Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao?

Chương 31: Chụp ảnh quảng cáo



Trong phòng hóa trang, nhân viên trang điểm hóa trang cho Ngôn Trăn theo phong nền màu lam, xứng với chiếc váy của cũng đồng dạng có màu lam.

Nhìn vào gương, cả người Ngôn Trăn trên dưới đều một màu.

Cô nghi hoặc hỏi: “Tôi chẳng phải đang chụp quảng cáo nước hoa hồng sao?”

Nhân viên trang điểm nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Ngôn Trăn nói: “Chủ đề của quảng cáo này là nhu hòa duy mĩ, màu lam cho người ta cảm giác không giống vậy.”

“Trong kế hoạch đã định là như vậy.” Nhân viên trang điểm giải thích.

Ngôn Trăn dò hỏi: “A Lâm và Đại Kéo có phông nền là màu gì?”

Nhân viên trang điểm do dự một lát, nói cho cô: “…… Là màu hồng phấn.”

Màu hồng phấn rất thích hợp với màu của nước hoa hồng.

Nhân viên trang điểm nói: “Màu lam có thể là ý tưởng mới, nói không chừng sẽ rất lợi hại.”

Ngôn Trăn nhìn khuôn mặt giống như bị phát độc của mình trong gương, lắc đầu: “Không có khả năng.”

Tuy rằng cô sớm có chuẩn bị, lại không nghĩ tới A Lâm dám to gan làm như vậy.

“Tôi cũng chỉ dựa theo bản thảo kế hoạch để trang điểm cho cô.” Nhân viên trang điểm mắt nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói với Ngôn Trăn: “ Mẹ của A Lâm là lão đại trong ngành nhiếp ảnh, thuận miệng phê bình một câu là có thể định đoạt sinh tử của người khác, cho nên những nhiếp ảnh gia khác cũng không dám đắc tội cô ta, quảng cáo lần này, chúng tôi thật sự không có cách nào khác.”

“Thì ra là thế.” Ngôn Trăn cảm thấy mình giống như đã về tới thời điểm thi đấu.

Nhân viên trang điểm lại nói: “Lần này cô chỉ kém may mắn nên mới gặp phải cô ta, về sau nhất định sẽ không xui xẻo như vậy.”

Ngôn Trăn gật đầu: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này.”

Cô cầm bút đồ lại trên mặt hai nét.

“Từ từ.” Nhân viên trang điểm ngăn cản. “Cô muốn làm gì? ——”

Khi cô ấy vừa dứt lời, đã nhìn thấy ở khóe mắt của Ngôn Trăn bôi lên một lượng phấn, mày được vẽ thành một đường cong trong sáng rõ ràng, dung nhan được trang điểm trở nên nồng đậm, mang theo mười phần phong tình thần bí của dị vực.

Nhân viên trang điểm buông tay đang ngăn cản xuống, cô ấy nhìn khuôn mặt của Ngôn Trăn trong gương, biểu tình dần ngơ ngẩn.

Màu sắc này rất xứng với Ngôn Trăn, từng đường nét được vẽ rất tốt, hoặc là nói, khí chất đặc biệt của Ngôn Trăn đã khởi động trang dung* này.

(*) Trang dung: khuôn mặt được trang điểm.

Nhân viên trang điểm cảm thấy mình…… Giống như gặp được biển lớn.

Bên tai cô ấy là tiếng sóng biển đánh vào đá ngầm, vừa mênh mông vừa mãnh liệt.

“Đây là cách trang điểm mà cô tự nghĩ ra sao?” Nhân viên trang điểm khiếp sợ dò hỏi Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn lắc đầu: “Tôi học được của người khác.”

“Là ai?” Nhân viên trang điểm rất tò mò.

Ngôn Trăn cười cười: “ Là một người nước ngoài.”

Chẳng qua đó không phải là người nước ngoài của xã hội hiện đại.

Ngôn Trăn đang nói đến một người tên Hồ Cơ, là một phi tử được sủng ái nhất của tiên hoàng nước Đại Phong, cô ấy tới từ dị vực, giỏi ca múa, yêu thích nấu nướng cùng phấn son, thường hay nhảy múa trong những buổi yến hội.

Trong đó, ký ức khắc sâu nhất của Ngôn Trăn là cách trang điểm của Hồ Cơ.

Có nhiệt tình như lửa, cũng có băng thanh ngọc khiết. Ở trên gương mặt của Hồ Cơ, mỗi loại nhan sắc đều hoàn mỹ không tỳ vết, tuy rằng trang điểm rất đậm, nhưng lại không cho người ta cảm thấy khó chịu.

Vì thế Ngôn Trăn lúc này mới dùng tới.

Nhân viên trang điểm thầm than không thôi.

Cô ấy ở bên cạnh nhìn một lát, trong lòng bội phục liên tục.

Nhưng lại nghĩ đến, cho dù có tạo ra một gương mặt đẹp, mà người quay phim không chịu phối hợp, thì có lẽ vẫn như cũ bị hai người mẫu kia nghiền áp.

Dù có thi đấu thắng thì thế nào, sau khi bước vào xã hội, chung quy vẫn không địch nổi gia cảnh cùng thế lực.

Thời vận không tốt thì chính là như vậy.

Nhân viên trang điểm thở dài.

Ngôn Trăn đi ra ngoài, tới phòng studio.

Một người trợ lý thấy được trang dung của cô, kinh ngạc đứng dậy từ trên ghế: “Trời ơi!! Đây là ai vậy?”

“Nhìn quần áo, chắc hẳn là tên quán quân kia.”

“…… Không thể nào! Cô ấy chẳng phải lớn lên rất bình thường sao? Hiện giờ người này rất xinh đẹp!”

Bên cạnh có người nói: “Cô chưa xem lúc cô ấy thi đấu sao? Sau khi cô ấy hoá trang thì đó là vậy.”

Người nọ vừa nói vừa chậm rãi quay đầu nhìn, sau khi nhìn thấy Ngôn Trăn, sửng sốt hồi lâu: “ĐM, người này ai vậy, tại sao lại đẹp như thế?”

Những nhân viên công tác khác cũng bị khiếp sợ.

Mọi người ai cũng biết là nhiếp ảnh gia đã sắp đặt. Nhưng không nghĩ tới với loại trình độ làm khó dễ thế này, lại bị Ngôn Trăn dễ dàng giải quyết.

Sau khi nhiếp ảnh gia nhìn thấy, lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta nhìn khuôn mặt của Ngôn Trăn, rồi nhìn lại bộ dáng bình đạm của A Lâm, cảm thấy việc làm sai trái hôm nay sợ là sẽ không hoàn thành tốt.

Cô ta điều chỉnh lại tâm tình, gọi ba người đến, đầu tiên là khái quát nội dung chụp ảnh một chút.

“Tổng cộng có hai đợt quảng cáo, đợt thứ nhất chỉ có duy nhất quán quân, còn đợt thứ hai là cùng diễn quảng cáo ở trang viên Hoa Hồng.”

“Đợt quảng cáo của quán quân tôi sẽ không nói nhiều, chỉ cần chụp mấy cái tư thế là được rồi, còn diễn ở trang viên Hoa Hồng thì cần phải phát huy tốt kỹ thuật diễn của các cô.”

“Nội dung của câu chuyện được xảy ra ở trang viên Hoa Hồng, A Lâm và Đại Kéo đóng vai người hầu gái ở trang viên, còn quán quân đóng vai hoàng hậu, lúc hai cô hầu gái đang sửa sang lại hoa viên thì gặp được bà hoàng hậu độc ác. Cuối cùng, hai người dùng nước hoa để tinh lọc hoàng hậu. Hoàng hậu và hai cô hầu gái sống vui vẻ với nhau ở trang viên Hoa Hồng.”

Sau khi nhiếp ảnh gia nói xong, hỏi ba người: “Mấy người các cô còn có vấn đề gì nữa không?”

A Lâm và Đại Kéo nói: “Đương nhiên không có.”

Ngôn Trăn cũng không có để ý nội dung này, cô cũng nói: “Không có vấn đề gì.”

“Vậy thì bắt đầu quay đi.”

Trên mặt đất dùng phấn trắng để chia ra từng khu, ba người dựa theo chỉ dẫn đến chỗ ghi hình.

Trong lúc tiến hành xịt nước hoa, A Lâm cố ý xịt vào mắt Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn tránh đi.

A Lâm lén vặn rớt cái nắp, muốn đem nước hoa hất lên người Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn trực tiếp lấy bùa chú ra, lau lên ngón tay, bùa chú bốc lửa, đốt nước hoa thành hơi nước.

Ngọn lửa đang cháy phát ra tiếng "tách tách", một nhúm lửa nhỏ vọt tới chỗ A Lâm.

A Lâm sợ hãi kêu to: “Á —— cái quái gì thế này!”

Nhiếp ảnh gia cũng bị hoảng sợ: “ĐM? Dừng lại ngay! Đúng là làm càn!”

Vài người dùng ánh mắt chấn động nhìn về phía Ngôn Trăn.

Có người không xác định hỏi: “Có người vừa mới mở bật lửa sao?”

Nhiếp ảnh gia đi tới hỏi: “Sao lại thế này?”

Ngôn Trăn cười cười: “ Thật xin lỗi.”

Nhiếp ảnh gia nhìn cô một cái, mới trở về vị trí của mình.

A Lâm đột nhiên hoàn hồn, thét to: “Lòng bàn tay của cô ta có thể phun lửa! Cô ta muốn giết chết tôi!”

Ngôn Trăn lại nói với A Lâm: “Chỉ cần cô thành thật một chút, tôi sẽ không làm như thế, nhưng nếu lần sau cô lại trêu chọc tôi, tôi sẽ không khách sáo nữa.”

A Lâm nghe xong, đổ mồ hôi lạnh, cô ta cũng không dám coi khinh Ngôn Trăn.

Ở trong mắt cô ta, Ngôn Trăn đã thành lão yêu quái biết sử dụng tà thuật, thật sự rất đáng sợ.

Sau khi Ngôn Trăn dùng lực uy hiếp, đã bình yên chụp xong đợt thứ nhất.

Nhiếp ảnh gia nhìn hình chụp trong máy ảnh, chậm chạp không nói lời nào.

Cô ta vốn dĩ muốn lợi dụng sắc thái của nhân vật để bêu xấu Ngôn Trăn.

Nhưng lại không nghĩ tới, Ngôn Trăn lợi dụng ngược lại điểm này, mở rộng khí chất vô hạn của mình.

Hoàng hậu vốn là nhân vật có khí tràng cực mạnh. Bây giờ còn là hoàng hậu độc ác. Ngôn Trăn dùng ánh mắt bễ nghễ để suy diễn ra khí tràng*.

(*) Khí tràng: ở đây chỉ khí chất

Nếu như nói Ngôn Trăn là biển rộng, vậy thì A Lâm và Đại Kéo chỉ là những cánh hoa trôi dạt trên biển rộng mà thôi.

Buổi quảng cáo này thật sự vô cùng hoàn mỹ.

Cho dù là hoàn mỹ, cũng không phải mong muốn của mẹ A Lâm.

Khoé miệng của nhiếp ảnh gia hạ xuống, dùng ánh mắt khó chịu nhìn Ngôn Trăn: “Chụp thêm lần nữa.”

Chụp thêm hai đợt, nhiếp ảnh gia lấy từ trong máy ảnh ra một xấp ảnh, ném cho vòng sau.

Ngôn Trăn đứng ở đằng sau thấy được tất cả.

Cô trực tiếp hỏi nhiếp ảnh gia: “Tại sao lại không cần nội dung chụp ảnh của vòng thứ nhất?”

Nhiếp ảnh gia nói: “Cô là đang nghi ngờ ánh mắt của tôi? Cô có biết tôi là ai không? Tôi chính là nhiếp ảnh gia được MMV trọng dụng nhất đấy.”

Giọng điệu của cô ta kiêu ngạo đến cực điểm.

Ngôn Trăn nói: “Cho dù cô có là thân phận gì đi chăng nữa, cô hẳn phải chịu trách nhiệm với công việc của mình mới đúng chứ.”

Đối với những lời này, nhiếp ảnh gia khinh thường nhìn lại: “Được lắm, để tôi nói thật cho cô biết, là có người còn có thân phận địa vị hơn so với cô, cô phải hiểu rõ thân phận của mình, cô cùng lắm chỉ là một quán quân được lên vài lần hot serch mà thôi.”

Sau khi nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Nhân viên công tác ở phía sau nhún vai với cô ta, rồi xoay qua an ủi Ngôn Trăn: “Đây là quy luật ở chỗ này, đừng lo lắng, chỉ cần cô nổi danh hơn cô ta là được.”

Hình ảnh quảng cáo của MMV rất nhanh đã được chụp xong.

Một mình Ngôn Trăn chụp ảnh quảng cáo thì còn tốt, nhưng khi ba người cùng nhau chụp chung quảng cáo, thoạt nhìn Ngôn Trăn rất gầy yếu, giống như một người tí hon bị hai người khổng lồ đè lấn.

Công ty Thiên Hoa không đem ảnh chụp giao cho MMV, mà tìm tới Ngôn Trăn, hỏi cô vì sao lại chụp ra mấy bức ảnh tệ như vậy.

Hiện tại nhóm người của Cao Tầng rất hoài nghi thực lực của Ngôn Trăn có thật sự xứng đôi với danh hiệu của quán quân hay không.

Sau khi Ngôn Trăn nghe xong mấy câu chất vấn này, bình tĩnh nói: “Là nhiếp ảnh gia kia có vấn đề.”

Cao Tầng nói: “Cái này không thuộc về phạm vi quản lý của chúng tôi, chúng tôi chỉ phụ trách xem xét kết quả, nếu cô cứ tiếp tục duy trì tình trạng thế này. Có lẽ cô sẽ không thể ở cùng một công ty với nữ thần của cô.”

Bọn họ nắm được khuyết điểm của Ngôn Trăn, quở trách cô một hồi, sau đó đuổi Ngôn Trăn ra ngoài.

Ngôn Trăn tự hỏi một lát, phát hiện nhóm Cao Tầng nói có đạo lý, giải ước đối với cô mà nói, sẽ là một lựa chọn không tốt.

Phải tìm nhiếp ảnh gia kia uy hiếp một chút mới được.

Nghĩ tới đây, cô lại ngẩn người.

Trước kia mình cũng không có làm ra loại chuyện “Uy hiếp” này, rốt cuộc là ai đã cho cô cảm hứng……

Cô ra khỏi cửa lớn, khi đến lầu hai lại gặp phải Vu Liên.

Sắc mặt của Vu Liên hồng hào, lúc nhìn thấy Ngôn Trăn thì rất nhiệt tình mà chào hỏi: “Ngôn đại sư.”

Ngôn Trăn nói: “Chào Liên tỷ, đừng gọi em là đại sư, em thật sự gánh không nổi.”

Vu Liên cười: “Vậy được rồi. Hôm nay em tới đây để làm gì vậy?”

“ Em đến chụp phần thưởng quảng cáo kia.” Ngôn Trăn đem chuyện xảy ra trong hôm nay kể cho Vu Liên nghe.

Vu Liên nghe xong thì tức giận: “ Gia đình của A Lâm luôn luôn như thế, em đừng lo, chị sẽ giúp em lấy lại công bằng.”

Ngôn Trăn xua tay: “Lấy lại công bằng có thể sẽ hơi khó, em sẽ tự mình nghĩ cách, không cần phiền đến Liên tỷ.”

“Em chuẩn bị ứng phó thế nào?” Vu Liên hỏi.

Ngôn Trăn nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ tới.”

Vu Liên biết nếu Ngôn Trăn nghiêm túc lên, thủ đoạn tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của người thường.

Mặc dù cô ấy đáp ứng, nhưng vẫn muốn giúp Ngôn Trăn một phen.

Ngôn Trăn đối với cô mà nói, là ơn nặng như núi.

Sau khi tạm biệt Vu Liên, Ngôn Trăn mua một hộp bánh kem nhỏ rồi đi tìm Triệu Bảo Thương.

Lúc đi vào biệt thự, Triệu mẹ đã đi thăm lão nhân(Lão Triệu) của Triệu gia, nên trong nhà chỉ có một mình Triệu Bảo Thương ngồi ở ghế sô pha xem kịch bản.

Trên bàn đặt ngay ngắn hai cuốn sách bìa trắng, bên trên có viết năm chữ màu đen《 Thanh Sơn Viễn · kịch bản 》.

Đúng là bộ phim mà Ngôn Trăn muốn diễn.

“Bộ phim này của cô có phải sắp quay hay không?” Ngôn Trăn đi qua hỏi.

Triệu Bảo Thương nói: “ Đúng vậy.”

“Nhanh như vậy sao.” Ngôn Trăn lại hỏi, “Có thiếu diễn viên không?”

Triệu Bảo Thương ngẩng đầu nhìn Ngôn Trăn: “Cô muốn diễn?”

“Ừ.” Ngôn Trăn gật đầu, lại bổ sung, “Nếu như có thiếu người, tôi muốn đi thử vai một lần.”

Triệu Bảo Thương nhìn Ngôn Trăn.

Bộ phim này xác thực còn thiếu một nhân vật, hơn nữa còn là chuẩn bị cho Ngôn Trăn, nhưng vì nàng không muốn thấy tiểu fans đắc ý, nên vẫn chưa nói ra.

Cũng may hiện tại Ngôn Trăn tự mình đưa tới cửa.

Mặc ngoài Triệu Bảo Thương không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đè nén kích động, bổ não thật lâu mới nói.

“Kỳ thật đã tuyển đủ.” Nàng sửa lại cách nói chuyện trước đó, giọng điệu trở nên thâm sâu, “Nhưng nếu cô muốn diễn, tôi có thể vì cô mà bỏ ra một nhân vật, còn phải xem cô sẽ tình nguyện trả giá thế nào.

Nàng thường hay thấy những nhà đầu tư nói như vậy với tiểu minh tinh, lúc trước nghe cảm thấy rất ghê tởm, bây giờ mình cũng nói như vậy, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác sung sướng.

Không biết tiểu fan sẽ có biểu hiện như thế nào.

Triệu Bảo Thương nhìn Ngôn Trăn, có chút chờ mong.

Đâu ai ngờ tới Ngôn Trăn lại cười còn nhấc bánh kem lên, đưa đến bên miệng Triệu Bảo Thương: “vậy thì quá tốt rồi, tôi mời cô ăn bánh kem nha.”

…… Ai muốn ăn bánh kem chứ!

Khuôn mặt Triệu Bảo Thương lập tức lạnh xuống, hung ác nói: “Tôi, tôi mới không cần đâu!”