Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 163: Sao chép?!



Editor: Cin

Cố Bắc Thần nhíu mày, nhưng giây sau liền trả lại vẻ mặt bình tĩnh, dửng dưng mở miệng: “Giản Mạt?” Hắn khẽ lên tiếng, hiển nhiên thật bất ngờ…

Long Kiêu dửng dưng gật đầu một cái, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị như không có bất cứ biểu tình gì, chỉ cầm lấy đồ pha rượu rửa đi rồi điều một chén cho bản thân hắn, “Tối hôm qua Giản Mạt đã tới Devil’Skiss.”

“Là tôi đưa cô ấy tới, bất quá tới cửa liền rời đi…” Cô Bắc Thần nghe không để bụng.

Long Kiêu mực đồng thâm sâu, “Ý tôi là trước đó… trước bảy giờ!”

“...” Cố Bắc Thần trầm mặc, “Cô ấy tới nơi này làm gì?”

Devil’Skiss là một quán bar hắc ám, dù cho không rõ người đến là có ý gì thì nơi này không phải là người bình thường có thể tới…

Ở đây, có những cạm bẫy mà không ai biết vẫn đang từng giờ từng khắc đợi chờ ngươi. Rất có thể, ngươi bước đến thế giới này là thiên đường, nhưng tiến vào sâu hơn thì là rơi xuống địa ngục.

Giản Mạt không phải không biết Devil’Skiss là nơi cô có thể tùy tiện lui tới!

“Cô ấy tới làm gì?” Cố Bắc Thần khẽ nhíu mày hỏi.

“Tới gặp người đàn ông hoạt động vùng trầm hạo…”

Cố Bắc Thần nhíu mày sâu hơn, “Giản Mạt sao có thể có quan hệ cùng hắn?”

“Đầy tớ đến nói, là vì Giản Hành…” Long Kiêu lãnh đạm mở miệng.

Khóe miệng Cố Bắc Thần câu lên lộ vẻ cười cười lạnh lùng, như cái cười lộ ra cái lạnh giá của địa ngục, “Xem ra...lần trước bị giáo huấn chưa đủ!”

Nói xong, Cố Bắc Thần đột nhiên cau mày lại… Hôm qua Giản Mạt cần năm mươi vạn là vì chuyện này sao?

Cố Bắc Thần có chút không hiểu, với tính tình của Giản Mạt thì nhất định sẽ không cổ vũ Giản Hành làm như vậy… Vậy thì thế nào còn có thể lấy tiền? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc là thân anh hai, cũng thể nhìn bị người ta đánh chết!

“Chẳng có ai đi đùa một người không có trí nhớ…” Long Kiêu nhàn nhạt mở miệng, sự việc đụng xe lần trước của Giản Mạt không phải do hắn tự mình xử lý, nhưng cũng đại khái nghe được một chút.

Cố Bắc Thần híp mắt lộ cái vòng cung nguy hiểm, lập tức hỏi: “Thẩm Sơ là chuyện gì?”

Đôi mắt Long Kiêu cụp xuống rơi xuống ly rượu trong tay, khóe miệng hắn câu thâm ý cười chậm rãi nói: “Sự tình năm năm trước… Muốn biết sao?”

Cố Bắc Thần môi mỏng câu lên nụ cười lạnh lùng, khẽ nâng con mắt nhìn về phía Long Kiêu nói: “Sự việc của năm năm trước, tôi không cần, bất luận là kẻ nào nói…”

“Còn đang chờ Thẩm Sơ nói?” Long Kiêu nhẹ a.

Ánh mắt Cố Bắc Thần dần dần sâu không thấy đáy, chỉ thấy hắn môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: “Tôi biết sự tình của năm năm trước… Tôi chỉ là đang chờ cô ấy nói cho tôi thôi!

Long Kiêu tức thì nhíu mày… Tất cả mọi người cho rằng Cố Bắc Thần đang tròng thời điểm xoắn xuýt, nhưng bây giờ xem ra… căn bản là không phải.

Buổi tối luôn luôn trầm mê, chỉ là cuối tu ban đêm lộ ra cái lạnh nhè nhẹ, trần ngập sự hiu quạnh cùng sự nhạt nhẽo dưới thành hoang vu.

Thẩm Sơ ngồi ở quán một góc quán cà phê, một chén latte đã lạnh thấu nhưng trước cô cũng không uống một ngụm.

“Cô xác định sẽ không có ai biết?” Nữ nhân ngồi đối diện Thẩm Sơ nhấp môi dưới hỏi.

Thẩm Sơ cười cười, “Cô có thể không làm, tôi cũng không ép cô…” Cô ưu nhã lại cao ngạo với đôi mi thanh tú, “Nhưng chi phiếu trước mặt cô đành phải lấy đi …” Cô cười cười, nhưng lại là để lộ ra giọng điệu lạnh tanh không có nhiệt độ, “Cô nói là sao?”

Nguời phụ nữ ngồi đối diện duờng như mười phần xoắn xuýt, tay cô đặt ở trên đầu gối không ngừng siết lại rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt… Mấy lần lặp lại như vậy, duờng như đang suy nghĩ có nên lấy tờ chi phiếu kia không.

Thế nhưng, con số có trên tờ phiếu quá sức mê người… Cái này dù cô làm việc một đời cũng không có khả năng kiếm được số tiền này!

Cắn răng một cái, tay của người phụ nữ bỗng nhiên nâng lên liền với tới tấm chi phiếu, “Được!” Cô ngưng lại, “Dù sao cũng đã làm, lúc này mà hối hận thì cũng có chút chậm.”

Thẩm Sơ cười, thấy cô đem chi phiết cất vào trong túi mới lên tiếng: “Yên tâm, sẽ không có ai biết…”

Người phụ nữ đó gật gật đầu, rồi lập tức đứng dậy cầm túi xách rời đi…

Sau khi cô ta đi, Thẩm Sơ mới nhấn chuông gọi nhân viên tạp vụ qua giúp cô đổi ly cà phê khác.

Trên thế giới này, không có bất kỳ người nào có thể ngẩng đầu uỡn ngực mà bỏ qua đi cái lợi ích ở trước mắt… Đơn giản là hiện thực luôn luôn tàn khốc như vậy!

Thẩm Sơ bưng ly cà phê đặt lên miệng, trên miệng cay đắng lộ ra một tia trợn vị sữa… Cô rời đi trạng thái bị động, nhưng trở về cũng không phải chủ động! Thế nhưng cứ nghĩ đến vận mệnh bắt buộc của mình, cũng chỉ có thể đối mặt.

Ngày hôm sau, những tia nắng lười nhác kia rơi vào mỗi góc thời gian ở Lạc Thàn, thể hiện cho một ngày mới lại đến.

Giản Mạt vì lo lắng Cố Bắc Thần đi tìm Long Kiêu vì sự việc của mình mà vẫn không ngủ được. Nhưng tới sáng sớm mà không nhận được điện thoại hay tin nhắn của hắn, cô mới thoáng yên tâm.

Sau khi tất cả đều không có chỗ lầm lẫn, Giản Mạt làị có một ngày tâm tình tốt, sau khi tắm rửa liền đi làm… Chỉ là, chờ đợi của cô, vĩnh viễn là ngoài ý muốn!

Có người nói, cuộc sống chính là sự việc này nối tiếp sự việc kia… Giải quyết được một, thì khẳng định chuyện kế tiếp đang đợi chờ người giải quyết!

Bận rộn cả buổi sáng, sắp đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, mọi người đã nghiên cứu cơm trưa nên ăn cáị gì.

Có người nói công ty bên cạnh mới khai trương quán cơm, vị rấr tuyệt, muốn được cùng đi ăn… Mọi người nghiên cứu là ra ngoài ăn hay trực tiếp gọi thức ăn mang đến, Tôn Kha nhận cái điện thoại, sắc mặt lập tức ngưng trọng khó coi.

“Làm sao vậy?” Đinh Đương tò mò nhìn Tôn Kha hỏi.

Tôn Kha còn chưa buông điện thoại, tầm mắt liền nhìn về phía Giản Mạt…

Giản Mạt có chút mờ mịt, nhìn hai bên một chút, cuối cùng ắnh mắt nghi vấn nhìn Tôn Kha hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Tôn Kha miệng khó xử, không biết nên nói như thế nào, cuối sùng cũng chỉ trả lời: “Tổng giám đốc muốn cô đến gặp hắn.”

Giản Mạt không để bụng, đáp ứng liền đi tìm Đường Hạo Dương…

Cô mới đi một lúc, Hướng Vãn liền không chịu nổi vội vàng hỏi: “Tôn tỷ, làm sao vậy?”

Tôn Kha sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, sự tình còn chưa chứng thực, cô cũng không nên nói gì cả.

Mọi người nhìn sắc mặt của Tôn Kha liền biết không phải là chuyện tốt gì… Gần đây Giản Mạt hay bị các loại tiểu nhân quấn thân, mỗi một người đều có chút lo lắng.

“Cộc cộc!"

“Tiến vào!" Đường Hạo Dương nhìn tạp chí trong tay sắc mặt ám trầm lợi hại.

Giản Mạt đẩy cửa đi vào, “Tổng giám tìm tôi?”

Đường Hạo Dương ngước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Giản Mạt, sau đó đem tạp chí trong tay ném tới trước mặt cô, “Cô xem một chút…” Hắn nỗ lực làm cho bản thân giữ vững bình tĩnh.

Giản Mạt không hiểu cầm tạp chí lên, đầu tiên là nghi hoặc nhìn Đường Hạo Thiên, sau ra cúi mắt nhìn xuống tờ tạp chí… Chỉ là, không có mấy giây, cô lập tức trừng mắt.

“Đã có người sao chép thiết kế của tôi? Còn có thể trắng trợn như vâỵ?” Giản Mạt giật mình kinh ngạc nói.

Đường Hạo Dương sắc mặt vẫn âm trầm, bởi vì hiểu biết Giản Mạt cho nên khẩu khí của hắn coi như là ẩn nhẫn, “Cô xem ngày đăng của tạp chí trong này một chút!"

Giản Mạt lật lại trang bìa, ngày đăng là vào tháng trước… Trực quan đến báo, không phải là người khác sao chép thiết kế của cô, mà thành cô sao chép của người khác?

“Giản Mạt, Đế Hoàng là nơi có nhiều hạng mục của các thiết kế lớn?” Đường Hạo Dương tức thì mở miệng, "Cô có biết hay không, một khi Đế Hoàng truy tìm sự thật thì sẽ có rất nhiều người tam sao thất bản chuyện này?”