Hậu Cung Thăng Cấp Ký

Chương 74: Hậu cung



"Ngươi xử lý đám tang của Chu thứ nhân cho tốt, còn Khiêm dung hoa, ngươi đã bảo nàng ta quỳ gối trên toà, tạm thời lại cho nàng ta quỳ thêm một ngày." Triệu Tồn Hi nhìn Kỷ Trà Huyên nói.

Kỷ Trà Huyên căng thẳng, Chu thứ nhân, người đã chết còn bị hắn phế thành thứ nhân, tần phi không được chôn trong lăng mộ của hoàng gia, Chu gia làm sao dám chôn trong phần mộ tổ tiên.

Nàng...Tuy Kỷ Trà Huyên âm thầm thở dài, nhưng chuyện này cũng do nàng thúc đẩy.

Tuy vậy, nàng vẫn phải giả vờ một chút, nàng không đành lòng lắm, do dự nói: "Hoàng thượng, Đan dung... Chu thứ nhân nàng..."

Triệu Tồn Hi nói: "Theo ý ngươi, Chu thị cũng dám uy hiếp trẫm, làm hỏng thể diện của trẫm, không được xử nhẹ."

Kỷ Trà Huyên cúi đầu.

Hoàng hậu nhìn Triệu Tồn Hi, dịu dàng nói với Kỷ Trà Huyên: "Đưa đi chùa Pháp Hoađi!"

Triệu Tồn Hi nhìn hoàng hậu, hoàng hậu nói: "Sắp tới dịp quốc khánh trăm năm, còn có hoàng nhi của nô tì... Coi như tích phúc đi."

Triệu Tồn Hi nói: "Theo ý nàng đi."

Kỷ Trà Huyên thả lỏng, vội vàng hành lễ nói: "Tạ ơn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

Nhìn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương rời đi, Chi Thảo cùng đám cung nữ vội vàng đi vào, nàng ta vội vã đỡ lấy Kỷ Trà Huyên.

Kỷ Trà Huyên nhìn Vương lương nhân như người ẩn hình ở phía sau, Vương lương nhân rõ ràng cực kì sợ hãi, thấy Kỷ Trà Huyên nhìn mình, nàng ta vội vã quỳ xuống,nói: "Nương nương..."

Kỷ Trà Huyên nói: "Được rồi, ngươi về cung đi, nhớ đóng chặt miệng mình vào."

Vương lương nhân nói: "Tần thiếp nhớ kỹ."

Kỷ Trà Huyên phất tay, Vương lương nhân cũng không đứng lên, nói: "Nương nương đối đãi tần thiếp công chính khoan dung, tần thiếp vĩnh viễn ghi nhớ."

Khóe miệng Kỷ Trà Huyên lộ ra ý cười, nhìn kỹ Vương lương nhân, nói đến vị này cũng là tú nữ cùng đợt với nàng, Vương U Vân thứ nữ của quan ngũ phẩm quản lĩnh Binh bộ.

Từng là thiếu nữ tiểu gia bích ngọc*, chẳng qua, mọi người đều có duyên phận riêng.

“Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần,không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”

Nàng ta từ đầu được phong làm thường tại, tiểu gia bích ngọc lại không nổi bật trong hậu cung, cho nên ngay từ đầu sẽ không được sủng ái. Sau này khi mọi người trong hậu cung đều được thăng cấp mới trở thành lương nhân, trong hậu cung có vẻ như bước trên băng mỏng.

Thất sủng một năm, lại ở chung cùng Khiêm dung hoa và Đan dung hoa có tính cách như vậy, tất nhiên nàng ta hay bị tủi thân. Hôm nay nói những lời này, rõ ràng muốn bắt lấy cơ hội đi theo nàng.

Nếu như bình thường, Kỷ Trà Huyên sẽ không để ý đến những người này, hiện nay nàng đã đứng vững gót chân, đúng lúc cần người, Vương U Vân này có diện mạo thanh nhã, mặc dù không phải tuyệt sắc, nhưng cũng có nét đáng yêu, người như vậy có lẽ không được nhiều sủng ái, nhưng được sủng một chút cũng đủ rồi.

"Muốn tạ ơn nên tạ ơn hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương, ngươi hiểu chưa?" Vương lương nhân gật đầu, nói: "Nương nương nói phải."

Kỷ Trà Huyên thấy nàng ta quỳ bái hướng điện Long Nghi cùng cung Chiêu Phượng, mới gọi nàng ta đứng dậy.

"Hôm nay nơi này xảy ra quá nhiều chuyện, ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."

Vương lương nhân nghe Kỷ Trà Huyên nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Tần thiếp tuân lệnh nương nương."

Kỷ Trà Huyên phất tay.

Vương lương nhân mang theo cung nữ đi rồi, trong phòng trừ người của nàng chỉ thừa lại người hầu hạ Đan dung hoa.

Tuy Kỷ Trà Huyên không thật sự đánh chết bọn họ, nhưng bọn họ vẫn rất sợ hãi Kỷ Trà Huyên. Sau này, Quế Văn chết đi, càng làm cho bọn họ hoảng sợ.

Theo ý hoàng thượng, cũng không hoàn toàn muốn che giấu chuyện này. Những người này...

"Tiểu Đinh tử, đi gọi mấy người thị vệ đến."

Tiểu Đinh Tử nghe lệnh, lập tức đi gọi.

"Các ngươi cùng Chu thứ nhân cũng là chủ tớ một thời gian dài, cho các ngươi hộ tống Chu thứ nhân đi hết đoạn đường cuối cùng đi, sau khi trở về, các ngươi đến báo với phủ nội vụ thôi, bản cung sẽ nói tổng quản sắp xếp các ngươi đến nơi khác."

Những người này lập tức quỳ xuống dập đầu: "Tạ ơn nương nương, tạ ơn nương nương."

Kỷ Trà Huyên xoay người sang chỗ khác, những người này cũng nhanh chóng đi vào.

không lâu sau, tiểu Đinh Tử gọi đến bốn thị vệ, trong đó còn có một người phó đội trưởng, họ Triệu. Sau khi tiểu Đinh Tử nói lại với Kỷ Trà Huyên, cũng lui về đứng phía sau nàng.

Kỷ Trà Huyên nhìn Triệu phó đội trưởng, giữa hậu cung mặc dù có thị vệ tuần tra, nhưng làm phi tần vẫn hiếm khi có liên hệ với thị vệ, đây là lần đầu tiên Kỷ Trà Huyên gọi người.

Tay vị Triệu phó đội trưởng này thật thô, xem ra không phải người trong gia tộc lớn.

"Triệu đại nhân."

"không dám, nương nương có chuyện gì cứ dặn dò thần."

Kỷ Trà Huyên nói: "Ngươi mang theo mấy người hộ tống bọn họ đến núi phía sau chùa Pháp Hoa."

Triệu phó đội trưởng nhìn thái giám nâng một người ra, không nén được cúi đầu xuống. hắn biết hoàng thượng cùng hoàng hậu mới rời đi từ đây, cho nên vẫn chưa kinh hoảng.

"Dạ, nương nương."

Kỷ Trà Huyên nói: "đi nhanh về nhanh."

Triệu phó đội trưởng lập tức hiểu rõ, hộ tống là giám thị, đi nhanh về nhanh, đangcảnh cáo bọn họ không cần xen vào chuyện của người khác.

"Thần tuân mệnh."

Kỷ Trà Huyên lại nhìn đám cung nữ thái giám kia.

"Nếu có sai lầm gì, hậu quả gì, nói vậy các ngươi cũng hiểu rõ sẽ có hậu quả gì?"

Những người này đều cúi đầu.

Kỷ Trà Huyên nhíu mày: "đi thôi!"

"Vâng!"

Nhìn Triệu phó đội trưởng mang người đi, trong điện chỉ còn lại Kỷ Trà Huyên cùng người thân tín. Cung điện yên tĩnh hơi lạnh lẽo, do ám chỉ trong lòng nàng hay do hoàn cảnh?

Kỷ Trà Huyên quay đầu, Chi Thảo thấy thế bèn đi đến bên người Kỷ Trà Huyên, nói: "Nương nương, chúng ta hồi cung đi!"

Kỷ Trà Huyên thở dài, nói: "Đóng lại chỗ này thôi."

Chi Thảo nhìn cung điện này, cung điện có người chết, trong thời gian ngắn sẽ khôngcó ai ở nơi này, nàng ta gật đầu.

Kỷ Trà Huyên nhìn về sân có đèn đuốc ở phía khác, cười thầm trong lòng.

Trong Tĩnh An hiên đèn đuốc sáng trưng.

Kỷ Trà Huyên nhìn bữa tối chưa đụng vào, cũng không muốn ăn, trực tiếp đi vào phòng trong.

Thấy Phùng ma ma thương tiếc nhìn Kỷ Trà Huyên, Chi Thảo cũng thở dài. Những nữ nhân này, luôn không muốn nhìn nương nương được tốt. Kể cả hoàng hậu nương nương, cũng muốn cướp hoàng thượng đi...

"Ma ma, cứ dọn đi thôi, sau đó làm bát cháo nhẹ mang tới."

Phùng ma ma nghĩ rằng, cũng chỉ có thể như thế.

Chi Thảo đi vào, Phùng ma ma cho người dọn đồ ăn xuống.

Trong phòng, Kỷ Trà Huyên ngồi trước bàn trang điểm, Chi Thảo rõ ràng thấy nàngkhông tập trung.

"Nương nương, nô tì đã hỏi thăm, do hoàng hậu nương nương gọi thái y, nên hoàng thượng mới đến cung Chiêu Phượng."

Kỷ Trà Huyên nói: "Hôm nay tuy xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng cuối cũng vẫn là lễ sắc phong của bản cung."

Chi Thảo cũng im lặng.

Trong tay Kỷ Trà Huyên nắm phượng nghi, nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nươngthật hào phóng, phượng nghi đổi lấy hoàng thượng, thật là cuộc mua bán tốt."

Chi Thảo càng cảm thấy quỷ dị hơn.

Kỷ Trà Huyên đột nhiên xoay người, ném phượng nghi xuống.

Chi Thảo sợ hãi, phượng nghi này đều được mọi người coi là bảo vật, hôm nay nương nương lại tùy tiện ném xuống. Chi Thảo vội vàng nhặt lên, sau đó đặt lên bàn trang điểm.

Kỷ Trà Huyên xoa trán, nói: "Bưng tới canh an thần Lý thái y kê đơn cho bản cung."

Chi Thảo thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nô tì sẽ đi ngay, còn xin... Nương nương bớt giận!"

Kỷ Trà Huyên nói: "đi thôi, cũng chỉ ở trước mặt em mới thoải mái một chút."

Chi Thảo thấy ánh mắt mỏi mệt cùng tín nhiệm của Kỷ Trà Huyên, cảm thấy ấm áp.

"Dạ."

Kỷ Trà Huyên gật đầu.

Chi Thảo lui xuống, Kỷ Trà Huyên lại cầm lấy phượng nghi, cho tới bây giờ nàng khôngchỉ mong muốn những thứ này.

Bên kia, ấn phượng im lặng nằm ở nơi đó, Kỷ Trà Huyên đứng lên, sau đó thả phượng nghi vào.

Cởi ra móng tay trên tay, cũng tháo châm thoa trên tóc xuống.

Tóc đen phân tán xuống dưới.

Lúc này, Chi Thảo cũng bưng canh vào, đồng thời còn có một chén cháo.

Kỷ Trà Huyên cầm bát canh lên, nhấp một ngụm, Kỷ Trà Huyên đột nhiên phun ra.

"Nương nương, ngài sao vậy." Chi Thảo lo lắng lau miệng giúp Kỷ Trà Huyên.

Kỷ Trà Huyên nhìn bát canh, nói: "không biết vì sao, hôm nay uống canh này, thân thểkhông thoải mái, ngươi đi gọi Lí thái y tới."

Chi Thảo vội vàng gật đầu.

"Nếu canh an thần không tốt, nương nương dùng chút cháo, nô tì sẽ cho người đi gọi Lí thái y."

Kỷ Trà Huyên đặt bát canh xuống, chậm rãi bưng bát cháo trắng lên.

Chi Thảo thở phào nhẹ nhõm, sau đó ra ngoài làm việc.

Kỷ Trà Huyên nhìn bát canh an thần, tên như ý nghĩa là an thần, là phương thuốc Lí kiêm mạch tìm rất nhiều biện pháp mới viết ra, bởi vì nàng ngủ không yên ổn sau khi sinh sản.

Nhưng không có ai biết, phương thuốc canh an thần này do nàng đưa ra.

Lúc Chi Thảo đưa Lí kiêm mạch vào, Kỷ Trà Huyên vừa uống hết cháo.

Lí kiêm mạch vội vàng hành lễ: "Xin thỉnh an nương nương."

Kỷ Trà Huyên nói: "Đứng lên đi."

Lí kiêm mạch chậm rãi đứng lên.

Kỷ Trà Huyên vươn tay, Lí kiêm mạch bắt mạch cho nàng cách một tấm khăn.

"Hôm nay ngươi trị liệu cho Đan dung hoa như thế nào?"

Lí kiêm mạch thấy trong phòng chỉ có Chi Thảo, hơi liếc mắt nhìn Kỷ Trà Huyên, pháthiện nàng không hề chú ý.

hắn nói: "Các vị thái y khác hình như biết trước do nương nương làm, cho nên đều đưa đẩy, cho vi thần đi."

Kỷ Trà Huyên thở dài: "Chỉ có Lí thái y mềm lòng."

Lí kiêm mạch cúi đầu, không trả lời.

"Ở chỗ Chu thứ nhân, ngươi nghe được cái gì?"

Lí kiêm mạch hơi rũ mắt xuống, nói: "không có gì."

Kỷ Trà Huyên mỉm cười: "Chuyện hôm nay... Canh an thần không tốt lắm, làm phiền thái y viết một phương thuốc khác giúp bản cung có thể ngủ yên."

Tay đang bắt mạch của Lí kiêm mạch hơi run rẩy.

"Nương nương nghĩ muốn canh gì?"

Kỷ Trà Huyên nói: "Canh giúp ta quên đi."

Lí kiêm mạch buông tay ra, nói: "Vi thần đã hiểu."

"Chẳng qua canh này tác dụng quá mạnh, để miễn gây hại cho thân thể nương nương, vi thần vẫn dùng canh định thần chậm rãi điều dưỡng một thời gian lại dùng."

Kỷ Trà Huyên gật đầu.

"Lui xuống đi!"

Lí kiêm mạch hành lễ, sau đó lui xuống.

Chi Thảo vẫn đưa Lí kiêm mạch ra ngoài như mọi khi, Kỷ Trà Huyên nằm ở ghế tựa, trong phương thuốc canh an thần của nàng có mấy vị thuốc khi đặt ở nước hoa tự thành một vật, nhưng vật ấy chỉ là làm người ta hưng phấn một chút, xúc động mộtchút, im hơi lặng tiếng, không có mấy người có thể phân biệt.

Lí kiêm mạch thiết kế để người khác đẩy hắn đi khám chữa cho Chu thứ nhân, chắc cũng chỉ hơi nghi ngờ thôi, cũng muốn xem suy nghĩ của mình đúng không. Chẳng qua, mặc kệ hắn đúng hay sai, cho dù vì mối quan hệ bí mật giữa Lí gia và Kỉ gia, hay vì hắn nghe nàng nói biện pháp cứu chữa Du tu hoa, hắn đã không thể xuống thuyền.

Nàng nói nàng không cần canh an thần, hắn tự nhiên hiểu rõ phải xử lý sạch sẽ. Nghĩ đến canh an thần này sẽ không xuất hiện nữa.

Kỷ Trà Huyên mở bàn tay ra, ‘nàng’ tranh cãi gần mười năm với vị phu tử kia, nhưng chưa từng thắng được phu tử ngược lại đã đánh mất tính mạng. Cuối cùng, khiến nàng kế thừa tất cả kiến thức này.

Thứ này, vẫn do ‘nàng’ tự làm ra để đối phó phu tử, khiến hắn xấu mặt, đáng tiếc... Vẫn không thắng được.

Chu thứ nhân chết, cũng có một phần công lao của nàng.

Nàng thừa nhận, Khiêm dung hoa cùng Đan dung hoa xảy ra mâu thuẫn là bút tích của nàng. Chuyện hủy dung, càng trong dự đoán của nàng. Nhưng không nghĩ tới, có người ác hơn, thừa dịp này, lại xui khiến ép Đan dung hoa tự sát.

Đan dung hoa rất hận Khiêm dung hoa, cho dù bị hủy dung, không có hi vọng phục sủng báo thù, tuy rằng nàng ta cũng không muốn sống, nhưng tuyệt đối không cam lòng tự sát. Như vậy chỉ có một khả năng, có người đồng ý báo thù cho nàng ta, thậm chí phân tích quan hệ lợi hại của chuyện này cho nàng ta. Hôm nay nếu không phải Triệu Tồn Hi có tính toán khác, một chiêu này, thực sự có thể lôi kéo nàng, Thục phi, Khiêm dung hoa xuống nước, cho dù không thể kéo bọn họ xuống, nhưng sẽ mất điquyền quản lý hậu cung, thậm chí cũng có khả năng gánh danh tiếng xấu.

Trước khi chết tất nhiên Đan dung hoa cũng muốn trả thù bọn họ. Kỷ Trà Huyên lạnh lùng cười, nàng ta tính kế nàng, nàng khiến nàng ta chết rồi cũng không yên bình, hơn nữa... Kỷ Trà Huyên cảm thấy, ngày mai Chu gia sẽ không hay ho lắm.