Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

Chương 23: Tối hôm qua con làm gì?



Ba Lâm xin nghỉ về nhà, vừa vào cửa liền hỏi: “Sao lại thế này, mẹ bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”

Mẹ Lâm: “Ba nói đột nhiên bị té, bệnh viện kiểm tra ra xuất huyết não, rất nghiêm trọng, em sợ...”

Chưa kịp nói câu kế tiếp, ba Lâm lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, may được vợ đỡ kịp thời, “Đến đó đi, kêu bọn nhỏ đi theo, lỡ đâu có chuyện gì... cũng phải gặp con cháu...”

Dừng một chút, ba Lâm cũng nói không nỗi nữa.

Đầu óc Lâm Sóc bây giờ đang ở giữa tỉnh táo và hỗn loạn, giống như bị mắc kẹt, tin tức này như sét đánh giữa trời quang, trực tiếp đánh chết máy, không dám nghĩ lung tung nữa, sau khi thay quần áo trên người mình lại tùy tiện nhét hai bộ quần áo vào túi xách.

Người trong nhà cũng tùy tiện thu dọn một chút.

Hai mươi phút sau, ba Lâm chở cả nhà về quê bằng chiếc Volkswagen cũ mà ông thường đi làm.

Lâm Sóc và Lâm Dao ngồi ở ghế sau.

Mẹ Lâm nhìn chằm chằm con mình qua kính chiếu hậu, bây giờ bà mới có tâm tư dò hỏi: “Tối hôm qua con làm gì?”

Ghế sau mở cửa sổ, hai mắt Lâm Sóc vẫn luôn thẩn thờ nhìn bên ngoài.

Lâm Dao đụng cậu một chút, “Anh trai ngốc à, mẫu thân đại nhân hỏi anh đi đâu kìa?”

Lâm Sóc: “A?”



Ánh mắt mẹ Lâm sắc bén, “A cái gì mà a, mẹ hỏi con tối hôm qua làm gì? Từ lúc về nhà đến bây giờ không nghe con nói gì cả, thận bị người ta cắt rồi à?”

“Không.” Lâm Sóc nghiêm túc trả lời, “Tối hôm qua bạn học tổ chức sinh nhật cho con, cho nên liền ngủ lại ở nhà bạn.”

Nói đến bạn học, ngực như bị đâm một nhát dao.

Mẹ Lâm: “Cũng không biết nói mẹ một tiếng, gọi điện thoại còn tắt máy, nghĩ mình cánh cứng liền có thể bay loạn?”

Lâm Sóc: “Không phải, điện thoại bị rớt xuống nước, hỏng rồi.”

Mẹ Lâm: “Thế đầu có rớt xuống nước không?”

Lâm Sóc ngậm miệng lại, nghiêng mặt hướng ra ngoài cửa sổ, đầu ngẩng lên một chút so với vừa rồi, Lâm Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, phát hiện vành mắt ông anh mình dường như có nước, bỗng nhiên giật mình.

“Được rồi, bà bớt nói hai câu đi, sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, vui vẻ ở bên ngoài qua đêm cũng không có gì.” Ba Lâm khuyên vợ vài câu.

Lâm Sóc hít sâu, lấy mũ áo khoác trùm lên đầu, che kín lông mày với đôi mắt, khoanh tay dựa vào cửa sổ xe.

Bây giờ cậu như bị rút cạn sức lực.

Chỗ nào cũng không dễ chịu.

Lâm Sóc: “Đến bệnh viện kêu con.”

Bà nội bị bệnh, ba mẹ đều gấp gáp, không khí trong xe sau đoạn tình tiết này vẫn luôn ở trong trạng thái trầm mặc.

Gần ba giờ trên xe bị dày vò cũng qua.

Đến bệnh viện, cả nhà đi thẳng đến phòng phẫu thuật, xuất huyết não phát tác rất nhanh, bệnh viện kiểm tra, xuất huyết nghiêm trọng, vì thế lập tức đẩy nhanh phòng phẫu thuật, tuy rằng phẫu thuật làm chậm, nhưng cũng may là vô cùng thuận lợi.

Lâm Sóc và em gái cùng ba mẹ với ông nội ở lại bệnh viện hai ngày hai đêm.

Thật ra thì ngày hôm sau bà nội đã tỉnh lại nhưng vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, Lâm Sóc và em gái cũng không muốn rời đi, hai người bọn họ chính là một tay bà nội nuôi lớn, tình cảm sâu đậm, bà nội tỉnh lại nhìn thấy cháu trai cháu gái thì sờ đầu không chịu buông tay.

Ông nội tuổi đã tám mươi,, ở trong bệnh viện lâu, thân thể cũng không chịu nổi.

Ngày thứ ba, ba mẹ Lâm khuyên bảo, ông nội mới đồng ý cho cháu trai cháu gái đưa về nhà nghỉ ngơi một đêm.

Buổi tối Lâm Sóc tự mình xuống bếp làm hai bát mì.

Lâm Dao phụ trách chuẩn bị chén đũa, mặc dù rất khó nuốt, nhưng ông nội lại ăn vô cùng vui vẻ, hai người lại bồi ông nội hồi lâu mới đưa người đi ngủ.



Lâm Dao tắm rửa xong, mở cửa sổ phòng thông gió, phát hiện ông anh còn ngồi ở bậc cầu thang.

“Rốt cuộc anh đang khó chịu cái gì?”

“Bà còn ở bệnh viện, ai mà không khó chịu.” Lâm Sóc cũng không quay đầu lại, cậu sớm đã nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Dao.

“Em hỏi chuyện khác.”

“Không liên quan đến em, đừng tới phiền anh nữa.”

“Anh lúc nào mà chả thấy em phiền, từ nhỏ đã rất ghét em?” Lâm Dao bước xuống một bậc, cúi đầu nhìn Lâm Sóc.

“Chẳng lẽ từ nhỏ em không ghét anh?”

“Là em chán ghét anh.” Lâm Dao một chút cũng không phủ nhận, “Hồi nhỏ mỗi lần ba mẹ mua đùi gà về, đùi to đều cho anh, một chai sữa chia làm hai phần, của em luôn ít hơn của anh!”

“Đồ ngốc” Lâm Sóc nói: “Miệng em nhỏ như vậy còn muốn ăn đùi gà to, không sợ ăn sẽ nghẹn chết mình sao? Sữa ít hơn là bởi vì em là con gái, uống nhiều sẽ dậy thì sớm, em muốn ngực nở sớm như vậy à? Em mà chịu thì mẹ cũng không chịu đâu, cũng không phải cầm kim đâm là có thể nhụt chí, đàn ông bọn anh thì khác, ngực có lớn hay không cũng không phiền phức như các em.”

Mỗi lần ít sữa Lâm Dao đều khóc, có lần cậu đưa phần nhiều cho Lâm Dao còn bị mẹ dạy dỗ một trận.

Đến nay cậu vẫn còn nhớ rõ.

Chỉ có em gái ngốc biết khóc huhu, khóc xong cầm lấy kẹo cười haha rồi quên.

Lâm Dao bị ông anh nói đến mặt đỏ, tức giận kéo tóc Lâm Sóc, “Chết tiệt, Lâm Sóc! Anh ít nói vài câu sẽ chết sao!”

“Đúng! Anh lập tức chết cho em xem?” Lâm Sóc nhếch miệng nhe răng đẩy tay em gái.

Lâm Dao chu miệng, đôi mắt cũng đỏ, ầm ĩ tới ầm ĩ lui, cô muốn biết anh mình đang buồn phiền chuyện gì!

Lâm Sóc cúi đầu, mái tóc trên trán che cả khuôn mặt.

Cậu nhìn chằm chằm mặt đất, móng tay chạm một chút vào phiến đá, nói những chuyện xảy ra ở cấp ba, “Anh học ở Triết Thanh từ lớp mười đến mười một đều trọ ở trường, lên mười hai có thể học ngoại trú là bởi vì em cũng học Triết Thanh, cho nên ba mẹ mới thay đổi công tác ở thành phố, cho em hoàn cảnh tốt một chút, tích góp thêm tiền để mua nhà..."

“Sau đó?”

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ hốc mắt, dung vào cái bóng che đậy ánh trăng.

Lâm Dao rõ ràng nghe được anh trai đang nghẹn ngào.

“Không có gì, sau đó...” Cậu nói: “Anh chỉ cảm thấy... Hình như không có ai yêu anh.”



Trong tầm mắt cậu không ngẩng đầu, Lâm Dao cũng đang khóc.

Cảm xúc là con dao hai lưỡi, hại người ba phần, lại hại mình bảy phần.

“Rốt cuộc là anh làm sao vậy, anh có thể đừng như vậy nữa được không!”

Cô chưa từng thấy anh trai suy sụp như vậy, dậm chân hai cái, ngồi bên cạnh Lâm Sóc, ôm chặt cổ cậu, "Sau này em không ghét anh còn không được sao, nói yêu anh thì có chút buồn nôn, nhưng cũng không phải là nói không nên lời!”

Lâm Sóc tận lực kéo khóe miệng, "Nước mũi em dính lên người anh rồi.”

“Mới không có! Không có nước mũi!”

“A.” Cậu nhẹ nhàng nói ra một chữ.

“Anh.”

“Ừm?”

“Anh còn nhớ không, khi còn nhỏ ba mẹ chửi em, em khóc lóc nói bọn họ không yêu em, lúc đó anh nói như thế này.” Lâm Dao chỉ vào không trung đầy sao.

Lời cậu nói khi còn nhỏ rất nhiều, “Câu nào?”

"Anh nói, ngoại trừ cha mẹ, đằng sau mỗi người còn có một thiên thần bị gãy cánh sẽ yêu em và quan tâm em, anh hy vọng thiên thần của em sẽ nhanh chóng rơi xuống, nếu hắn không bị gãy cánh, thì anh đây liền hứa nguyện sẽ đánh hắn gãy xương!"

Phụt ——

Lâm Sóc vừa khóc vừa cười.

“Anh mẹ nó nói chuyện ma quỷ vậy mà em cũng tin.”