Gió Xuân Cũng Bỏ Qua Người Và Ta

Chương 8: Nhạn lễ



Sự mong chờ này đã tan thành mây khói sau khi rời khỏi Thuận Thiên phủ chưa được mấy ngày.

Ta ngồi trong xe, lắc lư điên đảo đến mức có mấy lần suýt thì nôn mửa, nhớ đến những lời miêu tả trong thư Triệu Kỳ viết, chỉ cảm thấy mình bị hắn lừa một vố đau rồi. Ra khỏi Thuận Thiên phủ chính là đường núi, không chỉ xóc nảy gập ghềnh, còn có nhiều dã thú.

Dù đã đi theo quan đạo, trạm dịch ở ven đường vẫn cách nhau không đồng đều, ăn ngủ đều kém xa so với ở Kinh thành.

Rõ ràng đã sắp đầu hạ, gió Bắc lại vẫn cứ càn quét mãnh liệt, xuống xe đứng chốc lát tay chân ta đã lạnh như băng. Qua đến Đại Đồng, ta còn bị nẻ da.

Còn về thảo nguyên, cây cỏ khô héo vàng úa nhú ra được ít chồi non, cứ như mấy cọng tóc đen vừa mọc trên một cái đầu hói, trái một chòm phải một chòm, khó coi chết đi được. Càng không che đi được phân của súc vật ở khắp nơi, ngựa, trâu bò, dê... Gió thổi qua, mùi vị xông vào mũi thật khó mà nói thành lời.

Một đường này không biết ta đã hối hận bao nhiêu lần, chỉ muốn dẹp đường quay về kinh.

Nhưng lại nghĩ đến mình đã dùng hết sạch nhân tình và miệng lưỡi cho một lần này thế nào, đi được nửa đường quay về phỏng chừng sẽ bị người ta kể thành chuyện cười... Chỉ đành căng da đầu mà tiếp tục kiên trì.

Mắng thầm vô số lần trong lòng, trên đường đi rồi lại dừng, gần ba tháng sau mới đến được đến Cam Châu.

*

Triệu Kỳ đến đón ta.

Đoàn xe vừa nhìn thấy tường thành Cam Châu, hắn đã một người một ngựa phóng nhanh như bay đến. Ta sửa sang lại y quan chuẩn bị xuống xe nghênh đón hắn, vừa vén rèm khom người bước ra, ngựa của hắn đã đứng trước xe của ta.

Giương mắt, lập tức đối diện với hắn ngồi trên lưng ngựa.

Khuôn mặt của thiếu niên hồn nhiên trong ký ức đã hoàn toàn thay đổi. Trưởng thành rồi, không còn dáng vẻ ngây ngô niên thếu, chỉ có cái trán mang theo nét quen thuộc, khiến ta nhất thời không nhận ra hắn.

Thân hình hắn so với trước kia lại càng thêm cao lớn, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, cơ thể rắn chắc như chú báo săn trên thảo nguyên, tựa như một khắc tiếp theo sẽ bùng nổ ra sức mạnh to lớn.

Thời gian bảy năm này, theo từng khe hở của những dòng thư lặng yên trôi qua, giấu trong từng câu chữ của hắn, dường như cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Cho đến tận khi đối mặt, mới kinh ngạc phát hiện ra đã trôi qua lâu như thế.

Bảy năm.

Đời người có bao nhiêu cái bảy năm?

Hắn cười rạng rỡ nhìn ta: "Bắc Xuyên! Đã lâu không gặp."

Ta khom mình hành lễ đáp: "Thế tử điện hạ."

Hắn đưa tay qua.

Ta không hiểu.

"Xe này đi quá chậm, chúng ta cùng đi?" Hắn nói.

Ta là Ngự Sử đến thăm quân, vốn phải nên cẩn trọng hơn, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười đó của hắn, lại cảm thấy lời hắn nói rất có lý, xe ngựa này quả thực đi quá chậm.

Tay đưa ra, hắn lập tức nắm lấy.

Lòng bàn tay hắn có vết chai, khô ráo ấm áp mà hữu lực, khẽ dùng lực một cái đã có thể kéo ta lên lưng ngựa của hắn, ngồi đằng trước.

"Chưởng ấn cẩn thận!" Nguỵ Phi Long đi theo ta hoảng sợ vội tiến lên.

"Ta đưa chưởng ấn đi trước." Hắn cho ngựa quay đầu, nói với Nguỵ Phi Long, "Nguỵ đại nhân đưa đoàn xe vào thành là có người của nha môn đón tiếp."

Nói xong lời này, hắn kéo dây cương, chú ngựa trắng bên dưới nhảy lên hí một tiếng, sau đó như mũi tên phóng đi, tốc độ cực nhanh, bỏ lại cảnh vật hai bên ở phía sau.

Không biết là qua bao lâu.

Vó ngựa chậm lại, cuối cùng dừng ở chỗ nào đó, ta mất hồi lâu mới có thể mở mắt.

Mây đen đã tản đi.

Cảnh sắc dưới ánh mặt trời trở nên sống động.

Hai bên quan đạo đều là đồng ruộng phì nhiêu, đằng xa là thảo nguyên mênh mông bát ngát, kéo dài đến tận cuối, giao với đường chân trời.

Bò dê lác đác điểm khuyết.

Những đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi.

"Nơi đây chính là Cam Châu." Ta cảm thán một câu.

Lời nói của hắn thấp thoáng tự hào: "Chính là Cam Châu. Thời Thái Tổ lập ra Cam Châu, thời Cao Tổ định ra năm vệ, Cam Châu vệ, Trương Dịch vệ, Tửu Tuyền vệ, Tây Ninh vệ, Lan Châu vệ. Thời Thành Tổ, tổ tiên của ta dẫn thân binh mở ra con đường thông với Tây Vực, định ra Ha Mi vệ. Cam Châu lượng mưa dồi dào, cỏ nuôi súc vật tươi tốt, đường biên giới ngàn dặm, phong cảnh mỗi nơi mỗi khác, đã sớm muốn đưa ngươi cùng đi xem."

Ta quay đầu nhìn hắn: "Thế tử trưởng thành rồi."

"Còn gọi Thế tử, phải gọi Khiếu Lâm." Hắn nghiêm túc sửa lại cho ta, giọng nói ít nhiều mang theo ai oán, "Nhắc đến chuyện này, bảy năm qua ta viết thư cho ngươi nhiều như thế, ngươi lại chỉ hồi âm có một hai bức. Nếu không phải liên tục xác nhận lại, ta còn tưởng là thư bị thất lạc rồi."

"Ngài cũng đâu nói muốn ta hồi âm." Ta nói.

Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: "Hoá ra là sơ xuất của ta."

Ta:.....

Sao mà tuổi tác tăng rồi, đầu óc vẫn không có lớn.

"Lần này ngươi đến Cam Châu để thăm quân?" Hắn hỏi.

"Đương nhiên là vậy, nếu không thì là gì?" Ta nói, "Công văn bộ binh gửi cho tổng binh Cam Châu đã đến trước, trong đó nói rất rõ ràng rồi."

"Không phải vì đến thăm ta?" Hắn lại hỏi.

Ta ho khan một tiếng: "Thế tử hiểu nhầm rồi."

"Vậy vì sao thư hồi âm gửi cho ta còn đến Cam Châu trước cả công văn?"

Ta trầm mặc hồi lâu, đến tận khi thấy cửa thành Cam Châu mới mở miệng nói: "Ngài hiểu nhầm thật rồi."

Hắn "ha" một tiếng cười thành tiếng, trong tiếng cười còn thấp thoáng đắc ý, nhưng không nói gì nữa.

Mà sự hiểu thấu không nói ra này khiến hai má ta nóng bừng.

Vào đến thành, lập tức có tổng binh Cam Châu - Khám Diệc Thăng, Ngự Sử Cam Châu - Quản Hồng Nghĩa, thái giám giám quân Cam Châu - Kỷ Liễu nghênh đón, lúc sắp xếp nơi ở là ở nha môn Cam Châu, Triệu Kỳ vậy mà không đồng ý.

Mấy vị quan viên nhìn về phía này, Khám tổng binh cười hỏi hắn: "Vậy thế tử cảm thấy Phương chưởng ấn nên ở đâu?"

"Những người khác ta chẳng quan tâm, Bắc Xuyên dĩ nhiên là ở Phúc Vương phủ ta." Hắn nói.

Khám tổng binh nhìn thoáng qua Quản đại nhân, Quản đại nhân nhìn trời nhìn đất, lại cúi đầu tìm cặp kính rõ ràng đang treo trên cổ, lục lọi cả người một lượt, cuối cùng hỏi Khám tổng binh: "Khám đại nhân có thấy kính của ta đâu không?"

Khám tổng binh bất đắc dĩ, lại nhìn sang Kỷ Liễu.

Kỷ Liễu do dự một chút, mới mở miệng nói với ta: "Lão tổ tông --"

"Các ngươi nhìn qua nhìn lại nhau cái gì, Bắc Xuyên đến đây thăm ta, dĩ nhiên là ở Phúc Vương phủ."

"... Điện hạ, Phương chưởng ấn ít ngày nữa sẽ đi các vệ để thăm hỏi các quân, ở lại Phúc Vương phủ sợ là không được thuận tiện."

"Có gì không thuận tiện. Ta cùng y đi, các vệ không có ai là ta không quen cả."

Quản đại nhân hoảng sợ, tức khắc nói: "Chuyện này không thể đâu Thế tử ơi, Phúc Vương đã dặn đi dặn lại không cho ngài đi các vệ, nói là vì an nguy của ngài --"

Triệu Kỳ sao có thể nghe lọt, giơ roi thúc ngựa mang ta đi rồi.

Hắn đưa ta về Phúc Vương phủ, sắp xếp ta ở cạnh viện của hắn, lại đưa ta đi chào hỏi phụ thân.

Sau khi lão Phúc Vương tạ thế, vị trung niên nam tử này tiếp nhận Vương vị, không gióng trống khua chiêng, mấy năm này, giống như phụ thân và tổ tiên đời trước, thủ vệ nơi biên thuỳ xa xôi nhất.

Phúc Vương hỏi ta: "Vì sao Phương chưởng ấn lại đến đây?"

"Vì nhiệm vụ thăm quân." Ta đáp ông ấy.

"Chỉ vì nhiệm vụ thăm quân?" Ông ấy hỏi lại câu hỏi giống hệt với lúc trước của Triệu Kỳ, nhưng hàm ý lại hoàn toàn khác nhau.

Tổng binh Khám Diệc Thăng là thân binh trước kia của Phúc Vương hiện tại, Ngự sử Quản Hồng Nghĩa là người Cam Châu trước đây đươc lão Phúc Vương trợ giúp để vào kinh thi lấy công danh, ngược lại thái giám giám quân Kỷ Liễu lại là người do ta phái đến, nhưng đã nhiều năm không hề quay về kinh, rất khó nói tâm tư của y hiện tại đặt ở đâu.

Năm vệ Cam Châu, đóng binh hai mươi vạn.

Trong ngoài như được quây bởi những tấm thép.

Càng huống hồ Cam Châu cách Kinh thành quá xa. Bất kể là một vị đế vương minh mẫn nào cũng sẽ sinh lòng kiêng kỵ.

"Chỉ đến thăm quân." Ta nói, "Hoàng Thượng cũng thường nhớ đến vị Hoàng thúc là ngài đóng ở Cam Châu xa xôi, biết ta đến đây cũng rất an tâm."

Ông ấy nhàn nhạt cười: "Thần cảm kích khôn cùng."

Thế là có một bữa "gia yến" nho nhỏ không mặn không nhạt, ta và Phúc Vương ngồi đối diện nhau, chỉ có Triệu Kỳ từ đầu đến cuối luôn ân cần gắp thức ăn cho ta, nói về chuyện ở Cam Châu, miễn cưỡng xem như chủ khách hoà thuận vui vẻ.

Gia yến kết thúc, ta chuẩn bị lui về, Phúc Vương gọi ta lại, nói: "Chưởng ấn nhận Thánh mệnh đến đây, Thánh ý ta đã lĩnh hội, cũng đã an lòng. Chỉ là không biết... đợi đến khi con trai ta làm Phúc Vương còn có thể an lòng hay không."

Thời thế đổi thay, tựa Trường Giang Hoàng Hà cuồn cuộn.

Ai có đủ khả năng biết được mười năm an ổn này liệu có thể kéo dài đến mười năm tiếp theo?

Lại ai có thể hứa hẹn một sự tín nhiệm không đổi?

Ta nâng mắt nhìn ông ấy, không trả lời câu hỏi này.

Phúc Vương cũng không bận tâm, chắp tay cáo biệt.

*

Ở Cam Châu thêm mấy ngày, sau đó theo kế hoạch khởi hành đến các vệ, từ Cam Châu trấn đi tới Lan Châu vệ, Tây Ninh, một đường đi rồi lại dừng, vẫn luôn có Triệu Kỳ đồng hành.

Lúc chúng ta đến Trương Dịch, đã dừng lại ngắm Thất Thái Sơn dưới ánh tà dương.

Sau đó chúng ta đi qua Ngọc Môn Quan.

Hắn chỉ vào toà núi lớn bên ngoài Ngọc Môn Quan, nói: "Ngươi nhìn bên kia, đó là Kỳ Liên Sơn, năm đó tổ phụ trên đường chinh chiến trở về, lúc đi qua Ngọc Môn Quan thì nhận được thư báo tin mẫu thân hạ sinh ra ta, bèn đặt cho ta cái tên Triệu Kỳ này."

(*) Ầu hồi đó tra baidu Kỳ Sơn mà nó ra Kỳ Liên Sơn, hoá ra đúng luôn nè

Ra khỏi Ngọc Môn Quan, cảnh sắc khác hẳn so với bên trong.

Sa mạc hoang vắng, cát bay đá chạy.

Nào có chút nào gọi là màu mỡ phì nhiêu.

"Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan(*)." Ta nói, "Người xưa quả thật không gạt ta."

(*) Cần gì dùng sáo Khương thổi khúc , bởi gió xuân vốn không thổi đến Ngọc Môn Quan

Sáo Khương là sáo của dân tộc Khương, khúc dùng để tiễn biệt, bẻ một cành liễu tặng nhau làm kỷ niệm. Câu thơ trên nằm trong bài thơ tên , đại ý nói gió xuân vốn không thổi đến Ngọc Môn Quan, cây cỏ không có, lấy đâu ra cành liễu mà bẻ, cần gì thổi khúc ở nơi này

"Sao lại không có." Hắn nhìn ta nói, "Hôm nay Bắc Xuyên đến đây, gió xuân cũng thổi đến rồi."

Lúc hắn nói lời này, rất chăm chú mà nhìn ta.

Trong mắt tựa như cũng có gió xuân.

Trên đường đi Ha Mi chúng ta mua một thứ đồ uống bằng trà pha với sữa, dùng túi da đựng, trà mang theo vị sữa ấm nóng, hương vị đậm đà đi vào yết hầu, bao trọn đầu lưỡi.

Chúng ta ăn rất nhiều dưa ngọt(*) ở Ha Mi, quả dưa căng tròn, mát lành ngon miệng. Tuy rằng khi còn ở trong cung cũng sẽ có cống phẩm gửi từ Ha Mi, còn có cả dưa ngọt, nhưng vận chuyển đường xa, không thể bằng tươi mới vừa hái xuống.

(*) dưa lưới

Rời Cam Châu vẫn còn là mùa hè.

Thăm quân xong, từ Hạ Mi vòng về, trời đã bắt đầu chuyển lạnh.

Từng đàn chim nhạn bay xuống phía Nam.

"Chờ chút, ta bắn một con cho ngươi."

Nói xong lời này, hắn cầm cây cung đeo trên lưng ngựa, kéo cung bắn đi.

Sức mạnh ở cánh tay khi bắn cung của hắn so với thời niên thiếu lớn hơn rất nhiều, dù có là chim nhạn thì vẫn bắn rơi một cách dễ dàng. Chim nhạn bị bắn trúng rơi xuống, hắn một mình một ngựa chạy đi, sau đó ở đằng xa nhẹ nhàng thả người xách con chim kia lên, giơ về phía ta mà khoe.

Ánh nắng rực rỡ ở sau lưng hắn, khuôn mặt tuấn lãng của hắn ở tại thời khắc này in sâu vào tâm trí ta. Ta bỗng thoáng ngẩn ngơ, không có cách nào gộp hắn và thiếu niên từng ở Hoàng thành kia làm một, nhưng lại rất nhanh ý thức được, hắn đã trưởng thành, không còn là cậu thiếu niên ngây ngô năm nào.

Hắn cưỡi ngựa quay về, đặt chim nhạn vào lòng ta, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào ta.

Nắng chiều tựa như đang thiêu đốt trong đôi mắt đó.

Một khắc này, ta hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đây làm gì, trái tim điên cuồng nhảy lên, có thứ gì đó cùng với nhận thức rằng hắn đã trưởng thành lặng lẽ sinh sôi.

Ta kinh ngạc nhận ra nguyên nhân mà mình mong chờ chuyến đi Cam Châu này đến vậy.

Không khác bao nhiêu với ánh mắt nóng rực hiện tại của hắn.

"Bắc Xuyên, đáp lễ của ngươi đâu?" Hắn hỏi ta.

"Đáp lễ gì cơ?"

"Chim nhạn tượng trưng cho một lòng không đổi, nam nhân ở Cam Châu nếu như có ý với cô nương nhà nào sẽ dùng chim nhạn làm lễ đến cửa xin thú."

(*) thú vợ, cưới vợ

Ta cúi đầu nhìn con nhạn trong ngực mình, cảm giác rất nặng, ta chỉ đành đặt nó lên lưng ngựa.

Lời của hắn thẳng thắn như thế, trực tiếp đến mức không có úp mở gì, thẳng thắn đế mức khiến ta tưởng rằng mình đã hiểu nhầm rồi.

"Bắc Xuyên, đáp lễ của ngươi đâu?" Hắn cưỡi ngựa đi tới, muốn nắm tay ta.

Đầu ngón tay của hắn nóng bỏng, vừa chạm đến làn da đã khiến ta giật mình, ta ngửa đầu nhìn đàn chim nhạn đang hỗn loạn mà dần biến mất nơi phía cuối chân trời.

Năm nay chim nhạn bay xuống phía Nam, mùa xuân năm sau vẫn sẽ còn trở lại nơi này.

Mà ta lại không thể.

"... Thế tử, ta sắp hồi kinh phục mệnh rồi."

Ta thu tay về, giấu trong tay áo, nhẹ giọng nói với hắn.