Gian Thương Hai Mặt

Chương 3



Chờ đợi đã lâu, đại tửu lâu cũng khai mạc vô cùng náonhiệt, chọn ngày tốt giờ lành, pháo bùm bùm vang tận mây xanh, các đoàn múarồng múa lân múa may trước tửu lâu góp vui, khách nhân nối đuôi nhau tiến vàotửu lâu, nối liền không dứt.

Sự rầm rộ này vốn dĩ vượt qua dự tính ban đầu của bọnhọ, tân quản sự của tửu lâu là Phúc Thất mấy ngày liền làm không xuể, việc kinhdoanh thuận lợi như thế đương nhiên là cao hứng, nhưng người không đủ phục vụthì cũng khổ.

Sở Hòa Khiêm vốn dĩ rất thông minh về vấn đề kinhdoanh, tửu lâu mới khai trương này, đầu bếp lại đem tài nghệ nấu nướng ngay tạiphòng ăn, hơn nữa Man đại đầu một ngày đem đến hơn hai trăm cái bánh bao, đặcbiệt riêng ngày hôm nay mỗi người đều được ăn miễn phí hai cái, chỉ dựa vào haiđiểm này, đã dẫn dụ được hầu hết các thực khách đến cửa, trước ăn sau xem biểudiễn. Trong tửu lâu đã kín chỗ, bên trong chật ních, phía trước còn có đoànngười rồng rắn nối đuôi nhau xếp thành hàng dài.

Phúc Thất làm việc cật lực đến đầu váng mắt hoa, ngườikhông đủ để phục vụ, hắn đành phải đi nhờ vả Man Tiểu Nhu đến hỗ trợ. Vốn dĩđịnh nhờ nàng phụ giúp chạy bàn, hỗ trợ giúp mấy tiểu nhị, nhưng sau đó suynghĩ kĩ lại dù sao nàng cũng là một cô nương gia, cũng biết không thích hợpchạy nhảy tới lui như thế, vì thế sửa lại nhờ nàng giúp đỡ ngồi ở quầy tínhtoán tiếp sổ sách thu tiền, chính mình thì tự xuống bếp phụ giúp bưng thức ăn.

Cũng biết việc làm đến ngập đầu nhưng dù thế hắn vẫnchưa nghĩ đến phái người đi Sở phủ tìm cứu binh đến, tự mình lao xuống bếp xoaytrở đến chóng mặt.

Việc tính toán sổ sách thu tiền, đối với Man Tiểu Nhumà nói là vô cùng thuần thục, không thành vấn đề, làm việc ở đây thì thật thoảimái, rảnh rỗi, thân nàng là chưởng quầy, chỉ ngồi ở quầy, khi đến thời điểm mớiđứng dậy đi tính tiền.

Nhưng những chuyện như thế này nàng cảm thấy khôngđược quen lắm, bình thường ở cái tiệm nhỏ của nàng, toàn là thực khách đếntrước mặt nàng để thanh toán, nhưng bây giờ thì tự mình đến từng bàn để tính,thực sự có hơi lười một chút.

Vả lại nơi này là tửu lâu, đương nhiên là nơi để ngườita uống rượu tán gẫu, có chút chuyện cho dù nàng không muốn nghe, cũng sẽ baythẳng vào lỗ tai nàng.

Thình lình nghe được một đề tài mà nàng cảm thấy hứngthú, nàng dựng thẳng lỗ tai cao lên, nghe lén một tửu khách đang nói chuyện ởmột bên.

“Đại Bảo, nghe nói bệnh của mẹ ngươi đã trị khỏi rồi?”Một người mặc quần áo màu xám, nhìn thoáng qua có chút giống con chuột hỏi vịkhách đang ngồi đối diện.

Cái người được kêu là Đại Bảo...... Thật sự thực“Đại”, cái cằm phì nộn của hắn quơ quơ, thực vui vẻ gật đầu, “Đúng vậy, ta mangnương ta đi khắp nơi để cầu y, rốt cuộc cũng tìm được một vị đại phu trị dứtcăn bệnh của bà.”

Bên cạnh Đại Bảo là một tửu khách mặc bộ quần áo màulam vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngươi thật đúng là vận khí tốt, mẹ ngươi bệnh đã hơnmười năm, không nghĩ tới còn có người có thể chữa khỏi, rốt cuộc là người đạiphu nào giỏi như vậy?”

Hắn vuốt cằm, “Kỳ thật ta cũng không biết, đại phu kiatừ đầu tới đuôi cũng chưa nói tên tuổi của hắn, cũng chỉ là bảo ta câm miệng.”Có điểm xấu hổ cười cười.

“Câm miệng? Đây là tại sao?” Tửu khách giống như chuộthỏi.

“Bởi vì nương của ta lúc đó bệnh tình đột nhiên lạitái phát, cơn suyễn bất ngờ lại đến, muốn ngất đi, ta nhịn không được khóc lớn,người trẻ tuổi kia nghe xong cảm thấy vô cùng ầm ỹ, bước đến đánh ta hai táttay, bảo ta câm miệng, sau đó đã cứu nương của ta.” Hắn cười ngây ngô một chút.

“Loại đại phu gì? Còn đánh người, như vậy mà ngươi còncười được?” Tửu khách kia kinh hô một tiếng.

Đại Bảo gật gật đầu, “Có thể cứu nương của ta, cho dùcho hắn đánh mười cái tát, ta đều nguyện ý.” Phận làm con như hắn, chịu chút ítkhổ sở như thế để có thể cứu được mẫu thân, thế thì đáng là gì.

Man Tiểu Nhu chấn động tâm thần. Bị bệnh mười mấy nămđều có thể chữa khỏi? Nếu là Tiểu Tri, không biết có hy vọng hay không?

“Cô nương, tính tiền!” Điếm tiểu nhị kêu một tiếng từxa xa.

“Đến đây.” Nàng quay đầu xem liếc mắt một cái các tửukhách này, nhắm chừng bọn họ cũng chưa rời khỏi đây sớm như thế, vội xoay ngườiđi làm việc trước.

Đợi đến khi nàng trở lại vị trí, mấy vị tửu khách kiaquả nhiên vẫn còn ngồi đó bàn luận, cũng vửa đi đến điểm mấu chốt.

“Kỳ thật, cũng không hoàn toàn không biết danh tánhcủa vị đại phu kia, nhưng đây chỉ là phán đoán của ta, không biết có chính xáckhông.” Đại Bảo có điểm thần bí hạ giọng.

Vị khách áo lam và người còn lại bị cuốn hút vào sựthần bí của hắn, đều vội vã ghé sát vào bên người hắn, hai người trăm miệng mộtlời hỏi: “Là ai?”

“Vào lúc ta và nương của ta sắp rời khỏi, nhìn thấymột vị phu nhân xinh đẹp đứng bên cạnh vị đại phu đó, phu nhân kia kêu hắn mộttiếng -- Nhược Húc, mà phu nhân kia nếu ta không nhìn lầm, đúng là nữ nhi duynhất của Sở gia đã gả đi ra ngoài năm năm trước-- Sở Quân Nhi.”

Vị khách diện mạo giống chuột ngừng lại, sờ sờ cằm,“A...... Ngươi nói Nhược Húc, có phải ý ngươi muốn nói là vị thần y mà ngươitừng đề cập qua thần y Băng Nhược Húc?” Năm năm trước có nghe Đại Bảo nói quatên vị thần y này, tuy rằng thời gian đã khá lâu, nhưng hắn vẫn là có chút ấntượng.

Đại Bảo gật gật đầu, “Ta cũng đoán như vậy, trên gianghồ nói, Băng Nhược Húc cá tính vừa chính vừa tà, tướng mạo không tầm thường,rất giống đại phu kia mà ta gặp được.”

Bọn họ nói nhỏ giọng, Man Tiểu Nhu nghe không rõ lắm,nhưng thực khẳng định có nhắc tới “Băng Nhược Húc” Ba chữ. Sẽ là vị thần y kiasao?

Đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ, nàng vội vã cất bướcvọt tới bên cạnh bàn của ba người, “Ngươi nói, ngươi gặp hắn ở đâu? Nói cho tabiết nhanh đi!”

Không có mở đầu khách sáo qua loa, trực tiếp hỏi,giọng nói của nàng kích động, ngón tay run rẩy. Tìm nhiều năm như vậy, rốt cụcđã cho nàng tìm được người sao? Tạ ơn trời, rốt cục Tiểu Tri đáng thương đã cóhy vọng rồi!

Vài tửu khách hoảng sợ, Đại Bảo sửng sốt một hồi lâumới lấy lại tinh thần, xem bộ dáng cô nương này kích động như thế, trong lòngchắc có chuyện gì, nhất định là trong nhà cũng có người bị bênh giống hệt nhưmẹ hắn vậy, nhưng hắn chỉ có thể áy náy nhìn nàng, “Cô nương, cô muốn tìm vịđại phu kia sao?”

Man Tiểu Nhu nhịn không được giơ tay nắm lấy cánh tayhắn, “Ngươi nhanh chút nói cho ta biết!” Băng Nhược Húc? Thật là Băng Nhược Húcsao? Tiểu Tri được cứu rồi!

Đại Bảo tuy rằng bị nàng nắm vô cùng đau, nhưng khôngbỏ tay nàng ra, “Thực thật có lỗi, cô nương, vị đại phu kia chính là ta ngẫu nhiêngặp được mà thôi, là trên đường ta mang theo nương ta đến biên ngoại đi tìmthần y, ở một gian khách sạn gặp được, ngày hôm sau ta có đến hỏi thăm với vịchưởng quầy, thì bọn họ đã rời khỏi đó rồi, hơn nữa chưởng quầy cũng không biếtbọn họ là ai.”

Nghe vậy, tâm Man Tiểu Nhu nhói đau, trước mắt cảmthấy mờ mịt, thân mình khẽ run lên, chân đứng không vững.

“Cô nương!” Đại Bảo vội vàng đứng lên đỡ lấy bả vaicủa nàng.

“Man cô nương, cô nương không sao chứ?” Tiếng nói trầmthấp từ nàng phía sau truyền đến.

Đoàn người đồng thời quay đầu nhìn về phía nơi thanhâm phát ra.

Vừa xong chuyện trong phủ, Sở Hòa Khiêm đương nhiênmuốn đến tửu lâu mới khai trương để xem một chút, không nghĩ tới chỉ mới vừabước vào tửu lâu, liền thấy thân mình nàng lay động, đứng không vững để ngườita phải đỡ lấy.

Tận đáy lòng trong nháy mắt có loại cảm giác khó chịuhiện lên, không chút nghĩ ngợi đi đến phía sau nàng, một đôi hắc đồng lạnh lùngnhìn người đang dám cả gan chạm vào thân thể nàng, một tay không tự chủ đượcvội vã nhẹ đỡ lấy thắt lưng của nàng. (>”

Đại Bảo bị hắn nhìn, đáy lòng sợ hãi, vội vàng buôngtay ra, “Ta, ta ta ta ta chỉ là giúp, hỗ trợ.” Một câu nói lắp bắp, đã bị sắcmặt của Sở Hòa Khiêm dọa im bặt.

“Ta không sao.” Man Tiểu Nhu hít một hơi thật sâu, làmcho chính mình tỉnh táo lại. Nàng chính là… Thất vọng quá lớn, nhất thời cóchút không thừa nhận được.

“Cô nương, tính tiền nơi này!” Điếm tiểu nhị bận rộnkêu nàng.

“Ngũ thiếu gia, tôi đi tính tiền với vị khách phíatrước đây.” Không chú ý đến bộ dáng kì lạ bất thường của Sở Hòa Khiêm, nàng nóivới hắn, vội vã đi về hướng tiểu nhị kia.

“Thất thúc đâu?” Mày kiếm nhướng cao, nhìn quanh bốnphía. Quản sự vậy mà không ở dưới lầu!

“Người không đủ, Thất thúc giúp đỡ chạy bưng thức ăn.”Dứt lời, Man Tiểu Nhu đi qua tính tiền trước.

Sở Hòa Khiêm nghiêng đầu nhìn Phúc Tu Duyên đi theophía sau hắn, “Đi về trong phủ điều thêm người đến giúp đỡ.” Thất thúc này cũngthật sự là lão hồ đồ, nhiều việc như thế này chỉ cần báo cho hắn điều động thêmngười đến hỗ trợ là được, tại sao lại dám bảo nàng đi ra để hỗ trợ?

Lại nhìn đến tên lúc trước hảo tâm ra tay đỡ lấy nàng,hắn liền xoay người chạy lên lầu.

Hắn vừa đi khỏi, Đại Bảo lúc này mới vỗ vỗ ngực thởphù một hơi nhẹ nhõm.

“Đến đây đi, mau ăn nhanh một chút, sợ tới mức uốngrượu vừa rồi đều tỉnh hẳn.” Tửu khách lâu năm cười nói, hai người khác cũng bậtcười theo

Quá không bao lâu, Phúc Tu Duyên mang theo vài tên hạnhân đến giúp, quản sự Phúc Thất thế này mới trở lại vị trí chưởng quầy một lầnnữa,Man Tiểu Nhu phận sự đã xong lui về phía sau, cũng định đi về nhà.

“Ôi.” Nàng thở dài mất mát. Vốn dĩ nghĩ đến rốt cục đãtìm được chỗ ở của thần y, không nghĩ tới vẫn là không có tin tức!

Mới đi ra cửa tửu lâu mà thôi, tay áo của nàng độtnhiên bị người khác nắm lại.

Nâng xoay người nhìn lại, đúng là vị tửu khách vừa rồiđã nhắc đến Băng Nhược Húc, nàng nghi hoặc hỏi: “Vị khách quan này, có việcsao?”

Đại Bảo nhìn trái nhìn phải, mới thấp giọng mở miệng,“Cô nương, nếu cô nương muốn tìm vị đại phu kia, ta còn có thể chỉ điểm cho cônương một con đường để tìm.” Kỳ thật, hắn vừa rồi ở tửu lâu đã nói, chính lànàng dường như không có nghe đến.

Man Tiểu Nhu sửng sốt, “Ngươi, ngươi nói còn có biệnpháp?” Tiếp theo đáy lòng vui vẻ, hít vào vài ngụm khí, “Ngươi nói nhanh lênmột chút! Cầu xin ngươi.” Cúi đầu khẩn cầu.

Hắn vội xua tay, “Cô nương, cô nương đừng như vậy,người nên cầu không phải ta. Ta ở tửu lâu mới vừa rồi, còn có nhắc đến mộtngười, ta nói bên cạnh Băng Nhược Húc, còn có một vị phu nhân, vị phu nhân kia,nếu ta nhớ không lầm là, chính là Lục tiểu thư của Sở phủ.”

“Lục tiểu thư của Sở phủ?” Nàng suy nghĩ một chút, lậptức nghĩ tới, “Ngươi là nói, nhiều năm trước được gả đến quan ngoại Sở......Quân nhi?”

“Đúng vậy, nếu Sở lục tiểu thư gọi vị đại phu kia thânthiết như vậy, hai người khẳng định là có quan hệ, quan hệ này, cô nương tìmngười của Sở gia để hỏi thăm, nói không chừng có thể giúp được cô nương chuyệnnày.” Đại Bảo đem sự tình nói xong, xoay người rời đi trước.

Bỏ lại Man Tiểu Nhu nở nụ cười vui sướng, vội vén váytrở về nhà, vội vã về nhà nói cho nương tin tức tốt này.

Lầu hai của tửu lâu, cũng là ở phía trên lúc nàng mớivừa rồi cùng Đại Bảo nói chuyện, Sở Hòa Khiêm đang dựa vào lan can, trên taycầm một chén rượu, “Thì ra là đang tìm Nhược Húc...” Ánh mắt dời về phía bóngdáng Man Tiểu Nhu đang chạy vội vã ở ngã tư đường thượng, nở ra nụ cười thâmsâu khác.

Dưới ánh nắng nóng cháy gay gắt của mặt trời, Man TiểuNhu đi ở trên đường, nhịn không được lấy khăn thêu trong lòng ra lau mồ hôi,trên khuôn mặt trắng noãn hé ra hai áng mây đỏ ửng.

“Hô, rốt cục đã đến.” Giữa ánh nắng trưa gay gắt nhưthế này mà rời khỏi nhà, nàng không phải điên rồi, mà là có chuyện đứng đắn cầnlàm.

Ngày hôm qua sau khi nghe xong vị khách quan kia nóixong, nàng về nhà cùng nương thương lượng một chút, quyết định hôm nay nàng sẽđến tìm Ngũ thiếu gia hỏi thăm tin tức.

Cửa lớn của Sở phủ là một màu đỏ thắm, đã biểu hiện rasự phú quý của Sở gia, cửa lớn của Sở gia thật rộng, hai bên tường kéo dài vềhai bên đến mức nàng nhìn không thấy điểm kết thúc.

“Đều là tiền.” Man Tiểu Nhu nhịn không được nói. Nàngđi đến cửa Sở phủ, nhìn hai bên trái phải một chút, cất giọng gọi to: “Có ngườiở đây không?”

Trong chốc lát, có người đi ra, nhìn nàng một cái, “Cônương, xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Thật ngại quá, làm phiền ngươi vào thông báo mộttiếng, ta họ Man, muốn gặp Ngũ thiếu gia.” Không hổ người ta là nhà giàu, đứngtừ cửa nhìn vào bên trong một đình nghỉ mát sắc màu rực rỡ, hai bên hành langkéo dài liên tiếp từ cửa vào đến thật sâu bên trong, thật sự là xinh đẹp.

Người gia nhân trông cửa tiến đến, nhìn nàng một cái,suy nghĩ. “Cô nương, mời cô nương chờ một lát, tôi đi thông báo một tiếng.”

Man Tiểu Nhu lẳng lặng đợi trong chốc lát, qua khôngbao lâu, người giữ cửa bước ra còn dẫn theo một người khác.

Đến trước mặt nàng trung niên nam tử nhìn lên thấynàng, trên khuôn mặt tươi cười nhẹ giọng nói: “Là Man cô nương sao? Tôi là Phúcquản sự, Ngũ thiếu gia đang ở bên trong chờ cô, bảo tôi tới dẫn đường.”

“Làm phiền thúc.” Nàng nghiêng người đáp lễ, đi theophía sau ông ấy đi vào nhà, đi đước một đoạn đường ngắn, mới đến một gian lầucác đứng đơn độc riêng lẻ so với các lầu các khác nối đuôi nhau.

Phúc quản sự quay đầu đối nàng vuốt cằm nói: “Man cônương, đã đến rồi, nơi này là Du Vân Lâu là nơi Ngũ thiếu gia dùng để bàn côngviệc, Ngũ thiếu gia đang chờ cô nương, mau vào đi thôi.”

“Đã làm phiền.”

“Không phiền, tiểu nhân đi xuống trước.” Phúc quản sựgật đầu chào nàng, sau đó rời đi.

Man Tiểu Nhu nhìn xem lầu các trước mắt. Một gian rộnglớn như vậy hắn chỉ dùng để làm nơi bàn việc? Nàng cất bước đi đến trước phòng,nhấc tay lên gõ nhẹ lên cửa phòng hai tiếng.

“Vào đi.” Trong phòng truyền đến thanh âm của Sở HòaKhiêm.

Nàng thế này mới đẩy cửa vào phòng, hắn đang ngồi ởsau bàn, cầm trong tay đặt bút viết ghi chép vào sổ, tất cả bốn phía đều làngăn tủ, bên trong chứa rất nhiều sách.

“Man cô nương, mời ngồi, chờ tôi một lát.” Hắn cũngkhông ngẩng đầu lên nói, chăm chú vào quyển vở.

Nhìn nhìn bốn phía, gian phòng này thật rộng lớn, chỉcó hai ghế dựa, một là Sở Hòa Khiêm đang ngồi, cái còn lại để ở đối diện hắn,suy nghĩ một lát, nàng bước đến kéo ghế ra ngồi xuống.

Ngồi ở đối diện hắn, Man Tiểu Nhu không có việc gì làmđành phải nhìn chằm chằm vào người. Kỳ thật, dáng vẻ của Sở Hòa Khiêm thật thuhút, đôi mày kiếm nhướng cao, một đôi mắt đen sáng đầy sức lực, đôi mắt ấythường ngày mang theo tia ôn nhu, ấm áp, cái mũi cao thẳng, một đôi môi nhếchlên như đang cười, khóe môi luôn hơi nhếch lên, làm cho người đối diện có cảmgiác hiền hòa an tâm, theo dõi môi hắn, không biết tại sao, trên mặt nàng xuấthiện một trận khô nóng.

Có chút bối rối dời đi tầm mắt, nàng thầm nghĩ, ManTiểu Nhu, ngươi là nổi điên sao? Nhìn mặt người ta cũng sẽ xem đến mặt đỏ!

“Man cô nương.” Đáy lòng vẫn còn đang bối rối, Sở HòaKhiêm lại đột nhiên lên tiếng.

Tim nàng đập mạnh, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vàođôi mắt hắn, “Ngũ thiếu gia.” Làm như không có việc gì, cười.

Sở Hòa Khiêm mâu quang chợt lóe, sâu tận trong tâm khẽcười một tiếng, nhìn gương mặt đang đỏ ửng của nàng hỏi, “Không biết Man cônương hôm nay tới tìm ta, có chuyện gì sao?” Nàng nhìn hắn lại nhìn đến mặt đỏ,điểm này, làm cho hơi cao hứng một chút.

“Ngũ thiếu gia, thật không dám dấu diếm, ta là có mộtsố việc muốn hỏi thăm ngài một chút.” Nhắc tới vấn đề chính, vẻ bối rối củanàng lập tức biến mất, lập tức trở về vẻ thông minh hoạt bát thường ngày mà hắnnhìn thấy ở tiệm.

Hắn trước tiên đem sổ sách bỏ sang một bên, “Man cônương, có việc gì cần ta hỗ trợ sao?”

Đôi mắt long lanh kiên nghị nhìn chăm chú từng chitiết biến hóa trên mặt hắn, “Là về...... Một vị đại phu, giang hồ tặng cho hắnbiệt danh là thiếu niên thần y.” Nếu thật sự hắn thực sự cùng người Sở gia cóquan hệ, đây là may mắn nhất trong đời mà nàng gặp được.

Những năm gần đây, bệnh tình của Tiểu Tri từng đếnkhông biết bao nhiêu vị đại phu lớn nhỏ, nhưng đều không thể trị tận gốc, vàinăm gần đây còn càng ngày càng nghiêm trọng, nếu là thiếu niên thần y chịu ratay hỗ trợ, bệnh của Tiểu Tri chắc chắn sẽ được chữa khỏi.

Hơn nữa thuốc của Tiểu Tri càng ngày càng quý hiếm,trong nhà đã không đủ sức.

“Ý nàng muốn hỏi là biểu đệ Băng Nhược Húc của tasao?” Sở Hòa Khiêm trực tiếp hỏi. Từ hôm qua đến nay hắn đã ở đây đợi nàng, chờnàng khi nào thì mới mở miệng hỏi hắn.

“Ngài là nói...... Băng Nhược Húc là biểu đệ củangài?” Đáp án này có chút vượt ngoài dự định của nàng. Không đúng! Man Tiểu Nhulắc đầu, “Chuyện này chưa từng nghe ai nhắc đến, làm sao có thể?” (biểu đệ: emhọ)

Hắn cười khẽ, “Nhược Húc cũng không thích đề cập đếnviệc riêng tư của mình, trên giang hồ cũng không kết bạn với ai, cho nên ngoạitrừ người trong nhà ra, cũng không mấy ai biết đệ ấy và chúng tôi có quan hệthân thích.” Tâm luôn đề phòng nặng như thế.

“Man cô nương, nàng tìm Nhược Húc là vì muội muộisao?” Suy nghĩ một lát, Sở Hòa Khiêm vẫn là chủ động mở miệng.

Man Tiểu Nhu nhìn hắn một cái, “Đúng vậy.” Nàng cũngkhông cần đoán hắn làm sao biết được, dựa vào thế lực của hắn, muốn biết chuyệnnhà nàng là rất dễ dàng.

“Muội muội bị bệnh, có nghiêm trọng lắm không?”

“Vâng, nếu là biểu đệ của ngài, Ngũ thiếu gia, khôngbiết có thể thỉnh ngài giúp cho một việc không?” Nếu đúng là thân thích thì quátốt rồi, được hắn ra mặt, hẳn là không thành vấn đề.

“Nếu là muốn ta hỗ trợ thỉnh Nhược Húc đến chẩn bệnh,ta đây chỉ có thể nói thành thật xin lỗi. Cá tính của Nhược Húc cổ quái, tacũng rất khó nói cho đệ đồng ý, huống hồ, ta cũng không biết đệ ấy hiện tạiđang ở đâu.” Chuyện này là hắn nói thật, dù sao, hắn sao lại phải giúp nàng?

Nàng khó nén vẻ mất mát trên mặt, không nghĩ tới vừamới dấy lên chút lửa hy vọng, trong chốc lát lại bị dập tắt.

Nhìn thấy bộ dáng thất vọng của nàng, đáy lòng của SởHòa Khiêm hơi bủn rủn, sửng sốt, trái tim nhói đau. Loại cảm giác này...... Làthương tiếc sao? Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng,“Man cô nương, như vậy đi, ta nghĩ ta sẽ viết một phong thư đến hỏi di nươngcủa ta thử xem bà ấy có biết Nhược Húc đang ở đâu hay không?”

Man Tiểu Nhu ngước mắt lên nhìn hắn đang đứng cạnhnàng, đôi mắt mở to, , “Ngài chịu giúp ta? Tại sao?” Người này bình thường mặcdù đều cười đến vô hại, nhưng nàng mới không tin hắn thật sự có lòng tốt nhưvậy. Nếu thật sự là người tốt, làm gì có khả năng đứng vững trong thương trườnglâu năm như vậy?

Sở Hòa Khiêm giả vờ vô tội nở rộ tươi cười ôn nhu,“Man cô nương, từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã rất ngưỡng mộ cô.” Trước mắt, hắnxác thực không có mục đích gì, chỉ là đơn thuần xuất phát từ nội tâm của hắn.

“Ngưỡng mộ tôi?” Nàng không hiểu ý tứ của hắn.

“Đúng vậy, rất khó có thể thấy một cô nương giống nhưcô, biết kinh doanh giỏi, trí tuệ lại thiện lương, cho nên thực ngưỡng mộ cô.Chỉ một điểm này, cho nên tôi nghĩ cùng cô kết giao làm bằng hữu.” Rất khó cóthể tìm được một cô nương, có thể tác động đến cảm xúc của hắn, chỉ riêngchuyện này, đã đủ nguyên nhân để hắn ra tay giúp nàng. Tuy không nói ra miệngnguyên nhân chân chính nhất thôi.

Lời này thật sự khó có thể làm cho nàng tin được, ManTiểu Nhu mày liễu một bên dương cao cao. Nếu hắn không định nói sự thật, nàngcũng không cần khách khí, loại người này làm ăn thủ đoạn, nàng không phải khônghiểu, muốn trước tiên tranh thủ đoạt lấy sự tin tưởng của nàng, nhưng nàng đốivới hắn mà nói, chẳng lẽ chịu thua kém hắn sao?

“Được! Coi như kết giao làm bằng hữu, Ngũ thiếu gia,vậy làm phiền ngài.” Muốn đùa như thế nào, nàng đều nghênh tiếp, nhưng bây giờthân thể của Tiểu Tri là quan trọng nhất, nghe theo lời hắn cũng đâu có hại gì.

“Không cần phải khách khí như thế, Tiểu Nhu.” Sở HòaKhiêm nhìn ra được nàng đang suy nghĩ cái gì, tươi cười khả cúc nhìn nàng vuốtcằm nói.

Nghe được hắn dùng ngữ khí vô cùng thân thiết như thếkêu tên mình, không biết tại sao, nàng chính là nhịn không được nổi da gà lên,lộ ra nụ cười giả lả, “Được, được.” Người này nhất định có vấn đề. ^______^

Hai người nhìn nhau cười giả lả, mãi đến khi Man TiểuNhu cảm thấy không ổn vội vã chuyển ánh mắt, đứng lên chuẩn bị rời đi. Nếu cứcười cùng hắn mãi như thế, nàng sợ da mặt của nàng sẽ bị kéo căng vì cười nhiềuquá.

“Ngũ thiếu gia, tôi xin phép đi trước một bước, vềchuyện thần y thì cầu xin ngài.”

“Ừ, ta phái người đưa nàng trở về.”

“Không cần, tôi tự mình trở về là được.” Nàng đứng dậykéo ghế dựa ra, dưới chân không biết vấp phải cái gì, mất thăng bằng một chút,sắp té ngã--

Sở Hòa Khiêm trong chớp mắt đã vọt đến bên cạnh nàng,vươn tay bắt lấy thắt lưng của nàng, đem nàng cả người kéo vào lòng mình.

Không bị ngã xuống mặt đất, Man Tiểu Nhu lại bị lực đạocủa hắn kéo mạnh vào ngực, cả người choáng váng, đụng vào ngực hắn mạnh đếnphát đau.

“Tiểu Nhu, nàng không sao chứ?” Hắn lần đầu tiên nhìnmặt của nàng gần như vậy, hai người cận kề gần sát chỉ còn thiếu môi chạm vàomôi.

Tâm vừa động, môi đỏ mọng tươi mới ướt át, hương khíthơm ngát thản nhiên bay lên mũi, thân mình mềm mại tựa vào trên người hắn, làmcho trong lòng bàn tay hắn tê dại ngứa, có cảm giác xúc động muốn ôm chặt lấynàng.

“Tôi không sao.” Hơi thở của hắn phả nhẹ nóng rực vàomặt của nàng, hai gò má nàng nhanh chóng nhiễm thượng đỏ ửng, đáy lòng nàng hơihoảng hốt, muốn bước lùi về phía sau một bước, trên lưng căng thẳng, mới pháthiện tay hắn còn đặt trên lưng của nàng.

Vừa ngẩng đầu, lại chạm vào đôi mắt hắn, hai tròng mắtđen láy tỏa sáng giống như mặt nước hồ lung linh, làm cho nàng trong nháy mắtkhông thể thoát khỏi sự vây hãm của mặt nước hồ êm ái đó.

“Khiêm nhi!”

Cửa phòng đang đóng chặt, đột nhiên bị một lực đạomạnh mẽ đẩy ra, một vị phu nhân xinh đẹp bước vào, nhìn thấy tình cảnh trongphòng trừng lớn mắt, miệng còn mở ra thật to, mãi nhìn hai người chằm chằm.

Man Tiểu Nhu bị giọng nói của bà làm cho hoảng hốt,theo bản năng bước lui về phía sau, dựa vào bên người Sở Hòa Khiêm, vừa địnhhỏi nhỏ hắn, vị phu nhân này là ai mà thôi, chợt nghe đến thấy hắn mở miệng --

“Nương.”