Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 218



Bùi Bội cùng Viên Xảo Hề vẫn rất hâm mộ Hồng Phất Nữ.

Hồng Phất Nữ tuy không có tuổi trẻ như các nàng, nhưng nàng dù sao cũng có một gia đình ổn định.

Mấy ngày nay cùng Hồng Phất Nữở cùng một chỗ, Bùi Bội đã bớt chút tàn nhẫn, Viên Xảo Hề thêm chút thành thục.

Các nàng cũng từ trên người Hồng Phất Nữ thấy được ngày mai của mình, cũng hy vọng có thể giống như Hồng Phất Nữ, cưới nhau mười mấy năm vẫn như một ngày. Có lẽ trong mắt phố phường, Hồng Phất Nữ bất kể tính kế, nhưng các nàng cùng Hồng Phất Nữở lâu, mới phát hiện nàng ôn nhu như nước.

Các nàng cho tới bây giờ không biết Hồng Phất Nữ cũng có một khắc phẫn nộnhư thế.

Hồng Phất Nữ đột nhiên đứng lên, trên mặt không chỉ là sự phẫn nộ khó tả, mà còn có một sự bi ai khó hiểu.

Bạch Đầu Ông nụ cười cứng ngắc trên mặt, Tiêu Bố Y trong mắt thì chỉ có sự thương xót, nhưng vẫn cười nói: "Tẩu tử quen với người này sao?"

Hồng Phất Nữ tức giận nói: "Không cần nói là tóc bạc, hóa thành bụi ta cũng nhận ra. Bố Y, Lý gia lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến, nhưng ngươi nếu muốn hóa giải mâu thuẫn giữa ta cùng người này, ta ngay cả ngươi cũng quẳng ra ngoài".

"Hồng Phất, Khách Sư đã lâu không đến" Lý Tĩnh trầm giọng nói.

"Đã lâu không đến thì thế nào, cả đời không thấy thì đã sao?" Hồng Phất Nữ một khắc này có chút thất thố, đỏ mặt tía tai nói: "Hắn không phải đã nói, cả đời không muốn gặp ta, hắn không phải đã nói, chỉ cần Hồng Phất vào Lý gia, hắn vĩnh viễn sẽ không vào nhà? Làm sao vậy, Lý Khách Sư, ngươi hiện tại lời của ngươi biến thành rắm thối rồi sao, ta còn nhớ rõ ràng mà?"

Bạch Đầu Ông gương mặt già nua đỏ lên, xoay người muốn đi, Lý Tĩnh thấp giọng nói: "Khách Sư, một khi đã đến đây, thì ngồi xuống rồi hãy nói".

Hồng Phất Nữ quay đầu nhìn Lý Tĩnh, phẫn nộ nói: "Hắn lưu lại, thì thiếp đi".

Nàng ta sau khi nói xong thì đã tức giận đùng đùng đi ra khỏi phòng khách, Tiêu Bố Y đưa mắt ra hiệu, Bùi Bội đã đứng lên, "Ta ăn no rồi, đi ra ngoài một chút". Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Viên Xảo Hề cũng đứng lên, "Bùi tỷ tỷ, ta cùng tỷ đi".

Tôn Thiếu Phương ngáp một cái nói: "Không biết vì sao cứ ăn no là thấy buồn ngủ, ta đi ngủ một lát cái đã".

Mấy người đều biết Bạch Đầu Ông gọi là Khách Sư cùng Hồng Phất NữLý Tĩnh có chút khúc mắc, nhưng bọn họ cũng biết lúc này không phải là lúc quan tâm cùng khuyên giải, nên chỉ có thể mượn cớ rời đi.

Viên Lam nhìn thấy Tiêu Bố Y không có ra hiệu cho mình rời đi, đành phải ngồi im, trong ánh mắt có ý dò hỏi.

Bạch Đầu Ông từ cười lớn biến thành xấu hổ, lại từ mừng rỡ đến khó chịu đựng, chỉ là hắn cũng không có ý trách móc Tiêu Bố Y, chỉ đứng thẳng tại chỗ, như là cọc gỗ vậy.

"Ta nghĩ ta không nên đến đây. Nhị ca…"

Lý Tĩnh nụ cười cũng có chút chua xót, "Nhưng ngươi cũng đã đến đây. Ta không nghĩ ngươi sẽ đến. Khách Sư, chúng ta đã lâu không gặp, ngươi thay đổi quá nhiều, nhưng không thay đổi thì đó là ngươi vĩnh viễn vẫn là đệ đệ của ta".

Bạch Đầu Ông hai mắt có nước mắt, nức nở nói: "Rất nhiều chuyện, ta nghĩ có thể bù đắp, lại không biết nó như cái đinh đóng lên trên tường, có nhổ ra thì dấu vết vẫn còn. Nhị ca, hôm nay đến nghe người lại gọi một tiếng đệ đệ, ta đã không còn gì tiếc nuối".

Hắn xoay người muốn rời đi, Tiêu Bố Y lại trầm giọng nói: "Chậm đã, ta có phương pháp".

Lý Khách Sư cùng Lý Tĩnh đều kinh ngạc, cùng kêu lên hỏi: "Ngươi đã biết cái gì?"

Viên Lam cũng nhịn không được hỏi, "Bố Y, thế này là thế nào?"

***

"Rốt cuộc là thế nào?"

Bùi Bội cùng Viên Xảo Hề cũng đang hỏi cùng một vấn đề, ở trong phòng, Hồng Phất Nữ đang ngơ ngác ngồi ở trên giường, thực không ý khăn gói rời khỏi Lý gia.

Tuy tới Mã ấp không bao lâu, nhưng nàng đối với nơi này đã rất có cảm tình. Nơi này, nàng không hề là Trương kê bà bị người ta khinh bỉ, sau khi biết được chuyện của Lý Tĩnh ở thảo nguyên, người ở thành Mã ấp đối với nàng quả thực có thể dùng từ hâm mộ cùng kính ngưỡng để hình dung.

Tất cả mọi người cảm thấy trượng phu của nàng là hào kiệt cái thế, nàng thật sự có phúc khí, nhưng lại không biết vì để đợi vị hào kiệt cái thế này có ngày xuất đầu, nàng đã hy sinh cả tuổi thanh xuân.

Nàng ít đi cân nhắc so đo, thêm phần độ lượng, ít đi tính kế, thêm phần khoan dung, thay đổi có lẽ rất lớn, từ kê bà biến thành hiền lương thục đức thực làm cho người ta kinh ngạc, ai có thể ngờ, nàng trước kia vốn chính là hiền lương thục đức, giai nhân mười sáu?

Một khắc khi nàng tức giận đùng đùng rời khỏi phòng khách, thật ra cũng có hối hận, nhưng khi nhìn thấy Bạch Đầu Ông kia, nàng vẫn nhịn không được sự chua xót cùng phẫn nộ trong lòng.

Nàng hy vọng Lý Tĩnh có thể khuyên nàng một câu, nhưng nàng lại biết, hắn là đại nam nhân, vào thời điểm này, cố kỵ vĩnh viễn vẫn là mặt mũi của người nhà, vẫn như là mười năm trước vậy.

"Thật lâu trước có một sử nữ (nữ làm việc vặt), ở trong một đại hộ" Hồng Phất Nữ đột nhiên nói.

Bùi Bội kéo Viên Xảo Hề ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hồng Phất Nữ có vẻ đang nhớ lại, nhớ lại những tháng năm tuổi trẻ vĩnh viễn không bao giờ quay trờ lại, nhớ lại đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm, đau tận xương tủy kia.

Tình yêu không chỉ ngọt ngào, mà đa phần đều phải trả giá cho tình yêu.

"Nàng tuy là một sử nữ, nhưng thông minh lanh lợi, tướng mạo cũng không tệ, tuy không bằng hai vị muội muội nhưng cũng có rất nhiều người thích".

Bùi Bội đột nhiên nói: "Trên đời này, xinh đpẹ cũng không có ý nghĩa gì, ta cảm thấy tỷ tỷ hiện tại là tốt nhất. Ta cũng thực may mắn, khi Bố Y thích ta, còn chưa thấy qua dung mạo của ta".

Viên Xảo Hề cũng chăm chú nghe, cẩn thận suy nghĩ, cũng không nói nhiêu, nàng so với Hồng Phất Nữ cùng Bùi Bội mà nói, thật sự thiếu rất nhiều sự từng trải, thứ mà nàng không hiểu, thì nàng đang cố gắng tiếp nhận từ hai người.

"Bố Y là nam nhân tốt," Hồng Phất Nữ mỉm cười nhìn Bùi Bội cùng Xảo Hề đã thân như tỷ muội, "Các muội đều có phúc khí, bất quá các muội phải có tâm lý chuẩn bị. Bởi vì có đôi khi, đi theo nam nhân thì sẽ có nhiều sự chua xót, bất chấp khi nhớ lại thì cũng lại là ngọt ngào".

Nàng nói rất huyền ảo, Viên Xảo Hề như như lâm vào mây mù, nhưng cũng không đặt câu hỏi, bất quá khi nghĩ đến Tiêu Bố Y trong phòng khách, chỉ cảm thấy ấm áp ngọt ngào, cho nên cái gì trong lòng chua xót, nàng thà rằng cả đời không cần.

"Một người còn sống, có thể dùng nhưng phương thức không thích để nổi danh, cũng có thể sử dụng nhưng thủ đoạn không thích để có tài phú, nhưng ngươi vĩnh viễn không thể từ người mà mình không thương mà đạt được hạnh phúc" Hồng Phất Nữ nhẹ giọng nói.

Bùi Bội nghiền ngẫm mấy câu nói đó, đột nhiên muốn rơi lệ.

Nàng hiện tại rốt cuộc phát hiện, Hồng Phất Nữ từ trong xương cốt cũng là một loại người như nàng, lựa chọn và kiên định đi theo, mặc kệ là kết quả như thế nào. Hồng Phất Nữ còn chưa nói gì, nhưng theo giọng nói của nàng, Bùi Bội đã biết, nàng ta cùng Lý Tĩnh thực cũng không có gió êm sóng lặng như trên biểu hiện.

"Sử nữ tuy thân phận thấp kém, nhưng đối với tình yêu lại vẫn rất chấp nhất. Tuy nàng có rất nhiều cơ hội tìm được một nam nhân không tệ, nhưng nàng vẫn cự tuyệt, nàng chỉ muốn tìm nam nhân cả đời mà nàng thích. Cũng may lão gia nhà nàng cũng thông tình đạt lý, cũng không làm khó" Hồng Phất Nữ tiếp tục nói: "Nàng sau đó gặp được nam nhân vừa ý, biểu hiện đường đường, làm người có chừng mực, chánh trực, có lẽ các ưu điểm của nam nhân trong mộng của nàng đều hội tụở trên người nam nhân ấy. Nàng biết nam nhân mà mình chờ đợi đã đến. Nam nhân kia sau khi đến gặp lão gia nhà nàng, giây lát liền rời đi, sử nữ biết, bỏ qua lần này thì chính là bỏ qua cả đời! Nàng lập tức hạ quyết tâm nửa đêm rời Dương phủ, tìm đến nam nhân đó nói, ta thích chàng, ta muốn gả cho chàng".

Viên Xảo Hề bụm miệng lại, thầm nghĩ nữ nhân này cũng có thể so sánh cùng Nhược Hề tỷ, thích một nam nhân là lập tức truy đuổi đến cùng không tha, nhưng Nhược Hề tỷ hiện tại ra sao? Nghĩ đến đây Viên Xảo Hề cũng có chút ảm đạm.

Bùi Bội vốn đang có tám phần xác định, khi nghe được hai chữ Dương phủ thì đã hoàn toàn xác định sử nữ kia là ai.

"Nam nhân là một quân tử, đối với hắn nửa đêm đến đã rất là kinh ngạc, đối với nàng ta cũng nghiêm từ cự tuyệt" Hồng Phất Nữ cười khổ nói: "Thật ra chỉ cần nghĩ lại, đối với nữ nhân nửa đêm tìm tới, nam nhân nào mà dám thật tình đối đãi? Sử nữ kia chỉ lo lắng cho bản thân mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ ở góc độ của nam nhân, khó tránh như đụng phải tường. Nam nhân sau khi cự tuyệt sử nữ, cũng lựa lời khuyên nàng hồi phủ, nhưng tính cách của sử nữ chính là như vậy, chuyện đã xác định thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại. Nam nhân tuy đi rồi, nhưng nàng cũng biết nam nhân kia nhà ở tại Tây Kinh, nên một đường đi tới, nàng vốn là một nữ nhân chân yếu tay mềm, một chuyến đi này rất là hung hiểm, nhưng nàng vẫn không chút lo lắng. Rất nhanh nàng gặp phải một đám giặc cướp, may mắn chính là, nàng lúc này gặp được một vị hiệp khách thiên hạ vô song. Hiệp khách ra tay cứu nàng, biết nàng muốn đi Trường An tìm nam nhân trong lòng, cũng không có khinh bỉ, ngược lại còn hộ tống nàng đến Tây Kinh. Chỉ là dọc theo đoạn đường này, hiệp khách đối với sự chấp nhất của sử nữ rất tán thưởng, thậm chí có chút ý ái mộ. Sử nữ vẫn đi Tây Kinh với nam nhân này, tìm cơ hội quyết liệt chận ngang bằng cách cùng với hiệp khách kết bái thành huynh muội. Cảm kích là cảm kích, tình yêu là tình yêu, sử nữ suy nghĩ vẫn là như thế, bằng không nàng cũng sẽ không chấp nhất mà đi Tây Kinh. Hiệp khách biết tâm ý của sử nữ, lại vẫn đồng ý, từ đó về sau liền đối đãi sử nữ như là muội muội".

Bùi Bội vỗ bàn nói: "Bực hiệp khách không làm khó người gặp nạn này, không vì thành kiến của thế tục mà đối xử, cũng xứng với mấy chữ thiên hạ vô song. Bất quá tình cảm của nữ nhân này cũng làm cho người ta bội phục".

Nàng đương nhiên biết, hiệp khách này chính là Cầu Nhiêm Khách!

Hồng Phất Nữ trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, hồi lâu mới nói: "Ta cả đời này vĩnh viễn không thể hoàn lại được tình cảm của đại ca".

Nói tới đây, Hồng Phất Nữ cũng ý thức được mình đã lỡ miệng, cũng không che dấu nữa, "Các muội nói vậy cũng biết, nam nhân kia chính là Lý Tĩnh, sử nữ kia chính là Hồng Phất ta, mà hiệp khách thiên hạ vô song chính là huynh trưởng kết bái Trương Trọng Kiên của ta!"

Bùi Bội cũng không ngoài dự kiến, chỉ hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Đại ca hộ tống ta đến Tây Kinh, tìm được Lý gia" Hồng Phất Nữ nói tiếp: "Nhưng Lý gia lại không cho ta gặp Lý Tĩnh, ngược lại còn làm nhuc. Lúc ấy Lý Tĩnh cũng không phải là một thân một mình, hắn đứng hàng thứ hai, có một đại ca tên là Lý Dược Vương, Lý Tĩnh tự Dược Sư, hắn còn có một đệ đệ, tên là Lý Khách Sư, cũng chính là Bạch Đầu Ông ở bên ngoài kia. Năm đó nhục mạ ta hung ác nhất chính là Lý Khách Sư, hắn nói nhị ca hắn xuất thân danh môn, sao lại quen biết với loại nữ nhân tự tìm đến tận cửa như ta. Ta lúc ấy rất xấu hổ, nhưng khi đó còn trẻ…"

Khi nói đến tuổi trẻ, Hồng Phất Nữ than nhẹ một tiếng, lại lặp lại mấy lần, "Khi đó còn trẻ!"

Bùi Bội cùng Viên Xảo Hề đều lẳng lặng nghe, thầm cân nhắc nếu là mình thì sẽ xử lý như thế nào. Viên Xảo Hề thầm nghĩ, mình nếu là Hồng Phất Nữ, chỉ sợ đã xấu hổ quá mà tự vẫn, nói như vậy Hồng Phất Nữ đối đãi như thế với Lý Khách Sư cũng là có nguyênnhaan. Bùi Bội lại nghĩ, mình không quen nhìn nhất là loại nam nhân khi dễ nữ nhân này, mình nếu là Hồng Phất Nữ, nói không chừng lúc đó đã một tiễn bắn chết Lý Khách Sư.

"Ta tuy muốn đi, nhưng lại không cam tâm, liền nói chỉ cần gặp mặt Lý Tĩnh một lần là được".

Hồng Phất Nữ buồn bã nói: "Nhưng Lý Khách Sư châm chọc nói, Lý Tĩnh tuyệt đối sẽ không muốn gặp loại nữ nhân như ta, bảo ta hãy từ bỏ ý định này đi. Ta vẫn kiên nhẫn, quỳ gối trước cửa Lý gia, thầm nghĩ chỉ cần nhìn thấy Lý Tĩnh một lần, hiện tại ngẫm lại, chính là tuổi trẻ cùng sự chấp nhất, lại càng đem sự tình gây náo loạn lên đến không thể thu thập. Trương đại ca cũng khuyên không được ta, màn đêm buông xuống mưa gió bão bùng, ta ở trước cửa Lý gia quỳ một đêm, ngày hôm sau hôn mê bất tỉnh, nhưng Lý Tĩnh vẫn không có ra mặt".

"Lý Tĩnh lại nhẫn tâm như vậy sao?" Bùi Bội kinh ngạc nói.

Hồng Phất Nữ lắc đầu, "Mấy ngày đó Lý Tĩnh không có ở tại kinh sư".

Bùi Bội giật mình nói: "Nói như vậy tất cả đều là Lý Khách Sư giở trò quỷ, trách không được tỷ tỷ hận hắn như vậy".

Hồng Phất Nữ hồi lâu mới nói: "Ta sau khi ngất đi cũng không kiên trì nữa, Trương đại ca đưa ta về khách điếm, ta bệnh nặng một trận, trong lòng đã thành tro bụi, thâm chí còn muốn chết đi, thân thể ngày càng suy yếu. Có một ngày Trương đại ca ra ngoài hái thuốc, thì có ác phách tìm đến tận cửa, nhưng may mà Lý Tĩnh lúc này lại đột nhiên xuất hiện, hắn ra tay giết ác bá. Khi đó ta mới biết được, thì ra hắn vẫn không có ở tại Tây Kinh, sau lại nghe người hầu nói nên mới tìm đến. Ta nhìn thấy hắn tìm đến, ra tay cứu ta, chỉ cảm thấy cho dù chết cũng không uổng kiếp này".

Hồng Phất Nữ không biết từ khi nào đã rơi nước mắt, nhưng mờ mịt không biết. Bùi Bội lại cảm thấy, người mình yêu cũng yêu mình, vậy là đã không uổng kiếp này rồi, Lý Tĩnh vì Hồng Phất Nữ giết ác bá, thì ra là có chuyện như vậy.

Đối với sự qua lại của ba người, Bùi Bội cũng biết một ít. Nhưng cũng chỉ là nghe nói lại, hôm nay mới biết được chân tướng sự việc.

"Vậy tỷ tỷ cùng Lý đại ca từ tình nhân mà thành vợ chồng, chuyện quá khứ thì cho nó thành quá khứ đi" Viên Xảo Hề cũng muốn hòa giải: "Dù sao Lý Khách Sư cũng là đệ đệ của Lý đại ca".

Hồng Phất Nữ trên mặt hiện lên vẻ khổ sở, "Chuyện nào có đơn giản như vậy, Lý Tĩnh tuy bị si tâm của ta đánh động, nhưng ác bá kia cũng rất có lai lịch, cuối cùng tuy Trương đại ca vì Lý Tĩnh mà gánh lấy tội danh giết người, nhưng Lý Tĩnh tiền đồ từ đó vềsau bị ngăn trở. Nhà hắn là danh môn, Lý Dược Vương làm đại ca, cảm thấy ta là người không may mắn, cố chấp không chịu cho Lý Tĩnh cưới ta, Lý Khách Sư đổ dầu vào lửa, lấy xuất thân của ta mà bêu rếu. Lý Tĩnh chăm sóc ta, đưa ta tìm đến danh y, tuy đã chữa khỏi bệnh của ta, nhưng danh y nói ta sau khi bị bệnh, về sau chỉ sợ rất khó sinh dục. Một khắc này, ta cảm thấy như mình đã chết".

Bùi Bội Viên Xảo Hề nhìn nhau, lúc này mới hiểu được chỗ bi ai của Hồng Phất Nữ. Làm một nữ nhân, nếu không thể sinh dưỡng, quả thực so với chết còn khó chịu hơn.

"Lý Tĩnh sau khi biết được danh y chuẩn đoán, ngược lại quyết định lấy ta" Hồng Phất Nữ cười khổ nói: "Hắn vì thế không tiếc cùng trong nhà quyết liệt, về sau, đại ca Lý Dược Vương hắn bởi vì chinh phạt Đột Quyết bất lợi bị tội, không lâu sau uất ức mà chết, có lẽ cũng vì chuyện của ta nữa. Ta cảm thấy bản thân thực không may mắn. Lý Khách Sư tới cửa mắng ta một lần, rồi không còn cùng Lý Tĩnh liên hệ nữa. Ta không nghĩ đến hôm nay hắn sẽ đến, nhưng ân oán năm đó, ai có thể nói rõ ràng, ta mười năm không có sinh dưỡng, trong lòng vẫn thẹn với Lý Tĩnh. Nhưng nếu không có Lý Khách Sư năm đó, thf làm sao có chuyện này?"

Nàng nói tới đây thì thở dài một hơi, Viên Xảo Hề đã rơi lệ, nắm lấy tay Hồng Phất Nữ, "Tỷ tỷ, thì ra tỷ vất vả như thế".

Hồng Phất Nữ cũng lấy tay khẽ vuốt lên mái tóc Viên Xảo Hề, nhẹ giọng nói: "Ta cũng quen rồi".

Nàng lơ đãng quay đầu lại, phát hiện trước cửa không biết Lý Tĩnh từ khi nào đã đứng đó, đang nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình.

***

Viên Xảo Hề cùng Bùi Bội hiểu chuyện lui ra ngoài, không muốn quấy rầy vợ chồng Lý Tĩnh.

Hồng Phất Nữ ngóng nhìn Lý Tĩnh thật lâu, cũng không kau đi nước mắt trên mặt, "Khách Sư đâu?"

"Còn ở phòng khách" Lý Tĩnh chậm rãi đi tới, lau đi nước mắt trên mặt Hồng Phất Nữ, "Hắn cũng rất ăn năn, mười năm, chẳng lẽ nàng còn chưa tha thứ cho hắn? Đi gặp hắn, có được không?"

Hồng Phất Nữ nước mắt lại chảy ra, "Thiếp không phải là không tha thứ cho hắn, thiếp chỉ là khó có thể tha thứ cho bản thân. Lúc trước hắn làm cho dù là không đúng, thì cũng là cố chấp vì chàng. Nếu thiếp là hắn, cũng có thể càng hung hơn. Chỉ là hai người thiếp và hắn làm chuyện sai, lại làm khổ chàng mười năm, thiếp làm sao mà không áy náy cho được?"

Lý Tĩnh cười cười, lại lau đi nước mắt của Hồng Phất Nữ, nhẹ giọng nói: "Ta quen rồi".

Hồng Phất Nữ nhịn không được lại muốn rơi lệ, "Phu quân, thật ra thiếp cũng muốn bỏ qua, năm đó muốn nói sai, thiếp cũng có trách nhiệm rất lớn, nhưng nếu để cho thiếp lựa chọn trở lại, thiếp chỉ sợ vẫn không quay đầu, đây có lẽ chính là số mệnh!"

Lý Tĩnh khẽ hôn lên trán Hồng Phất Nữ, "Nếu năm đó cho ta lựa chọn trở lại, ta vẫn sẽ cưới nàng, đó cũng là số mệnh".

Hồng Phất Nữ vui mừng mà khóc, ôm lấy Lý Tĩnh nói: "Thiếp vẫn không thể sinh dưỡng, chàng hiện nay chỉ có thân đệ đệ này, thiếp làm sao mà không chịu tha thứ cho hắn, mới vừa rồi phát hỏa thiếp chỉ sợ hắn sẽ không muốn gặp mặt".

"Mười năm, hắn cũng thay đổi rất nhiều" Lý Tĩnh khẽ cười nói: "Yên tâm đi, hắn đã không còn là Lý Khách Sư năm đó nữa, ít nhất tuyệt kỹ nuôi chim của hắn đã được Bố Y coi trọng, Bố Y đối với chúng ta thiệt tình chân ý, chúng ta cũng không thể mặc kệ, có phải không?"

Hồng Phất Nữ lau khô nước mắt trên mặt, gật đầu nói: "Được rồi, thiếp sẽ cùng chàng đi ra ngoài gặp hắn".

Khi Lý Tĩnh cùng Hồng Phất Nữ đi đến phòng khách, cả phòng khách chỉ còn lại có một mình Lý Khách Sư.

Nhìn thấy hai người đi tới, Lý Khách Sư chậm rãi đứng lên, run giọng nói: "Tẩu tử, Khách Sư năm đó tuổi trẻ ngông cuồng, mong…"

"Chuyện quá khứ thì cứ để là quá khứ đi" Hồng Phất Nữ trong nụ cười vẫn còn vương ánh lệ: "Khách Sư, đã ăn cơm chưa?"

Lý Khách Sư đưa tay vào lòng, lấy ra một bình thuốc, "Đại ca. Mấy năm nay ta vẫn vì chuyện sai lầm năm đó mà áy náy, đây là thuốc mà ta cần được từ Tôn dược vương…"

***

Tiêu Bố Y ở tại đình viện, nghe được trong phòng khách truyền đến tiếng cười, không khỏi cảm khái.

"Bố Y, ngươi làm rất tốt" Một thanh âm trầm thấp truyền đến, "Ta phải cảm ơn ngươi".

Tiêu Bố Y xoay người lại nhìn Cầu Nhiêm Khách, "Đại ca, đây là bổn phận của ta. Người nói cho ta chuyện năm đó, lại từ Dược vương Tôn Tư Mạc cầu thuốc. Nhưng vì sao không cho bọn họ biết?"

Cầu Nhiêm Khách cười nói: "Kết cuộc trước mắt không phải tốt hơn sao?"

Tiêu Bố Y thở dài nói: "Đại ca hành hiệp không lưu danh, Bố Y thật tình bội phục. Chỉ là người đối với Hồng Phất…"

"Ta đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội" Cầu Nhiêm Khách lại cười nói: "Vì muội muội làm chút chuyện, cũng là bổn phận của đại ca" Không muốn nói về đề tài này nữa, Cầu Nhiêm Khách đột nhiên nói: "Đúng rồi, tam đệ, ta phải đi rồi".

"Đi nơi nào?" Tiêu Bố Y kinh ngạc nói.

"Ta là người không nơi cố định, lần này đi tới Mã ấp chính là muốn gặp ngươi cùng nhị đệ," Cầu Nhiêm Khách cười nói: "Một khi đã gặp, sớm muộn thì cũng phải rời đi, Bùi Bội cũng đã không có gì đáng ngại, dựa theo biện pháp đó mà điều trị, cũng sẽ có một ngày khỏe mạnh trở lại. Nàng ta không thể động võ, đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện xấu, hãy chiếu cố nàng ta cho tốt, nàng đáng giá để ngươi chiếu cố. Ta hận nhất là biệt ly, nên sẽ không cùng người khác nói lời từ biệt, ngươi nói một tiếng với nhị đệ là được".

Tiêu Bố Y nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách ý đã quyết, đành phải nói: "Vậy đại ca, ta về sau sao tìm người?"

Cầu Nhiêm Khách cười rộ lên, "Khi nên thấy thì tự nhiên sẽ thấy".

Hắn sau khi nói xong, đột nhiên không thấy nữa, tựa như cũng không muốn thương cảm vì ly biệt, Tiêu Bố Y ngẩn ra tại chỗ, thật lâu sau xoay người lại thì nhìn thấy Bùi Bội đứng ở phía sau hắn không xa, tràn đầy mất mác.

"Trương đại ca đã đi rồi" Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng.

Bùi Bội gật đầu, "Huynh ấy đã làm rất nhiều chuyện cho chúng ta".

Tiêu Bố Y khi nghe được hai chữ chúng ta, trong lòng chợt ấm lại, "Bội nhi, nàng gần đây gầy đi".

"Phải không? Thiếp cũng không biết nữa, thiếp cảm thấy cảm thấy chàng chạy đông chạy tây, ngược lại trắng ra rất nhiều" Bùi Bội cười nói: "Tiêu đại ca, thiếp tìm chàng có chút việc…"

Tiêu Bố Y chớp mắt nói: "Nàng không phải tìm ta hỏi cách làm trắng da đấy chứ?"

Bùi Bội đưa tay đánh nhẹ lên ngực hắn một quyền, "Xấu xa".

Tiêu Bố Y nắm lấy bàn tay của nàng, chỉ cảm thấy mềm nhũn không có lực, không khỏi đau lòng.

Bùi Bội nhìn ra tâm tư của hắn, lắc đầu nói: "Chàng không cần lo lắng cho ta, Trương đại ca biết ta đã không sao, lúc này mới rời đi. Một quyền mới vừa rồi, thiếp không có phụ thêm nội kình, bằng không, hừ".

Bùi Bội bĩu môi, cái mũi nhăn lên, có sự đáng yêu nói không nên lời, Tiêu Bố Y trong lúc nhất thời nhìn có chút phát si. Bùi Bội đỏ mặt, "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua sao chứ? Đúng rồi, nói chuyện đứng đắn trước đã".

"Vậy thì khi nào nói chuyện không đứng đắn?" Tiêu Bố Y chăm chú hỏi.

Bùi Bội nhịn không được lại đánh hắn một quyền, nhìn thấy Tiêu Bố Y cũng không né tránh, nắm tay lại nhẹ nhàng hạ xuống, "Bùi tiểu thư tìm thiếp".

Tiêu Bố Y trong lòng chợt lạnh, "Làm cái gì?"

"Nàng cùng thiếp nói chuyện, sau đó nói muốn đi Đông Đô đối phó một người" Bùi Bội giải thích: "Thì ra Vũ Văn Thuật lúc trước đá chàng khỏi Đông Đô tuyệt không đơn giản là muốn giết chàng, hắn còn có hậu chiêu càng sâu xa hơn. Vũ Văn Thuật nương theo việc chàng đi Dương Châu tu sửa mộ, nói đã tìm được Trần Tuyên Hoa hoàn dương, liền hiến cho Hoàng Thượng, Trần Tuyên Hoa này vô luận cử chỉ tướng mạo đều không khác gì Trần Tuyên Hoa trước kia".

"Dương Quảng không có hoài nghi sao?" Tiêu Bố Y đổi sắc hỏi.

"Hắn hiện tại đã hết thuốc chữa rồi" Bùi Bội cười khổ nói: "Mọi người đều biết việc này tuyệt không thể, nhưng hắn cố tình tin. Hắn nếu tin, người bên ngoài cho dù hoài nghi cũng không dám nói ra".

Tiêu Bố Y thở nhẹ một hơi, "Thì ra ta vẫn coi thường Vũ Văn Thuật, chiêu hậu thủ này của hắn thật ra rất lợi hại, chỉ là thủ đoạn của hắn tuy nhiên cao minh, nhưng làm cũng không sáng suốt".

"Nói vậy là sao?" Bùi Bội có chút khó hiểu.

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Hắn khổ tâm là vì cái gì, còn không phải là vì để được Dương Quảng sủng tín, hoặc là, hắn có thể bằng vào quân cờ Trần Tuyên Hoa này, đánh đổ Bùi phiệt tính kế ta, nhưng hắn có thể được cái gì, hắn không phải muốn tạo phản chứ?"

"Loại khả năng này có thể tính là nhỏ nhất" Bùi Bội lắc đầu nói: "Vũ Văn gia thế lực đơn bạc, cũng không thể làm nên được chuyện gì, hắn có muốn tạo phản cũng sẽ không có người ủng hộ. Hắn có thể nói là lấy Hoàng Thượng làm căn cơ, tính kế Dương Quảng đối với hắn mà nói một chút ưu đãi cũng không có. Nhưng chiêu này của hắn đã dùng đến, chàng nhất định phải cẩn thận".

Tiêu Bố Y cười lạnh nói: "Hắn dám đối phó ta, ta cũng không để hắn sống tốt. Hắn muốn từ Dương Quảng kia tìm được cái gì, ta chỉ sợ hắn không thu hoạch được gì cả".

Bùi Bội vẫn nhìn sắc mặt của Tiêu Bố Y, đột nhiên hỏi, "Tiêu đại ca, chàng đi Dương Châu đã tìm được Thiên thư?"

Tiêu Bố Y lắc đầu, kinh ngạc hỏi: "Nàng sao lại hỏi như vậy?"

"Thiếp nhìn bộ dáng của chàng rất là khẳng định, nhớ tới Thiên thư dự đoán đều rất chuẩn, còn nghĩ rằng chàng đã xem qua Thiên thư" Bùi Bội thở dài một hơi, "Chúng ta nếu tìm được Thiên thư, thuận thế mà làm mới là thượng sách".

Tiêu Bố Y lắc đầu, "Bội nhi, nàng nói sai rồi, Thiên thư quả thật do Trương Giác viết ra, nhưng hắn kết quả cuối cùng như thế nào?"

Bùi Bội bộ dáng rất đau đầu, hiển nhiên cũng không hiểu rõ, Tiêu Bố Y lại hỏi: "Bùi tiểu thư đi đối phó Trần Tuyên Hoa giả sao?"

Bùi Bội thở dài một hơi, "Nàng lấy Thánh Thượng làm trọng, đương nhiên sẽ đi vạch trần chân tướng của Trần Tuyên Hoa giả, nhưng thiếp chỉ sợ Bùi tiểu thư cùng chàng đều ứng phó không được".

"Nàng nói vậy là sao?" Tiêu Bố Y kinh ngạc hỏi.

"Chàng cùng Bùi tiểu thư thật ra cũng giống như Vũ Văn Thuật, đều lấy Thánh Thượng làm căn cơ, Thánh Thượng hậu đãi Bùi tiểu thư, đơn giản là vì một câu Trần Tuyên Hoa, nhưng hiện nay Trần Tuyên Hoa giả là một người sống phân lượng hiển nhiên nặng hơn rất nhiều. Bùi tiểu thư biết rõ khó vẫn phải làm, đơn giản là vì nàng không thể không làm, nhưng Bố Y chàng thì không giống, chàng cũng không hiếu Bùi tiểu thư cái gì…"

Tiêu Bố Y thở dài một hơi, "Bội nhi, nàng nói sai một điểm".

"Là cái gì?"

"Bùi tiểu thư không được Dương Quảng ủng hộ, có thể không là Bùi tiểu thư. Còn với ta cho dù không được Dương Quảng ủng hộ, ta vẫn là Tiêu Bố Y" Tiêu Bố Y như chém đinh chặt sắt nói: "Nàng cứ yên tâm, ta đều có tính toán!"