Hậu Cung Thăng Cấp Ký

Chương 99



Kỷ Trà Huyên có hai vị hoàng tử, nay lại mang thai, ở trong lòng ít người là biểu có phúc lớn.


Sau hoàng thượng cùng thái hậu, hoàng hậu cũng hào phóng ban thưởng.


Cứ mang thai long chủng là có công, có công được thưởng. Hậu cung chỉ có mười phi tần chủ vị, mỗi người muốn đều được bộ lễ làm lễ sắc phong, sau đó được mệnh phụ thăm viếng. Có thể , lễ tấn phong của tứ phi trở lên là quốc lễ, mặc dù có phân lớn , nhưng qua quốc lễ dễ dàng bị phế bỏ.


Đại hán dựng nước trăm năm, vị trí chủ vị mười cung chưa từng đầy đủ, nhiều nhất là nhân đế có chủ vị sáu cung.


Mà nay càng chỉ có ba vị, trong đó Ngọc phi mất, trong cung chỉ còn lại có Đức phi cùng Thục phi.


Nếu sắc phong phi vị ngoài là lễ, vậy tần vị ngoài chỉ là nghi thức, còn dưới tần vị còn có nghi thức.


Bởi vậy có thể thấy được, chiêu nghi cùng phi vị tuy chỉ kém nhất cấp, nhưng bản chất khác nhau trời vực.


Phi tần có thai, dưới tần vị nếu có tội được tấn phong; dưới phi vị chỉ được sủng ái mới có thể được tấn phong. Mà phi vị, xem ý vua cùng vận may.

Kỷ Trà Huyên biết lúc này Triệu Tồn Hi có hạ thánh chỉ , nghĩ là có khả năng, nhưng nếu thành, nàng cũng thể giận dữ.


Nàng tiến cung còn đến hai năm, còn nhiều cơ hội lên .


Tĩnh an hiên có tin vui, các phi tần dưới nàng đều nhanh chóng đến chúc mừng, trừ thân thể tiện, cũng chỉ có Chu tu hoa có thù với nàng(Khiêm tu hoa), cùng Kỷ Trà Phù, Trương mỹ nhân bị giam lỏng đến.


Kỷ Trà Huyên tán gẫu cùng bọn họ, cũng nghe rất nhiều câu nịnh hót.


Đến hoàng hôn, những người này còn có ý muốn , Kỷ Trà Huyên sao biết tính toán của bọn họ, đơn giản là muốn chờ hoàng thượng để biểu chính mình chút.


"Bản cung mang thai, tuy hoàng hậu nương nương thu lại quyền quản lý hậu cung, nhưng bản cung cũng có phương tiện, còn phiền Tuệ tần vất vả nhiều hơn." Kỷ Trà Huyên cười với Tuệ tần cách nàng gần nhất.


Tuệ tần cũng nóng lòng nắm trong tay quyền quản lý hậu cung, hơn nữa Giản chiêu nghi lại mang thai, dù nàng ta làm gì cũng đến tay nàng ta.


"Tần thiếp mới tiến cung, làm sao nhận được trọng trách này, chiêu nghi tỷ tỷ tinh thần sai, tần thiếp nghĩ vẫn là chiêu nghi nương nương quản lý cho thỏa đáng, tần thiếp làm tay giúp đỡ cũng tốt." Tuệ tần hơi sợ hãi cự tuyệt.


Kỷ Trà Huyên : "Gần nhất tâm thần bản cung yên, nô tài cũng bị liên luỵ đến, bây giờ bản cung cần nghỉ ngơi an dưỡng, Tuệ tần cần từ chối."

Tuệ tần vừa muốn nhún nhường, Kỷ Trà Huyên lại : "Tuệ tần cần mình chưa đủ kinh nghiệm, ngươi cùng bản cung cùng tiến cung, bản cung còn có thể xử lý công việc trong cung, Tuệ tần được hoàng thượng khen thông minh, nghĩ đến còn làm tốt hơn bản cung mới đúng."


Người ngồi đều im lặng, chăm chú nhìn Kỷ Trà Huyên cùng Tuệ tần.


Tuệ tần hơi hoảng loạn, vị phân nàng ta thấp kém, nếu nhận xử lý việc trong cung tỏ vẻ nàng ta giỏi hơn Giản chiêu nghi. Cứ như vậy, chính là càn rỡ kiêu ngạo.


"Chiêu nghi tỷ tỷ khen quá rồi, tỷ tỷ làm việc có lí lẽ, lại mạnh mẽ vang dội, tần thiếp cũng bằng." Giọng điệu hơi chậm lại, nhưng cũng vì thừa nhận mình kém Giản chiêu nghi mà bị hạ thấp xuống.


Kỷ Trà Huyên cười, nếu dễ dàng khiến Tuệ tần mất mặt như vậy, nàng cũng cảnh giác nàng ta ngay từ đầu.


"Được, chỉ biết Tuệ tần khiêm tốn, bản cung luôn thích thẳng chuyện quản lý hậu cung, nhưng hôm nay kịp Tuệ tần. Cho nên bản cung hoàng thượng tự dặn dò, Tuệ tần cũng thể từ chối." Kỷ Trà Huyên cười, nhưng đáng thương khiến mọi người tự giác cười, nhìn Tuệ tần cũng hơi khác thường.


tại người có thể xử lý việc trong cung có thai bị hoàng thượng ra lệnh chăm sóc hoàng tự, chỉ còn lại ba vị tần đứng cuối. Ngô tần, Ngụy tần tuy là người cũ, nhưng Tuệ tần lại có phong hào, cũng được sủng ái nhất, nếu muốn tìm người xử lý việc trong cung Tuệ tần làm chủ, Ngô tần cùng Ngụy tần trợ giúp thôi.


Chuyện ràng như vậy còn khiến Giản chiêu nghi mời ba bốn lần, cuối cùng còn bị từ chối, mọi người đều thầm nghĩ đến chữ "Giả".

Tuệ tần xấu hổ, dám nhìn thẳng Kỷ Trà Huyên, trong lòng phỏng đoán Giản chiêu nghi đặt bẫy khiến nàng ta rơi vào, hay là thừa dịp.


Kỷ Trà Huyên mỉm cười, cũng tiếp tục mà về trang sức với Ngô tần. Ngô tần vốn là người yên phận, mấy ngày nay Giản chiêu nghi như có như mượn sức, nàng ta cũng cự tuyệt.


Tuy thất sủng lâu, nhưng làm phi tần có ai muốn được sủng ái? Đáp lên vinh quang Giản chiêu nghi có thể giúp nàng ta lại được thánh thượng sủng hai lần, nàng ta vô cùng cảm ơn. Nếu may mắn có con nối dòng, nàng ta mang ơn. Lại lui bước, cho dù được sủng ái, có con nối dõi, theo Giản chiêu nghi có hai hoàng tử, cũng được bảo đảm trong tương lai.


Tuệ tần nghe Kỷ Trà Huyên chuyện vui vẻ cùng Ngô tần, liếc mắt nhìn Ngụy tần bên cạnh, trong lòng cũng ổn định, nàng ta cũng bắt đầu chuyện cùng Nguỵ tần.


Ngụy tần cẩn thận chuyện cùng Tuệ tần, nhưng cũng dám thân thiết.


Trong phòng lại bắt đầu sôi động.


Trời tối rồi, mọi người vẫn thấy hoàng thượng sai người đến. Mọi người đều nghĩ thầm hay hôm nay hoàng thượng đến đây?


Kỷ Trà Huyên cũng nhíu mày, cũng chuyện vui vẻ với Ngô tần nữa.


Ngô tần hiểu hoàng thượng tới cũng chưa chắc nhìn đến nàng ta, nếu đến, bọn họ còn ở đây như thể nhìn Giản chiêu nghi chê cười, Ngô tần quyết tâm dựa vào Giản chiêu nghi nên cảm thấy mình phải biểu tốt chút.

"Nương nương, trời tối tần thiếp nên cáo từ."


Sắc mặt Kỷ Trà Huyên dễ chịu hơn ít, nhìn bầu trời quả nhiên tối đen, nàng cười : " nghĩ thời gian trôi qua nhanh, bản cung giữ Ngô tần nữa. Chẳng qua vào đông đường vẫn đọng tuyết, Ngô tần nên cẩn thận chút."


Ngô tần cúi người : "Tần thiếp tạ ơn chiêu nghi nương nương quan tâm."


Kỷ Trà Huyên khẽ gật đầu.


Ngô tần rồi, các phi tần khác nhìn nhau, sắc mặt ngừng biến đổi. Mấy người thông minh cũng vội vàng lại chào Kỷ Trà Huyên xin về.


Kỷ Trà Huyên đều gật đầu đồng ý.


Người còn lại thấy mấy người rồi, cũng đồng loạt xin về.


Tuệ tần cùng Ngụy tần cũng đứng lên chào Kỷ Trà Huyên rồi ra về.


Rất nhanh, mọi người đều ra về sạch .


Lập tức có cung nữ vào phòng quét dọn sạch , Kỷ Trà Huyên lấy tay chống đầu tựa ghế, ân cần hỏi Phùng ma ma: "Ma ma, hoàng thượng có cho người đến truyền lời ?"

Phùng ma ma : "Theo lời nương nương dặn, Chi Thảo chờ ngoài điện, nô tì được tin vào giờ Thân Thường tổng quản tới rồi."


Kỷ Trà Huyên gật đầu : "Muốn tranh thủ tình cảm bản cung để ý, nhưng cũng đừng mong bản cung tha thứ bọn họ dẫm mặt bản cung tranh thủ tình cảm."


Phùng ma ma cười gật đầu.


Kỷ Trà Huyên liếc mắt nhìn các cung nữ thu dọn chung quanh, các cung nữ này càng cúi đầu thấp hơn, động tác càng nhàng hơn.


Đến vị trí chiêu nghi, nô tài trong hiên Tĩnh An càng nhiều hơn, nàng giữ quyền quản lý hậu cung, cũng thay đổi ít người trong sạch. Chỉ để lại người của hoàng thượng, thái hậu cùng hoàng hậu, Kỷ Trà Huyên làm vậy, ba vị này cũng gì.


Thoáng nhìn màu sắc ngón tay của cung nữ, Kỷ Trà Huyên nhướng mày.


Mắt thấy nàng ta muốn mang chén trà , Kỷ Trà Huyên chỉ tay vào nàng ta : "Ngươi... Đứng lại cho bản cung."


Phùng ma ma nhìn lại hướng Kỷ Trà Huyên chỉ, là Thải Nguyệt. Thấy trang phục và cách trang điểm của nàng ta, sắc mặt Phùng ma ma tối sầm.


Thải Nguyệt nghe nương nương chuyện trái tim chịu thua kém nhảy dựng lên, bây giờ nương nương bảo nàng ta đứng lại cực kì sợ hãi.


Nàng ta quỳ xuống : "Xin nương nương tha mạng."


Kỷ Trà Huyên : "Bản cung biết ngươi phạm tội gì để phải tha mạng."


Lòng Thải Nguyệt run lên, chỉ thấy mình như rơi vào hầm băng.


Kỷ Trà Huyên lạnh nhạt : "!"


Thải Nguyệt vội vàng dập đầu : "Nô tì... Nô tì cũng biết..."


Kỷ Trà Huyên cười ra tiếng, quay đầu lại với Phùng ma ma: "Nha đầu kia tên là gì? Nhan sắc nổi trội."


Phùng ma ma lạnh lẽo : "Nàng ta gọi Thải Nguyệt, là cung nữ làm việc nặng mới tới."


Kỷ Trà Huyên cười khẽ: "Khó trách bản cung chưa gặp qua, hoá ra là mới tới."


Phùng ma ma nghe vậy hét lên: "Còn quỳ làm gì, đừng làm nương nương mất mặt."


Thải Nguyệt hoảng sợ, cảm giác hai ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình mới run rẩy đứng lên.

Kỷ Trà Huyên : "Nha đầu kia nhìn sai, màu sơn thô kệch này cũng bôi nhọ nàng ta, , ban cho nàng lọ sơn màu hoa đào bàn trang điểm."

Thải Nguyệt thể tin tưởng, Phùng ma ma cũng ngẩn ra, thấy Kỷ Trà Huyên cười dịu dàng, hay là nương nương muốn đỡ nàng ta đến hầu hạ hoàng thượng?


Kỷ Trà Huyên càng cười dịu dàng hơn rồi : " thôi!"


Phùng ma ma thở dài, nương nương mang thai, đêm nay thể hầu hạ hoàng thượng, vì thế, bà gật đầu : "Nô tì ngay."


Còn lại các cung nữ cũng thu dọn, tuy ai cũng cẩn thận, nhưng cũng sinh ra lòng ghen tỵ với may mắn của Thải Nguyệt.


Thải Nguyệt hoảng hốt, niềm vui sướng vĩ đại đập trúng nàng.


Phùng ma ma rất nhanh cầm hộp ra ngoài, bên ngoài còn trám lớp men bạc, chỉ riêng hòm này cũng là đồ quý giá, còn nhiều hơn tiền bạc thưởng cho cung nữ làm việc nặng năm.


Phùng ma ma đưa hộp này đến tay Thải Nguyệt, Thải Nguyệt vui sướng nhận lấy: "Nô tì tạ ơn nương nương."


Kỷ Trà Huyên cười nữa mà : "Đừng vội tạ ơn bản cung, Phùng ma ma gọi mấy tên thái giám dọn dẹp cho Thải Nguyệt thôi, đêm nay đuổi nàng ta về phủ nội vụ ."


Tay Thải Nguyệt run lên, sơn hoa đào lập tức ném tới mặt đất.


Phùng ma ma liếc mắt nhìn Kỷ Trà Huyên, dường như hiểu ý Kỷ Trà Huyên, nương nương làm sao là muốn nâng đỡ cung nữ này, ràng muốn đẩy vào chỗ chết a.


Chẳng qua bà cũng là người của nương nương, vì thế lập tức quát lớn: "To gan, cung nữ nho cũng dám đập vỡ đồ nương nương ban cho! Có phải có lòng oán hận nương nương ?"


Thải Nguyệt càng run rẩy hơn, biết nên như thế nào, trong lòng sợ hãi càng ngừng đụng đầu: "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng..."


Kỷ Trà Huyên nhìn Thải Nguyệt ngừng đụng đầu cũng chuyện, cung nữ thái giám đứng bên cũng còn lòng ghen tị hâm mộ nữa, đều cảm thấy mình may mắn.


Nương nương cho bọn họ có ý nghĩ khác, bọn họ phải nhớ kỹ điểm này.


"Đừng đụng, ai, Phùng ma ma mau đỡ nàng ta đứng lên." Kỷ Trà Huyên thở dài.


Phùng ma ma sửng sốt, theo kịp suy nghĩ của nương nương.


Kỷ Trà Huyên nhìn Phùng ma ma, Phùng ma ma lập tức qua, Thải Nguyệt còn dập đầu, căn bản để ý tới tay của Phùng ma ma. Vì thế, Phùng ma ma dùng sức kéo Thải Nguyệt đứng lên.


Kỷ Trà Huyên : "Bản cung thưởng cho ngươi vật đó là của ngươi, cẩn thận quăng ngã, bản cung phải người độ lượng, lần này liền miễn."

Thải Nguyệt vô cùng cảm kích : "Nương nương rộng lượng, nô tì tạ ơn nương nương."


Kỷ Trà Huyên : "Ngươi nhanh nhẹn như vậy làm nô tì làm việc nặng cũng xứng, bản cung bảo Phùng ma ma dẫn ngươi phủ nội vụ, để tổng quản phủ nội vụ sắp xếp chỗ tốt cho ngươi."


Thải Nguyệt vừa nghe, chỉ nghĩ nương nương muốn giúp nàng, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc, có cảm kích cũng có sợ hãi. Kỷ Trà Huyên thầm cười lạnh, là như thế sao?