Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 3 - Chương 165: Tình nơi sâu thẳm



Thần Niên không trả lời, nhưng tay lại thêm vài phần sức, nói: “Buông ra”.

Hơi thở Phong Quân Dương đã hơi nghẹt lại, nhìn nàng trong phút chốc, nhưng sau cùng lại mỉm cười, chịu đựng cơn đau nơi cổ họng, khó khăn nói: “Ta không buông, ta luyến tiếc”. Chàng nói xong, phớt lờ chỗ hiểm yết hầu đang nằm trong tay nàng cúi đầu chậm rãi ghé lại gần nàng, môi hôn nhẹ lên trán nàng, “Thần Niên, ta luyến tiếc, ta ngày nhớ đêm mong nàng lâu như vậy, làm sao có thể buông tay được”.

Thần Niên nhắm mắt, kìm chặt cổ họng chàng đẩy chàng ra, run giọng nói: “Phong Quân Dương, ta đã không còn là Tạ Thần Niên của ngày xưa nữa, ta đã luyện tà công, hỉ nộ không thể khống chế. Bây giờ ta thật sự muốn giết chàng, khi ta còn có thể chế ngự mình, chàng buông ra”.

Cơ thể Phong Quân Dương cứng đờ, cúi đầu nhìn nàng: “Nàng luyện tà công gì?”

Thần Niên trợn mắt nhìn chàng, đôi mắt sáng ngời, chói lọi tựa sao đêm, càng khiến Phong Quân Dương giật mình, nàng lạnh lùng cười, đáp: “Ngũ Uẩn thần công, chàng biết nữ ma đầu Tịch Vũ Hiên trước kia không? Bà chính là dáng vẻ sau này của ta, hỉ nộ vô thường, giết người như ngóe. Phong Quân Dương chàng còn dám ở bên ta không? Có lẽ một ngày nào đó khi thức giấc, thấy chàng chướng mắt, ta sẽ giết chàng”.

Dáng vẻ nàng như thế, Phong Quân Dương sau một hồi kinh ngạc lại càng thêm đau đớn, chàng im lặng ngắm nhìn nàng, mạnh mẽ cúi đầu, dùng môi mình chặn môi nàng. Thân thể Thần Niên lập tức cứng ngắc, đến khi phản ứng lại, trong lòng nhất thời giận dữ, lực đạo nơi đầu ngón tay tức thì tăng thêm, thầm muốn giết người trước mắt ngay bây giờ.

Phong Quân Dương bực bội hừ một tiếng, động tác thoáng ngừng lại, sau đó tiếp tục không quan tâm gì nữa mà hôn môi nàng.

Song một tiếng hừ đó lại giống như đánh vào tim Thần Niên, làm đầu ngón tay nàng khẽ run lên, không còn sức siết vào nữa. Như cảm nhận được sự mềm yếu của nàng, chàng thả lỏng bờ vai nàng, một tay luồn về phía sau nâng đầu nàng lên, tay kia thì áp vào khuôn mặt nàng nhẹ nhàng ve vuốt, ngón cái ấn nhẹ vào cằm nàng, dùng lưỡi mình thăm dò hàm răng kia, dây dưa cùng nàng, tiếp xúc khiêu khích, triền miên hút lấy.

Thần Niên vô lực buông thõng tay, quay mặt ra chỗ khác, né tránh sự chiếm đoạt của chàng, cười tự giễu, nói: “Phong Quân Dương, chàng lại cược thắng rồi, hiện giờ ta quả thật không xuống tay giết chàng được”.

Hai tay Phong Quân Dương nâng khuôn mặt nàng, trán kề sát trán nàng, thì thầm gọi tên nàng, “Thần Niên”. Cổ họng chàng bị nàng làm tổn thương, chữ được chữ mất gần như không phát ra tiếng, “Phải, ta dùng mạng mình để cược trong lòng nàng có ta, ta lại thắng rồi, ta rất vui”.

Thần Niên cười lạnh không nói, nhẹ giọng hỏi chàng: “Sau đó thì sao?”.

Dường như muốn sưởi ấm cho nàng, Phong Quân Dương liên tiếp khe khẽ hôn nàng, từ vầng trán đến chóp mũi, rồi đến đôi môi đỏ hồng, trằn trọc một phen, rồi lại xuống phần cổ cao gầy trắng nõn, cắn nhẹ lên xương đòn nàng. Chàng nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ, hai người đã chia lìa bao nhiêu lâu, ngày trông đêm ngóng, khốn khổ giày vò, mà giờ khắc này, nàng đã ở trong lòng chàng rồi. 

Chàng đưa tay lót sau lưng nàng, ngăn cách nàng và bức tường đá, lại hôn lên môi nàng, lẩm bẩm thì thào: “Thần Niên, ta nhớ nàng, ta nhớ nàng đến phát điên”.

Thần Niên không phản kháng, song cũng không hề đáp lại, chỉ lạnh nhạt nhìn chàng, mặc cho chàng muốn làm gì thì làm chàng thì thào như thế, lại khúc khích cười giễu cợt, nói nhỏ: “Phong Quân Dương, chàng nhớ ta, là nhớ những thứ này sao? Ba năm không thể gần nữ sắc, giờ đã có thể không cần kiêng dè rồi sao?”.

Thân mình Phong Quân Dương cứng lại, rồi lại cúi đầu hôn nàng, cố chấp nói: “Thần Niên, ta có thể sưởi ấm cho nàng, bất kể trái tim nàng lạnh lùng, cứng rắn đến mức nào, ta đều có thể làm nàng ấm áp”.

Thần Niên cất giọng mỉa mai, cười hỏi: “Ở chỗ này ư? Chàng phải sưởi ấm cho ta ở đây ư? Còn thời gian một nén nhang nữa, người trong trại sẽ đi tuần đến đây, chàng sẽ giết người diệt khẩu hay bảo bọn họ đứng bên cạnh mà nhìn? À, ta quên mất, con cháu thế gia các người luôn có vài sở thích đặc biệt, ví dụ như Hạ Thập Nhị, rõ ràng biết ta nấp dưới giường, thế mà hắn vẫn kéo thị nữ lên giường điên loan đảo phượng. Có người nghe thấy ngó thấy, có phải các người sẽ hứng thú hơn không?”.

Phong Quân Dương cả người cứng đơ như một tảng đá, lúc môi hạ xuống đã điểm chút run rẩy. Chàng bớt phần đè ép nàng, nhưng lại vùi đầu vào cổ nàng, khàn giọng nói: “Thần Niên, ta yêu nàng”.

Thần Niên cảm thấy trên vai âm ấm, theo bản năng ngoảnh sang nhìn, Phong Quân Dương lại dùng sức ấn chặt nàng, không cho nàng ngoảnh đầu, chàng tiếng được tiếng mất, dường như chỉ nhờ luồng khí để truyền ra chút âm thanh: “Ta biết ta ích kỉ, ta lòng đầy mưu toan, ta cũng muốn buông tay, nhưng ta không buông được, ta đã để trái tim lại chỗ nàng rồi, nàng bảo ta phải buông tay thế nào đây?.

Thần Niên nhắm mắt, một lúc lâu sau mới có thể lấy lại giọng điệu bình thường, hỏi: “Vậy chàng muốn ta làm thế nào?”.

“Chờ ta, chờ ta một năm.” Phong Quân Dương đáp: “Thần Niên, ta đã biết chuyện giữa nàng và Lục Kiêu, hai người thân mật như thế, ta ghen tị muốn phát điên, hận không thể băm thây hắn thành trăm mảnh. Ta càng bồn chồn lo sợ, nếu còn chờ nữa, nàng sẽ thay lòng”.

“Ta đã thay lòng rồi.” Thần Niên lạnh lùng nói, nàng giãy ra khỏi tay chàng, lui sang bên cạnh hai bước, giương mắt nhìn chàng: “Phong Quân Dương, ta không giấu chàng, ta thay lòng rồi. Lục Kiêu ở bên ta hai năm, lúc ta đau lòng huynh ấy ở bên chăm sóc ta, lúc ta vui vẻ cũng vẫn là huynh ấy bên cạnh bầu bạn với ta, ta đã thay lòng rồi”.

Đáy lòng Phong Quân Dương run lên, không biết là vì đau đớn hay phẫn nộ, chàng nhìn nàng: “Lục Kiêu là thiếu chủ của tộc Bộ Lục Cô, cùng lớn lên với Thác Bạt Nghiêu, Thác Bạt Nghiêu sẽ không cho phép hai người bên nhau, hắn cũng không thể phản bội cả gia tộc vì nàng”.

“Ta biết”, Thần Niên đáp, “Nhưng thế thì sao? Bất kể ta có ở bên huynh ấy hay không thì lòng ta cũng từng thay đổi vì huynh ấy. Phong Quân Dương, ta chỉ muốn nói cho chàng biết, ta sẽ không ở bên Lục Kiêu, nhưng ta cũng sẽ không quay đầu lại, ta sẽ đi về phía trước, bất luận có ai sánh bước hay không, ta cũng sẽ luôn đi thẳng về phía trước”.

Phong Quân Dương vươn tay miết vành tai nàng, ánh mắt u tối mịt mù, nhỏ nhẹ hỏi nàng: “Thần Niên, trái tim sao lại thay đổi nhanh như thế?”.

Thần Niên hơi hơi nghiêng đầu, im lặng nhìn chàng một lát, đoạn đáp: “Phong Quân Dương, chàng đã từng nói, chỉ cần có người không chê ta đã từng theo chàng, thì chàng sẽ để ta đi với người đó, sinh mấy đứa con cho người đó, vui vẻ sống trọn một đời”.

“Đó là sau khi ta chết!” Phong Quân Dương buồn bã cười, ôm nàng vào lòng, “Nhưng bây giờ ta còn sống, nàng vứt bỏ ta một chỗ, lại đi cùng kẻ khác sinh con dưỡng cái. Thần Niên, nàng đâm một đao này xuống, có phải rất khoái chí không?”.

Dưới bàn tay Thần Niên là nhịp tim chàng, từng nhịp rồi từng nhịp, nàng nén nước mắt, ngước mắt nhìn chàng, chậm rãi nói, “Nếu chàng đã không thể chịu được ta sinh con dưỡng cái với người khác, cớ gì bản thân chàng lại sinh con dưỡng cái với người khác? Con người ta không đáng tiền, nên trái tim cũng không đáng tiền, không sánh được với chàng, đúng không?”.

Phong Quân D không trả lời được, họng như lại bị nàng bóp nghẹt, không phát ra âm thanh nào.

“A Sách, ta đã từng trao trái tim cho chàng, là chàng từng đao từng đao làm nó biến mất rồi. Ta khổ sở như thế, khó khăn lắm mới có một trái tim khác, nhưng mà, nó đã không còn là của chàng nữa.”

Xa xa có tiếng bước chân truyền đến, Thần Niên rút tay trong tay chàng lại, lãnh đạm xoay người, lại vịn lấy bức tường đi về phía trước. Trên mặt nàng mặc dù trấn tĩnh, nhưng trong lòng đã hoàn toàn hỗn loạn, chuyện xưa cũ như từng cơn thác lũ, đồ như muốn vây phủ lấy nàng. Có lẽ vì đã rối bời, lúc Phong Quân Dương lại đánh tới phía sau nàng không kịp phản ứng, bị chàng điểm huyệt.

Thần Niên kinh sợ, không kịp ú ớ gì, người đã bị chàng áp trên tường, lấy môi phong kín. Nàng vừa hận sao mình lại dẫn chàng đến cái nơi thế này, vừa hận chàng, hận không thể ăn gan uống máu. Chàng đặt tay nàng lên cổ mình, một tay ôm hờ nàng vào lòng, tay kia lại đặt trên mặt nàng, nghiêng đầu hôn nàng, giống như sự dịu dàng triền miên của đôi tình lữ.

Tiếng bước chân kia dừng lại xa xa, một lúc sau đã không còn động tĩnh.

Thần Niên không thể quay đầu nhìn nhưng nàng lại loáng thoáng đoán được là ai đến, ai sẽ một mình đến đây vào thời khắc này, ai sẽ cố ý phát ra tiếng bước chân nặng đến thế. Lại đoán trước loại hành động này của Phong Quân Dương, Thần Niên chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, dùng sức cắn môi chàng.

Song chàng lại không tránh né, đầu lưỡi mang theo vị máu đẩy vào khoang miệng nàng, quấn quýt dây dưa, chỉ đến khi nàng hung dữ cắn vào lưỡi chàng mới có thể rút ra trốn thoát. Chàng nhẹ nhàng ấn mở cằm nàng, để hai hàm răng nàng không thể khép kín, lại nhẹ nhàng chạm vào hết thảy những nơi có thể chạm đến, sau đó lưu luyến lui ra, giữ lưỡi nàng xuống để nàng không thể phát ra tiếng, mập mờ thì thầm: “Thần Niên, thở đi, Thần Niên thở đi nào”.

Nói xong lại cúi đầu, khẽ hôn lên gương mặt nàng, mang theo chút niềm thỏa mn và vui mừng, thở dài: “Nha đầu ngốc, ta nhớ nàng”.

Cuối cùng, tiếng bước chân xa xa lại vang lên lần thứ hai, lần này, lại cũng dần dần đi mất.

Thần Niên cảm thấy toàn bộ máu đã dồn hết lên não, tai ong ong hết lên, như là bị rót đầy nước, không nghe rõ động tĩnh bên ngoài, chỉ chừa lại tiếng tim đập rõ rệt của chính mình.

Phong Quân Dương cũng nghe thấy tiếng bước chân đi xa, không nhịn được chậm rãi nhắm mắt lại, dừng lại rất lâu, mới lại cúi đầu hôn Thần Niên, than khẽ đầy day dứt: “Xin lỗi, Thần Niên, xin lỗi”.

Vẫn là câu xin lỗi, rõ ràng là biết có lỗi với nàng, nhưng lại vẫn tiếp tục có lỗi. Thần Niên chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, đau thấu tận lục phủ ngũ tạng, khiến nàng bất ngờ ho ra máu, nơi cổ họng lập tức có một mùi tanh ngái trào lên.

Môi Phong Quân Dương bị nàng cắn từ trước, mới nếm vị tanh còn tưởng là của mình, mãi đến khi Thần Niên lả đi trong lòng chàng, chàng mới giật mình thấy điều khác lạ, kinh hoàng đỡ lấy nàng, gấp gáp gọi: “Thần Niên! Thần Niên!”.

Nước mắt Thần Niên trào ra, rồi chẳng hiểu vì sao lại nở nụ cười, khóe miệng cố sức cong lên một nửa rồi không còn sức lực nữa, ngất lịm trong lòng Phong Quân Dương.

Lúc tỉnh lại, nàng đã nằm trong phòng mình. Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nàng nghĩ chỉ có mình mình, đến khi quay sang thì lại thấy Phong Quân Dương lặng lẽ ngồi bên đầu giường, sau đó nhắm mắt cười khổ, nói khẽ: “Bọn họ đều là người chết sao?”.

Phong Quân Dương trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Ta làm bọn họ tin rằng hai ta nối lại tình xưa, tất nhiên là chẳng ai xuất hiện làm kẻ xấu phá hoại nhân duyên của người khác. Ngay cả Triêu Dương Tử cũng để ta chăm sóc nàng, còn kín đáo bóng gió việc phòng the của chúng ta không thể quá dữ dứ”.

Thần Niên mỉm cười nói: “Đê tiện vô sỉ”.

“Ta vẫn luôn đê tiện vô sỉ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.” Phong Quân Dương thản nhiên nói, “Nàng hỏi ta vì sao đến tìm nàng được, ta nói cho nàng biết đầu đuôi ngọn ngành”. Chàng cúi người lại gần, nằm xuống cạnh Thần Niên, ôm nàng vào lòng, chậm rãi nói: “Ta vốn ở Giang Nam, nhận được thư Phàn Cảnh Vân gửi đến, biết Thác Bạt Nghiêu đã đi Tuyên Châu. Gã đi Tuyên Châu, rất có thể là đi thăm dò đường cổ của núi Yến Thứ. Hiện giờ hai phe cũ mới của Tiên Thị đấu tranh gay gắt, Thác Bạt Nghiêu coi trọng phe mới, nhưng lại không thể tách rời phe cũ, nếu muốn dẹp loạn tranh đấu nội bộ, phương pháp tốt nhất chính là xuất binh xuôi Nam, đổi dời mâu thuẫn”.

Giống như những ngày xưa ấy, chàng ôm nàng vào lòng, tỉ mỉ nói cho nàng nghe sự đấu đá giữa các trấn quân, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm: “Trước kia, có Trương gia giữ Tĩnh Dương, bộ nước một đường, mà núi Yến Thứ và sông Tử Nha thì có hai châu Thanh Ký ngăn cản, đại quân quan ngoại rất khó tiến vào quan nội. Nhưng bây giờ, Trương gia đã bị Hạ gia đánh cho sống dở chết dở, thực lực Thanh Châu cũng bị giảm đi, các trấn quân ở Giang Bắc không còn một nhà nào có thể cản trở đại quân Tiên Thị xuôi Nam nữa rồi. Ta đến Giang Bắc là muốn nói để ba nhà Trương, Hạ, Tiết tạm thời đình chiến, liên thủ chống lại Tiên Thị”.

Thần Niên im lặng nghe một lát, lạnh lùng hỏi: “Chàng sẽ không làm thế, chàng chỉ mong Giang Bắc càng loạn hơn, đoạt lại Giang Bắc từ tay Tiên Thị, nếu so với đoạt trong tay trấn quân Giang Bắc của nhà họ Hạ thì dễ hơn nhiều”.

Phong Quân Dương cúi đầu nhìn nàng, ngắm một lát rồi nở nụ cười, thở dài: “Quả là Thần Niên của ta, liếc mắt một cái là có thể xem thấu đáy lòng ta. Bất kể trong lòng ta nghĩ thế nào, ta cũng đều phải đến Giang Bắc, đây là tư thái cho người trong thiên hạ xem, cũng là vì đánh lừa Thịnh Đô, chúng ta không ở Vân Tây, bọn họ lại càng tưởng đại quân Vân Tây ta vẫn án binh bất động”.

“Vân Tây vương, chàng đến nhầm chỗ, Thanh Châu ở phía Tây.” Dáng vẻ Thần Niên hờ hững, giọng iệu hơi lạnh lùng, “Bất kể chàng coi trọng hay không coi trọng bọn họ, nếu đã đến Giang Bắc thì hãy làm cho đủ tư thái, chạy thẳng đến Thanh Châu, trước trận tiền ba quân khuyên ba nhà Trương, Hạ, Tiết đình binh, chứ không phải đến đỉnh Hổ Khẩu của ta”.

Phong Quân Dương chống nửa người dậy chăm chú nhìn vào mắt Thần Niên, nói: “Thần Niên, ta không lừa nàng, ta đến sơn trại chính là vì nàng. Thân phận của nàng không cho phép nàng ở lại trong núi tiêu dao tự tại được bao lâu, một khi Thác Bạt Nghiêu xuôi Nam, gã hoặc sẽ để nàng bên cạnh gã hoặc sẽ trừ bỏ nàng, Lục Kiêu không bảo vệ được nàng, cho dù hắn có muốn bảo vệ cũng không được”.

“Cho nên là?” Thần Niên nhẹ giọng hỏi chàng.

“Gả cho ta, Thần Niên. Cùng lắm một năm nữa thôi, ta sẽ có thể nắm trong tay Giang Nam. Nàng đã là con gái của Hạ Trăn, cũng coi như trưởng nữ của Hạ gia. Chờ ta mãn hạn để tang, ta sẽ ướm hỏi trưởng nữ Hạ gia, mà Vân Sinh đã ở trong tay Thác Bạt Nghiêu, Hạ Trăn chỉ có thể gả nàng cho ta, ta có thể danh chính ngôn thuận lấy nàng.” Phong Quân Dương đáp.

“Chàng bảo ta dùng thân phận của Vân Sinh, gả cho chàng, đúng không?” Thần Niên lại nhẹ nhàng hỏi.

Phong Quân Dương không hiểu vì sao Thần Niên phải vướng mắc điều này: “Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, cần gì tính toán nàng dùng thân phận gì để gả cho ta”.

Thần Niên cười nhạt, lẩm bẩm: “Phong Quân Dương, chàng nói yêu ta song lại không biết ta cần gì”.

Nàng nói năng nhỏ nhẹ, nhưng lại không có chút tình cảm nào. Nàng như vậy làm dấy lên trong chàng nỗi hoang mang kì lạ, cơ thể nàng nằm ngay trong lòng chàng, nhưng trái tim lại giống như đang dần dần rời xa, khiến chàng không thể nắm bắt được. Như muốn chống lại cảm giác này, hoặc là muốn chứng minh đây chỉ là ảo giác của mình, Phong Quân Dương đưa tay ra ngoài, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nàng, đôi môi mềm mại của nàng, cổ của nàng. Ngón tay chàng lướt trên da thịt trắng trẻo mịn màng của nàng, tách cổ áo của nng, mở đường cho đôi môi mình…

Thân thể nàng không thể cử dộng, là vì trước đó đã bị chàng điểm huyệt. Thần Niên nằm ngay đơ ra đó, nhìn xà ngang trên nóc nhà ngơ ngác xuất thần, đột nhiên nhớ lại quá trưa mùa xuân năm ấy, ngoài phòng có hoa hải đường đua nở, cơn gió dưới hành lang mang theo mùi hương thoang thoảng len qua cửa sổ, rồi khe cửa, nàng mê man cuồng loạn cùng chàng.

“A Sách.” Nàng đột nhiên mở miệng, gọi tên chàng.

Môi Phong Quân Dương đã hôn đến ngực nàng, nghe giọng nàng thoáng cứng đờ, rồi lại nghe nàng nhẹ nhàng nói:

“Ta chưa từng hối hận ở bên chàng, cho dù trước đây ta hận chàng lừa gạt ta, nhưng ta vẫn không hề hối hận vì ở cạnh chàng. Dùng những điều ta trao chàng đổi lại nhưng điều chàng từng trao ta, ta không hối hận”.

Phong Quân Dương chợt thấy trái tim như có vết nứt, máu đào tí tách rơi xuống, làm người ta bối rối luống cuống, nhưng lại không biết nên lấy gì bịt lại. Chàng không để ý đến lời nàng nói, lại phủ người xuống, dùng bờ môi run rẩy đặt lên ngực nàng, đưa lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy, thử châm lên ngọn lửa tình trong lòng nàng.

Nhưng cơ thể nàng không hề có ý mềm ra, “Chàng nói phía sau lưng chàng còn có người thân gia tộc, có tỷ muội đã hi sinh cho chàng. Ta biết chàng khó xử, nhưng ta thật sự không chịu nổi việc chàng lấy người khác, không thể thấy chàng và cô ta sinh con dưỡng cái. Ta đã nghĩ ta sẽ từ bỏ, ta không cần chàng, cũng không muốn chàng khó xử, một mình ta đi rất xa rất xa, cùng chàng quên nhau giữa chốn giang hồ”.

Ánh mắt Phong Quân Dương buồn rười rượi, môi không đi xuống nữa, khàn giọng nói: “Thần Niên, khi đó ta đã sai, ta muốn nàng, chỉ muốn một mình nàng thôi”.

Thần Niên nhắm mắt làm ngơ câu chàng nói, chỉ nhẹ giọng nói lời của mình: “A Sách, mỗi khi ta cảm thấy sắp không số nổi, ta sẽ nhớ lại đêm đó trên xà nhà nơi đồng cỏ, nhớ chàng ngồi trên cỏ nhìn ta, chàng tuấn tú nhường ấy, ánh mắt như sao trời, cong khóe môi, xấu xa hỏi ta: Thần Niên, nàng dám hôn ta không?”.

Phong Quân Dương áp trán lên lồng ngực nàng, kề bên nhịp tim nàng, rơi nước mắt, than khẽ: “Thần Niên, Thần Niên …”.

Dường như nhớ lại sự ngọt ngào khi đó, Thần Niên không kìm nổi cong cong khóe miệng: “Ta dám, nếu ta thích, sao ta lại không dám? Ta chỉ nghĩ đến tình hình khi đó, ta sẽ có dũng khí tiếp tục tiến lên. Ta nói với bản thân: Ngươi dám, Tạ Thần Niên, ngươi dám làm việc ngươi thích”.

Phong Quân Dương lòng đau như cắt, nhấc người lên nhìn nàng, lại lấy trán kề trán nàng, giọng khản đặc: “Thần Niên, nàng đừng nói nữa. Sau này ta sẽ đền bù cho nàng, được không? Ta trao tất cả của ta cho nàng, tính mạng, tôn nghiêm… Nàng muốn gì đều có thể tùy ý lấy đi”.

“Nhưng ta không muốn, ta thực sự không muốn nữa.”

“Nàng muốn, Thần Niên, ta biết nàng vẫn muốn ta.” Trong lòng chàng có nỗi sợ hãi chưa bao giờ có, cúi người phủ lên người nàng, tỉ mẩn hôn lên da thịt nàng, hèn mọn mà thành kính. Cuối cùng chàng cũng cảm nhận được da thịt nàng vì sự đụng chạm của chàng mà run rẩy, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết, thì thào khe khẽ: “Thần Niên, nàng xem, nàng muốn ta, nàng vẫn còn muốn ta”.

“A Sách”, giọng nói nàng đượm vẻ lạnh lùng, đầy bất ngờ, giống như không có chút hơi ấm nào, “Chàng sẽ cưỡng ép ta, phải không?”.

Phong Quân Dương nhấc người dậy, từ trên cao nhìn nàng, trong mắt chàng chưa hề nhuộm chút lửa dục nào, chỉ tuyền nỗi hoang vắng và đau thương. Không biết bao lâu sau, chàng chậm rãi nhắm mắt lại, suy sụp vô lực trở xuống từ trên người nàng, chua chát nói: “Ta không dám, ta yêu nàng, cho nên ta không dám, ta yêu nàng, cho nên ta luyến tiếc”.

Chàng mỉm cười vô thanh, đứng dậy cẩn thận nhẹ nhàng mặc áo lại cho nàng, cúi đầu im lặng ngắm nàng một lúc lâu, bất chợt cúi người nặng nề hôn lên môi nàng, hôn đắm đuối, tựa như người ngâm dưới nước, cố gắng giành chút hơi thở cứu mạng từ trong miệng nàng, vừa dài lâu vừa đau đớn nhường này. Cuối cùng, chàng rốt cuộc dứt môi ra, cũng giống như lần gặp gỡ ban đầu trong khe núi, mỉm cười nói với nàng: “Ta buông tay, Thần Niên, ta buông tay”.

Chàng giải huyệt cho nàng, đứng dậy xuống giường, khi đi đến cạnh cửa thì dừng lại, tay vịn cửa đứng đó một lát, sau cùng chịu đựng, không quay đầu lại.