Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

Chương 40: Muốn quay lại với cậu



02/08/2023

Editor: Ốc.

"Phong Tử, cậu đừng nói lung tung theo." Lâm Sóc nhức đầu.

"Tôi không nói lung tung." Giang Thần Phong dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Vân Diệu Trạch, nói với Lâm Sóc, “Tôi cũng muốn cậu đấm tôi.”

"Hả?"

"Không thì tôi không vui."

"Ngươi dám!" Vân Diệu Trạch nói với Lâm Sóc, Lâm Sóc đánh hắn là thật, nhưng nếu đánh Giang Thần Phong thì chính là liếc mắt đưa tình.

Lâm Sóc mặc kệ hắn, bị ánh mắt của Giang Thần Phong đánh bại, "Được được được, đánh cậu đánh cậu."

Đánh anh em đương nhiên không thể thật sự dùng sức, chỉ đánh nhẹ hai cái, lại thấy Vân Diệu Trạch nổi trận lôi đình, hung hăng kéo cổ tay Lâm Sóc, Lâm Sóc 'a' một tiếng, lực đạo kia như muốn bóp nát xương, một bên khác, Giang Thần Phong cũng nắm lấy cổ tay cậu.

Hai bên thành hình thức giằng co.

“Lâm Sóc, cậu ra ngoài với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Vân Diệu Trạch đè nén lửa giận.

Giang Thần Phong không buông tay, "Không cho phép đi."

Lửa giận của Vân Diệu Trạch lặng lẽ chuyển biến, khóe miệng hơi nhếch lên, khiến cho người ta cảm thấy như rắn độc, máu lạnh gần như điên cuồng, Lâm Sóc không chút nghi ngờ giây sau đầu chó cặn bã này sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ.

“Phong Tử, tôi đi nghe một chút xem cậu ta thả cái rắm gì, yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Lâm Sóc nói.

Giang Thần Phong: "Không được."

Lâm Sóc: "Tôi làm là vì muốn tốt cho cậu."

Ngày hôm qua bọn họ mới ký giấy cam đoan, nếu ra tay nữa sẽ bị đuổi học.

Giằng co trong chốc lát, Giang Thần Phong mới thỏa hiệp, "Ba phút thôi, không được đi quá xa, không được rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi, đừng có hành vi mập mờ gì đó, nếu không, tôi sẽ dạy cậu cách làm người lần nữa." Câu cuối cùng là nói với Vân Diệu Trạch.

Vân Diệu Trạch rất ngông cuồng, "Mệnh ở đây, ai dạy ai không nhất định.”

Sau đó kéo Lâm Sóc ra khỏi phòng học.

Khung cảnh náo nhiệt này rất đáng xem, điển hình của bộ phim yêu hận tình thù, học sinh ở đây đều muốn đi theo ra ngoài xem, tiếc là không có lá gan đó.

Ra phòng học không bao xa, Lâm Sóc liền rút tay ra khỏi tay tên đầu chó cặn bã này, "Được rồi, ở đây, có chuyện mau phun có rắm mau thả."

Lửa giận dâng trào không dừng lại nhanh như vậy, Vân Diệu Trạch chống một tay lên bên cạnh Lâm Sóc, hơi chậm một chút, đương nhiên là bởi vì có chút không buông được thể diện, trước kia thuận miệng nói mình sai không phải thật sự thật lòng, nói chơi chơi mà thôi, nói mấy lần cũng được, nhưng bây giờ thêm một chút thật lòng thì hơi xấu hổ, giống như giẫm lên lòng tự trọng của mình vậy.

"Không phun? Vậy tôi đi."

"Tôi phun, chậc, là nói." Vân Diệu Trạch bị cậu dẫn lệch, sờ mũi ho nhẹ một tiếng, “Tôi thừa nhận lúc trước cá cược theo đuổi cậu, là tôi sai, tôi còn nói là không thích cậu chút nào. Lúc đó tôi không cảm thấy thích, tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi xác định tôi có chút thích cậu."

"À, có chút thích rồi?" Lâm Sóc cười lạnh, "Ông đây mẹ nó cám ơn cậu!"

"Cho nên tôi muốn quay lại với cậu, chỉ cần sau này cậu đừng hô to gọi nhỏ với tôi ở trước mặt mọi người, cậu không thích tôi cái gì tôi có thể cố gắng thay đổi vì cậu, được không?"

"Nếu không thì như vầy đi?" Lâm Sóc đưa ra chủ ý cho hắn.

"Ừm, cậu nói đi."

"Rốt cuộc chút thích kia của cậu là thích tôi ở điểm nào? Tôi sửa!"

Thái độ từ chối của Lâm Sóc rất kiên quyết.

Tính tình thối nát của Vân Diệu Trạch bắt đầu nổi lên từ từ, sau khi hít sâu vài hơi, nhịn, "Vân Diệu Trạch tôi chưa từng thấp kém cầu xin người khác như vậy."

"Chỗ nào của cậu thấp kém? Sao tôi không thấy?"

"Cậu nhất định phải già mồm với tôi như vậy sao? Chúng ta chia tay chưa được bao lâu, cậu thích tôi cũng không phải là giả, tôi không tin cậu mất cảm giác với tôi nhanh như vậy." Vân Diệu Trạch nhìn chằm chằm cậu, trịnh trọng nói: "Tôi rất nghiêm túc muốn quay lại với cậu."

Nhắc tới đã từng thích, Lâm Sóc chỉ có thể cảm nhận được vết thương bị xé toạc đau đớn, "Ngại quá, tôi cũng nghiêm túc từ chối."

"Lâm Sóc!"

"Tôi biết tên mình là gì."

Giờ phút này Vân Diệu Trạch rất bực bội khó chịu nhưng lại không thể làm gì, hắn không ngờ Lâm Sóc lại khó dỗ như vậy, thò tay vào túi mới nhớ tới hộp thuốc trong chung cư tối qua đã hút hết.

Suy nghĩ một chút rồi nói,: "Cậu muốn cái gì, tôi đều mua cho cậu, chỉ cần cậu có thể nguôi giận."

Giây tiếp Lâm Sóc trả lời: "Cậu muốn cái gì, tôi đốt cho cậu, chỉ cần cậu đừng âm hồn bất tán như vậy."

Vân Diệu Trạch nghiến răng nghiến lợi, "Có thể đừng quậy với tôi không? Tôi đã nói thích cậu, xin cũng xin rồi, bây giờ quay lại làm bạn trai tôi lần nữa không tốt sao?"

Lâm Sóc nhìn hắn.

Tên đầu chó cặn bã đã làm tổn thương cậu nặng nề như vậy, có thể có bao nhiêu chân thành?

Lúc trước sao cậu có thể bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa?

Hẹn hò, sinh nhật, nói thích, đều diễn như thật.

Nhưng cuối cùng kết quả là gì?

"Vân Diệu Trạch, một chữ cậu nói tôi cũng không tin, càng không muốn làm bạn trai cậu, bây giờ tôi chỉ muốn làm khán giả, xem cậu diễn như thế nào." Cậu không phải đang lạt mềm buộc chặt gì đó, mà là thật sự không muốn liên quan dính dáng gì đến Vân Diệu Trạch.

Vân Diệu Trạch gần như muốn rống lên, "Tôi diễn cái gì, nói thật lòng cậu lại không tin!"

"Diễn cái gì trong lòng cậu tự rõ ràng, Lâm Sóc tôi không tiện như vậy, không thích bị cắn hai lần cùng một chỗ! Hơn nữa cậu đừng hở tí là treo thật lòng ở bên miệng, hai chữ này nói ra từ miệng cậu mẹ nó quá rớt giá rồi!”

Nói rõ ràng như vậy, Lâm Sóc cũng không muốn dây dưa với hắn nữa.

Nói nhiều hơn một chữ là lãng phí thời gian.

Cậu đẩy hắn ra rồi bỏ đi, Vân Diệu Trạch nắm lấy cánh tay cậu kéo lại, tức giận đến nổi trán nhô gân xanh, nhưng lại được giấu bên dưới sợi tóc trên đầu, không nhìn thấy được.

"Tôi coi như cậu còn đang tức giận, bây giờ đều là lời nói khi tức giận, cậu thích làm ra vẻ muốn tôi tiếp tục dỗ cậu cũng được, tôi có kiên nhẫn, nhưng có một chuyện cậu phải nói rõ ràng, rốt cuộc Giang Thần Phong là chuyện gì xảy ra! Cậu nói là anh em, anh em mà ghen vì cậu?”

"Cậu ấy nói cái gì cũng không liên quan đến cậu, cậu diễn của cậu thì liên quan gì đến cậu ấy? Cậu ấy làm phiền cậu cái gì? Ăn cơm nhà cậu à?"

"Cậu nhất định phải tức giận đến mức tôi đâm cậu ta?" Vân Diệu Trạch trầm mặt.

Đồng tử Lâm Sóc đột nhiên co rút, "Cậu ấy là anh em của tôi, đùa giỡn một chút thì sao?”

"Nói đùa mà diễn như vậy thật? Giống như là nói đùa à?!"

"Lúc cậu cá cược theo đuổi tôi diễn không thật sao?"

Vân Diệu Trạch nghẹn lại, dừng một chút rồi lại rống giận: "Nói đi nói lại cậu mẹ nó chính là bảo vệ cậu ta, anh em chỉ là cái cớ cậu tìm, có phải cậu ta vẫn luôn đuổi theo cậu nhiều năm không? Người yêu cũ của cậu?”

"Bội phục, sức tưởng tượng thật phong phú."

"Hơn nữa tối hôm qua, cậu gạt tôi!"

"Tôi lừa cậu thì sao? Lừa cậu là phạm pháp à? Cậu muốn gửi thư luật sư hay là báo cảnh sát? Cậu không đi thì ông đây đi trước."

Vân Diệu Trạch níu lại không thả cậu ra, nghiến răng nghiến lợi, "Tôi cũng ghen!"

"Đề nghị cậu đớp cứt."

"Cậu..." Vân Diệu Trạch tức giận đến bốc khói, cánh tay quấn băng gạc bắt đầu rỉ máu do cơ bắp căng chặt vì cảm xúc mãnh liệt.

Lâm Sóc nói tiếp: "Cậu có thể chuyển lớp đến đây, coi như cậu giỏi, nhưng cậu đừng hòng khoa tay múa chân với tôi và Phong Tử, nếu không tôi trực tiếp xin chuyển trường, chuyển không được thì ông đây ở nhà tạm nghỉ học một năm chờ cậu tốt nghiệp, không thể chọc nổi cậu thì ông đây vẫn trốn được!"

Đến nước này, Vân Diệu Trạch thật sự không có biện pháp nào với cậu.

Bạn học xa xa chỉ thấy bọn họ rống tới rống lui, hoàn toàn là trạng thái cãi nhau. Giang Thần Phong canh ba phút rất chuẩn, nhanh chân đẩy Vân Diệu Trạch ra đưa Lâm Sóc về phòng học.

Giang Thần Phong hỏi: "Nói rõ ràng rồi?"

"Ừm." Lâm Sóc gật đầu, "Nói rõ ràng không thể rõ ràng hơn nữa, thật ra chắc là cậu ta cảm thấy chúng tôi chia tay không lâu, bên cạnh tôi liền xuất hiện cậu cho nên có chút không cam lòng, không có khả năng thật sự thích tôi. Cậu yên tâm, đầu óc tôi tỉnh táo lắm.”

"Vậy thì tốt rồi, nếu như nói không rõ, tôi không ngại cưỡng ép mang cậu đi đâu."

"Không đúng, cậu lại nhớ đến chuyện tôi chuyển trường?"

Năm đó trước khi Giang Thần Phong đi có nói với cậu chuyện này, để cậu học cùng trường cùng lớp, nhưng lúc đó ba mẹ cậu đều làm việc ở nông thôn, lại có em gái nên cậu rất do dự.

Ngay khi do dự, tên này liền tức giận không chịu được, ném ra một lá thư từ biệt.

Nghĩ tới những chuyện này Lâm Sóc liền bật cười.

Giang Thần Phong biết cậu cười cái gì, xoa đầu cậu một cái, cười theo, chỉ là hối hận trong mắt rất rõ ràng, "Tôi hiếm khi có một lần ngây thơ như vậy, sớm biết cậu không muốn tôi nên ở lại.”

"Không phải bây giờ đã đến rồi sao?"

"Ừm."

Lâm Sóc đấm vào ngực Giang Thần Phong.

Bạn học bị chiếm chỗ đã nhờ giáo viên xin lấy bàn ghế, ngồi cuối dãy bên cạnh, thế là Lâm Sóc và Giang Thần Phong thành công ngồi chung một bàn.

"Đúng rồi, cậu học hành thế nào? Sao mỗi lần tôi hỏi cậu cậu đều trả lời qua loa thế?" Giang Thần Phong giúp Lâm Sóc nhặt sách vở đã ném trước đó, giúp cậu thu dọn bàn học, sắp xếp dụng cụ học tập, nhân tiện hỏi ra nghi ngờ mấy ngày nay.

Bọn họ đã hẹn, sau này muốn thi cùng một trường đại học.

"Hả? Cái này..." Lâm Sóc cảm thấy đầu của mình to ra, vô cùng to, to siêu cấp vô địch vũ trụ.

Anh em tốt muốn kiểm tra thái độ học tập của tôi, nhưng một môn tôi cũng không làm được thì phải làm sao bây giờ?

Online chờ, gấp!

Giang Thần Phong nheo mắt lại, "Sao vậy? học rất kém sao?"

"Có một tí xíu, nhưng không thể trách tôi không nỗ lực, chỉ có thể trách chương trình học cấp ba quá khó..."

"Xếp hạng mấy trong lớp?"

Lâm Sóc không nói nên lời, cái khó ló cái khôn đột nhiên nghĩ ra một chiêu, cậu còn chưa kịp giới thiệu với bạn học trong lớp đâu, thế là giẫm một chân lên ghế rống to, tất cả mọi người đều nhìn cậu.

Cậu vì anh em mà giới thiệu: "Cậu này, học sinh chuyển trường mới tới, Giang Thần Phong, anh em tôi, dù sao thì quan hệ cực kỳ tốt, con người cậu ấy cũng rất tốt, cực kỳ trượng nghĩa, sau này tất cả mọi người đều là bạn học, các cậu cũng đừng bắt nạt người mới tới, nhớ quan tâm nhiều hơn, bằng không nắm đấm ông đây không có mắt.”

"Nắm đấm của cậu không có mắt, nhưng nắm đấm của cậu ta cứng hơn cậu nhiều." Bạn học nữ che miệng cười.

Vừa giới thiệu như vậy, mọi người trong lớp đều vây quanh, vừa tò mò vừa hóng hớt, hỏi có phải là Giang Thần Phong thích Lâm Sóc không, chuyển từ trường nào tới, có sở thích gì vân vân.

Có nữ sinh to gan hỏi anh xin Wechat và phương thức liên lạc.

Giang Thần Phong lịch sự từ chối, nhưng bầu không khí vẫn rất sôi nổi, dù sao thì dáng vẻ đẹp trai đều được hoan nghênh, hơn nữa anh nói chuyện cũng rất hiền hòa, nói đến luyện quyền anh thì có mấy nam sinh muốn bái anh làm thầy.

Rất nhanh tiếng chuông tự học buổi sáng đã vang lên, mọi người đành phải trở về chỗ ngồi của mình.

Vân Diệu Trạch vẫn đang ở bên ngoài.

Đứng ở chỗ cũ, ngực buồn bực đau đớn lợi hại.

Mãi đến khi có giáo viên giục hắn về lớp, hắn mới nhấc chân trở lại phòng học, Lâm Sóc cũng không thèm nhìn hắn, tự mình đọc sách.

Khương Nghị là người cuối cùng vào lớp, vội vàng xông vào từ bên ngoài, vừa nhìn thấy trên ghế là Vân Diệu Trạch, cậu ta liền ngẩn người, lập tức xông ra ngoài.

Xem xét tên lớp, đúng thế, lớp này mẹ nó là lớp 12/2, lại há hốc mồm trở về.

Người trong lớp cười chết.

"Tình huống này là sao??? Cậu đến lớp chúng tôi làm gì? Ăn no rỗi việc!" Khương Nghị nhìn về phía Vân Diệu Trạch, con mắt trừng to còn lớn hơn chuông đồng.

Vân Diệu Trạch ngước mắt lên, nói: "Lâm Sóc ở lớp các cậu.”