Giác Tế

Chương 14: H. Sướng quá!!!



Mã Tu Mông nhắm hai mắt phát ra từng tiếng rên phập phồng uyển chuyển, ngón tay và lưỡi Ách Ất Nỗ ở trong cơ thể nàng không ngừng khiêu khích móc moi banh ra hai bên, cái lưỡi dùng sức liếm láp thành ruột, ngón tay cũng dùng sức áp xoa như có ý đồ cách lớp thành ruột đè ép hoa huyệt mẫn cảm của nàng.

"Ư... Nhột quá... Sướng quá......" Hai chân Mã Tu Mông nằm trên vai Ách Ất Nỗ, thỉnh thoảng dùng đùi cọ xát mặt Ách Ất Nỗ, hậu huyệt bị liếm chóc chách rung động, thân thể nàng giãn ra hơi hơi ưỡn lên, cánh mông bị banh ra hết cỡ, giữa đùi dâm thủy chảy tràn lan.

"Nơi đó thích lắm... Ưm ứm, Ách Ất Nỗ nơi đó mạnh một chút... Ớ ớ!" Mã Tu Mông ở trước mặt ái nhân kêu dâm làm nũng, không chỉ trí tuệ của nhân loại mà đến chuyện hoan ái trên giường nàng cũng dạy Ách Ất Nỗ rất nhiều, lúc lưỡi Ách Ất Nỗ vừa nhấn trúng điểm nào đó trong hậu huyệt, Mã Tu Mông liền giật giật eo muốn Ách Ất Nỗ liếm liếm nơi đó nhiều hơn.

Ách Ất Nỗ đương nhiên sẽ thỏa mãn nữ thần của nàng, đầu lưỡi ra sức liếm ngay chỗ đó, thành ruột vui sướng không ngừng tiết ra nước sốt, Ách Ất Nỗ bú sột sột, môi nút huyệt khẩu hồng nhạt như muốn bú cho hậu huyệt nhô lên.

"Ớ hớ...!" Mã Tu Mông thoải mái kẹp hai chân, hậu huyệt co rút lại từng cơn dùng sức đẩy lưỡi và ngón tay Ách Ất Nỗ ra ngoài, lưỡi Ách Ất Nỗ chống lên huyệt khẩu lại dùng sức liếm vào, đầu lưỡi không ngừng đảo vòng hết các góc độ đâm thọc tràng huyệt cao trào, hưởng thụ cảm giác lưỡi bị vách trong liếm mút từng cơn.

Hai chân Mã Tu Mông kẹp đầu Ách Ất Nỗ nghiêng người vặn vẹo, Ách Ất Nỗ nhìn chằm chằm mị thái của Mã Tu Mông, đôi tay vuốt ve xoa bóp cơ thể mềm dẻo ưỡn ẹo như rắn với tràn ngập lòng chiếm hữu, sau đó dừng lại trên đỉnh song phong khẽ kéo bóp xoa hai đầu vú.

"Hớ ớ... Ha a......" Đầu vú bị kéo lên cao, Mã Tu Mông không thể không cố ưỡn ngực vào thời khắc cao trào, nếu không đầu vú sẽ quá đau quá sướng, Ách Ất Nỗ còn nhấc cánh tay kéo cao đầu vú nàng, Mã Tu Mông chịu không nổi liền với tay nắm lấy tay Ách Ất Nỗ để lên ngực, ôm bàn tay đang ức hiếp vú nàng không cho kéo nữa.

Tay Ách Ất Nỗ lún vào trong thịt vú mềm mại có độ co dãn đặc thù, bàn tay nàng không an phận xoa bóp, chậm rãi thu lưỡi mình lại......

Chỉ thấy khi rút lưỡi ra hậu huyệt vẫn cực co dãn hút lấy lưỡi Ách Ất Nỗ không chịu buông ra, Ách Ất Nỗ vừa kéo ra khỏi hậu huyệt liền nghe 'PÓC' một tiếng rõ to, có thể thấy vừa rồi hút chặt cỡ nào, dâm huyệt bị liếm mềm nhũn mất đi sự khiêu khích của lưỡi mở ra thật lớn, huyệt khẩu mở rộng làm cho Ách Ất Nỗ có thể dễ dàng nhìn thấy thịt ruột run rẩy bên trong dính nhớp nháp những sợi chỉ bạc, co rụt co rụt lại mãi cho đến chỗ sâu trong, thoạt trông mềm mại dâm đãng khiến lòng người nhộn nhạo.

Cảm giác dương vật đỉnh ở sau lưng đã to đã nóng tới cực hạn, Mã Tu Mông hạ hai chân xuống chậm rãi xoay người lại, chổng cái mông đưa mỹ huyệt đã khai phá tốt đến trước mặt Ách Ất Nỗ, hậu huyệt co rụt lại một cái mời gọi nàng: "Ách Ất Nỗ nhanh lên... Nhanh vào đi."

Khiến Ách Ất Nỗ phải chịu đựng như vậy nữ thần Mã Tu Mông cũng rất xót xa, bèn nắm dương vật Ách Ất Nỗ kề ngay huyệt khẩu của mình, hậu huyệt co rút lại không ngừng hút: "Nàng có thể vào được..."

Dương vật kia có hơi lớn, có điều huyệt khẩu mềm bị liếm đến óng a óng ánh đã có thể trùm lên hết, hậu huyệt khẩu mềm múp không ngừng há miệng hút nàng không bỏ, Ách Ất Nỗ muốn chậm lại một chút, bằng không rất có thể Mã Tu Mông sẽ không chịu nổi, nhưng tình thế này tựa hồ đã không thể chừa lại cho nàng chút nhẫn nại nào.

Nàng nhắm ngay miệng lỗ đang không ngừng liếm mút nhấp mạnh vào.

Dù cho đã bị nàng liếm mềm nhưng hậu huyệt kia vẫn khít khao tràn ngập lực cản vi diệu vô cùng, tuy rằng khít đến nỗi nàng gần như không thể nhúc nhích, nhưng vách trong lại không ngừng tích cực mấp máy đủ kiểu đè ép lên dương vật nàng, Ách Ất Nỗ chỉ cần ở yên bên trong thôi đã cảm thấy sung sướng lắm rồi, huống chi nàng còn chậm rãi thúc nhè nhẹ, cảm giác cọ qua huyệt khẩu thật sự quá tuyệt vời.

"Á......" Mã Tu Mông quỳ bò trên giường đón nhận sự ham muốn của Ách Ất Nỗ, nàng gần như không chịu nổi nhưng vẫn cố thả lỏng toàn thân, cổ vũ Ách Ất Nỗ càng phóng túng đâm nàng: "Ách Ất Nỗ không sao đâu... Vào, vào hết đi."

"Gao ồm......" Ách Ất Nỗ gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt hiếm khi ửng hồng, tuy rằng thong thả nhưng dương vật lại dùng một tốc độ vô cùng ổn định vào ra cơ thể người nọ, tiếng nàng gầm nhẹ ẩn hàm cảnh cáo, muốn nữ thần Mã Tu Mông đừng quá mức câu dẫn nàng nữa, cứ như thế nàng không dám chắc sẽ không làm nàng ấy bị thương.

Mã Tu Mông cười ôn nhu với Ách Ất Nỗ, nàng cười vách trong cũng theo đó rung động, bụng dưới Ách Ất Nỗ tê rần liền không nhịn được lao về phía trước, lần này thọc vào cả cây dương vật, căng đến nỗi Mã Tu Mông nhất thời không cười nổi nữa, ngón chân hồng hào cuộn chặt lại.

Ách Ất Nỗ cúi đầu liếm láp vành tai nhỏ xinh của Mã Tu Mông, có chút trách cứ nàng ấy, cứ câu dẫn không ngừng như vậy làm sao mà nàng nhịn được, bên trong vừa khít vừa nóng bao trùm lấy nàng, thoải mái đến nỗi nàng chỉ muốn vĩnh viễn không bao giờ rút ra.

"Ứaa... Sâu quá ứ ứ......" Mã Tu Mông vì cú đâm lút cán này mà run rẩy hồi lâu, hôm nay Ách Ất Nỗ đã vào đến độ sâu mà bình thường nàng chưa bao giờ chạm đến, nơi mà vừa rồi lưỡi liếm không tới lúc này đã bị dương vật nong ra toàn bộ, đến mạch máu bừng bừng phấn chấn nhảy lên sâu trong bụng cũng cảm thấy rất rõ ràng.

"Ách Ất Nỗ nàng sờ sờ ta đi." Quỳ bò dưới thân Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông run rẩy tay kéo tay Ách Ất Nỗ qua để lên bụng mình sờ sờ.

Ách Ất Nỗ không hiểu thử vuốt ve, cái bụng mềm mại sờ lên rất êm tay của Mã Tu Mông vốn rất bằng phẳng, ban đầu nàng không phát hiện ra dị trạng, nhưng vuốt vuốt một hồi nàng liền sờ trúng một chỗ nhô lên cưng cứng.

Bàn tay nhỏ của Mã Tu Mông sờ lên mu bàn tay của Ách Ất Nỗ, nhẹ giọng nói cho nàng: "Đây là dương vật của nàng đấy, nàng xem, thế mà lại đâm vào sâu như vậy... Ứ!"

Nàng vừa mới nói xong, Ách Ất Nỗ rốt cuộc không nhẫn nại được nữa liền thô lỗ thọc vào rút ra, dương vật ngày thường đã to nay lại còn lớn gấp đôi như một khúc thịt hung ác dùng sức cắm rút đâm nghiền cái lỗ thịt mềm múp của Mã Tu Mông, khi Ách Ất Nỗ rút ra vách trong dâm đãng còn hút chặt đến nỗi bị kéo ra theo, sau đó lại bị khúc thịt thô bạo đâm lún trở vào.

Mã Tu Mông ghé vào giường hoa không ngừng kêu dâm, hai chân cơ hồ quỳ không nổi nhũn người duỗi thẳng ra, cho dù có Ách Ất Nỗ nắm eo nàng vẫn không ngừng xụi xuống mặt giường, thân thể cũng bị Ách Ất Nỗ giã phành phạch nhích dần về phía trước, Ách Ất Nỗ không còn cách nào, đành phải giữ chặt cánh tay Mã Tu Mông kéo thân trên nàng lên, giữ bả vai cố định Mã Tu Mông lại mới có thể đâm nàng càng sâu càng ác liệt hơn.

Bị kéo lên Mã Tu Mông cúi đầu bị đâm cả người vô lực, hai vú vung tới vung lui dâm loạn đến cực điểm, bụng bị Ách Ất Nỗ đâm hơi hơi gồ lên, tiếng Mã Tu Mông rên rỉ kêu dâm đều bị đâm cho rách nát không thôi, hậu huyệt và hoa huyệt đồng thời phọt ra nước sốt phun đầy giường hoa ướt đẫm.

"Ứa, ứa ứa! Đâm ta... Ách Ất Nỗ! Đâm sâu, sướnG... SƯỚNG... Ớ Ớ Ớ! LẮM! Ứ Ứ Ứ!"

Mã Tu Mông ôn nhu rất ít khi lớn tiếng với Ách Ất Nỗ như vậy, hậu huyệt bị đâm nở rộng đến không thấy một chút nếp nhăn, ngoan ngoãn nuốt ăn dương vật phát ra khí âm òng ọc, tràng dịch hậu huyệt tiết ra bị khúc thịt giã thành bọt màu trắng đục, làm ướt nhẹp chỗ hai người đang thọc vào rút ra.

Ách Ất Nỗ cũng sung sướng không ngừng phát ra tiếng hô, dương vật cảm giác như sắp bị Mã Tu Mông kẹp nhiệt tình hỏng mất, huyệt mềm như là ống hút chân không hút lấy nàng thật chặt, mỗi lần rút ra đều sẽ bị vách trong giữ lại không ngừng.

Kéo đôi tay Mã Tu Mông lên thật cao ý bảo nàng nắm chặt sừng trâu của mình, cả người Mã Tu Mông đều nằm trong lòng ngực ấm áp của Ách Ất Nỗ, ngửi thấy hơi thở thuộc về dã thú của Ách Ất Nỗ, lỗ đít dâm đãng lại chực cao trào, như là bị chơi hỏng rồi không sao dừng lại được.

Ách Ất Nỗ bế người lên đứng ở cuối giường, dùng thể trọng của Mã Tu Mông gia tăng tương tác giữa hai người, buông tay một cái mông của Mã Tu Mông liền dán sát lên bụng Ách Ất Nỗ không một khe hở, Mã Tu Mông vùi mặt vào tóc đen của Ách Ất Nỗ hai chân run rẩy, cự vật trong hậu huyệt đè ép lên hoa huyệt mẫn cảm, hoa huyệt sau lần cao trào đầu tiên cũng đã lặng lẽ hé ra, có thể nhìn thấy vách trong nơi liền kề hậu huyệt bị đâm đến biến hình.

"Hớ ớ, hớ! Ách Ất Nỗ, Ách Ất Nỗ... Cảm thấy càng ngày càng lạ lắm, ư ứm! Kỳ lạ lắm ớ ớ!"

Hai chân Mã Tu Mông rụt lại như bị chuột rút, giọng run rẩy nắm chặt sừng trâu Ách Ất Nỗ, chưa từng cao trào liên tục không ngừng như vậy bao giờ, nàng sắp bị đại dương vật của Ách Ất Nỗ chơi hỏng rồi.

Mới vừa nói xong, cả người Mã Tu Mông mất khống chế căng thẳng hẩy eo thật mạnh, khúc thịt Ách Ất Nỗ đang bị kẹp chặt nháy mắt trượt ra khỏi lỗ dâm, lúc Mã Tu Mông mất khống chế trào phun đồng thời nàng cũng phun ra đại lượng tinh dịch, tiếng hai người kêu rên vì cực hạn sung sướng đan chồng lên nhau, tim đập kịch liệt cơ hồ muốn xé rách lồng ngực, cho đến khi cả hai đều phun xong nước sốt sung sướng, cả người vô lực ngã xuống giường thở dốc.

"Hưm ha......" Mã Tu Mông há miệng đón nhận nụ hôn của Ách Ất Nỗ, hơi thở hai người vừa nóng lại hỗn loạn, hé miệng là có thể thấy hai cái lưỡi dính nhớp cọ xát vào nhau, Mã Tu Mông không rảnh để ý mình đang chảy nước dãi, tùy ý để Ách Ất Nỗ liếm vào nhấm nháp thứ mỹ diệu của ái nhân.

Đầu lưỡi nhẹ liếm hàm trên Ách Ất Nỗ vài cái, Mã Tu Mông cảm giác giữa hai chân vẫn còn đắm chìm trong dư vị cao trào, hậu huyệt mở rộng thật lớn, mấy ngón tay Ách Ất Nỗ không biết tự khi nào lại mò đến cánh mông, dùng đầu ngón tay lưu luyến nhẹ moi huyệt mềm.

Mã Tu Mông khẽ rên hừ hừ, dựa qua cất tiếng nhẹ nhàng: "Có muốn làm một lần nữa không?"

Ách Ất Nỗ mới bắn một lần, hậu huyệt ngậm ngón tay lại bắt đầu có chút phản ứng, nhưng nàng không xác định được là Mã Tu Mông có còn chịu nổi hay không, ánh mắt mang theo thủy quang chờ mong.

Mã Tu Mông mềm lòng dựa qua hôn lên mí mắt Ách Ất Nỗ, trở tay sờ lên mu bàn tay Ách Ất Nỗ, đè xuống về phía huyệt của mình, thè lưỡi khẽ liếm mí mắt đang trộm run rẩy, ngữ khí tràn ngập sủng ái: "Tiếp tục ôm ta đi, Ách Ất Nỗ muốn bao nhiêu lần cũng được cả."

Và thế là...

Phạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchp

hạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchPhạch.

乁[ᓀ˵▾˵ᓂ]ㄏ

Nữ thần vạn tuế, vạn vạn tuế!