Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tư Thiếu

Chương 129: Ghen



Bên trong văn phòng lúc này Cố Nam Hương đang bị nhìn chằm chằm như thể cô sắp bị người đó ăn tươi nuốt sống. Không khí lạnh đến cực điểm khiến cô không tự chủ được mà rùng mình vài cái.

Dưới ánh mắt như vậy, Cố Nam Hương cảm thấy không thoải mái về mọi mặt.

Lúng túng hồi lâu, tôi hỏi: “Tư tổng, anh có sắp xếp công việc gì không?”

Sau khi Cố Nam Hương nói, Tư Bắc Thần không tiếp tục ủ rũ âm u nữa mà nhìn Cố Nam Hương nói:“ Vẫn còn chưa qua đây, đứng đó làm gì, muốn làm bình hoa di động sao? Hay là nghĩ là văn phòng của tôi còn ít bình hoa di động?”

Sang đó làm gì?

Muốn đánh cô sao?

Nếu không thì muốn làm gì?

Tại sao hôm nay lại cảm thấy Tư Bắc Thần kì lạ như vậy?

Trong lòng Cố Nam Hương hiện lên hàng ngàn câu hỏi khác nhau. Vì quá nhập tâm suy nghĩ nên cô cũng không để ý đến việc mình phải di chuyển.

Tư Bắc Thần nhìn Cố Nam Hương nửa ngày trời cũng không thấy cô di chuyển, vẻ mặt thay đổi không ít, nhưng anh vẫn kiên nhẫn thúc giục cô lần nữa.



Cố Nam Hương nhìn Tư Bắc Thần, miệng người đàn ông này đúng là không thể nói ra câu nào tốt đẹp được. Tiếp tục đứng ở đây cũng không phải cách, cô gạt bỏ những suy nghĩ bay bổng của mình, đem theo bộ mặt cười giả tạo đến

Cuối cùng, cô đứng trước bàn làm việc của Tư Bắc Thần một mét, dùng giọng điệu giống như lúc nãy hỏi: “Tư tổng, tôi không biết anh có yêu cầu gì, xin cứ nói ra.”

“ Lại đây.” Tư Bắc Thần lặp lại lời nói của mình lần thứ hai.

Khoé miệng Cố Nam Hương giật giật sau đó cô tiến thêm hai bước. Thấy rằng Tư Bắc Thần bước một bước nhỏ về phía trước và dựa thẳng vào bàn, cô đang định nói nhưng ai ngờ lời còn chưa kịp nói ra Tư Bắc Thần đã nói trước:“ Tôi bảo em đến đây, tại sao không đến?”

Mẹ nó! Qua đó để ngồi lên bàn sao?

Cố Nam Hương vừa rồi biết tại sao, bây giờ đã hiểu, Tư Bắc Thần là đang làm khó cô.

Tuy nhiên, ông chủ đã gây rắc rối cho cấp dưới, cô chỉ có thể tiếp tục đối mặt với nó với một nụ cười nhếch mép. Cố Nam Hương bí mật hít một hơi thật sâu, rồi nói: “ Tư tổng, trước mặt anh không có chỗ nào trống, tôi không thể tiến lên, tôi có thể nghe rõ anh sắp xếp công việc, xin anh cứ đưa ra yêu cầu."

Tư Bắc Thần liếc nhìn cô sau đó rời bàn tay đang chống ở bàn đi về phía cô.

Mỗi bước đi của anh dường như đang đi trên trái tim của Cố Nam Hương, khiến trái tim cô đập loạn theo từng bước chân của anh. Cô không thể hiểu được người đàn ông trước mặt mình sẽ làm gì, cũng không biết mình có nên thay đổi vị trí đang đứng hay không.

Nhưng còn chưa đợi cô phản ứng Tư Bắc Thần đã đi 2 bước đến trước mặt cô như chỗ mà Tư Ngọc Tinh vừa đứng trước đó, anh vòng tay ôm cô vào lòng.

Một loạt thay đổi khiến cô căn bản không kịp phản ứng, cũng không biết người đàn ông trước mặt có ý gì. Khác hẳn với vẻ bình tĩnh vừa rồi, lúc này tim cô đập loạn xạ như nai con. Có vẻ như tim cô sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mình bất cứ lúc nào. Não bộ trống rỗng khắp người tràn ngập hơi thở của Tư Bắc Thần.

“Hừ, là nam nhân em đều không từ chối sao?”

Giọng nói của người đàn ông đột nhiên vang lên trên đầu cô. Cố Nam Hương theo giọng nói và ngẩng đầu lên, thấy Tư Bắc Thần đang nhìn cô với vẻ mặt dự đoán giọng nói bên tai cô cũng rất bình tĩnh và uy nghiêm.

“ Cố Nam Hương, nhiều lúc tôi rất muốn trừng phạt em để em hiểu thế nào là khoảng cách.”

Người nên bị trừng phạt không phải anh ta sao?



Cố Nam Hương liếc nhìn khoảng cách giữa hai người, mặc dù cô không nói chuyện, nhưng Tư Bắc Thần đã hiểu được ý nghĩa biểu cảm trên khuôn mặt của cô là gì.

Tư Bắc Thần bĩu môi giễu cợt, giây tiếp theo, anh trực tiếp ấn người nào đó lên bàn làm việc.

Một loạt thay đổi không nằm trong phạm vi dự đoán của Cố Nam Hương. Vào khoảnh khắc bị đè lên bàn, Cố Nam Hương chỉ cảm thấy trời đất nổi sấm! Khí chất của người đàn ông đã bao trùm cô không thể giải thích được cảm thấy một tia sợ hãi xuất hiện từ tận đáy lòng. Cô không chút nghĩ ngợi liền vươn tay đẩy người đàn ông. Nhưng cô không thể đẩy nổi người đàn ông sức lực lớn như vậy, cô cảm thấy mình gần như bị đè chết.

Tức giận mắng:“ Tư Bắc Thần, anh có bệnh à? Nhanh chóng bỏ tôi ra, nếu không tôi…”

Cố Nam Hương một bên động tay, một bên động chân như muốn giết thằng em nhỏ của anh nhưng Tư Bắc Thần đã đoán được từ sớm nên không cho cô bất kì khả năng phạm tội nào.

Cố Nam Hương càng vùng vẫy khuôn mặt Tư Bắc Thần cành trở nên bình tĩnh.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông chó này, cô cảm thấy rất tức giận và liên tục chửi rủa.

Cố Nam Hương đã nghĩ ra mọi phương pháp có thể nghĩ ra, và sử dụng những gì có thể sử dụng, nhưng kết quả dường như không thay đổi nhiều. Sau khi làm ầm lên một lúc, cô thở hổn hển. Mặt khác, Tư Bắc Thần vẫn giống như một con hạc trắng, xa cách với thế giới, bình tĩnh và điềm tĩnh!

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Cố Nam Hương, Tư Bắc Thần nhẹ giọng hỏi: " Náo loạn đủ chưa?"

Cố Nam Hương khịt mũi, quay đầu đi không nhìn người đàn ông.

Thấy vậy, Tư Bắc Thần tiếp tục nói với vẻ mặt dữ tợn, "Hừ, vừa rồi tại sao em lại tỏ ra cam chịu với Tư Ngọc Tinh nhưng trước mặt tôi lại làm ra hành động điên cuồng như vậy, thực sự có những suy nghĩ không nên có sao? Làm sao, vẫn muốn cùng Tư Ngọc Tinh phát sinh chuyện gì sao.?”

“Có cái đầu anh.” Cố Nam Hương đang thở gấp nghĩ đến chuyện gì cô liền nó hết ra:” Anh nghĩ gì về tôi, tôi mặc kệ anh không cần mặt mũi nhưng tôi vẫn cần, trở thành vợ cũ của anh chính là do tôi xui xẻo 8 kiếp, anh còn muốn tôi phải có quan hệ gì với nhà họ Tư các người. Anh cảm thấy tôi bị thiểu năng trí tuệ sao?”. Đọc‎ thê𝐦‎ các‎ chương‎ 𝐦ới‎ tại‎ #‎ 𝐓‎ R‎ 𝗎‎ 𝑀‎ 𝐓‎ R‎ U‎ Y‎ e‎ N.ⅤN‎ ‎ #

Nỗi bất bình không thể giải thích được dần dần xuất hiện từ đáy lòng cô. Bất cứ ai đưa ra những lời nhận xét vô trách nhiệm trước mặt cô, dù là tán tỉnh hay gì đi nữa, cô đều có thể chấp nhận, nhưng khi Tư Bắc Thần thốt ra những lời này, lúc đó Cố Nam Hương chỉ cảm thấy mình bị xúc phạm.

“Ba năm anh một mình ăn cơm nhìn phở, nuôi một người tình nhỏ, cũng đừng có mà giở thói đó lên người tôi”



Tại thời điểm này, cô thừa nhận rằng khi mọi người nói rằng Thẩm Mạn Ca và Tư Bắc Thần là một cặp, cô cảm thấy ghen tị.

Nhìn vẻ mặt ghen tuông của người đàn ông trước mặt, Cố Nam Hương chỉ muốn đưa tay ra cào anh ta một cái.

"Làm sao, Bạch Nguyệt Quang của anh không phải trở về rồi sao? Hôm nay anh không phải vội vàng tiêu rất nhiều tiền cho Bạch Nguyệt Quang sao? Hay là chọc giận Bạch Nguyệt Quang của anh cho nên muốn lấy con tốt như chúng ta ra trừng phạt để hạ hoả? Tư Bắc Thần, anh không nghĩ rằng anh rất hài hước sao? "

Cố Nam Hương thật sâu cố kìm nước mắt, cô không muốn thể hiện sự bất bình của mình trước mặt người đàn ông này.

“Đừng có trêu đùa tôi, có một số trò đùa anh không mua nổi, tôi không phải anh nên hiện tại chỉ ước gì có thể vĩnh viễn tránh xa người nhà họ Tư!”

Tư Bắc Thần không ngờ phản ứng của Cố Nan Hương lại lớn như vậy, anh cũng không ngờ rằng người luôn mạnh mẽ lại đỏ mắt trước mặt anh.

Cố Nam Hương lúc nào cũng có thể đeo mặt nạ trước mặt anh, vì vậy biểu cảm như vậy anh chưa bao giờ thấy qua ở người phụ nữ này. Lúc này, ánh mắt hai người chạm nhau. Anh nhìn thấy sự bất bình, buồn bã, sợ hãi và một chút oán hận trong mắt Cố Nam Hương.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, phản ứng đầu tiên của Cố Nam Hương là quay đầu đi, cô không muốn Tư Bắc Thần nhìn thấy.

Nhưng Tư Bắc Thần phản ứng nhanh hơn, anh lập tức vươn tay đỡ đầu Cố Nam Hương, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô.

Vào lúc đó, Cố Nam Hương ngoài sốc ra trên mặt không thể biểu hiện cảm xúc nào khác.