Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 143: Đại kết cuộc (2.3)



Năm nay cô đã haimươi bốn tuổi, thân thể đầy đặn đến mê người, thân thể mảnh khảnh trắngnhư tuyết, còn có cả một đôi mắt hấp dẫn.

"Mộ Dung Trần, anh đang xem ở đâu vậy. . . . . . tôi tự đi là được rồi." Căn bản chẳng cần quay đầu lại, Tình Tình cũng biết người đàn ông kia đã nhìn đến chỗ nào củacô, nếu như không phải bởi vì cô bị thương, cô đoán chừng hiện tại anhta đã ăn tươi nuốt sống cô rồi, người đàn ông này, về phương diện nàođó, cô rất hiểu.

"Em đừng động đậy nữa được không, anh còn chưathoa nước đá xong?" Thu hồi ánh mắt của mình, không để ý tới phản khángcủa cô, bàn tay trực tiếp đè lên hông của cô, tránh động đến vết thương, đem khăn lông bọc khối nước đá lại, nhẹ nhàng đè chúng lên chỗ vếtthương.

Đột nhiên truyền đến một cỗ lạnh lẽo khiến cơ thể Tình Tình cứng người. "lạnh!" Không nhịn được giãy dụa mấy cái.

"Nhẫn nại một chút, như vậy mới không còn sưng đỏ." Mộ Dung Trần đem khănlông đè lên chỗ sưng đỏ, đem chiếc áo khoác mà anh vừa cởi xuống đắp lên người của cô, đồng thời đem thân thể trắng như tuyết che lại.

Cơ thể của cô bị áo khoác nam cao cấp của anh bao lại, mùi nước hoa nhànnhạt của anh tràn vào mũi cô, mùi vị vừa quen thuộc vừa xa lạ chạy vàotâm trí Tình Tình

"Tôi không muốn đi đến bệnh viện với anh. Dương Dương đâu? Tôi muốn gọi điện thoại cho nó, gọi nó ra đưa tôi đi."

"Bị thương còn không đàng hoàng, không nên lộn xộn, chờ một chút nước đá sẽ tan hết. Em trai của em sẽ tự biết đường về nhà."

"Tôi muốn gặp nó! Giờ anh không phải là người thân của tôi, tại sao chuyệncủa tôi phải để anh lo?" Không biết vì sao, cô lại cứ thích nghe lời của anh. "Chứng minh anh là người của em, là chuyện rất đơn giản. Nếu không phải bây giờ em đang bị thương, em có tin là anh sẽ làm em ngay lập tức không?" Cô gái này, thật sự là càng ngày càng bướng bỉnh rồi.

"Mộ Dung Trần, tôi ghét anh. Anh tránh ra!" Mộ Dung Trần thấy cô lại đẩyanh ra, hai cánh tay không tự chủ mà ôm chặt lấy cô, sức mạnh như mộtkhối sắt to, không để cô giãy giụa.

"Đáng chết, không nên lộnxộn." Rống to, cũng chẳng thể áp xuống ham muốn của cô, anh cúi đầu hônxuống đôi môi đỏ thẳm của cô, môi mỏng bừa bãi đòi lấy sự ngọt ngào.

Đối mặt với sự cưỡng hôn đột ngột của anh, đầu lưỡi mạnh mẽ trực tiếp đẩyhàm răng đang khép chặt của cô ra, ở trong khoang miệng nóng rực của cô, bừa bãi yêu cầu, Tình Tình sững sốt, toàn thân đông cứng, tên khốn kiếp này, thế nhưng lại muốn hôn cô? Nhưng hông của cô rất đau, căn bản làkhông nhúc nhích được, ưmh. . . . . .

Sau một lúc lâu, Tình Tìnhcảm giác cánh tay đang đè lấy eo cô càng thêm mạnh mẽ, nhưng vẫn cố ýtránh xa vết thương của cô, rồi cánh tay kia lại đi lên phía trên, khiến cô càng thêm sợ hãi, liều mạng giãy giụa tay chân, muốn quay đầu nétránh nụ hôn của anh, chỉ là mặc kệ cô tránh né như thế nào, tất cả đềukhông thành công, Mộ Dung Trần rất là thuần thục trong việc vây lấy cơthể cô.

Cho đến khi cô giãy giụa mệt mỏi, yếu đuối chẳng còn chút sức lực nhúc nhích nào nữa thì rốt cuộc tên đàn ông nào đó đã nếm đủ,mới chịu dời môi anh khỏi môi cô, nhưng tay vẫn nắm chặt giương mặt cô,vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng.

Lúc này ánh mắt luôn sắt bén của anh lại mang thêm nét phong trần, nhìn mãi cũng không thấy đáy, và nó cứ nhìn chằm chằm vào cô.

"Nếu không phải eo của em còn bị thương, anh sẽ muốn em…. Ngay lập tức!" hơi thở gấp gáp phun vào cổ Tình Tình, đầu của anh chôn ở hõm vai cô, ngửimùi thơm quen thuộc.

"Không cần. . . . . ."

"Chờ một chút chúng ta đi gặp bác sĩ, sau đó thì về nhà."

"Mộ Dung Trần. . . . . ."

"Nói thêm một tiếng không cần nữa, anh thật sự sẽ làm em ngay chỗ này, em có tin hay không?" Mộ Dung Trần cũng không muốn đi đè nén tâm tình củamình, nói xong lại cắn một cái trên cổ cô, để cô kêu lên một tiếng đaurồi mới nhả ra và liếm liếm vết răng ấy, đem hàm răng từ chiếc cỗ trắngnoãn dời đến gần xương quai xanh của cô, nút một cái, tiếng phát ra làmngười ta mộng tưởng.

“Eo còn đau không?" Không dám đem toàn bộsức nặng đè lên người cô, ngẩng đầu hỏi cô, đồng thời đem bàn tay hướngvề phía hông của cô.

"Đau."

“Vậy chúng ta đến bệnh việntrước nhé." Nói xong, anh buông cô ra, ngồi vào vị trí lái xe, thả tayvào bánh lái, chân nhấp ga một cái, đã lái đến bãi đỗ xe của bệnh viện.

Từ bệnh viện đi ra đã là lúc nửa đêm, cũng may, cô không bị thương đếnxương cốt, chỉ bởi vì lực đụng quá mạnh, cô mới đau như vậy.

Chụp X quang, thấy rằng không quá nghiêm trọng, chỉ là da sưng đỏ, bởi vìchườm đá lạnh đúng lúc, cho nên chỉ cần uống thuốc dự phòng nhiễm trùngnữa, mấy ngày nay tận lực không khom lưng, cũng sẽ nhanh chóng lành.

Sau khi lấy thuốc xong, hai người ra về. Ngồi trong xe, Mộ Dung Trần chuyên tâm lái xe, Tình Tình biết mình căn bản không thể chống lại anh, chỉ có thể thuận theo, coi như đây là một lần cuối cùng, chậm rãi nhắm mắtlại, xoay đầu hướng ra cửa sổ, trên người đang đắp áo khoác của anh, khí ấm len lỏi, khiến cô ngủ thật, có lẽ đã quá mệt mỏi.

Trong mơhồ, hình như nghe thấy tiếng Mộ Dung Trần nói điện thoại với ai đó,giọng vô cùng nhỏ, giống như sợ quấy rầy đến cô, âm lượng rất thấp.

Mặc dù Tình Tình nói đưa cô về nhà của cô, còn đem địa chỉ nói cho anhbiết, đáng tiếc, Mộ Dung Trần lại không chịu đưa cô về nhà, mà trực tiếp đưa cô trở về nhà Mộ Dung.

Khi Mộ Dung Trần bế cô ra khỏi xe thì Tình Tình liền tỉnh lại, thấy những cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lại, cô kinh sợ đến há to miệng: " Mộ Dung Trần, tôi đã nói về nhà rồi mà."

Nếu như không phải là đang bị đau lưng, cô đã sớm nhảy khỏi ngực anh rồi.Trời ạ, với quan hệ bây giờ của bọn họ, làm sao cô có thể cùng Mộ DungTrần trở về nhà Mộ Dung?

Năm đó bọn họ ly hôn, cô chẳng nói mộttiếng với nhà Mộ Dung, hiện tại cô cứ trở về như thế? Cô cảm thấy rấtngại ngùng với những người lớn trong nhà

"Tôi không vào được đâu, quá muộn, sẽ quấy rầy người nhà anh." Tình Tình cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của anh.

"Vậy em muốn đi đâu?" lần này Mộ Dung Trần không có tức giận, anh cúi đầu hỏi cô.

"Nơi này là nhà của anh, anh quên rồi sao? Nhà tôi không ở nơi này, nhà tôiở. . . . . ." Tình Tình còn muốn nói nhiều chuyện khác, Mộ Dung Trầnkhông để ý tới cô nữa, ôm người đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "nơinày chính là nhà của em." Nơi này đã từng được coi là nhà của cô, nhưnglà. . . . . . Tình Tình biết mình không có cách nào thuyết phục đượcanh, chỉ có thể im lặng đi cùng anh. Hơn nữa đã trễ thế này, quả thậtkhông nên nói nhiều lời.

Nếu đem mọi người đánh thức, cô thậtkhông biết đối mặt ra sao với bọn họ. Nếu như tối nay nhất định phải ởchỗ này cả đêm, ngày mai cô dậy sớm một chút, thừa dịp mọi người chưathức dậy rời đi.

Khi Mộ Dung Trần ôm Tình Tình vào cửa nhà thìngười giúp việc đang đứng chờ thấy cô gái bị anh ôm trong ngực làm ngẩnngười. Đây không phải là Tiết Tình Tình sao? Thế nào lại về nước rồi?Hay là đang nửa đêm nhìn lầm? Nhưng rõ ràng thế kia mà.

"Thiếu gia, thiếu nãi nãi." Mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng người giúp việc được huấn luyện kỹ càng luôn luôn ứng biến kịp.

"Không sao, các ngươi nghỉ ngơi đi." Phân phó xong, Mộ Dung Trần ôm Tình Tìnhthẳng lên lầu. Mà Tình Tình lại chỉ có thể núp ở trong ngực của anh,dũng khí đối đầu chẳng còn đâu cả.

Xong đời, cô cũng biết, về tới nhà Mộ Dung không thể nào không bị người làm phát hiện, ngày mai cô phải làm sao đây?