đều phải ngaon ngoãn phục tùng theo thì cũng đã muộn rồi.

Từng đám, từng đám xông lên đều ngã ra như ngả rạ, nằm bất động trên sàn nhà không có phản ứng. Kẻ trước ngã trở thành đệm chân cho kẻ tới sau dẫm đạp. Chẳng mấy chốc không gian vốn không rộng rãi của hành lang đã bị thu hẹp. Một đầu gần như đã bị xếp chật cứng xác của đám người bị biến đổi. Bọn chúng tới đến đâu, Tuấn Kiệt hạ đến đấy, vừa đánh vừa lùi dần về phía cửa phòng thí nghiệm, nơi mà Lê Minh đang đứng phía sau song sắt liên tục hạ lệnh cho đội quân của mình.

Ông ta không tin hôm nay ông ta chuẩn bị nhiều như vậy mà lại không trừ khử được Tuấn Kiệt. Một sản phẩm do chính tay ông ta làm ra sao có thể mạnh hơn cả chính ông ta?

Tuấn Kiệt mỉm cười, thong thả đi tới gần giáo sư Minh. Trên hành lang tràn ngập mùi máu tươi, tiếng la hét của đám quái vật phía sau vẫn vang lên như cũ, chỉ có điều tiết tấu của những tiếng la đó lại thảm thiết tuyệt vọng chẳng khác gì một hồi chuông báo tử của tất cả bọn chúng.

"Có vẻ như ông đã dốc toàn lực?” Anh trào phúng tủm tỉm cười.

“Mau, tiếp tục…” Lê Minh thản nhiên đưa mắt nhìn thoáng qua trận chiến máu me phía sau, rồi lần nữa hạ lệnh.

Những tên quái vật cấu xé con mồi tươi mới đang nằm tước mặt trực tiếp ăn hấp thụ sức mạnh sau đó lao tới Tuấn Kiệt. Toàn bộ đám quái vật này đã bị biến đổi từ lâu cũng chẳng còn nhân tính.