Gương Vỡ Khó Lành

Chương 5



Giải phẫu thực nhanh đã làm xong, so với dự đoán của tôi thì không giống nhau lắm, thật sự một chút cũng không đau.

Tôi chỉ là được tiêm mấy mũi thuốc gây tê xong thế giới liền lâm vào một mảnh đen nhánh.

Thậm chí tôi còn làm một giấc mộng, tôi không nhớ nội dung của giấc mộng kia là gì, chỉ nhứo rõ cảm giác vắng vẻ, cô độc cũng không biết tôi vứt bỏ người khác hay người khác vứt bỏ tôi, bi thương giống như sóng biển mà bao phủ tôi.

Tôi càng lún sâu, liền ở trong thời điểm tôi muốn bị nhấn chìm thì có người đánh thức tôi.

"Diệp Trăn", hắn nói "Tỉnh, tỉnh, tôi ở chỗ này "

Tôi bị thanh âm này kéo ra từ trong bóng tối, khó khăn mà mở ra đôi mắt.

Gương mặt phóng đại sự lo lắng của Thích Tư hiện ngay trước mặt tôi: "Cô ra mồ hôi cả đầu, có phải hay không rất đau?"

Tôi nhẹ nhàng mà lắc đầu: "Tôi không có việc gì"

Tôi hoạt động cánh tay, sờ sờ chút bụng nhỏ. Nơi đó phía trước chưa lớn ra, hiện tại cũng không có gì thay đổi. Nhưng mà tôi vẫn cảm giác được, có thứ gì đó biến mất.

Đó là con của tôi và Tống Sơ Ngôn, cùng là điều cuối cùng và duy nhất liên quan đến mối quan hệ của chúng tôi.

Hiện tại chúng tôi hoàn toàn kết thúc.

Buổi tối tôi liền ra viện, Thích Tư muốn chiếu cố tôi liền thuận lý thành chương mà vào ở trong nhà tôi.

Hắn thật sự chăm sóc tôi, mỗi ngày đều giặt quần áo, nấu cơm, quét tước, dọn vệ sinh. Một người đàn ông mang tạp dề hồng phấn nấu canh cho tôi. Nấu xong rồi còn khoe khoang.

"Như thế nào?" Thích Tư sắc mắt rất đắc ý." Tôi bỏ nấm đầu khỉ, cẩu kỉ, còn cắt một khối lão sơn tham, bảo đảm cô uống xong về sau sẽ tung tăng nhảy nhót!"

Tôi dở khóc dở cười:

"lão sơn tham từ đâu ra?"

Thích Tư mắt trắng nhìn tôi một cái: "Lên núi đào"

Tôi không cùng hắn tranh luận, liền đem canh từ tay hắn uống hết.

Tay nghề Thích Tư thật sự không tồi, canh hắn nấu thật sự rất thơm, rất hợp với khẩu vị ăn uống của tôi.

Ăn cơm xong rồi, Thích Tư liền nằm bên cjanh tôi, hắn duỗi tay sờ sờ bụng tôi:

"Còn đau không?"

"Đã sớm không đau" tôi quay đầu nhìn hắn, do dự một chút nói:

"Anh vì cái gì mà đối xử tốt với tôi như vật?"

Rõ ràng chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau.

Đôi tay Thích Tư đặt ở gối đầu, không e dè nói: "Bởi vì tôi hiếm lạ cô nha"

Hắn nói được quá mức tự nhiên, thật giống như hắn nói hôm nay sẽ ăn cái gì, tôi ngây người một chút, sau đó trên mặt hồng một mảnh.

Tống Sơ Ngôn chưa bao giờ nói thích tôi, hắn xem việc biểu đạt lòng yêu thích một người là chuyện hổ thẹn.

Cho nên nhiều năm như vậy, tôi chưa từng nghe qua một câu "Thích em nha"

"Anh thích tôi cái gì, tôi vừa mói...."

Tôi không biết nên mở miệng nói như thế nào, nhưng tôi cảm thấy hắn không nên, ít nhất không nên ở lúc này mà đi thích tôi.

Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, chuyện này không dễ dàng tiếp thu. Thích Tư nghiêng thân mình, một tay chống đầu, nghiêm túc mà nhìn tôi.

Quần áo của hắn bởi vì quá căng chặt mà lộ ra đường cong cơ bắp, cánh tay banh đến rắn chắc, tràn ngập cảm giác nguy hiểm.

Nhưng lời hắn nói chỉ toàn ôn nhu.

"Diệp Trăn". Thích Tư một tay vuốt tóc mái của tôi, trầm thấp nói

"Em chỉ là thích sai người, nhưng mà yêu thích không sai"

Tôi nhìn đôi mắt hắn, chỉ cảm thấy xoang mũi toan trướng.

Tôi yêu Tống Sơ Ngô, tôi đã từng yêu hắn

Nhưng mà đoạn tình cảm này như một cây đao chém tôi đến nổi máu chảy đầm đìa, tôi càng yêu thì cây đao đó càng cứa vào sâu, làm tôi càng thêm đau đớn.

Chính là, tôi thật sự muốn một đoạn tình cảm này sao?

Không phải, so với yêu, tôi càng muốn đường đường chính chính mà sống dưới ánh mắt trời, chứ không phải làm tình nhân bí mật, không đường hiện diện.

"Cho nên", lòng bàn tay thô cứng của Thích Tư lau sạch nước mắt của tôi, hắn đem tôi ôm vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể nóng bừng lây sang cơ thể lạnh lẽo của tôi,

"Em có muốn hay không..."

Hắn còn chưa nói xong

Di động của tôi vang lên

Tôi bấm nghe, giọng nói của Tống Sơ Ngôn vang lên:

"Diệp Trăn, anh đã trở về, hiện tại liền ở T Thị, chúng ta nói chuyện đi"

11.

Tôi cùng Tống Sơ Ngôn chỉ là nửa tháng không gặp, nhưng là lần này gặp lại, tôi cảm thấy thực xa lạ.

Hắn ngồi ở quán cà phê, duỗi tay đưa cho tôi một tấm thẻ.

"Nơi này có 5000 vạn, cũng đủ cho em và đứa bé sử dụng, về sau mỗi tháng anh đều sẽ chuyển tiền vào thẻ"

"Diệp Trăn", mắt kính gọng vàng có chút phản sáng, tôi thấy không rõ đôi mắt của Tống Sơ Ngôn.

"Anh biết lúc trước là anh xem nhẹ em, về sau anh sẽ không đi ra ngoài lâu như thế này, được không?"

Hắn nắm lây tay của tôi, khó mà có lúc lại nói chuyện nhẹ nhàng.

"Thời gian này, xác thật anh bận quá, công ty có phiền toái, Phong gia một hai bắt anh kết hôn mới có thể rót vốn, anh không còn biện pháp"

"Về sau mỗi ngày anh đều về nhà cùng em được không, mấy ngày này anh suy nghĩ thật lâu, anh đã chọn được tên cho con chúng ta"

Nói tới đây, biểu tình trên mặt Tống Sơ Ngôn có chút co quắp

Từ trước đến nay, hắn luôn là người trên cao, ra lệnh người khác, từ khi nào mà hắn lại xưng hô có điểm ngượng ngùng như này?

Tôi có chút kinh ngạc, Tống Sơ Ngôn nhìn thấy tôi mở to 2 mắt, nhấp nhấp miệng, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng

Nhưng hắn vẫn mở miệng nói: "Kêu là Tống Chân thế nào?"

"Nếu là con gái thì kêu Tống Diệp, anh, anh..."

Hắn còn chưa nói xong

Bởi vì tôi mặt vô biểu tình mà nhìn hắn

"Tống Sơ Ngôn, đứa bé đã không còn"

Tống Sơ Ngôn đang nói đột nhiên im bặt, hắn ngẩng đầu, huyết sắc trên mặt nháy mắt đều rút đi.

Sau một lúc, sắc mặt tái nhợt mà nói

"Em nói cái gì?"

Tôi cúi đầu"

"Tôi nói, tôi đã đem cái thai phá đi"

"Tống Sơ Ngôn, tôi không cùng anh nháo, tôi thật sự là chịu đủ cảm giác sống chui nhũi như chuột cống, không thể quang minh chính đại mà đứng dưới ánh mặt trời, chúng ta hảo tụ hảo tán đi"

"Không có khả năng", Tống Sơ Ngôn lập tức phản bác nói: "Không có khả năng!"

Tôi từ trong túi lấy ra giấy nằm viện đưa cho hắn xem

Hắn nhìn tờ giấy đó, nửa ngày sau mới duỗi tay tiếp nhận, tôi nhìn thấy ngón tay hắn run rẩy rất khó phát hiện.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu yên lặng nhìn tôi, lộ ra một cái cười thảm:

"....Không có quan hệ Trăn Trăn, đứa bé không còn liền không sao, sau này chúng ta vẫn sẽ có con"

"Anh... chúng ta về sau muốn có mấy đứa bé, em muốn bao nhiêu, anh..."

Tôi đánh gãy hắn, trầm giọng nói:

"Tống Sơ Ngôn, chúng ta kết thúc"

"Sớm kết thúc tại thời điểm anh cùng Phong Tình ở bên nhau hồi đó, hôm đó chúng ta đã kết thúc rồi"

"Anh không cần cưỡng cầu nữa"

"Nhưng anh muốn cưỡng cầu!"

Đôi mắt Tống Sơ Ngôn phiếm hồng, hắn đột nhiên đứng bật dậy, động tĩnh to lớn làm mọi người đều quay lại nhìn.

Tôi ngẩng đầu lên, khí chất an nhàn trên người hắn đã biến mất, hầu như không còn nữa chỉ còn lại thần sắc điên cuồng.

Trong mắt hắn có tơ máu dày đặc, từ kẻ răng mà hung tợn nói:

"Diệp Trăn, em tưởng rời khỏi anh, mơ tưởng!"

"Dựa vào cái gì? Bằng mặt dày nhà anh?"

Giọng nói cà lơ phất phơ từ phía sau tôi vang lên, tôi qua đầu nhìn lại, Thích Tư đang đứng phía sau tôi nhướng mày nhìn Tống Sơ Ngôn, khóe miệng hiện ra một tia trào phúng ý cười.

"Mày là người tắt điện thoại tao lúc trước", Tống Sơ Ngôn liền nhận ra giọng nói của Thích Tư, vẻ mặt của hắn liền lạnh lẽo, cúi đầu nhìn về phía tôi.

"Diệp Trăn, cho nên em vì có người mới, mới rời khỏi anh sao?"

"Đúng" Thích Tư đáp, liền duỗi tay đem tôi túm lên, "Đi rồi, em nên đi ngủ sớm một chút, thân thể còn chưa khỏe mạnh đâu"

"Mẹ nó, mày là ai a?" Tống sơ Ngôn không thể nhịn được nữa, liền một quyền đánh vào khóe miệng của Thích Tư

Tôi kinh hô một tiếng, tiến lên muốn cản hắn, Thích Tư lại đem tôi kéo về phía sau hắn

Hắn dùng ngón tay cái lau đi tơ máu ở khóe miệng, ngược lại cười

Hắn nói: "Tao là cha mày"

Sau đó trở tay đánh vào mũi Tống Sơ Ngôn, đem kính gọng vàng của hắn đánh bay đi.

Hai người đàn ông to lớn đánh nhau ở quán cà phê, mày một quyền mà tao một chân đánh lên, cái bàn bị đá văng, các loại đồ dùng bay đầy đất, người xung quanh giật nảy mình, trốn đến một bên xem náo nhiệt,

Tôi gấp đến độ muốn chết, thật sự không có biện pháp tiến đến bên cạnh hai người họ, Tống Sơ Ngôn dùng một quyền đầy lực nện vào xương quai xanh của tôi, đau đến mức trước mắt tôi đều tối sầm.

Hắn cứng đờ một chủ, nháy mắt thu hồi tay, nôn nóng nói: "Trăn Trăn!"

Chính là động tác của Thích Tư càng nhanh, sắc mặt anh ấy tối sầm, khom lưng liền đem tôi ôm nhanh ra ngoài.

Tống Sơ Ngôn lần này không có cản chúng tôi.

Hắn chỉ là ở sau lưng kêu một tiếng:

"Trăn Trăn, em thật sự bỏ được sao?"

Giọng nói của hắn không che dấu được nỗi đau kịch liệt, còn mang theo một tia run rẩy, cái loại bi thương này thật giống như sơi dây leo quấn lấy cả người tôi, không ngừng kéo tôi vào nơi bóng tối ẩm ướt tối tăm như trước.

Thích Tư nhìn về phía tôi, tựa hồ đang dò hỏi ý kiến của tôi

Tôi nhắm mắt, chớp chớp khóe mắt, rơi đi một giọt nước mắt.

"Đi thôi". Tôi nhẹ giọng nói

12.

Sau khi về nhà, Thích Tư chưa nói cái gì, khóe miệng của hắn nứt ra một đường nhỏ, nhưng hắn vẫn cười, dù đau đến nhe răng trợn mắt.

Tôi buồn bực hỏi: "Anh cười cái gì?"

Thích Tư nằm trên giường ôm lấy tôi, đem đầu vùi vào hõm vai tôi, buồn cười:

"Hai người không thể nào, em về sau chỉ thể ở bên cạnh anh"

"Anh như thế nào biết"

Thích Tư trở mình nằm thẳng:

"Bởi vì ở cùng hắn, em không có vui vẻ"

"Thời điểm anh mới gặp em, em giống như đóa hoa khô héo, tựa như vừa rồi vậy"

Tôi không nói gì

Đúng vậy Tống Sơ Ngôn đối với tôi giống nhưu thuốc độc vậy, ở trên người hắn, tôi bị mê huyễn đầu óc cảm thấy vui sướng, sau đó từ từ ngấm thuốc liền đau khổ triền miên, cùng tự mình hoài nghi nhân sinh.

Thời điểm tôi soi gương, đều sẽ nhận không ra gương mặt tái nhợt phản chiếu bên kia là ai.

Tống Sơ Ngôn dường như thay đổi thành người khác.

Tôi đoán hắn sẽ không cam lòng, nhưng mà tôi không nghĩ tới hắn sẽ điên cuồng như thế, thậm chí hắn trực tiếp đến trước nhà tôi

Này là khi tôi đi tản bộ về, nhìn xa xa có một thân ảnh cao lớn mặc áo sơ mi đang lẳng lặng mà đứng ven đường hút thuốc nhả khói.

Tống Sơ Ngôn không hút thuốc lá, nhưng giờ phút này bên chân hắn dưới mặt đấu đều là tàn thuốc.

Thích Tư nhíu mày, xông lên muốn đánh hắn, tôi một phen kéo lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

"Anh đi về trước đi, em cùng hắn muốn chấm dứt tất cả thì em phải tới nói chuyện"

Thích Tư có chút không muốn, nhưng vẫn là thở dài rồi đi lên lầu

"Có việc liền gọi anh"

Tôi chuyển qua nhìn Tống Sơ Ngôn, mấy ngày không gặp, hắn giống như gầy đi.

Trong mắt hắn tất cả đều là tơ máu, mắt đào hoa xinh đẹp biến thành đôi mắc có quầng thâm, thoạt nhìn rất tiều tụy

Trước nay tôi chưa từng thấy bộ dáng này của hắn

Trong ấn tượng, hắn vẫn luôn là bộ dáng bình tĩnh tư nhiên, giống như trời có sụp xuống thì hắn cũng không chớp mắt.

Tôi lúng ta lúng túng không biết phải nói gì, Tống Sơ Ngôn mửo miệng trước, giọng nói hắn không còn từ tính như lúc trước nữa chỉ còn khàn khàn.

"Trăn Trăn, mấy ngày nay anh vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy có đứa bé kêu anh là ba ba"

Ánh mắt hắn giấu ở sương trắng nên tôi có chút không thấy rõ, thanh âm lại run nhè nhẹ:

"Anh muốn đi tìm nó, chính là lúc anh duỗi tay ra, đứa bé liền biến mất"

Trong lòng tôi đột nhiên đau đớn.

Đứa nhỏ này là vết thương mà tôi muốn che lấp, nếu không che lấp sẽ đau đớn mà chảy máu đầm đìa

Tống Sơ Ngôn dập tắt tàn thuốc, đi từng bước hướng về phía tôi, ở trước mặt tôi mà đứng yên.

Đứng gần mà xem, tôi thấy được trên cằm hắn có một tầng râu xanh mới mọc

"Trăn Trăn," hắn nhìn tôi, vành mắt phiếm hồng

"Anh đã cùng Phong Tình hủy bỏ hôn ước, anh từ bỏ, tất cả anh đều từ bỏ"

"Em trở về bên anh được không?"

Tôi nhìn hắn trong chốc lát, lắc lắc đầu

"Không tốt"

"Vì cái gì" Tống Sơ Ngôn có chút kích động mà duỗi tay nắm bả vai tôi

"Em còn yêu anh đúng không? Chỉ cần em quay trở về, chúng ta ngày mai liền có thể đi đăng kí kết hôn, em không phải là muốn kết hôn sao? Trăn Trăn, chúng ta có thể có gia đình của chính mình, còn có thể có bé con, chúng ta một nhà ba người, chúng ta một nhà ba người,....."

Hắn nói không được nữa, tôi nhìn thấy giọt nước mắt của hắn từ cằm chảy xuống đất, thấm ướt một vùng nhỏ.