[Harry Potter Đồng Nhân] Vinh Quang Vĩnh Hằng

Chương 9: Phúc linh tề và giao dịch với malfoy



EDITOR: PARK HOONWOO

ĐÃ CHỈNH SỬA VÀ BETA: PARK HOONWOO

Harry không biết giáo sư dạy môn Bùa Chú không là ai, nhưng lớp học thật không tồi. Sau khi kết thúc lớp Bùa Chú, hắn cùng với những người khác ra Đại Sảnh Đường ăn trưa, sau giờ cơm trưa là thời gian nghỉ ngơi, học sinh của Slytherin có thể tự do hoạt động. Hắn tính đi thư viện, đem bài tập buổi sáng các giáo sư giao cho làm xong.

Harry rất quen thuộc thư viện của Hogwarts, tất cả sách cùng tài liệu bên trong hắn đều đã xem qua, hoàn toàn đã có thể đạt đến trình độ của Hermione năm đó, biết rõ nội dung và vị trí của chúng. Có lẽ sách và tài liệu ở thời không này có lẽ sẽ khác với sách và tài liệu ở thời không của hắn, nhưng vị trí của đa số chắc chắn sẽ giống nhau.

Chương trình học của ngày đầu tiên không nhiều lắm, bài tập các giáo sư giao cho cũng thế, môn biến hình là nguyên lý của việc biến tăm xỉa răng thành cây kim, mà môn bùa chú lại là nguyên lý của bùa chú. Bài tập của hai môn đều làm hắn phải tốn rất nhiều thời gian, làm xong bài tập, cảm còn lâu lắm mới đến môn tiếp theo, cho nên hắn quyết định về ký túc xá cất đồ đạc.

Nói cái khẩu hiệu mà mục đích tồn tại chắc là để châm chọc hắn, Harry bước vào phòng nghỉ công cộng, tất nhiên chưa đi được bao nhiêu bước liền bị người khác cản lại.

"Máu lai dơ bẩn, cút ra khỏi Slytherin!" Một nam sinh năm nhất tóc nâu cầm đũa phép chĩa vào hắn, hung tợn nói.

Harry biết sẽ có người khiến cho hắn không thể sống yên ổn, như thế này đây, chỉ mới hết một buổi sáng thì đã có người mất kiên nhẫn. Phòng sinh hoạt chung lúc này có vài người ngồi, nhưng tất nhiên là bọn họ không hề quan tâm.

"Máu lai? Cái này tôi thừa nhận, nhưng mà cút đi, chỉ sợ cậu không có cái năng lực này." Harry lạnh giọng nói, hắn tuy không muốn đánh nhau với mấy đứa nhóc, nhưng mặc kệ chúng leo lên đầu hắn ngồi thì xin thứ lỗi điều này hắn không làm được.

"Ngươi!" Nam sinh tức giận đến mức mặt đỏ lên, sau đó vẫy đũa phép đọc: "Tarantallegra!" ( cái này là mình kiếm trên google, thấy miêu tả giống nhưng không biết phải không nữa, bản convert là tháp lang kéo vũ) thần chú mà học sinh năm nhất có thể sử dụng rất ít, cho dù là gia đình quý tộc cũng chỉ biết lý thuyết mà không thực hành nhiều, cho nên thần chú nam sinh này sử dụng rất bình thường nhưng vì thiếu luyện tập nên thần chú phát ra sai. Ngay lập tức, cậu ta điên cuồng nhảy lên tại chỗ.

"Đây là làm sao vậy?" Abraxas Malfoy vừa đi vào phòng nghỉ liền thấy hình ảnh như vậy.

"Đều là hắn hại!" Nam sinh đang điên cuồng nhảy lên tức giận mà chỉ vào Harry.

"Tôi cái gì cũng chưa làm, thưa thủ tịch." Harry lắc đầu, "Tôi vừa mới tiến vào đã bị cậu ta gọi lại, sau đó cậu ta dùng thần chú tấn công tôi, nhưng lại bị phản phệ. Tôi không hề làm gì, không tin thủ tịch có thể hỏi các vị đang ngồi."

Harry biết những người đó sẽ không giải oan cho hắn, nhưng trên thực tế, bọn họ cũng không nói được Harry đã làm sai cái gì, vào lúc nam sinh khiêu khích hắn, bọn họ có thể nhìn thấy nhưng cái gì cũng không làm.

Abraxas Malfoy quay người lại nhìn, cười như không cười mà hừ một tiếng nói: "Tôi mặc kệ các cậu muốn thế nào, nhưng tôi không muốn thấy chuyện như vậy phát sinh lần nữa. Riddle, Cullen ( sorry nha, tại bản dịch ghi là Tái Pút và mị không biết nó là cái gì cho nên mị chế đại), mỗi người 5 lần thủ tục của Slytherin, ngày mai nộp cho tôi. Nhớ kỹ, hai người là Slytherin, không cần bôi nhọ vinh quang của Slytherin!"

Đã chịu tai bay vạ gió, Harry tỏ vẻ không còn gì để nói, hắn gật đầu sau đó trở về phòng mình.

Nằm trên giường trầm tư hơn 15 phút, hắn biết sự việc như vậy chắc chắn sẽ còn diễn ra, nó sẽ chỉ chuyển từ công khai sang bí mật mà thôi, đánh lén rất khó phòng bị, hắn từ giờ vể sau vẫn là nên cẩn thận hơn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt cái đã tới thứ 6, buổi sáng chỉ có một môn độc dược, đó là môn do Slughorn dạy.

Đi vào lớp học độc dược, trong phòng bày tiêu bản độc vật, toàn căn phòng lại âm u và ẩm ướt, làm cho người khác cảm thấy khá áp lực khi tiến vào.

Harry một mình một bàn, hắn biết sẽ không có ai có ý định làm cộng sự của mình, học sinh Gryffindor không thích Slytherin, mà học sinh Slytherin sẽ không để ý đến cái máu lai dơ bẩn như hắn. Tóm lại, cho dù học môn gì hắn cũng sẽ bị cô lập, đây là tổng kết của hắn mới rút ra.

Khi Slughorn bước vào phòng học, học sinh đều đã ổn định chỗ ngồi của mình, ông ta vui tươi hớn hở mà bước lên bục nói: "Hoan nghênh mọi người đến lớp độc dược, độc dược rất kỳ diệu, nó có thể đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang thậm chí cầm chân thần chết, nhưng chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. Ở môn của tôi, các trò không cần sử dụng đũa phép, chỉ cần đem tất cả tinh thần tập trung vào vạc của chính mình và đun nóng nó lên là được.......Và tất nhiên, bình phúc lạc dược trên tay tôi sẽ thuộc về lọ độc dược xuất sắc nhất của hôm nay. Đây là một loại độc dược tăng thêm may mắn, nó có thể giúp đỡ các trò khi các trò đang cần một chút may mắn, có nó các trò sẽ như hổ thêm cánh, làm ít mà được nhiều. " Slughorn giơ bình Phúc Linh Tề đã được pha loãng cho học sinh xem.

Học sinh phía dưới sau khi biết đó là Phúc Linh Tề liền phấn chấn lên, mọi người ai cũng hy vọng mình có được nó. Ngồi ở hàng cuối, Harry đối với thủ đoạn của Slughorn cảm thán không thôi, Phúc Linh Tề có tác dụng rất lớn nhưng nấu được nó rất phiền phức, hắn có thể nấu được một ít độc dược và hiển nhiên phúc linh tề không nằm trong số ít đấy. Với hắn mà nói, hắn quen thuộc nhất chính là Sinh Tử thuỷ cùng với độc dược tăng tinh thần, bởi vì cái đầu tiên có thể khiến hắn nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ trong khi cái thứ hai lại có thể cung cấp cho hắn thêm năng lượng trên chiến trường. Hai loại độc dược này mặc kệ có là đang trong chiến tranh hay không, hắn đều không thể thiếu nó. Draco đã từng nấu cho hắn một thời gian, nhưng sau lại từ chối không nấu cho hắn nữa, hắn đành phải đem những gì giáo sư Snape đã từng dạy hắn ra mà xem lại một lần nữa, sau đó tự thân vận đông.

Tiết độc dược đầu tiên, Slughorn hướng dẫn cách điều chế một loại dược trị phỏng.

Trước khi bắt đầu điều chế độc dược, Slughorn viết những lưu ý khi điều chế loại độc dược này cho mọi người lên trên bảng đen, sau đó lại giải thích lại một lần, tiếp đó mới đồng ý cho học sinh lấy tài liệu và bắt đầu điều chế. Độc dược trị phỏng hắn chưa làm qua bao giờ, đối với loại dược mới này, Harry bắt buộc phải ghi nhớ thật kỹ, thật may mắn, kiến tức cơ bản của hắn vẫn còn đó, đem tài liệu cái cắt thành phiến, cái lại cắt thành miệng, cắt tài liệu cũng cần phải tập trung cao độ, cho nên dần dần động tác điều chế dộc dược của hắn càng ngày càng lưu loát. Slytherin phía trước chỉ tập trung vào độc dược của mình, không rảnh phá hắn, hơn nữa phong cách từ trước đến nay của Slytherin luôn là giải quyết vấn đề nội bộ, cho nên tiết độc dược này của hắn trải qua thật yên bình. Trước khi tan học, Harry đem độc dược đã được nấu cực kỳ tốt nộp lên, chất lỏng trong suốt màu tím trong bình thuỷ tinh, để sát vào còn có thể nghe được một mùi oải hương thoang thảng, bởi vì nguyên liệu của dược trị phỏng có oải hương cho nên hắn lưu lại mùi hương của nó, hương vị độc dược này sẽ không chọc người khác buồn nôn đi.

Slughorn tiếp nhận độc dược trên tay Harry và bản ghi chép về cách điều chế đánh một cái O lớn tiếng nói: "Tuyệt vời, trò Riddle, độc dược này của trò quá hoàn mỹ, đây là bình độc dược hoàn mỹ nhất trong tiết này. Vậy, bình phúc linh tề này liền thuộc về trò, trò Riddle. Đồng thời, Slytherin thêm 10 điểm vì bình độc dược vô cùng hoàn mỹ của trò Riddle. "

Slughorn nói xong, phía dưới liền ồ lên, lập tức có người nghi ngờ: "Tại sao chứ?"

"Được rồi, mọi người có nghi vấn phải không?" Slughorn vui vẻ nói ra tâm tư của tất cả mọi ngươi ở đây: " Như vậy, chúng ta tìm một người tình nguyện lên xem xét nó được chứ, trò Stohlahera, có thể lên đây một chút chứ?"

Stohlahera là là một nữ sinh Slytherin, tóc vàng mắt xanh, cả người đều toát ra một khí chất ôn hoà, thoạt nhìn là một quý tộc có giáo dưỡng tốt. "Được, giáo sư."

Stohlahera đi đến kế bên Slughorn, nàng tiếp nhận bình độc dược Harry điều chế, đầu tiên là so tính chất độc dược, từ màu sắc đến hương vị đều giống nhau, sau đó xoay người cười nói: "Con thực thích hương vị của bình độc dược này, mùi vị so với độc dược trị phỏng bình thường đều tốt hơn. Cũng không biết hiệu quả trị liệu như thế nào? Bất quá, con tin tưởng phán đoán của chủ nhiệm." Nàng ta tán thưởng bình độc dược này của Harry, tuy nhiên trong câu nói tán thưởng của nàng ta vẫn còn nghi ngờ, quả đúng là quý tộc.

"Hiện tại có ai cần dùng độc dược trị phỏng không, ai điều chế độc dược mà vô tình bị phỏng?" Slughorn cho về Stohlahera chỗ ngồi, sau đó hỏi học sinh phía dưới, bất kỳ tiết độc dược nào cũng sẽ có người bị phỏng, cho nên hắn hỏi rất tự nhiên.

Harry bình tĩnh đứng ở bục giảng nhìn mọi người trước mắt không chút động tĩnh nào, không nói một câu.

Đột nhiên một nam sinh kêu lên, bởi vì vạc độc dược của cậu thất bại, sau đó văng trúng tay cậu ta, làm tay nó nổi bọt nước.

Slughorn vội vàng bước tới, đem độc dược dính trên tay nam sinh ấy lau sạch sau đó lại lấy độc dược của Harry ra đổ lê, vết thương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà nhanh chóng giảm sưng và lành lại, bọt nước dần dần biến mất, làn da khôi phục lại bình thường, tuy vẫn còn đỏ nhưng không cần đi đến Bệnh Thất.

"Tôi nghĩ mọi người đã thấy hiệu quả của nó đi. Như vậy còn ai nghi ngờ nữa không?" Nụ cười trên mặt Slughorn biến mất, ông ta nghiêm khắc nhìn đám học sinh bên cạnh nói.

Ngay lập tức, cho dù là Gryffindor hay Slytherin cũng không có người nào dám nói gì, bởi vì hành vi nghi ngờ giáo sư của bọn họ là một hành vi vô cùng vô lễ.

"Được rồi, những người lần này không đạt được phần thưởng tiếp sau tiếp tục cố gắng. Tốt, tan học. Trở về viết 1 bài luận văn dài 10 tấc Anh về độc dược trị phỏng. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ." Slughorn ngay lập tức treo lên gương mặt tươi cười, ông ta giao bài tập xong liền rời khỏi phòng học.

Được phúc linh tề, Harry có chút cao hứng, mặc dù hắn suýt chút nữa đắc tội tất cả mọi người, nhưng bình phúc linh tề này hắn vẫn nên có được. Đem độc dược cất vào túi, Harry thu thập tất cả đồ vật chuần bị rời đi.

Mới nãy thôi, vào lúc hắn quyết định giữ lại mùi oải hương thì hắn đã nghĩ ra một cách kiếm tiền tuyệt vời —– bán độc dược. Tuy rằng yêu cầu của hắn đối với vật chất không cao, nhưng hắn đang ở Hogwarts, về sau việc cần dùng tiền đều không ít, bây giờ không nói nhưng sau này khi hắn đều cần phải mua thêm sách giáo khoa và giấy da dê, thêm cả bút lông chim, ngay cả quà Giáng sinh đều cần dùng tiền, tặng quà Giáng sinh cho nhóm giáo sư là điều cần thiết, mà từ khi hắn bước vào Slytherin thì việc tặng quà Giáng Sinh cho nhóm huyng trưởng cùng thủ tịch là càng không tránh được.

Sau khi tiết độc dược kết thúc, thì một tuần học ở Hogwarts của hắn cũng đã kết thúc theo nó, thủ tịch năm nhất cũng không yêu cầu mọi người phải đi chung với nhau nữa, cho nên Harry liền một mình hướng ký túc xá đi đến. Phòng học độc dược cách ký túc xá Slytherin không xa, nhưng không đi được bao lâu liền có người cản hắn lại.

Hắn ngẩn đầu liền thấy Malfoy: "Thủ tịch, có việc gì sao?"

"Tôi muốn hỏi cậu có thể hay không bán bình phúc linh tề đó cho tôi?" Abraxas cẩn thận nhìn xung đến khi thấy không có ai mới đưa ra yêu cầu của mình.

Harry kỳ quái nhìn Malfoy, bình phúc linh tề này đã bị pha loãng rất nhiều, mà một Malfoy như cậu ta không phải muốn mua gì đều có hay sao, còn cần mua độc dược từ tay của hắn?

"Cậu cảm thấy thế nào? Đây chỉ đơn giản là một giao dịch." Abraxas muốn phúc linh tề, bởi vì hiện tại rất ít người bán cái thứ này, cho dù có trả giá rất cao cũng không có người mang cái này ra bán, cậu cứ nghĩ bình độc dược này sẽ thuộc về mình, không ngờ nó lại bị máu lai này đoạt mất. Malfoy luôn có được thứ Malfoy muốn cho dù điều này làm một máu trong như cậu phải mở miệng ra mà yêu cầu hợp tác với một máu lai thì cũng vậy: "100 Gallones thì sao?"

Mặc kệ mục đích của Malfoy, Harry vẫn gật đầu, dù sao phúc linh tề đối với hắn hiện giờ là hoàn toàn vô dụng, cho về sau này có cần thì lúc đó tính, dù sao chắc là hắn sẽ được giáo sư Slughorn thưởng dài dài, "Thành giao!"

"Một lát tôi sẽ đến ký túc xá tìm cậu." Abraxas thấy có người đi lại liền bỏ đi.

Harry lắc lắc đầu, tiếp tục hướng ký túc xá của mình mà đi đến, mặc kệ như thế nào, yêu cầu giao dịch của Malfoy thoả mãn yêu cầu của hắn, giải quyết vấn đề hắn đang suy nghĩ.

HẾT CHƯƠNG 9