Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1408: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (668)



Người yêu chủ động dâng tới tận nơi, có ngốc mới buông ra.

Cho dù lúc này đầu óc của Lệ Nam Hành vẫn chưa xoay chuyển được chuyện này là thế nào, nhưng anh vẫn theo phản xạ ngồi ngay ngắn lại để cô ngồi vững, không bị ngã.

Cảm nhận được người đàn ông tức khắc phản ứng lại kịp, còn để cô ngồi vững hơn, Phong Lăng nhìn mặt người đàn ông, trầm ngâm một hồi, lời đến đầu môi nhưng vẫn ngại không nói ra.

Lúc Lệ Nam Hành hỏi cô làm gì thế, cùng lúc đó muốn ôm cô, Phong Lăng đã cầm lấy tay anh, cúi đầu khẽ hôn vào lòng bàn tay ấm áp khô ráo ấy.

Cô hôn từ lòng bàn tay lên tới ngón tay, khi Lệ Nam Hành nghĩ là cô đã dừng lại, thì chỉ trong một giây do dự, nhưng cô vẫn cắn nhẹ lên đầu ngón tay của anh.

Răng của Phong Lăng vừa trắng vừa đều, nhưng vẫn có hai chiếc răng nanh mọc lệch ra, lúc này cô đang cắn anh bằng răng nanh của mình, thậm chí đầu lưỡi còn không cẩn thận mà cạ vào, mềm mềm. Cảm giác từ các ngón tay lập tức chạy thẳng vào khu thần kinh nhạy cảm, Lệ Nam Hành run lên một cái theo phản xạ. Anh đang định rụt tay lại thì cô đã nắm chặt tay anh không buông, còn cắn ngón tay anh mạnh hơn. Lúc buông ra, trên đầu ngón tay đã hằn rõ dấu răng của cô.

“Phong… ưm…”

Lệ Nam Hành còn chưa nói xong đã bị làn môi mềm mại của cô hôn lấp, cô ngồi trên đùi anh, áp sát vào cơ thể anh, tuy hai người vẫn ngồi trên sofa, nhưng nửa thân dưới lại ở tư thế áp sát, thân mật đến mức nguy hiểm.

Cách một lớp quần áo mỏng, chưa đến hai giây, Lệ Nam Hành đã không thể giấu nổi dáng vẻ muốn lau súng cướp cò.

Phong Lăng càng không thích ứng được với tư thế như thế này, cô cố gắng khép chân lại, nhưng lại khiến anh cảm thấy kích thích hơn.

“Lệ Nam Hành, hôm qua sinh nhật em mà anh vẫn chưa tặng quà.” Phong Lăng dán chặt vào người anh, sau khi hôn anh đến mức khiến anh sững người, chưa kịp nói gì, cô lại khẽ nói vào tai anh.

Hai hàng lông mày của Lệ Nam Hành giật giật: “Hôm qua các ông đến ầm ĩ cả buổi, sau đó anh định đưa em ra ngoài đi dạo, nhưng mỗi lần cơm xong em đều không muốn ăn đồ ngọt hay bánh kem, tối muốn ra ngoài em lại bảo gió to quá không đi được, nên anh…”

“Không sao, nếu không phải anh nhắc em cũng không nhớ là hôm qua, cũng không sợ hụt mất ngày này.”

“Vậy em muốn thế nào?”

Trước cái nhìn chăm chú của Phong Lăng, dù Lệ Nam Hành không nhìn thấy mặt cô lúc này đã đỏ đến mức nào, bao căng thẳng thấp thỏm đều đang được giấu dưới gương mặt bình tĩnh kia, nhưng anh có thể đoán được lần đầu cô chủ động một cách mãnh liệt như thế, chắc chắn trong lòng đang hoảng loạn lắm. Vậy nên anh cũng không cố tình muốn kích động cô, chỉ bình tĩnh hỏi một câu, tránh lỡ lời khiến Tiểu Phong Lăng chủ động vào hang cọp rồi lại chạy mất. Dù sao giờ anh cũng không thấy gì, cô mà chạy thật chưa chắc anh đã bắt được cô.

Thấy Lệ Nam Hành có vẻ bình tĩnh, Phong Lăng cũng bình tĩnh hơn: “Vậy hôm nay anh tặng em một món quà nhé.”

Lệ Nam Hành vẫn rất thản nhiên: “Ừ, tặng gì?”

Phong Lăng chưa nói gì vội mà cúi xuống nhìn yết hầu của anh, nhớ lần trước lúc ở trong bể nước nóng của khu resort, cô từng cắn vào đó, về sau không biết tại sao lúc nào cô cũng muốn cắn anh. Lần ấy lúc cắn vào yết hầu của anh, người đàn ông này còn rên lên mấy tiếng, rõ ràng đây là chỗ cực kỳ nhạy cảm của anh.

Cô cúi xuống, bất ngờ cắn vào cổ Lệ Nam Hành, rồi lại khẽ gặm cắn nơi yết hầu. Quả nhiên, người đàn ông đang bị cô ngồi đè trên sofa bỗng cứng đờ cả người, gần như chưa đến một giây các cơ bắp của anh đã căng lên, bàn tay đang giữ eo cô cũng bỗng siết chặt.

Phong Lăng hơi nghiêng đầu qua, áp lên chiếc cổ đang dần nóng lên của anh: “Em cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến anh thoải mái, nhưng em…”

Phong Lăng chưa nói hết đã bị Lệ Nam Hành ấn chặt vào lòng, môi cô chạm vào cổ anh, ngay sau đó người đàn ông bỗng bế thốc cô dậy, đi mấy bước là về phía phòng ngủ, không hề dừng lại mà đi thẳng vào trong, móc chân đá cửa đóng sầm lại. Anh đặt cô lên giường, để cô nằm tử tế trên tấm chăn mềm mại, rồi lại phủ lên người cô.

Với sức khỏe của Lệ Nam Hành, có khi anh đã hồi phục từ lâu rồi, nhưng cô vẫn chăm sóc anh như một bệnh nhân yếu ớt, trói gà không chặt bao lâu nay. Chắc vì cứ có tâm lý chăm sóc cho anh hết mực cho nên cô tự nghĩ rằng anh yếu hơn cô. Nhưng ngược lại, người đàn ông này chưa bao giờ yếu hơn cô, kể cả bây giờ, cô vẫn có thể hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh trên khuỷu tay của anh, nó đang giữ chặt lấy cô, cứng rắn như vùng ngực vững chãi của anh vậy.

Cô biết rõ, tối nay mình đã hoàn toàn xông vào lãnh địa của anh, giờ có muốn kêu dừng chắc cũng không thể dừng lại được.

Chính vì thế cô cũng đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ từ trước.

Người đàn ông khóa chặt cô trên giường, hơi thở nóng hầm hập phả vào cổ cô, cô buộc phải đối mặt với anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Tại sao tự dưng lại muốn?”

“…”

“Không phải hôm qua em vẫn còn liều mình chạy trốn, hết lần này đến lần khác cảnh cáo anh phải kiềm chế sao?”

Bờ môi Phong Lăng khẽ động, rồi lại mím chặt, dù anh không thấy gì, nhưng cô vẫn hơi quay đi theo phản xạ: “Bác sĩ nói thật ra làm được rồi, chỉ là không thể để anh mệt mỏi quá độ, rồi còn phải khắc chế, không được… không được quá lâu…”

“Không được quá lâu?” Lệ Nam Hành như bị chọc cười: “Vậy được, với tình trạng hiện tại của anh, nín nhịn lâu như thế, có khi đến sáng chưa chắc đã đủ, giờ nể tình bác sĩ, chúng ta kết thúc trước khi trời sáng nhé?”

Phong Lăng: “… Lệ Nam Hành, anh chú ý sức khỏe của anh một chút đi.”

“Sức khỏe anh làm sao?” Nói rồi, người đàn ông lại ác ý húc mấy cái: “Lâu rồi anh không được chạm vào em, mấy tháng trời ở trước mặt em lúc nào cũng có vẻ yếu ớt nên em thật sự coi anh là mấy tên ẻo lả đấy à? Tối nay nếu không làm cho em phát khóc, ba chữ Lệ Nam Hành sợ là phải viết ngược lại rồi.”

Mặt Phong Lăng nóng bừng, cô vẫn muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến đầu môi lại bị người đàn ông thúc mấy cái, khiến cô lại không thốt thành lời.

“Nói đi.” Lệ Nam Hành từ từ phủ người xuống, tiến lại gần. Lúc anh nói, môi anh cũng gần như dán vào môi cô: “Ai cho em cái gan không mặc đồ lót mà dám ra ngoài dụ dỗ anh thế này?”