Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 167: Quyền Mao Qua



Mọi người nhìn thấy Bạch Vạn Sơn hướng tới người trẻ tuổi thi lễ, đều giật mình, tỷ đệ Tử Kiến cũng tràn đầy kinh ngạc, lại có vẻ tò mò nhìn vị Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân tham tài háo sắc, ỷ hồng ôi thúy trong truyền thuyết này!...

Thanh Giang mã trường ở tại đông nam Tống thành, quần sơn thoai thoải xuống, một dòng nước vờn quanh. Nước là của Thông Tể Cừ nam hạ, ngọn nguồn là ở Chu sơn Lạc Khẩu.

Nước sông trong sạch, gió khẽ thổi, mặt nước gợn sóng tầng tầng, nhẹ nhàng như những cánh hoa lay động. Hai bờ sông phong cảnh như họa, cảnh tượng tú lệ, lá rụng theo gió lay động, làn mây trên bầu trời từ đỏ trở thành vàng, qua một lát, mặt trời đỏ rực lại xuất hiện, tỏa ra vạn đạo ánh sáng vàng xuống mặt nước lấp lánh, trông rất đẹp mắt.

Sắc trời còn sớm, chim chóc mới bắt đầu vui vẻ kêu lên, trong núi cũng đã đi ra hơn mười thớt ngựa, hoặc dũng mãnh, hoặc kiều diễm, nhưng trên mặt đều có chút bất đắc dĩ cùng ngưng trọng. Mọi người vượt qua Biện Thủy, vòng qua thành quách nhằm quan độ cách đó chừng mười dặm xuất phát.

Người nào vẻ mặt cũng đều ngưng trọng, ngựa phi mau, mười dặm đường không tính là quá xa, mọi người không đến nửa canh giờ đã tới nơi, đều nhất tề nhìn lên thượng du kênh đào, chỉ thấy mặt sông rộng lớn, thuyền tuy có lui tới, nhưng không thấy thuyền lớn nào cả.

"Đại ca, ta đã nói là đến sớm rồi mà" Một tráng hán trên ngựa nhìn một lão giả chừng hơn năm mươi nói.

Đại hán cao lớn có lực, mũi thẳng miệng rộng, vừa thấy đã biết là hạng thẳng dạ mau mồm.

Lão giả được gọi là đại ca mày rậm mũi thẳng, mặt có chút sáng láng, xem ra hồi trẻ cũng khá anh tuấn, chỉ là hiện năm tháng đã hằn sâu ở trên mi tâm của lão. Trên mi tâm những nếp nhăn như hằn sâu vào trong, cùng với mái tóc hoa râm thể hiện ra sự già nua.

"Đến sớm so với đến muộn vẫn tốt hơn" Lão giả thì thào tự nói, chỉ nhìn mặt sông, đột nhiên thở dài một tiếng, "Tất cả mọi người kiên nhẫn, chờ một chút".

"Cha, Thái Phó Thiếu Khanh này làm giá thật cao" Một người trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn trên ngựa bên cạnh lão giả, anh tư bừng bừng, thần thái bay bổng, đưa tay kềm cương ngựa, nhưng lại đá nhẹ vào bụng ngựa, ngựa không yên lặng, người cũng giống như có chút không kiên nhẫn.

"Tử Kiến, chớ có nói loạn, cẩn thận tai vách mạch rừng" Lão giả nhíu mày nói, đưa mắt nhìn mọi nơi, rất là cẩn thận.

"Đại ca, người cũng quá cẩn thận rồi" Tráng hán lắc đầu nói: "Trong này đến bóng quỷ cũng không có, đều là người của mã trường thì làm sao có người nào sẽ nói loạn? Ta cũng cảm thấy Tử Kiến nói không sai, Thái Phó Thiếu Khanh này thật sự là quá làm cao. Người nói chúng ta hiện tại đều đã đợi đến bốn ngày rồi? Nói hắn khi ở Ung Khâu, công văn dịch trạm đã tới Tống thành, chuyển tới Thanh Giang mã trường chúng ta. Theo lý thuyết ba ngày trước Thái Phó Thiếu Khanh này nên đến Tống thành rồi, chúng ta khua chiêng gióng trống đi nghênh đón, kết quả là đợi cả một ngày cũng không thấy. Đến bây giờ mỗi ngày đều xuất động mười mấy người ra đón, chẳng lẽ chúng ta trừ việc đón hắn thì không cần làm chuyện khác sao chứ? Hắn nếu có việc đột xuất tại triều đột nhiên phải quay về, cũng không thông báo, nếu một năm không đến, chúng ta chẳng lẽ cứ phải đợi một năm? Hiện tại đã là ngày thứ tư, cho dù rùa cũng phải đi đến Tống thành rồi, lại càng không muốn nói là ngồi thuyền xuôi dòng. Ta thấy, hôm nay cũng lại là công không".

Lão giả đối với con có thể mắng, đối với huynh đệ thái độ rõ ràng tốt hơn rất nhiều, "Vạn Thủy, lời không thể nói như vậy, nghĩ đến Tiêu đại nhân nói không chừng công vụ cũng bận rộn. Một đường này cũng không thái bình, tới chậm một chút cũng là có thể lý giải. Các ngươi bất mãn, đối với ta nói tào lao sao cũng được, đến khi Tiêu đại nhân đến đây, mấy cái này vạn vạn lần không thể nhắc tới".

"Không thể nhắc tới không thể nhắc tới," Tử Kiến vung roi đánh vào không trung, tiếng vang thanh thúy, "Cha, chúng ta ở đây vất vả đợi, con chỉ sợ đại nhân này còn đang tiêu diêu khoái hoạt ỷ hồng ôi thúy".

"Tử Kiến, nãy giờ ngươi tào lao là nhiều nhất" Một nữ nhân bên cạnh thấp giọng khiển trách: "Người ta là đao, ta là thịt cá, phụ thân cũng là vì nghĩ cho đại cục mục trường mà thôi, ngươi nếu không thích thì đừng có đợi nữa, trở về mà ngủ đi".

"Tỷ tỷ, ta?" Tử Kiến nghẹn gọng không nói nữa, có vẻ bực tức, cũng không nhằm vào tỷ tỷ, mà là đối với Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân đang không biết ở nơi nào kia.

Người tỷ tỷ xinh đẹp như mặt nước sông, phong tư khác lạ, làn da thắng tuyết, mặt trái xoan, hai tròng mắt trong veo như nước, trông rất linh động.

"Nghe nói Thái Phó Thiếu Khanh này thích nhàn rỗi, khoái xa xỉ, bởi vì điểm này hợp với tính tình của Thánh Thượng, nên mới có thể trở thành hồng nhân bên người Thánh Thượng, cho nên mới có thể trẻ như vậy mà ngồi ở vị trí Thái Phó Thiếu Khanh này" Vị tỷ tỷ sau khi phê bình đệ đệ xong, bắt đầu tiến hành đánh giá đối với Thái Phó Thiếu Khanh chưa bao giờ gặp mặt này. Nữ nhân khẽ cau mày, hiển nhiên đối với người phải nghênh đón cũng không vui vẻ gì.

Tất cả mọi người đều lắng nghe, đối với nữ nhân này rất tôn trọng, cho dù Tử Kiến cũng đều im lặng.

Vị tỷ tỷ nói tiếp: "Thánh Thượng tuyển người chúng ta đều không tiện nói nhiều, nhưng có thể thay thế được Vũ Văn Hóa Cập, ta nghĩ là càng khó ứng đối. Cha, mấy người thúc thúc cùng Tử Kiến nói năng như vậy, đương nhiên là cũng nên lo lắng. Người ở kinh đô tới nói, Mã Hành Không của Lư Lăng mã trường đã cùng Thái Phó Thiếu Khanh này quen biết, đã uống rượu qua, không nghĩ đến khi dẫn ngựa đến Đông Đô, vẫn bị hắn làm khó đủ bề, sau lại nghe nói Mã Hành Không đi tạo quan hệ với cha vợ tương lai Viên Lam của Thái Phó Thiếu Khanh, lúc này mới có thể dể thở, bằng không hắn sẽ tìm cớ không thu ngựa Lư Lăng mã trường, Mã Hành Không cũng không thể làm gì được".

"Tỷ tỷ, người sao lại rõ ràng như vậy?" Tử Kiến khó hiểu hỏi.

"Tỷ tỷ ngươi vì mục trường mà dốc hết tâm lực, làm sao giống như ngươi, cả ngày chỉ sử đao lộng bổng!" Lão giả liếc nhìn con nói: "Tử Kiến, ngươi nếu…"

"Con nếu có thể có một nửa cố gắng của tỷ tỷ, cha sẽ yên tâm mà đem mục trường giao cho con, dúng không?" Tử Kiến cười lắc đầu, "Cha, người nói không biết mệt, con nghe cũng đầy lỗ tai. Cũng may con không có một nửa cố gắng như tỷ tỷ, con cũng không muốn tiếp quản mục trường này. Cha, cả ngày ở cùng súc sinh thì có thể nên nổi gì, con muốn được công danh mà trở về quang tông diệu tổ".

Lão giả tức giận đến râu vểnh lên, "Nghịch tử ngươi, ăn nói hỗn láo, nuôi ngựa có cái gì không tốt, không cần đấu đá…"

"Tử Kiến" Tỷ tỷ thấp giọng mắng: "Ngươi luôn thích chống đối với cha, thật quá đáng".

Tử Kiến khuôn mặt nhăn nhở nói: "Tỷ, ta chẳng qua chỉ là đùa một chút với cha mà thôi, cha, tỷ, mọi người không cần tức giận, ta sai lầm rồi, ta sẽở lại mục trường cố gắng cho tốt được không? Nhưng tỷ tỷ, tỷ mới vừa nói nhiều như vậy, tỷ rốt cuộc muốn nói cái gì? Mã Hành Không còn có Viên Lam để tạo quan hệ, tỷ không phải muốn nói, tỷ cũng chuẩn bị vì sự phát triển của mục trường, mà hy sinh tấm thân, dùng sắc đẹp để lấy lòng Thái Phó Thiếu Khanh đấy chứ?"

Tỷ tỷ nghe được mấy câu trước của Tử Kiến thì mới thoải mái được một chút, khi nghe được mấy câu sau, mặt ngọc đã nổi giận, không nói hai lời, thúc ngựa đi tới giơ roi lên đánh, Tử Kiến kêu to cứu mạng, đã sớm chạy trốn. Tất cả mọi người đều cười lên, đã hơi chút hòa hoãn sự bực tức buồn bực.

Đợi khi mọi người im lặng xuống, tỷ tỷ mới nói: "Đương nhiên không thể hắn có nhu cầu gì, chúng ta liền cung cấp. Ta muốn nói chính là, theo tin tức từ kinh đô đến, còn có việc hắn chậm chạp không đến, đối với Lư Lăng mã trường làm khó đủ điều mà phân tích, có thể thấy được người này quá nửa là tham tài háo sắc, tham lam thành tính, không trọng kỷ cương. Tuy chúng ta không mừng người như thế đến đây, nhưng người ta vẫn là Thái Phó Thiếu Khanh, chúng ta lần này phải tận lực đừg va chạm, chỉ cầu an bình mà tiễn hắn đi, về sau chúng ta đưa ngựa đến Đông Đô hắn không cố ý làm khó là được".

Mọi người nghe đến đó, đều gật đầu cười khổ, biết lời nói tuy khó nghe, nhưng mà hợp lý.

"Đại ca, người xem" Tráng hán chỉ tay ra mặt sông, "Hình như là bọn họ đến!"

Mọi người đều phấn chấn, quay đầu nhìn ra mặt sông, nhìn thấy trên mặt sông có mấy bóng đen, giây lát biến lớn, giương buồm mà tiến, theo gió tới như chớp. Tất cả mọi người đều nhìn nhau ngạc nhiên, Tử Kiến ở một bên lắc đầu nói: "Nhị thúc, ta nghĩ người sai lầm rồi, vị tham quan tham tài háo sắc này sao lại đem thuyền đi nhanh như vậy. Nếu hắn là loại tác phong như sét đánh này, ta nhắm chừng giờ phút này đã đến tận Hoài Thủy rồi".

Mọi người không tin, lại hy vọng là Thái Phó Thiếu Khanh giá lâm, đợi khi ba chiếc thuyền lớn dừng lại ở tại quan độ, đều nhìn nhau. Mấy ngày này bọn họ vẫn ở đây đợi, nhưng đến thời điểm này trong lòng đều lo lắng.

Tử Kiến tuy mới vừa rồi làm trò, nhưng đến lúc này đã an ổn lại, lão giả nhìn thấy một người xuống thuyền trước tiên, trước mắt sáng ngời, sớm đã tiến lên nói: "Triệu đại nhân, Bạch Vạn Sơn Thanh Giang mã trường đợi đại nhân cùng Thiếu Khanh đã lâu".

Lão giả đã từng đi Đông Đô, nhận ra được đây là Thừa Hoàng Thừa Lưu Giang Nguyên, một khi đã là Thừa Hoàng Thừa của Thái Phó tựở trên thuyền này, không hỏi cũng biết, Thái Phó Thiếu Khanh đương nhiên cũng ở trên thuyền. Nhìn trái nhìn phải, thấy trên thuyền xuống mấy người, một người âm trầm nghiêm mặt, trên mặt vết sẹo lỗ chỗ, nói là thợ rèn còn lọt tai, nói là Thiếu Khanh thì đánh chết Bạch Vạn Sơn cũng không tin. Một nam tử khác đôn hậu cường tráng, giống như là xuất thân làm nông, còn có một người trẻ tuổi trông cũng không kém, thậm chí có thể nói là anh tuấn phi thường, cách ăn mặc đơn giản, mày đang nhíu lại, giống như có việc gì bất mãn vậy.

Lão giả kinh nghiệm phong phú, lại cảm thấy ba người kia không phải là Thái Phó Thiếu Khanh, người trẻ tuổi cuối cùng kia thật ra khí độ thong dong, không giống người thường. Chỉ là tuổi còn quá trẻ, làm sao quan tới tứ phẩm! Không nghĩ tới Lưu Giang Nguyên lắc mình đến một bên, chắp tay hướng tới người ăn mặc đơn giản kia thi lễ nói: "Tiêu đại nhân, Bạch Vạn Sơn Thanh Giang mã trường cầu kiến".

Bạch Vạn Sơn ngạc nhiên, nằm mơ cũng không nghĩ tới người trẻ tuổi này lại chính là Thái Phó Thiếu Khanh! Hắn không nghĩ đến người này tuổi còn trẻ, cùng với con mình kém không bao nhiêu, đã là quan đến tứ phẩm, thân đường đường là Thái Phó Thiếu Khanh của Đại Tùy. Xem ra mình chừng này tuổi không phải là sống trên lưng ngựa mà là sống trên lưng chó rồi, trong lòng có chút tự giễu, nhưng vẫn tất cung tất kính tiến lên thi lễ nói: "Bạch Vạn Sơn tham kiến Thiếu Khanh đại nhân".

Mọi người nhìn thấy Bạch Vạn Sơn hướng tới người trẻ tuổi thi lễ, đều giật mình, tỷ đệ Tử Kiến cũng tràn đầy kinh ngạc, lại có vẻ tò mò nhìn vị Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân tham tài háo sắc, ỷ hồng ôi thúy trong truyền thuyết này!

***

Miệng lưỡi thiên hạ, ba người thành hổ, Tiêu Bố Y không nghĩ đến, dựa theo mọi người phỏng đoán, hắn đã biến thành một kẻ không chuyện ác nào mà không làm.

Người trẻ tuổi đương nhiên chính là Tiêu Bố Y, âm trầm nghiêm mặt chính là A Tú, làm ruộng chính là Chu Mộ Nho.

Tiêu Bố Y nhìn lão giả trước mắt, nhưng lại nghĩ đến bệnh tình của Bối Bồi.

Đêm đó Bùi Bội bệnh rất nặng hôn mê bất tỉnh, Tiêu Bố Y rất lo lắng, lập tức đi tìm Bạch thần y của Ung Khâu. Bạch thần y nhìn thấy Bùi Bội bị Tiêu Bố Y ôm tới, rất là tức giận, mắng người như thế lại không biết tự giữ thân, mình không thể cứu được. Tiêu Bố Y biết hắn cũng chỉ là có ý tốt, chỉ có thể cười bồi nói tình, Bạch thần y nhìn thấy một Thái Phó Thiếu Khanh lớn như vậy mà cũng khiêm tốn, chỉ có thể thở dài nói, bệnh tình của Bùi Bội hiện tại đã là bệnh nhập cao hoang, đều nói bệnh đến như núi đổ, bệnh là do nước lạnh kích phát, hôm nay bùng nổ ra, hắn đã không thể chữa trị. Tiêu Bố Y rất kinh ngạc, nghe được Bạch thần y còn nói, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm cua hắn cho thấy, Bùi Bội thân thể chỉ có thể suy yếu, thậm chí là chết, còn cái gì âm dương hư thật gì đó Tiêu Bố Y nghe không hiểu. Khi nghe được Bạch thần y kết luận thì trong đầu trống rỗng, chỉ có thể hỏi đi hỏi lại Bạch thần y làm thế nào để trị. Bạch thần y thương xót nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, bảo hắn khuyên Bùi Bội đừng phát lực đổ máu, có lẽ có thể kéo dài cuộc sống hơn một ít, có thể tới mười năm, mà có thể chỉ năm ba năm, chứ còn nếu cứ liều mạng như hôm nay, có lẽ chỉ mấy tháng là chết. Hắn hiện tại chỉ có thể cho thuốc điều trị, hy vọng Bùi Bội tự lo thân cho tốt.

Bạch Vạn là một người cẩn thận, nhìn thấy Tiêu Bố Y sau khi xuống thuyền sắc mặt âm tình bất định, không biết đắc tội hắn chỗ nào, trực giác lại thấy Thái Phó Thiếu Khanh này không dễ hầu hạ. Trước khi Tiêu Bố Y đến, mọi người còn đùa cợt vui vẻ, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y đứng ở đó, lời không nói một câu, đều cảm thấy áp lực gia tăng, Tử Kiến trong lòng nói thầm, Thái Phó Thiếu Khanh này xem ánh mắt cử chỉ giống như là người luyện võ, hắn cũng không thấy được tửu sắc ở chỗ nào, nhưng làm cao thật sự so với mình tưởng tượng còn muốn lớn hơn...

Tiêu Bố Y sau khi từ biệt Bạch thần y, trong đầu rất hỗn loạn, nhưng hắn rất nhanh biết nên làm gì, thứ nhất, đương nhiên chính là cấm Bùi Bội động võ, cái này đối với người khác mà nói có lẽ là việc khó, nhưng đối với Tiêu Bố Y mà nói, vẫn có thể làm được. Chuyện thứ hai hắn có thể làm cho Bùi Bội chính là tìm chung quanh danh y, hy vọng có thể có phương án nào giải quyết tốt hơn. Từ Ung Khâu đến Tống thành đi thuyền cũng không tính là xa, nhanh thì cũng chỉ chừng một ngày lộ trình, nhưng Tiêu Bố Y lại đi tới ba ngày, đi đến thành trấn nào, hắn cũng cho dừng thuyền, cho cấm vệ ra ngoài tìm danh y địa phương. Các cấm vệ thời gian này cũng phát hoảng, đã nhiều ngày mệt mỏi, cũng may tất cả mọi người đều cảm thấy Tiêu đại nhân là người nhân hậu, lại khâm phục Bùi Bội xả thân quên mình, đều tận lực tìm kiếm. Chỉ là trên đời này Y sinh để tìm, danh y lại khó tìm, Tiêu Bố Y ba ngày này tìm đến Y sinh so với cả đời hắn còn muốn nhiều hơn, gặp người có y thuật tinh thuần giống như Bạch thần y chẩn đoán, chỉ lắc đầu khuyên Bùi Bội nghỉ ngơi nhiều, còn mấy thứ lang băm, nhìn thấy Bùi Bội, biết Tiêu Bố Y là đại quan, chỉ khen tặng Bùi Bội sống lâu trăm tuổi cũng không thành vấn đề. Tiêu Bố Y không biết Bùi Bội có sống lâu trăm tuổi được hay không, nhưng trực giác lại biết thân thể Bùi Bội đang dần dần suy yếu, Bùi Bội cũng không nói gì, hắn cũng không nói gì, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ ràng.

Bùi Bội không cự tuyệt ý tốt của Tiêu Bố Y, nhưng vẫn kiên trì mỗi lần xuất hành đều muốn cưỡi ngựa, Tiêu Bố Y không hiểu lắm những vẫn đi cùng nàng. Thời gian ba ngày này đối với những người chờđợi thì lâu, nhưng đối với hai người mà nói, lại cực kỳ ngắn ngủi.

Khi quay đầu nhìn lại, phát hiện Bùi Bội đứng ở cách đó không xa, đón gió mà đứng, cũng đang nhìn mình, Tiêu Bố Y lòng có chút chua xót.

Bùi Bội vẫn cải nam trang, Tiêu Bố Y không biết nàng vì sao vẫn giữ cách ăn mặc này, cũng tôn trọng quyết định của nàng. Ánh mắt hai người vừa chạm liền rời, nhưng khi quay đầu đi, lại biết Bùi Bội đang nhìn mình.

Tiêu Bố Y có tâm sự, cùng Bạch Vạn Sơn cũng không có quan hệ, nhưng Bạch Vạn Sơn đương nhiên không nghĩ như vậy.

Bạch Vạn là một người cẩn thận, nhìn thấy Tiêu Bố Y sau khi xuống thuyền sắc mặt âm tình bất định, không biết đắc tội hắn chỗ nào, trực giác lại thấy Thái Phó Thiếu Khanh này không dễ hầu hạ. Trước khi Tiêu Bố Y đến, mọi người còn đùa cợt vui vẻ, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y đứng ở đó, lời không nói một câu, đều cảm thấy áp lực gia tăng, Tử Kiến trong lòng nói thầm, Thái Phó Thiếu Khanh này xem ánh mắt cử chỉ giống như là người luyện võ, hắn cũng không thấy được tửu sắc ở chỗ nào, nhưng làm cao thật sự so với mình tưởng tượng còn muốn lớn hơn.

"Tiêu đại nhân, Bạch Vạn Sơn Thanh Giang mã trường cầu kiến" Lưu Giang Nguyên nhìn thấy Bạch Vạn Sơn vẫn thi lễ bất động, phi thường xấu hổ, đành phải nhắc nhở một câu.

"Ồ" Tiêu Bố Y phục hồi tinh thần lại, thuận miệng hỏi một câu, "Ngươi chính là Bạch Vạn Sơn?"

Bạch Vạn Sơn dở khóc dở cười, chỉ có thể trả lời: "Lão hủ đích thật là Bạch Vạn Sơn".

"Ồ" Tiêu Bố Y sau khi hỏi xong, lại suy nghĩ, hai bên bờ sông Thông Tể Cừ , Dương, Ung Khâu cùng Tống thành đều là những nơi lớn, cũng cần phải đi tìm thần y.

Hắn sau khi nói một câu thì để Bạch Vạn Sơn sang một bên, chỉ nghĩ chuyện của mình, Lưu Giang Nguyên Tôn Thiếu Phương đều biết đại nhân vì sao không yên lòng, người của mã trường lại đều thay đổi sắc mặt, lại cho là Thái Phó Thiếu Khanh cố ý làm khó. Tử Kiến áp thấp thanh âm nói: "Tỷ, ta thấy tình thế không ổn, Tiêu đại nhân này giống như đặc ý làm khó".

Tỷ tỷ Tử Kiến nhìn thấy vẻ mặt không để ý tới ai của Tiêu Bố Y cũng cau mày, lại không tiện tiến lên chen lời, Lưu Giang Nguyên ho khan nói, "Bạch trường chủ, Trần Mục giám vì sao không đến nghênh đón Tiêu đại nhân?"

Lưu Giang Nguyên hỏi chính là người đảm nhiệm chính, bởi vì Thanh Giang mục trường là mục trường nhà quan của Đại Tùy, nhưng vẫn cần người ngoài làm việc. Lương quận Tống thành cũng có mấy cái mục trường, lớn nhất dĩ nhiên chính là Thanh Giang này, đều thống nhất do Mục giám điều độ, Trần Mục giám cũng là đứng đầu địa phương, Bạch trường chủ nếu theo quan điểm hiện đại của Tiêu Bố Y, thì chỉ là người làm công mà thôi, hôm nay thủ trưởng đứng đầu đến thị sát, Mục giám địa phương không đến nghênh đón thật sự có chút không thể nói nổi.

Bạch Vạn Sơn tất cung tất kính nói: "Hồi đại nhân, Trần Mục giám tuổi già sức yếu, vốn đại nhân nói ba ngày trước tới. Ba ngày trước Trần Mục giám sớm đã cùng ta ra nghênh đón, nhưng đại nhân không tới. Trần Mục giám tuổi lớn, ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, hôm nay nằm trên giường không dậy nổi, chỉ có thể cử tôi đến nghênh đón, cũng không phải là đối với đại nhân không cung kính".

"Trần Mục giám bị bệnh?" Tiêu Bố Y xen vào hỏi.

Bạch Vạn Sơn trong lòng thót lên, "Đích xác là như thế, Vạn Sơn không dám nhiều lời".

"Bệnh có nặng không?" Tiêu Bố Y hỏi.

Bạch Vạn Sơn vội ho một tiếng, trên mặt có vẻ khác thường, thầm nghĩ tiểu tử ngươi cũng khá ác độc. Chẳng lẽ thực thể hiện quan uy, người ta bệnh không nặng thì phải ra nghênh đón ngươi? Hắn nói cũng thật tình, Trần Mục giám cũng đã có tuổi, cùng hắn hợp tác nhiều năm, giao tình rất tốt. Lần này xem ra, bệnh không đến nghênh đón được ngược lại để cho Thiếu Khanh có cơ hội dựa vào mà phát huy.

"Cái này, cũng không tính là quá nặng, nhưng cũng mong đại nhân miễn cho…" Bạch Vạn Sơn kiệt lực giải thích.

"Ồ" Tiêu Bố Y thở dài một tiếng, rất là thất vọng, "Bệnh không nặng, vậy cũng không cần mời Y sinh".

Hắn gần đây vì Bùi Bội mà sốt ruột, cũng lấy Bùi Bội mà tham khảo, chỉ nghĩ Trần Mục giám bệnh tự nhiên phải mời Y sinh, mà mời Y sinh thì mình có thể trực tiếp đi bái phỏng, thuận tiện giúp Bùi Bội chuẩn đoán, cũng không có nghĩ gì khác. Còn việc đả kích mục trường thiên hạ, kế hoạch liên minh một nhà tạm thời gác lại, cũng không có động tâm tư gì đối với Bạch Vạn Sơn. Nhưng Bạch Vạn Sơn hết sức cẩn thận, chỉ cảm thấy Thái Phó Thiếu Khanh này tuy tuổi trẻ, nhưng mỗi một câu nói đều rất hiểm độc, rất có thâm ý. Nghĩ đến Mã Hành Không còn bị chỉnh như vậy, Tiêu Bố Y hỏi y cũng không có ý tốt gì. Bạch Vạn Sơn trong lòng phát khổ, cái gì nên đến thì cũng phải đến. Thái Phó Thiếu Khanh này phi thường âm hiểm, bóp ếch còn có thể nặn ra tiền, mình cũng khó tránh phải chi lớn rồi.

Người trong mã trường cũng đều suy nghĩ như thế, chính là mới vừa rồi thì còn nói lung tung, nhưng khi chân chính ứng đối thì vẫn phải nhìn vào Bạch Vạn Sơn. Tử Kiến múa may roi ngựa, phát tiết sự tức giận trong lòng, lại bị tỷ tỷ giữ lại, chậm rãi lắc đầu, thầm nghĩ ngươi không gây chuyện thì người ta đã tìm chuyện, ngươi nếu nói lời chống đối, vậy còn tới mức nào nữa?

"Đại nhân," Lưu Giang Nguyên ở một bên nói: "Một khi Trần Mục giám đã có bệnh không thể đón tiếp, vậy trước mắt chúng ta hãy cùng Bạch trường chủ đi Thanh Giang mục trường xem tình hình mục trường như thế nào?"

Tiêu Bố Y cũng biết thần y chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, Tôn Tư Mạc người như thế còn không phải ngàn năm cũng chỉ có một, mình quá nóng nảy ngược lại cũng không tốt, quay đầu lại nhìn Bùi Bội nói: "Bối huynh, ý ngươi thế nào?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Bùi Bội một khi vẫn nam trang, hắn gọi Bối Bồi cũng cảm giác thấy không thoải mái.

Bối Bồi cười khẽ, "Tiêu đại nhân làm chủ là được".

Bạch Vạn Sơn lắc đầu, thầm nghĩ ngươi là Thiếu Khanh hay người ta là Thiếu Khanh, chẳng qua có thể làm cho Tiêu Thiếu Khanh kiêu ngạo này xưng hô một tiếng huynh, nói vậy cũng không thể động tới, mình mấy ngày hôm trước xem tướng, nói là sẽ gặp hung kiếp, chẳng lẽứng ở trên hai người này?

Các cấm vệ đã sớm xuống thuyền, tiền hô hậu ủng vây quanh Tiêu Bố Y, dưới sự dẫn đường của Bạch Vạn Sơn mà nhằm hướng Thanh Giang mục trường xuất phát. Người của mã trường thấy bộ dáng của hộ vệ, đã yếu đi một nửa, cảm giác được lai giả bất thiện, thiện giảbất lai. Bùi Bội nhìn phong cảnh như họa quanh người, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Bố Y, trong lòng không có thương cảm, mà chỉ cảm thấy hạnh phúc.

Nữ nhân khi rơi vào tình yêu chân chính thì vô luận là lão luyện hay sát thủ, biểu hiện cũng không khác gì một cô gái mới yêu, nếu không có cảm giác đó thì chỉ là chưa rơi vào mà thôi.

Nàng một đường cùng Tiêu Bố Y cầu y, trong lòng không có tức giận trời cao đãi nàng quá bạc, sau khi nàng mới thoát ly tổ chức Ảnh tử minh, đã khiến cho nàng mạng không còn lâu, nàng chỉ cảm tạ ông trời trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, đã cho nàng gặp được Tiêu Bố Y. Khi nàng cầu y chỉ yêu cầu cưỡi ngựa, không chịu ngồi kiệu, không phải bởi vì ngồi kiệu buồn bực, mà chính là bởi vì muốn nhìn Tiêu Bố Y, vô luận về sau như thếnào, nàng phải nhớ kỹ tất cả những gì phát sinh trước mắt. Đương nhiên nàng biết, đại ca ngốc quá nửa sẽ không hiểu được khổ tâm của mình, nhưng nàng càng thích hắn không rõ!

Mọi người qua Biện Thủy, Bùi Bội nhìn thấy nước sông sáng ngời, cười nói: "Tiêu đại ca, đây là Thanh Hà sao?"

Nàng cũng chưa bao giờ đi tới chỗ này, chỉ nghĩ đến một khi đã là Thanh Hà mã trường, tự nhiên phải có Thanh Hà. Như vậy cái này, quá nửa chính là Thanh Hà.

Bạch Vạn Sơn ở một bên nhanh chóng trả lời: "Vị tiên sinh này, đây là Biện Thủy".

Bùi Bội khó hiểu hỏi: "Vậy Thanh Hà của Thanh Hà mã trường các ngươi là ở nơi nào?"

Bạch Vạn Sơn ngẩn ra, không biết giải thích như thế nào, Tiêu Bố Y lại cười nói: "Có một lần ta ở tại Đông Đô đi ăn, có một quán trên đường có chiêu bài là Ngưu Tước Diện (thịt đầu trâu lóc ra), ta sau khi ăn một chén mới phát hiện một chút thịt trâu cũng không có, nhịn không được chất vấn hỏi thịt trâu ở nơi nào, người ta lại nói sư phụ lóc thịt tên là Ngưu, ta nghĩ Thanh Hà mã trường cũng là như thế".

Bùi Bội có chút giật mình nói: "Những người này cũng thực giảo hoạt, nếu ta đụng loại dối trá này, sẽ đem thịt hắn xẻo mà bù vào, để xem hắn còn dám gạt ta không!"

Hai người nói xong đều cười to, Bạch Vạn Sơn cũng đổ mồ hôi, thầm nghĩ hai người này đang chỉ dâu mắng hòe, hàm sa xạảnh, hiển nhiên là cảnh cáo mình.

Mọi người qua Biện Thủy, địa thế dần lên cao, chỉ là vẫn khá bằng phẳng, dọc theo đường đi dần dần thấy nhưng trạm gác cùng tòa thành, hô ứng cho nhau, đề phòng nghiêm ngặt.

Bạch Vạn Sơn nhìn thấy Tiêu BốY đối với trạm gác cùng tòa thành rất có hứng thú, liền giải thích: "Tiêu đại nhân, hiện nay thế đạo không tính là thái bình, thường xuyên có phỉ tặc xuất hiện. Ngõa Cương cách đây tuy xa, nhưng đối với nơi này cũng như hổ rình mồi. Cũng có các tặc phỉ khác cũng muốn chiếm chiến mã trong này, mấy cái tòa thành trạm gác này đều được gia cố, để phòng bị lúc cần".

Tiêu Bố Y gật đầu, nói một câu không tệ. Nơi này bố trí cùng với mục trường hoàng gia ở bên ngoài Đông Đô cũng giống nhau, hơn nữa là ở nơi hiểm yếu mà phòng hộ. Hiện tại còn thái bình, nếu có loạn thì bằng vào sự phòng thủ trong này, coi như là dể thủ khó công, làm cho người khác không thể dể dàng đắc thủ được.

Bạch Vạn Sơn nhìn không ra vẻ mặt của hắn, thầm nghĩ người này tâm cơ thâm trầm như thế, thực không khác gì Tích Thu nói, so với Vũ Văn Hóa Cập còn muốn khó đối phó hơn. Vũ Văn Hóa Cập tham lam, nhưng có yêu cầu gì đều sẽ nói thẳng. Còn vị này lúc nào cũng âm trầm, quá nửa là sẽ tìm kiếm chỗ sai của mình, sau đó mới có hành động. Hắn từ sau khi nhìn thấy Tiêu Bố Y xuống thuyền, thì rất ít khi nhìn thấy hắn cười, thật sự cân nhắc không ra tâm ý của hắn, không khỏi rất buồn rầu.

Tiêu Bố Y không biết lão nhân này suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy lão nhân này sau khi nhìn thấy mình thì vẫn cau mày, chẳng lẽ là mục trường xảy ra vấn đề gì?

Hai người tâm tư đều só suy nghĩ riêng, đều khó nghĩ. Trước mắt là một khe vực thật sâu, người ở mục trường đối diện buông cầu cho mọi người thông qua. Mọi người mới đi qua, thì một người bộ dáng giống quản gia ra đón, nhìn thấy Bạch Vạn Sơn nói: "Trường chủ. Tiệc rượu đã chuẩn bị thỏa đáng, có cần lập tức nhập tiệc không?"

Bạch Vạn Sơn liếc nhìn Tiêu Bố Y, cố gượng tươi cười nói: "Chúng tôi đã bày tiệc, chuẩn bị vì Tiêu đại nhân mà tẩy trần, không biết ý Tiêu đại nhân thế nào?"

Tiêu Bố Y liếc nhìn trời, thầm nghĩ chưa đến chính ngọ, ngươi này chuẩn bị cũng khá chu đáo, "Ta còn chưa đói, các người an bài phòng nghỉ ngơi trước, để mọi người nghỉ ngơi cái đã, ta trước hết đi xem tình hình nuôi dưỡng ngựa".

Tiêu Bố Y mới muốn bước đi, đột nhiên quay đầu lại, hai mắt như điện. Bạch Vạn Sơn rùng mình lui về phía sau một bước, cũng không hiểu Tiêu đại nhân này sao lại có ánh mắt sắc bén đến như thế...

Bùi Bội lắc đầu nói: "Một khi đã như vậy, ta cũng không mệt, Tiêu đại ca, ta đi cùng với ngươi".

Tiêu Bố Y lấy tay ấn lên vai của nàng, cười nói: "Ngày sau còn dài, ngươi phải nghỉ ngơi cho nhiều, nghe ta một lần có được không?"

Bùi Bội nghe được hắn nói ngày sau còn dài, mơ hồ có ám chỉ, không khỏi trên mặt nóng lên, chỉ là nghĩ, nếu thực cùng Tiêu Bố Y có ngày sau còn dài, vậy thì thần tiên cũng không muốn làm, chỉ là mình chỉ sợ đợi không kịp ngày sau đó. Nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của Tiêu Bố Y, tuy không nỡ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, ngươi cẩn thận".

Tiêu Bố Y cười nói, "Đến trong này còn có cái gì phải cẩn thận, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi" Bùi Bội ứng tiếng, Bạch Vạn Sơn đã sớm cho hạ nhân đưa Bùi Bội đi nghỉ ngơi, cũng không hiểu hai người rốt cuộc có quan hệ gì.

Bạch Tử Kiến lộ ra vẻ khinh bỉ, thầm nghĩ hai nam nhân mà bịn bịn rịn rịn như vậy, Tiêu đại nhân này tuổi còn nhỏ, xem ra có vẻ như thích nam mà không thích nữ, trách không được đối với tỷ tỷ cũng không thèm liếc mắt. Quý nhân quyền thần kinh đô cuộc sống thối nát, Tiêu đại nhân này cũng không khá gì hơn.

Tiêu Bố Y lại an bài mấy người Tôn Thiếu Phương nghỉ ngơi. Tôn Thiếu Phương đi tới trong này, rốt cuộc đã thả lỏng một chút tâm sự, biết tạm thời sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Đã nhiều ngày hắn vẫn cố chịu đựng, cũng khá mệt mỏi, biết Tiêu Bố Y có ý tốt, cũng không chối từ, lập tức đi nghỉ ngơi. Các cấm vệ cũng đã nhiều ngày tận lực tìm kiếm thần y, lần đầu thấy Tiêu đại nhân không có an bài gì, đều cảm thấy cơ hội khó được, cũng sớm tìm phòng nghỉ ngơi.

Người trong mã trường không rõ tình huống, đều có ý nghĩ, những người này có thể là trên đường đi đã ăn uống chơi bời đã rồi, cho nên ban ngày cũng đi ngủ. Tiêu Bố Y tinh thần vẫn đầy đủ, do Bạch Vạn Sơn dẫn di xem ngựa. Tuy Dương Quảng cấp cho hắn chỉ ý để tiện nghi làm việc, hắn lại biết lần này tuần tra quan trọng, đương nhiên muốn hiểu rõ đặc điểm của Thanh Giang mã trường rồi hãy nói.

Bạch Vạn Sơn bảo tất cả mọi người đi theo, trước tiên đi chuẩn bị tuấn mã, dọc theo đường đi tất cả mọi người đều nặng nề, ôm ý niệm không cầu có công, chỉ cầu không có chuyện gì trong đầu. Còn chưa tới địa điểm, hai bên lan can đã nhìn thấy hơn mười thớt ngựa, hoặc là thấp lùn, hoặc là khập khiễng, Tiêu Bố Y nhìn thoáng qua, khẽ cười nói: "Bạch trường chủ, đây là ngựa mà mã trường các người nuôi ra sao chứ? Quả nhiên danh bất hư truyền".

Khi Tiêu Bố Y hỏi, ánh mắt xẹt qua những thớt ngựa, rồi dừng lại ở trên người một đại hán ngồi bên cạnh lan can.

Đại hán dáng người khôi ngô, chỉ là có lẻ nhếch nhác, quần áo trên người loang lổ, dính không biết là phân ngựa hay là cái gì, trên đầu còn có mấy cây cỏ dại, thoạt nhìn có vẻ lôi thôi lếch thếch. Những người này đi tới, hắn chỉ ngậm cây cỏ khô, cũng không đứng lên, ánh mắt đảo qua trên người Tiêu Bố Y.

Bạch Vạn Sơn mồ hôi đã chảy xuống dưới, quay đầu lại liếc nhìn con gái, có ý trách cứ, "Tích Thu, đây là thế nào?" Biết Thái Phó Thiếu Khanh muốn tới tuần tra, Bạch Vạn Sơn đã chuẩn bị tất cả, chỉ muốn cấp cho Thái Phó Thiếu Khanh thấy những mặt tốt nhất, việc này đều do con gái tâm tư tinh tế chuẩn bị. Vốn nên vạn vô nhất thất, làm sao nghĩ đến lại xuất hiện hơn mười thớt ngựa thấp kém như vậy.

Bạch Vạn Sơn có một nam một nữ, con trai tên là Bạch Tử Kiến, con gái tên là Bạch Tích Thu, cũng chính là cô nương mặt trái xoan. Bạch Tích Thu một đường đi xuống, cũng giống như phụ thân, tâm tình thấp thỏm, cũng không hiểu Tiêu Bố Y rốt cuộc có tâm tư gì. Nam nhân này hoàn toàn phá vỡ những suy nghĩ ban đầu của nàng. Một phen phân tích ở tại quan độ vốn là phỏng đoán của nàng, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Bố Y, bằng vào tâm tư mẫn cảm của nữ nhân, nàng biết Tiêu đại nhân này không phải là đồ đệ của tửu sắc nhưng hai hàng lông mày lúc nào cũng ưu tư. Cái này vốn hơi chút mâu thuẫn, nhưng xuất hiện trên người nam nhân này, có loại mị lực không tầm thường. Nhưng hắn tuổi còn nhỏ, đã ngồi tại vị trí Thái Phó Thiếu Khanh, không biết còn có chuyện gì ưu tâm?

Nhìn thấy ánh mắt trách cứ của phụ thân, Bạch Tích Thu nhìn về phía đại hán ở bên cạnh lan can, có chút cười khổ, thấp giọng nói: "Cha, lại là Thái thúc thúc muốn làm trò quỷ, vốn mấy con ngựa này đều phải đã được xử lý, không nên xuất hiện ở đây".

Bạch Vạn Sơn nhìn thấy đại hán kia, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, ho khan nói: "Tiêu đại nhân nói vậy cũng biết, rất nhiều khi ngựa cũng tốt xấu không đồng nhất, mấy con ngựa tất này chúng tôi tuyệt đối sẽ không cung cấp cho quan phủ. Những con ngựa không đủ tố chất sau một thời gian đều được chọn lựa ra, thống nhất tiến hành xử lý. Đại nhân tới cũng vừa lúc gặp một lần. Bất quá ta có thể cam đoan, mấy con ngựa này tuyệt đối sẽ không hiến cho quan phủ".

Tiêu Bố Y cười cười, đại hán kia cũng lẩm bẩm: "Ngựa xấu sao chứ? Ài, ta chỉ sợ lại là minh châu trong bùn".

"Đại nhân, mời theo ta đến bên kia" Bạch Vạn Sơn nóng lòng sửa chữa sai lầm, đã muốn dẫn Tiêu Bố Y đi xem tuấn mã, đột nhiên có một tiếng hí dài vang lên, giống như rồng gầm.

Tiêu Bố Y mới muốn bước đi, đột nhiên quay đầu lại, hai mắt như điện. Bạch Vạn Sơn rùng mình lui về phía sau một bước, cũng không hiểu Tiêu đại nhân này sao lại có ánh mắt sắc bén đến như thế.

Bạch Tích Thu nũng nịu nói: "Thái thúc thúc, người lại muốn làm trò quỷ, cháu…" Nàng lời còn chưa dứt, Tiêu Bố Y đã chậm rãi đi đến, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ dị, nhìn những con ngựa buộc ở lan can.

Kỳ quái hơn là, Tiêu Bố Y tràn đầy kinh ngạc, đại hán cũng như thế, khẩn trương nhìn Tiêu Bố Y, nắm chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy chờ mong. Bạch Vạn Sơn nhìn thấy Tiêu Bố Y như bị trúng tà đi tới, trông bộ dáng như muốn xông vào chuồng ngựa, muốn ngăn trở, lại bị Bạch Tích Thu kéo lại, chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: "Cha, xem ra là Thái thúc thúc cố ý, cha cứ thỏa mãn nguyện vọng của người đi".

Bạch Vạn Sơn thở dài, áp thấp thanh âm nói: "Ta chỉ sợ kinh động đến Tiêu đại nhân, mục trường chúng ta từ nay về sau cũng không còn ngày yên ổn".

"Để con trông coi Tiêu đại nhân" Bạch Tích Thu bước nhanh tiến lên, đi theo sát sau Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y ánh mắt dừng ở trên người một con ngựa màu vàng, đột nhiên hỏi: "Ngươi nuôi sao?"

"Không phải" Đại hán lắc đầu, "Nhưng đây là ta tuyển chọn".

"Nhãn lực rất tốt" Tiêu Bố Y đưa ngón tay cái, thật tình tán thưởng nói: "Huynh đài họ gì?"

Hắn lấy đường đường thân phận Thái Phó Thiếu Khanh nói một tiếng huynh đài, thật sự là cấp cho đại hán mặt mũi rất lớn, cha con Bạch Vạn Sơn tràn đầy kinh ngạc, đây xem như là lần đầu tiên Tiêu Bố Y sau khi xuống thuyền khen ngợi, ai cũng không thể tưởng được hắn lại dành cho một đại hán lôi thôi lếch thếch.

Đại hán trên mặt không chút cảm động, thản nhiên nói: "Tiểu đệ họ Thái, chỉ là đại nhân cũng thấy ra là ngựa tốt chứ?" Hắn tuy kiệt lực giả bộ bình tĩnh, nhưng một tiếng đại nhân đã thể hiện ra sự tôn kính.

Tiêu Bố Y tiến đến, lập tức đi đến bên cạnh thớt ngựa màu vàng kia, sau hồi lâu dò xét trên dưới, đưa tay ấn xuống yên ngựa, thở dài nói: "Đây là ngựa tốt, đáng tiếc châu ngọc long đong, giống như huynh đài nói".

Hắn một lời nói ra, Bạch Tích Thu thiếu chút nữa phun cơm, thớt ngựa bên cạnh Tiêu Bố Y quả thật là xấu xí. Ngựa lông vàng miệng đen, một con ngựa lông màu vàng thật ra cũng không phải là xấu, nhưng thớt ngựa này lông xoăn cuộn tròn như vảy cá vậy, lâu nay nuôi ngựa đều cho rằng lông ngựa phải suôn mượt thì mới là ngựa tốt, có chút lông xoăn, như vậy nếu không phải là tạp chủng, thì cũng liệt vào hàng hèn kém. Tiêu Bố Y lấy ngựa xấu cho là ngựa tốt, cũng xem như là có mắt không tròng.

Bạch Vạn Sơn cũng thầm kêu khổ, thầm nghĩ Tiêu đại nhân này quá nửa là muốn dùng thớt ngựa xấu xí này làm cớ, nếu tuyển đi, đưa đến kinh thành thì chẳng khác nào đấm cho mình một quyền, như vậy cả mục trường sẽ phải gà chó cũng không yên.

Đại hán nhẹ nhàng thở dài nói, "Đại nhân có biết xuất xứ của ngựa này không?"

Hắn như là một giám khảo vậy, thật sự là muốn biết Tiêu Bố Y là thật hiểu biết, hay là giả bộ, hay là mèo mù vớ cá rán? Ngựa này hắn vất vả mang về, lại bị mọi người cười cợt trào phúng, không khỏi tâm tro ý lạnh, biết thế nhân không biết dụng tâm khổ sở của mình, lần này đem thớt ngựa này giấu ở trong đám ngựa xấu, đặt ở trên đường đi đến chuồng của tuấn mã, thật ra đã là vô vọng. Hắn biết người lên làm Thái Phó Thiếu Khanh không cần biết về ngựa, chỉ cần hiểu cách vô mông ngựa là được, nhưng cũng muốn thử một lần.

Tiêu Bố Y thoáng trầm ngâm, "Thớt ngựa này đến từ Đột Quyết?"

Đại hán hai mắt tỏa sáng, đột nhiên nắm lấy cánh tay của Tiêu Bố Y, "Ngươi làm sao mà biết?"

Bạch Tích Thu kinh hãi, trông thấy trên tay Thái thúc thúc quá nửa còn có phân ngựa, lại dám nắm lấy Tiêu đại nhân cao cao tại thượng, thực là thất lễ quá lớn, vốn định khuyên can, lại phát hiện Tiêu Bố Y cũng như không có gì, cũng không để ý, nên cũng không tiện làm gì.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ta đương nhiên biết, chẳng qua ta chỉ là ở trong sách vở ngàn năm sau đọc được, không nghĩ đến hôm nay lại được thấy chân thân, thật ra cũng ngoài ý muốn, "Loại ngựa này hình như tên là Quyền Mao Qua, đi lại mạnh khỏe, móng lớn đi nhanh, sức bền rất tốt, dùng trên chiến trận, quả thật là chiến mã hiếm có!" Tiêu Bố Y nói tới đây, trong lòng chợt động, đã nghĩ tới thiết giáp kỵ binh mà Lý Tĩnh nói, ngựa này không phải là cơ hội trời cho sao?

Đại hán nghe xong mặt chợt sáng bừng, thi lễ thật sâu, khâm phục không thể tự chủ nói: "Tệ nhân Thái Mục, chỉ nghĩ đến đại nhân thân tại cao vị, không nhận biết được ngựa, không nghĩ đến đại nhân học thức uyên bác, ánh mắt như thần, Thái Mục bội phục sát đất".

"Thái Mục?" Tiêu Bố Y nhớ kỹ cái tên này, cười nói: "Loại ngựa này do ngươi lựa chọn, ngàn dặm xa xôi mang về, thật sự là nhãn lực rất tốt, ta đối với huynh đài cũng rất bội phục, nhưng ngươi có biết ngựa này sinh sản như thế nào không?"

Đại hán mặt hiện lên vẻ nhăn nhó, "Hồi đại nhân, ta biết, chỉ là sợ đại nhân nghe xong sẽ không thích".

Tiêu Bố Y lên tiếng cười lớn nói: "Ngươi không nói ta mới là không thích, nhưng muốn nói xem ngựa, ta đời này sẽ không phiền, đến đây, đến đây," Nói tới đây, Tiêu Bố Y lại lôi kéo Thái Mục đặt mông ngồi xuống đất, "Ta cũng muốn nghe xem, ngựa này sinh sản như thế nào".

Hai người trong giây lát như là lão bằng hữu đã quen từ lâu, nhìn thấy Thái Phó Thiếu Khanh cao cao tại thượng ngồi ở trên đất, cha con Bạch Tích Thu không khỏi nhìn nhau, không nói được lời nào!