Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 55



Lúc Thẩm Tuyển Ý đến nghĩa trang sắc trời còn chưa sáng hẳn, thời tiết không quá tốt, sương mù mênh ʍôиɠ che một tầng khói mù.

Thẩm Tuyển Ý mang theo một bó hoa, ông ngoại nói là trước kia mẹ cậu thích nhất, một loại hoa hơi hiếm, cũng không phải quá diễm lệ, ở Yến Thành hơi khó tìm.

Trùng hợp có người không lấy nữa, cậu mới lấy được bó hoa này.

Thẩm Tuyển Ý ngồi xổm xuống, đem hoa đặt ở trước bia mộ, duỗi tay sờ sờ ảnh chụp trêи bia mộ, thấp giọng nói: "Con tìm được nhà của mẹ rồi, ông ngoại chưa từng quên mẹ, chúng ta lập tức liền có thể về nhà."

Trêи bia mộ viết tên là Thẩm Yên, ái thê Thẩm Yên, chữ nhỏ bên cạnh là vợ Thẩm Khai Vân, ngón tay Thẩm Tuyển Ý đột nhiên co rụt lại, giống như đâm sâu vào đá, phát ra âm thanh sắc nhọn thanh âm.

"Mẹ yên tâm, con sẽ không để mẹ mang tiếng oan, lại chờ con mấy ngày, sẽ không lâu lắm." Thẩm Tuyển Ý đứng lên, phủi phủi bụi trêи người, vừa ngẩng đầu vừa lúc thấy Thẩm Khai Vân đi tới.

Hai người lẳng lặng giằng co.

Yết hầu Thẩm Khai Vân khô khốc mà nuốt xuống, thấp giọng nói: "Tuyển Ý, chúng ta nói chuyện, ở trước mộ mẹ con, chúng ta đem sự tình nói rõ ràng."

"Không cần thiết." Thẩm Tuyển Ý chỉ nhìn ông một cái liền thu hồi tầm mắt, xách cây búa tự mang đến, ở trong tay ước lượng lực tay đập mạnh xuống.

Thẩm Khai Vân nheo mắt, ném hoa bước nhanh chạy tới, một phen nắm lấy cán búa, khóe mắt muốn nứt ra nói: "Mày dám!"

"Ông xem tôi có dám hay không." Đôi mắt Thẩm Tuyển Ý cong lên, cười một cái, vung tay lên rời khỏi tay ông ta, sau đó hai tay nắm lấy cán búa hướng tới vị trí vừa nãy, ném tới bia mộ!

Oanh một tiếng, theo sau tiếng bể bia mộ nứt ra.

"Mày!" Thẩm Khai Vân run lên: "Mày quả thực đại nghịch bất đạo!"

"Đại nghịch bất đạo? Tôi đại nghịch bất đạo sẽ còn nhiều lắm." Thẩm Tuyển Ý một phen túm chặt cổ áo Thẩm Khai Vân ngay ngắn hung hăng đem ông ta ném trêи mặt đất.

Thẩm Khai Vân giật mình, theo bản năng nhớ tới, bị Thẩm Tuyển Ý ngồi xổm xuống một phen đè lại đầu để ở trêи đá vụn, âm thanh lạnh lùng mà bén nhọn: "Tôi nếu là thật đại nghịch bất đạo, loại phế vật như ông đã chết được mười lần."

Thẩm Khai Vân kiêu ngạo từ lâu, từ nhỏ chính là thiên tài, chưa bao giờ nếm mùi thất bại, một lần duy nhất là do Nora Percy.

Đây là yếu điểm trôn sâu trong lòng ông ta, không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào.

Thẩm Khai Vân nắm lấy một hòn đá, hung hăng ném tới Thẩm Tuyển Ý, tuy rằng thân thể tố chất của ông ta không tồi, cũng chưa biểu hiện dấu hiệu của tuổi già, nhưng đối mặt Thẩm Tuyển Ý đang hai mươi tuổi lại rơi vào hạ phong, dễ như trở bàn tay đã né tránh được.

Thẩm Tuyển Ý nắm lấy cánh tay của ông ta gập lại về phía sau, cưỡng ép ông ta quỳ rạp trêи mặt đất mặt dán bùn đất cùng đá vụn, bị cứa ra vài vết máu, kêu lên đau đớn: "Mày buông ra cho tao!"

Thẩm Tuyển Ý ấn đầu của Thẩm Khai Vân, cưỡng ép ông ta dập đầu trước bia mộ bị tàn phát, từng cái từng cái một.

"Mày là đồ súc sinh!" Thẩm Khai Vân giãy giụa bị Thẩm Tuyển Ý mạnh mẽ ấn đầu vái, chửi ầm lên lên, "Tao chịu đựng mày, chẳng qua là bởi vì mày lớn lên giống cô ấy, bằng không thằng mất dạy súc sinh như mày đã sớm......"

Một tay Thẩm Tuyển Ý nắm lấy đầu của Thẩm Tuyển Ý kéo về phía sau giơ lên, như gà trống bị bóp ở cổ, lộ ra cần cổ yếu ớt, tùy tay nhặt lên một hòn đá nhìn rất sắc bén, kề sát cổ ông ta.

Khi Thẩm Tuyển Ý cuối xuống nhặt đá, một bàn tay đang khống chế hơi nới ra, Thẩm Khai Vân tìm đúng cơ hội muốn tránh ra, lại bị cậu cắt một vết ngay cổ.

"Không bằng ông đoán xem lần này đập xuống, bao lâu sẽ chết?" Giọng Thẩm Tuyển Ý thực nhẹ, nhưng mà nghe vào trong tai lại làm người nhịn không được run bần bật lên.

Thẩm Khai Vân có chút sợ, nắm chặt cục đá trong tay, cảm giác lòng bàn tay mình ra mồ hôi, tẩm ướt cả cục đá, ngoài mạnh trong yếu mà nói: "Mày mà giết tao, mày cũng không sống được!"

Thẩm Tuyển Ý cười rộ lên: "Tôi vốn dĩ không muốn sống, chỉ có loại phế vật như ông mới tiếc mạng, loại người như chúng ta này, mạng sống sao, không đáng tiền."

Thẩm Tuyển Ý nói, đem phía sắc của hòn đá để ở trêи cổ Thẩm Khai Vân, nhẹ nhàng chọc một chút, tức khắc hiện ra một vết máu.

Thẩm Khai Vân đau hết hít khí lạnh, môi run run lên, "Mày...... mày điên rồi."

Thẩm Tuyển Ý nhẹ giọng tới gần bên tai ông ta, "Ông hỏi tôi là thứ gì, tôi mới phải hỏi ông là thứ gì. So với ông, tôi hẳn là còn tính bình thường, không có điên."

Hai tay Thẩm Khai Vân bị Thẩm Tuyển Ý ấn ở phía sau không thể động đậy, liều mạng giãy giụa tránh né phần sắc nhọn của hòn đá, nhưng càng trốn, vết thương càng nghiêm trọng, tức khắc không dám động.

Nó là kẻ điên!

Thẩm Tuyển Ý nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt của Thẩm Khai Vân, đó là sự sợ hãi tử vong theo bản năng, không riêng ông ta, người khác ở chạm đến thời điểm tử vong đều sẽ sợ hãi, nhưng mẹ sẽ không.

Mẹ chỉ thấy đó là sự giải thoát.

Thẩm Khai Vân cực tức giận, ngược lại bình tĩnh xuống, lạnh lùng mà nói: "Năm nay mày đã mười tám cố ý đả thương người, mày chuẩn bị tốt đi chịu tội chưa? Còn có ngươi mày tưởng rằng tao không biết mày ở bên ngoài đánh nhau ẩu đả, tham gia vào băng đản xã hội đen, là phạm pháp."

"Chậc." Thẩm Tuyển Ý cười khẽ: "Uy hϊế͙p͙ tôi sao, ông cứ đi báo, lại nói với bọn họ là tôi giết người vợ mà ông yêu nhất, để cho bọn họ bắn chết tôi."

Thẩm Khai Vân cau mày, cảm giác Thẩm Tuyển Ý dầu muối không ăn tựa như thật sự không sợ chết, "Mày rốt cuộc vì cái gì hận tao đến nước này! Tình nguyện cá chết lưới rách với tao!"

Thẩm Tuyển Ý nói: "Ông thiếu mẹ tôi, thiếu những người bị thử nghiệm thuốc một mạng sống."

Cơ thể Thẩm Khai Vân run lên, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tuyển Ý, cũng đã quên trêи vết thương trêи cổ, ngưỡng thẳng cổ nhìn Thẩm Tuyển Ý: "Ngày hôm qua mày nói ở Hoắc Thành mày thấy được...... Mày còn biết cái gì?!"

Thẩm Tuyển Ý nói chuyện Thẩm Yên đã chết nói với Thẩm Khai Vân chính là cố ý kϊƈɦ thích ông ta, câu nào cũng bén nhọn, cậu ta căn bản không nghiêm túc, bao gồm chuyện giết Thẩm Yên.

Thẩm Tuyển Ý yêu mẹ như vậy, sao có thể động thủ.

Bởi vì Thẩm Tuyển Ý lớn lên giống Thẩm Yên, thà chịu đựng cũng chưa bao giờ nghe lời ông ta, coi như không nghe thấy, ngày hôm qua cũng vậy, hôm nay bị cậu ta đè ở nơi này giống như muốn giết người, ông ta mới đột nhiên bắt đầu nhớ lại.

Giết người, có lẽ là thật sự.

Hoắc Thành là xưởng chế thuốc, dựa theo tính tình của Thẩm Tuyển Ý, nếu thật sự vẫn luôn không quên cái chết của Thẩm Yên, điều tra cái gì, có lẽ thật sự đi vào, chỉ là Phó Chính Thanh vì cái gì không báo cáo với ông ta!

"Mày muốn chết, tao liền thành toàn mày!"

Thẩm Tuyển Ý không chỉ không sợ, ngược lại cười, "Ông đi, tốt nhất nói với bọn họ, năm đó ông nghiên cứu phát minh thuốc cấm làm nữ tướng quân Nora Percy của La quốc bị cưỡng ép cải tạo thành Omega, sau đó còn ở trong bóng tối mà sinh sản, ông dám không?"

Thẩm Khai Vân cứng đờ.

Thẩm Tuyển Ý xuy một tiếng: "Ngu ngốc."

Thẩm Khai Vân chưa bị người nhục mạ qua bao giờ, không biết từ đâu ra sức lực thế nhưng cố gắng tránh thoát giam cầm của Thẩm Tuyển Ý mà đứng lên, che lại vết thương trêи cổ, lui về phía sau hai bước.

"Mày!"

Thẩm Tuyển Ý cũng đứng lên, phủi phủi bùn đất trêи người, nói nhỏ: "Làm sao, tôi mắng ông nên ông khó chịu? Hay là tôi đánh ông nên ông khó chịu? Đi thôi, đi báo án, nói tôi đã giết người."

Thẩm Khai Vân biết Thẩm Tuyển Ý không sợ, nhưng ông ta cũng không phải kẻ ngu, cũng cười rộ lên: "Mày đừng tưởng rằng như vậy là có thể hù tao, mày không có chứng cứ, nếu mày có chứng cứ sẽ không lãng phí thời gian với tao, mày nghĩ sẽ tìm ra bí mật trêи người tao, nói đi, không ghi âm được gì?"

"Ông cho rằng tôi bỉ ổi giống ông?" Khoé miệng Thẩm Tuyển Ý gợi lên một chút độ cung, đá một hòn đá, cười lạnh nói: "Tôi không có chứng cứ, nhưng ông cũng phải cẩn thận một chút nha, đừng bị tôi tra được, bằng không bị bắn chết chính là ông."

Thẩm Tuyển Ý nửa thật nửa giả nói, Thẩm Khai Vân cũng biết không thể không tin.

Chuyện này xác thật liên lụy rất lớn, tuy rằng Thẩm Khai Vân tin rằng cùng những người đó sẽ đứng ra ngăn cản, ngày thường cũng sẽ che chở ông ta, nhưng một khi tới lúc tồn vong sống chết, những người đó nhất định sẽ bỏ xe, để ông ta ra gánh tội thay.

Nếu Phó Chính Thanh cũng phản bội Thẩm Khai Vân, vậy Thẩm Tuyển Ý càng có khả năng sẽ tra được chứng cứ, ông ta không thể mạo hiểm như vậy, việc cấp bách là trước là tìm hiểu xem Thẩm Tuyển Ý rốt cuộc đã biết được bao nhiêu.

Nếu như bị điều tra ra, rút ra củ cải mang ra bùn, hơn nữa bối cảnh ở La quốc, bọn họ đều chạy không thoát!

Ông ta nhớ rõ, Phó Chính Thanh có đứa con trai.

"Kỳ thật tôi không hy vọng ông chết, tôi hy vọng ông sống lâu trăm tuổi, thống khổ cả đời." Thẩm Tuyển Ý đi lên trước, đi bước một tới gần Thẩm Khai Vân, bóp chặt cổ áo kéo về hướng mình, cười cực kỳ ôn hoà: "Đem ông đưa tới Hoắc Thành, nếm thử tư vị làm Omega, đầu óc chỉ biết động ɖu͙ƈ, bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ chi phối, ở dưới chân Alpha hèn mọn tồn tại, ngài có chịu không?"

Thẩm Khai Vân nghe không nổi nữa, giơ tay liền muốn đánh Thẩm Tuyển Ý, bị Thẩm Tuyển Ý một phen nắm lấy vung ra liền ngã ở trêи hòn đá, mép đá sắc nhọn chọc vào trêи da, đau rêи rỉ một tiếng.

Thẩm Tuyển Ý một chân đạp lên trêи ngực, làm góc nhọn càng đâm vào trêи eo, Thẩm Khai Vân bị đau mà hô lên.

Thẩm Tuyển Ý thấy biểu tình ông ta thống khổ vặn vẹo, giận dữ lòng một trận kɧօáϊ ý, lòng bàn chân nghiền hai cái, huyết sắc trêи mặt Thẩm Khai Vân bỗng chốc trút hết, trắng bệch toát ra mồ hôi lạnh, khi gần té xỉu một tiếng thét chói tai đột nhiên xé rách nghĩa trang an tĩnh.

"A Ý!"

Thẩm Tuyển Ý như bị sét đánh, bỗng chốc ngẩng đầu.

Thẩm Dao đứng ở cách đó không xa, kinh hoảng thất sắc mà nhìn Thẩm Tuyển Ý, lung lay sắp đổ được Tưởng Kỳ đỡ lấy, run run hỏi cậu: "A Ý, em đang làm gì!"

Sắc mặt Thẩm Dao trắng bệch, nhìn lòng bàn chân Thẩm Tuyển Ý dẫm lên Thẩm Khai Vân, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Tưởng Kỳ hoảng sợ, nhanh tay lẹ mắt ôm cô, thất thanh hô to: "A Dao!"

Thẩm Dao mất đi ý thức, trêи trán đều là mồ hôi lạnh, môi run run, thực mau Tưởng Kỳ liền cảm giác được tay mình bị thứ gì nhiễm ướt.

Bể nước ối!

Tưởng Kỳ lập tức luống cuống, một khắc cô té xỉu Thẩm Tuyển Ý cũng vọt lại đây, lạnh giọng hỏi anh ta: "Anh mang chị ấy tới làm gì!"

Tưởng Kỳ bị biểu tình muốn ăn thịt người của Thẩm Tuyển Ý dọa, cũng không cố giải thích, vội bắt lấy tay cậu hỏi: "Làm sao bây giờ! Có thể xảy ra chuyện hay không!"

Thẩm Tuyển Ý một tay đem anh ta đẩy ra, bế Thẩm Dao lên đi nhanh đi xuống dưới chân núi, lên núi dễ dàng xuống núi khó, đi không mau, đầy người cậu đều là mồ hôi, cắn răng nói chuyện với Thẩm Dao: "Cố lên!"

Thẩm Dao hôn mê, chỉ có tiếng rêи rỉ hơi hơi truyền ra, đập vào trong lòng Thẩm Tuyển Ý, Tưởng Kỳ bước nhanh theo kịp, trêи áo sơ mi sạch sẽ ngăn nắp là nước ối cùng vết máu vừa bị phun ra, thoạt nhìn có chút chật vật.

"A Ý, A Dao có thể xảy ra chuyện gì hay không!"

Thẩm Tuyển Ý không nhìn anh ta, giọng nói lạnh băng: "Lúc anh gọi cho tôi nói như thế nào, chị ấy tuyệt đối không sẽ xuất hiện ở Yến Thành, Tưởng Kỳ, anh mang chị ấy trở về, an cái gì tâm!"

Tưởng Kỳ nói: "Cậu đừng sốt ruột là cắn loạn người được không, A Dao là vợ của tôi, trong bụng cô ấy là con của tôi, bọn họ xảy ra chuyện so với cậu tôi càng sốt ruột hơn!"

Bước chân Thẩm Tuyển Ý không dám ngừng, hận không thể ba bước làm hai bước mà đi, giữa bắp đùi Thẩm Dao chảy ra tới ối cùng vết máu dính đầy tay cậu, giống như trong cổ Thẩm Yên phun ra máu.

"Anh sốt ruột! Anh sốt ruột nên mang chị ấy trở về?" Thẩm Tuyển Ý lạnh giọng nói: "Là anh chăm sóc chị ấy không tốt, một hai phải mang chị ấy trở về để Thẩm Khai Vân chăm sóc đúng không!"

Tưởng Kỳ á khẩu không trả lời được.

"Tưởng Kỳ, anh tốt nhất cầu nguyện chị ấy sẽ không có việc gì, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Giọng Thẩm Tuyển Ý hạ xuống một chút, cười lạnh nói: "Chị của tôi thích anh, tín nhiệm anh vô điều kiện, tốt nhất là anh không làm chị ấy thất vọng."

Tim Tưởng Kỳ run lên, cậu ta có phải đã biết rồi hay không!

"Có ý gì!"

Thẩm Tuyển Ý nói: "Không có ý gì, anh tốt nhất đừng để cho tôi điều tra ra anh mang chị ấy trở về là có mục đích riêng, anh biết rồi đó, tôi cái gì cũng không sợ."

Tới dưới chân núi, Tưởng Kỳ muốn lái xe, bị Thẩm Tuyển Ý một phen từ ghế lái kéo xuống, "Tới ghế sau với chị ấy, anh mà lái xe, sáng mai còn không đến được bệnh viện."

Tay Tưởng Kỳ vẫn phát run, biết Thẩm Tuyển Ý nói có đạo lý, lát sau liền an tĩnh, đem Thẩm Dao ôm vào trong ngực, nhỏ giọng trấn an: "A Dao, em không thể xảy ra chuyện, em đã nói muốn cùng anh nhìn đứa bé lớn lên."

"Thực xin lỗi, anh không nên mang em theo, là anh sai."

"A Dao."

Thẩm Tuyển Ý nghe thấy mà phiền lòng, mở cửa sổ một chút, lại dẫm chân ga xuống, khó khăn vượt qua một chiếc xe, tạo ra tiếng vang sắc nhọn xuyên qua tai.

Thẩm Tuyển Ý lại phảng phất bất giác, cuối cùng thậm chí có chiếc xe cảnh sát theo lại đây, bị cậu bỏ tuốt ở phía sau, liên tục vượt bảy tám cái đèn đỏ mới đuổi tới bệnh viện.

Thẩm Dao nhịn không được, tới bệnh viện đã bị đưa vào phòng giải phẫu, Thẩm Tuyển Ý vừa định đi vào, đã bị người từ phía sau một phen kéo lấy cánh tay, đổ ập xuống hỏi: "Từ từ, vừa rồi là cậu lái xe phải không? Không muốn sống nữa sao?!"

"Đúng vậy."

Cảnh sát nguyên bản tưởng kẻ nào ăn chơi trác táng ở trêи đường lớn đua xe, vừa thấy Thẩm Tuyển Ý toàn người là máu cũng hoảng sợ, "Cậu sao lại thế này?"

Thẩm Tuyển Ý đem sự thật nguyên mô nguyên dạng nói với cảnh sát, cũng không tính toán viện cớ, trực tiếp hỏi: "Tôi có thể chờ chị gái ra khỏi phòng mổ rồi đi với ngài sau được không?"