Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 86



"Tỉnh rồi à?"

"A." Thẩm Tuyển Ý khó khăn mở mí mắt nặng trĩu, giơ tay muốn xoa đầu, nhưng đau đến không động đậy được, chỉ giật giật liền buông tay.

Sau khi Thẩm Khai Tễ được cứu ra có tới bệnh viện nhìn qua Thẩm Tuyển Ý và Phó Thanh Sơ một lần, nhưng khi đó một người hôn mê bất tỉnh, một người toàn tâm toàn ý đều ở trên người một người khác, căn bản không rảnh để ý ông ta, chỉ đứng một chút đã đi rồi.

Ông ta mất tích mấy tuần, tuy rằng ở công ty có trợ lý và phó tổng chống đỡ, nhưng có một số việc cần ông tự mình quyết sách các hạng mục cũng gác lại, chạy về xử lý mấy hạng mục công tác quan trọng.

Chuyện Thẩm Khai Vân bị bắt đã gây ra một trận ồn ào xôn xao, ông ta muốn gặp người, nhưng cảnh sát không cho phép bất kỳ người nào thăm hỏi.

Thẩm Khai Tễ có rất nhiều lời muốn hỏi, kết quả là lại cảm thấy không liên quan tới mình, ông không có lập trường đi chỉ trích Thẩm Khai Vân, cuối cùng thì Thẩm Khai Vân cũng chẳng làm hại gì đến ông ta.

"Tại sao mọi người lại tới đây?" Thẩm Tuyển Ý nằm ở trên giường, nhìn trang trí quen thuộc, biết đây là phòng bệnh trong bệnh viện, nhẹ nhàng thở ra, cậu không té xỉu trước mặt Phó Thanh Sơ.

Quân Nhiên đứng ở bên cạnh Thẩm Khai Tễ, mái tóc dài đen nhánh được một cây trâm cài tóc làm từ gỗ trầm hương búi lên, giống như là một vị đạo trưởng xinh đẹp từ một đạo quán nào đó đi ra.

"Tụi này đến xem cậu ra sao rồi." Quân Nhiên có chút áy náy, mím môi nói: "Lần trước anh quá sốt ruột, lời nói cũng không hay lắm, cậu không trách anh chứ."

Thẩm Tuyển Ý cố gắng ngồi dậy, cánh tay run như thể chịu không nổi trọng lượng của cơ thể, Quân Nhiên vội chạy tới đỡ, "Cậu đã khỏe hơn chưa?"

"Không có gì đáng ngại."

Thẩm Khai Tễ đứng ở một bên, ngoại trừ câu "Tỉnh rồi à" vừa nãy thì vẫn luôn chưa nói gì, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên mặt Thẩm Tuyển Y, mày còn cau chặt hơn lúc quyết định hạng mục trong công ty cũng chưa nghiêm túc như vậy.

Thẩm Khai Tễ và Thẩm Khai Vân lớn lên rất giống nhau, môi rất mỏng chóp mũi cao thẳng, lông mày đen nhánh, so với Thẩm Khai Vân nho nhã thì thêm một phần trầm tĩnh nghiêm nghị.

"Con có biết mình đang làm cái gì hay không." Thẩm Khai Tễ hỏi.

Thẩm Tuyển Ý hơi giật mình, lập tức liền hiểu rõ ý ông, khóe mắt có một vết nhăn khi cười, ngẩng đầu nhìn ông hỏi: "Thẩm tiên sinh lời này là sao?"

Thẩm Khai Tễ đứng tại chỗ, theo động tác nắm chặt tay, nút áo tây trang chợt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Con rút tin tức tố như vậy, không sợ chết hay sao?" Thẩm Khai Tễ nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đen của Thẩm Tuyển Ý đang nằm trên giường bệnh, nhíu mày trầm giọng nói: "Con dùng mạng lại đổi một phương thức trị liệu không biết rõ? Nếu trị không hết thì sao? Con liền hi sinh vô ích?"

Thẩm Tuyển Ý vừa nghe lời này liền cười, khóe miệng hàm chứa ý lạnh lùng châm chọc, "Thì sao? Thẩm tiên sinh ngàn dặm xa xôi tới chỉ bảo tôi, thật vất vả, đến đây, không bằng ông nói cho tôi phải làm sao, tôi nghe ông."

"Con!" Thẩm Khai Tễ nắm chặt tay tiến lên một bước, bị Quân Nhiên túm lại, lắc đầu thấp giọng nói: "Đừng kích động, hai người nói chuyện cẩn thận, lúc trước chúng ta không phải là nói không cãi nhau sao."

Thẩm Khai Tễ như là con sư tử được trấn an, tuy rằng không tiếp tục công kích, nhưng vẫn cực kỳ tức giận, gấp gáp phóng thích.

"Đừng tùy hứng như vậy! Con làm như vậy chẳng qua là muốn phân cao thấp thôi với ba con thôi, anh ấy nghiên cứu phát minh ra thuốc cấm, con hết lần này tới lần khác không chịu thua, muốn người dùng thuốc cấm khôi phục khỏe mạnh, cho dù có muốn trả thù anh ấy, cũng không cần phải dùng biện pháp này!" Mỗi lần Thẩm Khai Tễ nhìn vào đôi mắt của Thẩm Tuyển Ý liền nhớ tới vài lần nhìn thấy Nora, đôi mắt màu xanh biển, ánh mắt cương quyết bướng bỉnh, lại bị hủy bởi thuốc cấm.

Thẩm Tuyển Ý đột nhiên ngồi thẳng người, đôi mắt màu xanh đen như bắn ra vài thanh đao lạnh lẽo, trực tiếp ghim Thẩm Khai Tễ lại.

"Tùy hứng." Thẩm Tuyển Ý cười rộ lên, giọng nói hơi khàn nghe không ra là đang cười lạnh hay là cái gì, lại làm người không dưng đau lòng, khó chịu muốn khóc.

Trái tim Thẩm Khai Tễ cũng bất giác thắt lại, cau mày lại thả ra nói: "Tuyển Ý, con nghe chú nói, đừng rút tin tức tố nữa, nếu như vậy con sẽ chết, ba của con bây giờ cũng...... mẹ con cũng không còn nữa, Dao Dao chỉ còn một người thân là con, đừng giãy dụa như vậy nữa, nghe lời."

Vừa rồi khi ông mới vừa tới đây, bị bộ dạng té xỉu của Thẩm Tuyển Ý dọa cho ngây người, Quân Nhiên hô to một tiếng mới kéo ông về hiện thực, nhìn khuôn mặt trắng bệch, cằm gầy nhọn, lòng bị véo muốn nát.

Mối quan hệ của bọn họ cũng không tốt lắm, nhưng rốt cuộc vẫn là chú cháu ruột.

Ông sao có thể không thương cháu trai duy nhất của mình.

Thẩm Tuyển Ý vén chăn, lúc hai chân để xuống đất cơ thể nghiêng ngả, chống giường đứng vững, nhẹ hít vào một hơi nói: "Thẩm tiên sinh, tôi vẫn luôn không muốn đem ông và Thẩm Khai Vân liệt vào cùng loại người, ông chỉ là cao cao tại thượng."

"Vì muốn phân cao thấp với Thẩm Khai Vân mà đi cứu Phó Thanh Sơ." Thẩm Tuyển Ý nhìn Thẩm Khai Tễ, cười khẽ, nhưng trong mắt lại không có ý cười, tròng mắt chỉ có sự lạnh lẽo, "Không có sỉ nhục người khác như thế."

Quân Nhiên biết Thẩm Khai Tễ nhìn thấy bộ dạng của cậu đã không thể kiềm chế, vội vàng nói chen vào: "Thẩm Tuyển Ý, ý của chú hai cậu không phải như thế, anh ấy chỉ là lo lắng cậu rút nhiều như thế, giáo sư Phó chưa cứu lại được thì lỡ như cậu đã xảy ra chuyện trước, anh ấy chỉ là đang lo lắng cho cậu."

"Không cần." Thẩm Tuyển Ý rút bàn tay từ bàn tay anh ta, lui lại hai bước tạo khoảng cách, thở nhẹ vài hơi, lời nói đứt quãng: "Thẩm tiên sinh luôn là cái dạng này, ruột thịt có khác."

Quân Nhiên hơi hơi hé miệng, muốn phản bác, lại bị câu tiếp theo của Thẩm Tuyển Ý làm cho nghẹn làm sao cũng không mở miệng được.

Cậu nói: "Phó Thanh Sơ đối với ông mà nói chỉ là bạn cũ hồi trước, nhưng với tôi mà nói, anh ấy là toàn bộ sinh mệnh của tôi, người thân......"

Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Khai Tễ, mở miệng lần nữa: "Người thân trước giờ của tôi, trước nay đều chỉ có một lựa chọn, họ Phó, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, là một giáo sư."

**

Chúc Xuyên làm ông chủ nhẹ nhàng hất tay, ba ngày hai bên xách theo đồ lại đây nhìn Phó Thanh Sơ, hai người ngồi ở bên cửa sổ trên sô pha nói chuyện, Thẩm Tuyển Ý vừa đến liền đuổi người.

Chúc Xuyên nhìn thời gian, "Chó săn nhỏ của cậu đâu rồi?"

Phó Thanh Sơ nhìn ra cửa, cười nói: "Hôm nay chị gái em ấy xuất viện, tiễn cô ấy ra cổng, tìm em ấy có việc à?"

"Không có việc gì, chỉ là cảm thấy đến bây giờ cũng chưa tới đuổi người, tôi có hơi không quen." Chúc Xuyên ở trong lòng nghĩ, cái tên nhóc này không phải đang rút tin tức tố mà chết đột ngột đấy chứ, anh ba ngày này đều tới đánh yểm trợ, đừng xảy ra sự cố gì nha.

"Để em ấy nghe được lại giễu cợt cho bây giờ." Phó Thanh Sơ mỉm cười, thần sắc cũng đã không tệ, xem ra Thẩm Tuyển Ý chăm sóc rất tốt.

Hai tay Chúc Xuyên gối sau đầu dựa vào trên sô pha, thay đổi đề tài nói: "Tôi mấy ngày nay tìm người hỏi thăm án kiện thuốc cấm khi nào mở phiên toàn, đến bây giờ cũng chưa có tin chính xác, chúng ta bận rộn lâu như vậy, sẽ không có phán quyết chứ."

Phó Thanh Sơ nói: "Sẽ không, hiện tại dư luận khống chế rất tốt, án kiện thuốc cấm ầm ĩ lớn như vậy, xử lý lạnh không được, huống chi còn có La Quốc bên kia tạo áp lực, sẽ không có người ngốc nào lấy hòa bình của quốc gia đổi lấy sự bình an cho mấy tội nhân, bọn họ không xứng."

Chúc Xuyên nhìn anh, bỗng nhiên cười nói: "Gần đây sắc mặt của cậu tốt hơn rồi, so với cái vẻ mặt sắp chết lúc trước kia thoạt nhìn hồng hào hơn nhiều, chó săn nhỏ nhà cậu chăm sóc không tồi nha, tôi thấy di chứng của thuốc cấm cũng sắp không còn."

Phó Thanh Sơ cau mày lại, trong đầu nhảy ra quá trình Thẩm Tuyển Ý rót thuốc cho mình, vành tai đỏ lên hơi bỏng, mất tự nhiên khụ một tiếng: "Không nói gì đàng hoàng à?"

Chúc Xuyên cười hắc hắc, để sát vào hỏi anh: "Nói thật, tôi không biết là nên nói mệnh của hai người tốt hay không tốt, nhấp nhô gập ghềnh, chỉ là những lúc cậu gặp nguy hiểm cậu cũng giống như muốn điên rồi, cậu cũng đừng nói, tôi còn thấy hâm mộ."

Phó Thanh Sơ trên dưới đánh giá liếc mắt nhìn anh một cái, "Cũng tiêm cho cậu một cái nhé?"

Chúc Xuyên vội xua tay: "Không được không được, nhưng tôi cũng không có chó săn nhỏ rút......"

Phó Thanh Sơ cau mày lại, nháy mắt đứng lên: "Cậu nói cái gì!"

Chúc Xuyên phản ứng lại, che miệng lại, vội đứng lên cái gì cũng không nói liền đi ra ngoài, bị Phó Thanh Sơ trầm giọng gọi lại, "Đứng lại!"

Chúc Xuyên đưa lưng về phía anh vẻ mặt đau khổ, muốn chết, ở trong lòng mặc niệm "Mả mẹ nó mình là đồ ngu mà, Thẩm Tuyển Ý đã dặn dò nhiều lần đừng nói gì, mình con mẹ nó làm sao lại nói ra rồi, mình là đồ ngu không sai mà."

Phó Thanh Sơ đi đến trước mặt anh, mặt mày lạnh lẽo như thấm một tầng băng không bao giờ tan, lúc bị anh nhìn chằm chằm, Chúc Xuyên cảm thấy mình giống như là thú non bị thú dữ nhìn chằm chằm, ngoại trừ quỳ xuống, không có chỗ để trốn.

"Giáo sư Phó."

"Ba ba Phó."

"Không phải, tôi......" Chúc Xuyên lui lại phía sau mấy bước, cẩn thận nhìn ánh mắt Phó Thanh Sơ, nơm nớp lo sợ thở dốc, thấp giọng nói: "Tôi vào nhà vệ sinh nhé?"

Phó Thanh Sơ mặt mày bất động, lạnh lùng nói: "Nói xong lại đi."

"Tôi nhịn không được."

"Nhịn không được thì trực tiếp tiểu, tôi có quần áo cho cậu thay." Phó Thanh Sơ mềm cứng không ăn, tầm mắt cũng chưa dịch chuyển, nói một hồi dọa Chúc Xuyên đóng băng rồi.

Chúc Xuyên cẩn thận xoa xoa tay, đáng thương hề hề mà nói: "Giáo sư Phó, cậu coi như không nghe thấy được không? Tôi nói cho cậu, Thẩm Tuyển Ý sẽ giết tôi, tôi còn chưa có cưới vợ, tôi không muốn chết......"

Phó Thanh Sơ vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay vung hai cái sau đó tới gần, "Không nói, tôi giết cậu trước."

Nắm tay cách chóp mũi hai phân, Chúc Xuyên mới phát hiện là cậu ta đến thật, nhắm hai mắt đưa tay muốn chắn, "Được được được, tôi nói cho cậu nghe, cậu đừng xúc động nha, cậu ấy đều là vì muốn tốt cho cậu, sợ cậu lo lắng mới không cho tôi nói, cậu đừng phụ lòng ý tốt của cậu ấy."

"Nói."

Chúc Xuyên cẩn thận mà mở một con mắt, thấy nắm tay của Phó Thanh Sơ thu về, mới giật nhẹ cổ áo của mình thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Bác sĩ Tôn nói cậu bị trọng thương, hơn nữa lúc trước đã dùng thuốc cấm, hơn nữa lần này, đối với thân thể của cậu có tổn thương lớn."

Lông mày của Phó Thanh Sơ không chút nào lỏng, Chúc Xuyên run run rẩy rẩy đơn giản kể lại, "Vì không để cậu bị thuốc cấm ăn mòn làm cho mạng sống bị nguy hiểm, hoặc là không thể khống chế biến hóa được, từ Alpha đã đánh dấu cậu rút tin tức tố, rót vào khoang sinh sản dưỡng cho cậu, giúp cậu xây dựng lại lớp phòng ngự."

"Cậu nói là em ấy liều mạng rút tin tức tố ra."

Chúc Xuyên đau đầu không thôi, tổ tông này làm sao mà bắt đúng trọng tâm vậy, run run rẩy rẩy lại nói: "Rút in tức tố chứ không phải lấy ra, cậu ấy rót dịch tin tức tố cho cậu là hai phần ba đều là dịch chiết xuất, số lượng lớn như vậy, sẽ bị chóng mặt, nôn mửa, đau đầu, ăn không được, thậm chí cả xương cốt da thịt cả người đều đau nhức...... Phó Thanh Sơ!"