Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 60: Sương mù bao phủ đôi mắt



“Tôi không chắc nữa...”

Câu nói của anh khiến tay Tống Hành Huy hơi dừng lại, ông nghi hoặc hỏi: “Không chắc?”

"Giấc mơ" này đã xuất hiện không chỉ một lần trong sổ bệnh án của Tống Hành Huy, có thể nói ông vô cùng quen thuộc với cảnh tượng trong mơ này. Bởi trong hai năm đâu tiên, mọi ký ức của đứa trẻ khiếm thị ấy đều dừng lại ở con đường này.

Và câu chuyện về "điểm khởi đầu của cơn ác mộng" này vẫn chưa bao giờ thay đổi: vào một đêm mưa, anh trốn khôi nhà, chạy trên con đường đó, rồi anh và Quý Hạ đã bị dụ lên xe của Triệu Vĩnh Lâm.

Tất cả những ký ức từ đó về sau đều bị cắt ngang và cho vào một chiếc hộp đen.

Thấy Quý Thu Hàn yếu ớt rũ mi như thể đang tự hỏi, Tống Hành Huy liền dẫn dắt: "Yếu tố nào trong hiện trường đã thay đổi? Khiến cho cậu có nghi hoặc không rõ ràng như vậy?"

"Là... cô bé trong giấc mơ đang chạy... nhưng khuôn mặt của họ mờ hơn trước..."

“Cô bé?”

Tống Hành Huy cảm thấy cách dùng từ này hơi kỳ quái: "Cậu cho rằng người trong mơ không phải chị gái mình sao?"

“Là Quý Hạ, nhưng mưa quá lớn, tôi thậm chí còn không nhìn rõ mặt mình...”

Đôi mắt của Quý Thu Hàn dường như bị bao phủ bởi một màn sương mờ ảo khi anh cố gắng nhớ lại giấc mơ đó. Nhưng nó khác. Trước đây, tôi chạy phía trước, Quý Hạ đuổi theo tôi... Nhưng trong những giấc mơ gần đây, cả hai chúng tôi cùng chạy..."

“Vì sao lại chạy?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Quý Thu Hàn liền cảm thấy mình như quả bóng bay bị hút hết không khí, anh buồn bã lắc đầu: “Tôi không biết, hình như chị ấy đang hoảng loạn, vẫn luôn kéo tôi chạy tiếp... "

Tống Hành Huy ghi chép lại. Quý Thu Hàn lúc thì nói “cô bé kia”, lúc thì nói Quý Hạ, rõ ràng là đang nghi ngờ thân phận của người trong giấc mơ kia, sau đó lại đột nhiên chuyền sang nói “cô ấy kéo tôi.”

Tống Hành Huy cảm giác Quý Thu Hàn đã bị mắc chứng rồi loạn trí nhớ ở mức độ nhỏ, khi ông định hỏi lại anh một lần nữa xem có thấy rõ mặt cô bé kia không thì đột nhiên chú ý tới trong bút ký của mình đã có một câu ngắn ngủn không rõ ràng: “Họ đã trở nên mơ hò.”

“Được rồi, uống chút nước đã.”

Tổng Hành Huy thản nhiên đóng nắp bút lại, đưa cốc nước trên bàn cho Quý Thu Hàn đang cố gắng nhớ.

"Giấc mơ này chẳng qua chỉ là một hình ảnh phản chiều hỗn hợp của những vụ án cậu đã điều tra trong quá khứ và ký ức của cậu thôi."

"Giống như trạng thái trí nhớ của cậu một thời gian trước đã trở nên hỗn loạn và không ổn định do bị k1ch thích mạnh mẽ, nên đã có lỗ hồng và lỗi đứt gãy. Mà vụ án lại để lại cho cậu một vài ký ức sâu sắc, cho nên chúng đã tranh thủ khi trí nhớ của cậu hỗn loạn mà thêm "chất độn" vào, những tình tiết xảy ra trong những giấc mơ này không có thật."

Quý Thu Hàn giật mình, “Không có thật ư??

"Cậu cũng nói, trong mơ, khuôn mặt của họ trở nên mơ hồ đúng không? Cậu không thể quên dáng vẻ của Quý Hạ cùng bản thân mình được, như vậy, cảnh tượng mờ mịt của họ chỉ có thể là vì những chuyện kia không thật sự xảy ra. Đó chỉ là giấc mơ được tạo thành từ ký ức bị “hỗn loạn” dung hợp với những ký ức phát sinh sau đó. Vì vậy các nhân vật và cốt truyện đều bị mờ đi."

Giọng điệu cùng ánh mắt của Tống Hành Huy đều mang đến cho người ta cảm giác thuyết phục.

Tống Hành Huy lại hỏi: "Nghĩ lại một chút, trong mơ, cậu có thể thấy rõ khuôn mặt của Quý Hạ không?"

Bản thân giấc mơ cũng rất mơ hồ, Quý Thu Hàn có nhớ lại, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.

"...Tôi hiểu rồi."

Có lẽ anh đã quá mệt mỏi với vụ án 11/7 gần đây, mặc dù Quý Thu Hàn cảm thấy chắc chắn anh đã quên điều gì đó, nhưng anh thực sự không thể nhớ ra.

Sau khi trị liệu xong, Tống Hành Huy gọi Giang Trạm lại, ý nói muốn trao đổi riêng với hắn.

Sau khi đóng cửa thư phòng, chẳng hề giống như vừa rồi nữa, Tống Hành Huy mệt mỏi tháo mắt kính.

"Từ trạng thái tình thần mà nói, hiện tại bệnh của cậu ấy không nặng, tiến độ khôi phục cũng rất tốt, cũng không cự tuyệt gặp tôi nữa, chứng tỏ cậu ấy rất tỉnh táo."

Nhưng rồi Tống Hành Huy lại nói: “Nhưng vừa rồi, ở một giấc mơ nào đó, ký ức của cậu ấy đã trở nên mơ hồ.”

Giang Trạm thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Tống Hành Huy. Hắn hỏi: "Điều này có nghĩa là gì?"

Trong lòng Tống Hành Huy thầm nghĩ, thật ra ông đã suy nghĩ vấn đề này từ khi bắt đầu trị liệu, nhưng hiển nhiên là đến bây giờ vân không thể hoàn toàn đưa ra một lời giải thích hợp lý.

"Theo lẽ thường, giấc mơ trên đường đó chính là trải nghiệm thực tế của cậu ấy, nó đã lặp đi lặp lại nhiều năm và đã cố định, sẽ không thay đổi, trừ phi... một "biến số" mới xuất hiện và thay đổi trí nhớ của cậu ấy."

Sau khi nói xong, Tống Hành Huy cau mày, vụ án kéo dài mười sáu năm qua mà không khiến giấc mơ thay đổi, gần đây Quý Thu Hàn cũng không điều tra thêm vụ án mới, làm sao có thể đột nhiên có biến số mới xuất hiện được?

Tống Hành Huy trầm tư hồi lâu mới nói: "Có lẽ là do tôi suy nghĩ nhiều."

Ông nói với Giang Trạm: "Nhưng trước mắt, chuyển biến tốt nhất chính là không có cảnh tượng nào mới bị đánh thức trong ký ức của cậu ấy. Ít nhất thì điều này cũng chứng tỏ là nếu không có Quý Hạ, ký ức của cậu ấy quả thực sẽ dừng lại. Hộp đen về 33 ngày của vụ án 23/5 kia có thể sẽ vĩnh viễn ngủ say trong đầu cậu ấy.”

Tuy nhiên, ai cũng có thể thấy phương pháp này có những nhược điểm rõ ràng và khó tránh khỏi.

“Giáo sư Tống, như vậy không phải có nghĩa là trong trí nhớ của em ấy luôn có một quả bom hẹn giờ mai phục sao? Khi nó lại nổ tung, chúng ta đều không thể..."

“Giang tiên sinh.” Tống Hành Huy ngắt lời hắn. Ông đã gần năm mươi tuổi, nếp nhăn quanh mắt hiện rõ khi không đeo kính.

“Trước mắt, đây chính là biện pháp tốt nhất.”

Tống Hành Huy nói: “Tôi biết Giang tiên sinh nghi ngờ phương án từ bỏ kế hoạch can thiệp điều trị, nhưng tôi muốn nói, phương án này không phải do một mình tôi vạch ra. Năm đó, thầy tôi và tôi đã trị liệu tâm lý gần một năm cho Quý Thu Hàn, sau đó mới đồng thời quyết định từ bỏ can thiệp giải mẫn cảm đối với ký ức của cậu ấy về vụ án 23/5.”

"Quyết định này đã vi phạm yêu cầu của cảnh sát khi đó đang nóng lòng phá án. Tắt cả chúng tôi đều chịu áp lực rất lớn, nhưng..."

Tống Hành Huy luôn mang đến cho người ta ấn tượng trầm ổn và chuyên nghiệp, ông rất ít khi ngập ngừng. Nhưng nói tới đây, thái độ của người đàn ông trung niên này lại khiến người ta chợt cảm thấy xót xa.

“Con trai tôi cũng trạc tuổi Quý Thu Hàn, nếu không phải sau đó xảy ra vụ tai nạn kia.... cho nên đối với tôi, Quý Thu Hàn không chỉ là một bệnh nhân, có lẽ trong hai năm kia, đứa bé ấy đã từng cho tôi niềm an ủi"

Tống Hành Huy là một người lý trí, cho nên ông đã nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình.

"Cho nên Giang tiên sinh, hi vọng anh có thể tin tưởng tôi. Quý Hạ đã không còn, chỉ cần đừng để cậu ấy chịu k1ch thích mạnh nữa thì trạng thái này đối với cậu ấy là tốt nhất."

Lúc Hướng Nam tiễn Tống Hành Huy đi thì đã là chiều muộn, Giang Trạm trở lại phòng khách, nhìn quanh một vòng cũng không thấy Quý Thu Hàn. Người hầu nói Quý tiên sinh đã ra vườn.

Đã vào đông, nhưng cây thường xanh vẫn giữ nguyên sắc xanh bên hai con đường rải đầy đá cuội. Giang Trạm đi bộ đến đình hóng gió ở hồ Dục Tú, rồi thấy Quý Thu Hàn cùng Dịch Khiêm đang ngồi trong đình.

“Anh Quý, em cảm thấy Nhị Hoa nặng hơn trước nhiều, giờ nó béo lắm...” Dịch Khiêm đang nói chuyện thì thấy Giang Trạm, vội đứng lên gọi anh hai.

Giang Trạm đi lên cầu thang, "Bên ngoài lạnh như vậy, sao không mang áo cho anh Quý của em hả?"

Dịch Khiêm vừa từ công ty về, trên người vẫn còn đang mặc bộ âu phục chẳng dày là mấy, nhưng nhìn vẻ mặt Giang Trạm, cậu khẽ nói: “...Anh, giờ anh đã quấn anh Quý như gấu bắc cực rồi, gió nào mà thổi được, dù lấy thêm áo thì anh Quý cũng không mặc được mà...??

Nói xong, cậu nhanh chóng nhặt Nhị Hoa trên bàn đá và nhảy lùi lại một bước, hoàn hảo tránh được cú đá của Giang Trạm.

“Ba ngày không đánh lại bắt đầu đấy.”

Dịch Khiêm thấy anh hai tâm trạng tốt, không đá trúng cậu thì chắc cũng thôi, ai ngờ thầy Giang Trạm định tới tóm mình, Dịch Khiêm vội giơ mèo lên: “Anh! Anh, em biết sai rồi! Giờ em lấy cho anh Quý là được mà!”

Vừa nói, cậu vừa cởi cúc áo, dáng vẻ không hề chậm trễ này khiến Quý Thu Hàn khi nãy còn ngây người giờ đã bật cười: "Lạnh gì chứ, anh ấy nói vậy mà em cũng tin à? Mặc vào đi, trêu em thôi.”

Thấy Giang Trạm cũng ngồi xuống, Dịch Khiêm mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh Quý, thế anh lại không biết anh hai em rồi. Trước kia anh ấy bắt em lột hết, chỉ còn mỗi cái quần đứng trong tuyết đó.”

Giang Trạm hừ lạnh: “Anh thấy em cũng hoài niệm đấy, hay bây giờ lại cởi ra rồi đứng nhé?”

Dịch Khiêm đột nhiên cảm thấy số phận làm bóng đèn quá nguy hiểm, vội vàng đưa con mèo cho Quý Thu Hàn: “Anh, anh Quý, em chợt nhớ ra còn có chút việc, các anh nói chuyện nhé.”

Sau khi Dịch Khiêm rời đi, Quý Thu Hàn vuốt v e mèo nhỏ trên đùi. Gần đây, Nhị Hoa ăn đồ ăn Giang Trạm mua, có thể nói là đã bước l3n đỉnh miêu sinh, thể trọng tăng lên không ít, bộ lông nhăn nheo trước đây của nó trở nên trắng bóng.

Cũng không quá xấu trong mắt Giang Trạm nữa rồi.

Quý Thu Hàn hỏi: “Giáo sư Tống nói gì với anh vậy?”

“Không có gì, chỉ nói gần đây em hồi phục khá ổn, chỉ cần đừng chịu k1ch thích nữa là được.” Giang Trạm nói, “Anh biết em lo lắng, nhưng Dịch Khiêm đã vận dụng mọi con đường để điều tra Tống Hành Huy; anh cũng đã xem kỹ lại rồi, thân phận của ông ta không có vấn đề.”

Nhưng ngay cả sau nhiều vòng kiểm tra, Giang Trạm vẫn nghĩ ra một kế hoạch khác.

"Không sao, nếu em vẫn cảm thấy bài xích với ông ta, chúng ta có thể thay đổi một đội ngũ y tế khác. Ngụy Khải đã giới thiệu cho anh một giáo sư trong lĩnh vực điều trị PDST ở London, chúng ta có thể mời ông ta..."

Tuy nhiên, Quý Thu Hàn lại lắc đầu và nói: "Không cần Giang Trạm, chỉ cần anh đã kiểm tra và phát hiện không có vấn đề gì là được. Giáo sư Tống thực sự là bác sĩ hiểu rõ tình trạng của em nhất, và em có thể cảm nhận là... ông ấy có không có ác ý với em."

"Có lẽ sự kháng cự đó đến từ trí nhớ của em thôi..."

Quý Thu Hàn cảm thấy, chỉ cần anh cố gắng đền gần hộp đen trong tâm trí mình thì sẽ bị một lực lượng không xác định đẩy ra xa.

"Có lẽ trước đây, ông ấy là người gần gũi nhất với ký ức của em nhất, nhưng đôi khi em lại cảm thấy ký ức đó nằm ngoài tầm kiểm soát của mình."

Giang Trạm nhớ tới chìa khoá lý luận mà Tống Hành Huy đã nói, bây giờ có vẻ như bản thân Quý Thu Hàn cũng không nhận thấy ảnh hưởng của Quý Hạ đối với mình.

Cho dù đó là chỉ dẫn lặp đi lặp lại của Tống Hành Huy hay trực giác của chính Giang Trạm, hắn cũng không muốn để Quý Thu Hàn suy nghĩ thêm về vấn đề này.

“Được rồi em yêu, khi nào em muốn đổi thì đổi, không thoải mái thì cứ nói cho anh biết, anh có thể đáp ứng mọi yêu cầu của em.”

Giang Trạm vừa nói vừa bế con mèo lên, chuẩn bị đưa người về, "Nhưng anh thấy gần đây em căng thẳng quá rồi... như vậy sẽ rất dễ khiến anh thu hồi lại hai tiếng đồng hồ kia đó, biết không?"

Giọng điệu của hắn nửa đùa nửa thật, Quý Thu Hàn đứng dậy đi theo hắn về phía tòa nhà chính: "Có hai tiếng mà còn thu hồi? Em còn đang định bảo anh là không đủ thời gian đây, nhưng có vẻ như vô vọng rồi nhỉ?"

Giang Trạm gật gật đầu: "Nhưng đầu bếp mới tối nay sẽ nấu món cay Tứ Xuyên mà em vân thích đó, anh đặc biệt mời từ Tùng Vân Cẩm về, có thể dỗ cho em vui vẻ chút không?"

Chỉ cần anh nói một câu thích, dường như người đàn ông này có thể cho anh mọi thứ, Quý Thu Hàn nói: “Giang Trạm, em thật sự bị anh nuôi như chim hoàng yến rồi…”

Hiển nhiên người đàn ông vô cùng vui vẻ tiếp nhận lời khen này, ánh hoàng hôn màu quýt chiếu sáng trên hành lang khắc hoa. Giang Trạm ghé sát vào vành tai hơi mỏng của anh, ngữ khí vô cùng chiều chuộng: “Anh đây mong mà không được, nói đi, em muốn lồ ng sắt gì nào? Giờ anh làm cho em.”