[Harry Potter Đồng Nhân] Vinh Quang Vĩnh Hằng

Chương 59: Trưởng Thành A!



EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: BĂNG

- o0o-

Vào bữa tối, Hogair đã đặc biệt căn dặn gia tinh của Hogwarts chuẩn bị đồ ăn thanh đạm, hắn đem chén súp nấm đến trước mặt Lucius, nói: "Mau ăn một chút đi, cả ngày hôm nay con chưa ăn gì hết, chắc là rất đói bụng phải không?"

Lucius gật đầu, cầm thìa múc một chút súp đưa lên miệng, hương vị rất vừa, không quá nhiều dầu mỡ. Y vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện đã xảy ra, giấc mơ tối hôm qua, mộng xuân của y, chỉ có y biết được, còn chú Ayer không biết. Chú Ayer trong mơ của y là một con rắn, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết được cái đó là xà hình của hắn. Giấc mơ của phù thuỷ thông thường có thể là điềm báo, không biết giấc mơ đó có liên quan đến tương lai của y không. Bởi vì y cảm thấy hơi khó tiếp thu việc mình vì chú Ayer mà mộng xuân, y nghĩ là mình thích chú Ayer mất rồi, nhưng mà chú Ayer, người nhìn y lớn lên liệu có thích y không? Không phải là y không tự tin, chỉ là sự chênh lệch giữa hai người quá lớn: Tuổi tác, chú Ayer bằng tuổi ba của y; Slytherin lúc nào cũng chú trọng thực lực và quyền thế, y hiện tại chỉ là người thừa kế của Malfoy, không phải gia chủ đương nhiệm, mà chú Ayer lại là gia chủ đương nhiệm của Slytherin, Slytherin hiện tại chỉ có một hậu duệ duy nhất là chú Ayer, gia sản hùng hậu, thanh danh truyền xa.

"Con lại đang suy nghĩ cái gì?" Hogair hỏi, Lucius đang ăn cơm còn có thể ngẩn người? Hôm nay y mơ màng hơi nhiều rồi.

"Không có gì ạ, chú Ayer, hôm nay người đi dạy muộn phải không?" Lucius nhớ đến khoảng thời gian mình mơ mơ màng màng buổi sáng, là chú Ayer ôm y đến bệnh thất.

"Đến muộn vài phút, nhưng không có vấn đề gì." Hogair đáp, nhớ đến hôm nay Lucius vắng mặt rất nhiều tiết, nói: "Hôm nay con nghỉ khá nhiều tiết, có cần ta dạy bù cho con không?"

"Được ạ, con lập tức trở về mượn bút ký của Ryan." Lucius đáp, không khí hiện tại làm y cảm thấy không được tự nhiên.

*Bút ký: Ghi chú

"Hôm nay là tiết Thảo dược với Bùa chú phải không?" Hogair nhớ lại thời khoá biểu của năm nhất.

"Đúng vậy, ăn xong con sẽ đi mượn bút ký."

"Cái này không vội, bây giờ con ăn tối cho xong đã."

Sau khi ăn tối xong, Lucius về ký túc xá.

"Lucius, cậu thế nào rồi? Đã ổn hơn chưa?" Ryan hói "Sáng nay tớ đã muốn đưa cậu đến bệnh thất, nhưng cậu không chịu, sau đó tớ đã đi tìm chủ nhiệm cho cậu."

"Ừm, tớ đã ổn rồi. Ryan, cho tớ mượn bút ký đi" Lucius gật đầu.

"Tớ chép lại cho cậu một bản rồi." Ryan bước đến bàn học của mình, đem bút ký mình đã sao chép đưa cho Lucius.

"Cảm ơn!" Lucius nhận lấy, cười nói.

Ryan xua tay ý bảo không cần để ý "Buổi tối cậu có về ngủ không?"

"Sao lại không?" Lucius nghi hoặc hỏi lại, tại sao y lại không về ngủ?

"Tớ nghĩ rằng cậu sẽ ở lại phòng của chủ nhiệm."

"Ở lại? Để xem tình hình đã!" Lucius không chắc chắn nói.

Lucius trở lại văn phòng của Hogair, đem sách và bút ký để lên bàn, bắt đầu đọc, bên cạnh là Hogair đang phê chữa bài tập. Nếu gặp chỗ nào không hiểu mà y suy nghĩ không ra, y sẽ quay sang hỏi chú Ayer, chú Ayer sẽ mà giải đáp rất tường tận cho y.

Hai người cứ như vậy mà trải qua một đêm ấm áp an tĩnh, trước khi đến giờ giới nghiêm, Lucius sống chết không chịu trở về ký túc xá, "Chú Ayer, con muốn ngủ với người!"

"Ừ, có thể." Hogair gật đầu, đem độc dược mình đã nấu sẵn đưa cho Lucius "Uống cái này trước khi ngủ." Độc dược hắn đưa cho Lucius là độc dược cảm mạo, có thể điều trị tận gốc bệnh cảm.

Lucius ngoan ngoãn nhận lấy, y đã chuẩn bị tâm lý, vừa mới nhấp một ngụm liền kinh ngạc nói: "Là vị nho!"

"Ừm, sản phẩm thí nghiệm." Hogair nhàn nhạt trả lời, hắn chắc chắn sẽ không nói cho Lucius đây là đặc quyền của y, trước kia Lucius quá nhỏ, hắn nhất định phải dạy cho y chịu đựng những cái mình không thích, bất quá bây giờ y đã lớn, có vài thứ có thể bỏ bớt được rồi.

"Con thích vị này." Lucius nheo mắt, y thích vị chua chua ngọt ngọt này.

"Được rồi, ngủ đi! Ngày mai con còn phải đến lớp." Hogair nói.

Nghe vậy, Lucius đi đến phòng tắm, mặc quần áo ấm áp sau đó leo lên giường đắp chăn. Bên kia giường là Hogair, hắn đang đọc một cuốn tiểu thuyết.

"Chú Ayer, người xem gì thế?" Lucius tò mò bám vào tay Hogair rướn người lên hỏi.

"Sonnet của Shakespeare." Hogair vuốt vuốt tóc Lucius, nhẹ nhàng nói.

"Một nhà thơ Muggle?" Lucius đọc một câu: " 'Ta có thể vì nàng mà chiến đấu với thời gian: Hắn hạ gục nàng thì ta sẽ hoá thành sức mạnh tiếp thêm cho nàng', nghĩa là gì vậy a?"

"Thơ ca lúc nào cũng thể hiện những tình cảm mơ hồ, cho nên con không cần phải hiểu tường tận nó." Hogair lắc đầu, không giải thích.

"Nhưng mà, người kêu con đi ngủ, trong khi người lại ngồi đọc sách!" Lucius bất mãn nói.

"Ta là người lớn, con là đứa nhỏ, ta có thể tuỳ ý quyết định thời gian làm việc và nghỉ ngơi, còn con thì không thể." Hogair nhấn nhấn mũi Lucius.

"Con không còn là con nít nữa!" Lucius khẳng định, không biết nghĩ sao lại nói "Chú Ayer, người đọc thơ cho con nghe được không?"

"Khi con còn nhỏ lúc nào cũng muốn nghe truyện cổ tích, bây giờ chuyển sang nghe thơ à, đây là biểu hiện trưởng thành sao?" Hogair trêu.

"Nhanh lên a!" Lucius không để ý đến chú Ayer trêu mình, chỉ thúc giục hắn đọc thơ cho mình nghe.

"Được rồi, ta sẽ đọc thơ cho con." Hogair cười thỏa hiệp nói, sau đó mở bài thơ mình thích, ôn nhu đọc.

Lucius lúc đầu còn nghiêm túc lắng nghe, một bên nghe một bên suy nghĩ ý nghĩa của mấy câu đó, nhưng dần dần y lại bị mê hoặc bởi chất giọng trầm ấm của hắn, nam nhân dùng ngữ khí nhẹ nhàng đọc những câu thơ y không biết, phảng phất như đang nói lời âu yếm, y cả thấy mí mắt ngày càng nặng, cuối cùng sụp xuống luôn!

Đột nhiên, Hogair cảm thấy trên người mình nặng nặng, thì ra Lucius ngủ rồi. Hắn đem y nhét vào trong ổ chăn, chăm chú nhìn khuôn mặt ngọt ngào say ngủ của nam hài bên cạnh, khoé miệng cong cong có vẻ như đang ngủ rất ngon. Hắn cúi người hôn một cái lên trán y, sau đó tắt đèn.

Hôm sau, bảy giờ hai người mới dậy, Khi Hogair tỉnh dậy cảm thấy có chút khác thường, một chân của hắn bị Lucius kẹp chặt, vừa định rút ra lại bị vật nóng giữa hai chân y làm cho hoảng hồn! Hóa ra Lucius đã trưởng thành a! Sau đó, Hogair chú ý đến Lucius đang không ngừng cọ xát vào đùi của hắn, nhiệt độ thân thể cũng ngày càng cao, cho đến khi hắn cảm thấy cơ thể y có chút run lên, chỗ kề sát có chút ẩm ướt.

"Ưm.........." Lucius khẽ khịt mũi, thanh âm có chút ngọt ngào, âm cuối của y đã làm Hogair suýt chút nữa đánh rơi tự chủ, bất quá may mắn là tự chủ của hắn cũng rất mạnh, khống chế được cảm giác kích động đang dâng lên trong người.

Hogair nhẹ nhàng đẩy Lucius ra, nhưng không ngờ hành động này của hắn đã đánh thức Lucius.

"Chú Ayer?" Lucius mơ mơ màng màng chào Hogair một tiếng, nhưng không quá vài giây đã ngượng ngùng đem chăn cuộn mình lại, xấu hổ quay đầu, không nhìn mặt Hogair nữa. Y thế nhưng lại mộng xuân! Tuy rằng không nhớ rõ nội dung, nhưng y cảm thấy nó rất đẹp! Hơn nữa y còn như vậy trên người chú Ayer!

Hogair hiểu rõ mà cười khẽ, không nói gì, chỉ quay người vào tủ quần áo lấy đồ lót sạch sẽ ra đưa cho Lucius.

"Thì ra Lucius trưởng thành a!" Hogair cảm thán một câu khi Lucius đang trốn dưới chăn thay.

"Đó là đương nhiên!" Lucius đỏ mặt nói.

"Nói như vậy, sau này chắc Lucius sẽ không dính ta giống như thế này nữa phải không, con có thể quen bạn gái rồi a! Con mà có bạn gái rồi, thì còn nhớ đến ta sao?" Ngữ khí của Hogair có chút cô đơn làm Lucius không thoải mái.

"Con sẽ không có bạn gái!" Lucius khẳng định, tuy rằng y vẫn chưa xác định chú Ayer có thích mình hay không, nhưng y rất thích chú Ayer, cho nên y tuyệt đối sẽ không cùng ai khác bên nhau!

"Không có bạn gái?" Hogair trong lòng có chút vui vẻ.

"Đúng vậy, con không cần bạn gái đâu, mấy đứa con gái người nào người nấy đều phiền phức như nhau!" Lucius tuỳ tiện tìm một cái cớ nói.

"Phải không?" Hogair trả lời. Lucius hiện tại mới năm nhất, không biết sau này sẽ như thế nào, suy nghĩ hiện tại của y không chừng sẽ thay đổi. Lucius còn quá nhỏ, hắn không cảm thấy câu nói của y bây giờ có thể xem là một lời hứa được, bởi vì Lucius hiện tại đang độ tuổi dậy thì, độ tuổi mà bất kỳ thiếu niên nào cũng dễ thay đổi nhất, cơ thể bọn họ trưởng thành, tâm lý cũng trưởng thành, suy nghĩ cũng có thể thay đổi không ngừng.

Lucius nhìn ra chú Ayer không tin tưởng mình, y nói gì bây giờ chắc chắn người cũng sẽ không tin, y còn muốn theo đuổi chú Ayer, về sau không quen bạn gái là chắc chắn, y không muốn chú Ayer hiểu lầm cái gì đâu!

Trong lòng Hogair bây giờ vừa vui mừng vừa tiếc nuối, hắn không biết quyết định của Lucius, chờ đến khi biết được thì hắn mới nghiệm ra một sự thật: Lucius ở phương diện tình cảm dũng cảm hơn hắn nhiều lắm, so với hắn chấp nhất hơn rất nhiều!

"Mau lên, bảy giờ ba mươi rồi!" Hogair nói.

Lucius nhanh chóng xuống giường, ăn sáng trong văn phòng cùng với Hogair, sau đó hai người tách ra mỗi người một hướng.

Thời gian năm nhất trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái là muốn kết thúc. Kỳ thi cuối kỳ, Lucius thi được toàn O, thành công trở thành người đầu bảng, tuy rằng thành tích độc dược của Lucius không phải rất giỏi, nhưng mà độc dược năm nhất khá đơn giản, hơn nữa Hogair còn dạy kèm y, cho nên được O không phải chuyện khó.

Nghỉ hè đến, các phù thuỷ nhỏ chưa thành niên không được dùng đũa phép ngoài trường học, bất quá cái này không phải là vấn đề với Lucius, bởi vì những trang viên cổ xưa đều có trận pháp ngăn chặn tơ tuy lùng, cho nên y có thể thoải mái sử dụng phép thuật ở trang viên Malfoy và trang viên Slytherin. Bất quá kỳ nghỉ hè này là một kỳ hè bận rộn với Lucius, y vừa phải học tập để trở thành người thừa kế xuất sắc, vừa phải hoàn thành bài tập ở trường, đồng thời còn muốn đi theo chú Ayer học thuật luyện kim, y vẫn chưa quên ước định của y với chú Ayer, y muốn cùng chú Ayer tạo nên một thành phố chỉ dành riêng cho phù thuỷ.

HẾT CHƯƠNG 59