Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 107: Hướng Vãn uống say



"Vâng, lát nữa tôi sẽ thêm ngài vào wechat của nhân viên Mộng Sở Hội." Mộng Lan nói.

Hạ Hàn Xuyên, "Trong khoảng thời gian này, phản ứng của khách đối với Mộng Sở Hội không tốt, tôi đây muốn xem nhân viên làm việc ở đây bàn tán nói chuyện như thế nào, để xác định thử xem vấn đề nằm ở nhân viên hay quản lý."

"Phản ứng của khách không tốt, tôi là giám đốc mà lại không biết!" Mộng Lan che miệng, mắt đẹp giật mình mà trợn to, "Đây là trách nhiệm của tôi, tôi tìm quản lý nói chuyện là được rồi, ngài trăm công ngàn việc,không cần phiền toái đến ngài."

Hạ Hàn Xuyên không nói chuyện, chỉ là thẳng tắp mà nhìn nàng.

Mộng Lan không dám chơi xấu, "Bất quá ngài mấy ngày nay nằm viện, hẳn là không còn bận rộn như trước nữa, một lát nữa sẽ thêm ngài vào nhóm. Để tránh tình trạng sợ sếp lớn, cái gì cũng không dám nói, tôi sẽ không nói ngài là ai."

Nghe được tiếng ừ nhẹ của Hạ Hàn Xuyên, Mộng Lan lúc này mới gật gật đầu, duỗi tay đi mở cửa.

Nhưng khi vừa chạm vào tay nắm cửa, cô dừng lại bước chân, dựa người vào tường cười nhìn hắn, "Tôi cảm thấy Hướng Vãn thật ra khá tốt, đáng tiếc tôi không phải đàn ông."

Nói xong, không đợi Hạ Hàn Xuyên nói lại, liền mở cửa đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Hàn Xuyên. Hắn ngồi trong chốc lát, mới nằm lại xuống giường, nhìn trần nhà, suy nghĩ không chịu khống chế mà tung bay.

Hai năm trước, trước sinh nhật Hướng Vãn một ngày.

Trung tâm thương mại người đến người đi, Hạ Hàn Xuyên nhóm người quay quanh ở bên trong, nghe bọn họ báo cáo, ngẫu nhiên sẽ tiến vào một cửa hàng hỏi một chút tình huống cụ thể .

 Đang tiến đến cửa hàng trang sức, hắn thoáng đảo qua, ánh mắt tạm dừng ở một cặp nhẫn .

Nhân viên tư vẫn trong tiệm hằng ngày gặp không biết bao nhiêu khách hàng, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được một đám khách quý, mà giám đốc trung tâm thương mại còn đứng phía cuối của đoàn khách, có thể hiểu địa vị của ông ta so với những người đi cùng không quá cao.

Cô treo lên nụ cười hoàn mỹ nhất, nỗ lực khống chế tâm tình kích động , theo tầm mắt của Hạ Hàn Xuyên mà đi qua, "Ánh mắt của tiên sinh thật tốt, đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, do chính Victoire de Castellane thiết kế, ở toàn bộ thành phố B chỉ..."

Hạ Hàn Xuyên không có thời gian nghe mấy thứ vô nghĩa này, ngón tay chỉ vào quầy pha lê, ngắn gọn nói: "Gói lại."

Một đám người đứng ở sau lưng đưa mắt nhìn nhau, vị này đến công ty đã hơn hai năm, căn bản còn không xong, làm việc liền như vậy... 

"Vâng ạ." Nghĩ đến nhận được phần trăm từ việc bán được chiếc nhẫn, cô nhân viên cười đến mắt cong cong, thanh âm càng ngọt, "Ngài có muốn xem thêm kiểu dáng khác hay không? Nơi này của chúng tôi còn rất nhiều."

Hạ Hàn Xuyên mang thẻ đen đưa cho cô ta, "Không cần, cảm ơn."

Cô nhân viên nhìn đến chiếc thẻ đen, mắt sáng lên, thái độ càng cung kính, "Không cần khách sao ạ."

Cô ta run rẩy quẹt thẻ thanh toán tiền, gói nhẫn, đôi tay đem nhẫn cùng thẻ đen đưa đến trước mặt hắn, "Chúc ngài mua sắm vui vẻ, hoan nghênh ngài lần sau lại đến cửa hàng."

Hạ Hàn Xuyên gật đầu, nhận lại thẻ cùng hộp quà, xoay người đi ra ngoài. Mới vừa ra khỏi, nhạc chuông di động vang lên.

Khóe môi gợi lên một cái độ cung nho nhỏ , lấy di động ra, nhìn đến hai chữ Thanh Nhiên trên màn hình, khóe môi hạ xuống, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Thấy thế, người đàn ông đứng bên phải của hắn không nhanh không chậm nói: "Sắp đến quốc khánh, trừ bỏ chiết khấu hoạt động ngoại,..."

Lời còn đang nói, nhạc chuông di động lại vang lên, vẫn là của Hạ Hàn Xuyên.

Hạ Hàn Xuyên nói câu xin lỗi, lấy ra di động, mày hơi nhăn lại, chuyển điện thoại, "Xảy ra chuyện gì?"

"Anh Hàn Xuyên, Hướng Vãn uống say, anh đến đón cô ấy với." thanh âm Giang Thanh Nhiên mềm nhẹ trong đó hỗn loạn vài phần lo lắng.

Hạ Hàn Xuyên mím môi, đáy mắt hiện lên một ám sắc, "Ở đâu?"

"Nhà em." Giang Thanh Nhiên nói: "An Như Nhã cùng Dương Lâm cũng ở đây, ba con ma men này, em thật sự không lo nỗi, nếu em mà là mẹ mà nhìn thấy mấy đứa con của mình uống thành ra thế này, đứa nào em cũng sẽ đánh."

Hạ Hàn Xuyên nói thanh "Anh sẽ đến đó ngay", liền ngắt điện thoại.

"Tôi còn có việc, các người cứ tiếp tục báo cáo với Dương phó tổng." Hắn nói với mấy người sau lưng một tiếng, cầm đồ rời đi ngay.

Nhưng Dương phó tổng giữ chặt hắn, "Hạ tổng, có thể nói chuyện một lát hay không?"

Hạ Hàn Xuyên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không lên tiếng mà hướng cửa đi vài bước.

"Có người bên Hạ đại thiếu gia quấy rối, hạng mục lần trước của ngài hoàn thành đến cũng không phải thật sự hoàn mỹ, chủ tịch bên kia đối ngài không phải thực vừa lòng."

"Hiện tại sắp đến quốc khánh, ngài vì việc tư mà rời đi ngay giờ làm việc, chuyện này đến tai bọn họ, bọn họ lại đi nói với chủ tịch, vị trí tổng giám đốc bây giừo của ngài nói không chừng sẽ thuộc về người khác." Dương phó tổng đứng bên cạnh nhìn hắn nghe xong mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng không đoán được ý nghĩ của hắn.

Hạ Hàn Xuyên lại nâng cổ tay nhìn mắt đồng hồ, "Xong rồi?"

Dương phó tổng gật đầu.

"Nếu chỉ là bởi vì một chút việc nhỏ như thế, ông của tôi liền xoá chức của tôi, tôi đây cũng không còn lời nào để nói. Việc còn lại giao cho ông, buổi tối trước 6 giờ, gửi vào hòm thư của tôi kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ của khu thương mại này." Nói xong, Hạ Hàn Xuyên trực tiếp rời đi.

Dương phó tổng nhìn bóng dáng của hắn dần dần đi xa , nặng nề mà thở dài.

Hai mươi phút sau, Hạ Hàn Xuyên lái xe tới Giang gia. Hắn xuống xe tiến vào căn biệt thự, hỏi người giúp việc, "Hướng Vãn đâu?"

Người giúp việc liếc nhìn nhau,một người tiến lên phía trước nói: "Xin ngài theo tôi."

Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng, cầm hộp quà đi theo sau lưng người giúp việc bước lên cầu thang, tới lầu ba quẹo phải, vào phòng thứ nhất.

"Hướng Vãn?" Hạ Hàn Xuyên đẩy cửa đồng thời gọi một tiếng, do dự có nên tặng quà cho Hướng Vãn đang say rượu hay không, cuối cùng vẫn là chờ ngày mai - sinh nhật của Hướng Vãn.

Không ai lên tiếng.

Trong phòng trống không, cửa sổ mở toang, gió thổi qua, bức màng màu lam nhạt bay tán loạn.

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hàn Xuyên hơi trầm xuống, xoay người nhìn người giúp việc sau lưng, thanh âm có chút lạnh, "Hướng Vãn đâu?"

Bị hắn nhìn chằm chằm, chóp mũi cô ta toát ra một tầng mồ hôi, cúi đầu thật cẩn thận nói: "Tiểu thư của chúng tôi dặn, nếu ngài tới tìm Hướng tiểu thư, thì dẫn ngài đến đây."

"Hướng Vãn đâu?" Hạ Hàn Xuyên không kiên nhẫn mà lặp câu hỏi.

Cô ta lau mồ hôi, thanh âm rất nhỏ, "Khoảng nửa giờ trước, tôi thấy tiểu thư nhà chúng ta đưa Hướng tiểu thư cùng An tiểu thư, Dương tiểu thư đi ra ngoài chơi, bây giờ không biết đang ở nơi nào rồi."

Hạ Hàn Xuyên mày nhíu chặt, quay đầu đi.

Nhưng người giúp việc trước hắn một bước mà chặn cửa, khóa cửa phòng, "Hạ tổng, tiểu thư của chúng tôi nói, đưa ngài đến phòng này, rồi chỉ cho ngài xem căn phòng phía đối diện."

"Tránh ra!" Hạ Hàn Xuyên đã hết kiên nhẫn.

Người giúp việc nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc nhanh chuyển động, rồi mới nói: "Ngài đi qua bên đó xem một chút, tôi nhớ rõ tiểu thư đã nói cô ấy cùng ba vị tiểu thư kia đang chơi ở phòng đối diện."