Giác Tế

Chương 12: Đau lòng



Khi Ách Ất Nỗ dùng sừng trâu đóng đinh Huyết Ngạc ở bờ sông, nhân loại bình an vô sự mừng rỡ hoan hô vang trời, bọn họ cảm động rơi nước mắt quỳ xuống bái lạy cường đại Tà thú... Mà không, là cường đại Thánh thú, hôm nay rừng rậm không còn là cấm địa bọn họ không thể đặt chân mà đã trở thành lá chắn bảo vệ bọn họ.

(Cá Xấu lau nước mắt ra lãnh cơm hộp: Ủa mắc gì cá sấu mà màu đỏ dị bà dà tác giả iu nghiệt, con trâu nó khùng lên nó húc em lòi ruột luôn á quí dị ಥ╭╮ಥ)

Nữ thần Mã Tu Mông từ đỉnh núi nhẹ nhàng hạ xuống, áp lên người ái nhân của nàng với vẻ mặt xót thương.

Ách Ất Nỗ trải qua cuộc chiến kịch liệt khắp người đều là vết thương, da lông bị gai nhọn cứa thịt bong da tróc, bờm lông óng ả lúc này đã bê bết máu, ba con mắt trí tuệ đã bị sát khí nhiễm đỏ tươi, nàng thẳng cổ đỉnh sừng trâu, găm chặt Huyết Ngạc đã không còn động tĩnh xuống đất, trên vai bị Huyết Ngạc cắn mất một miếng thịt trông đáng sợ vô cùng.

"Ách Ất Nỗ." Mã Tu Mông lại gần đau lòng vuốt ve da lông ướt át của Ách Ất Nỗ, vừa chạm vào người Ách Ất Nỗ một cái, nàng liền cảm nhận được cơ bắp Ách Ất Nỗ hơi hơi run rẩy, quả nhiên vẫn còn trong trạng thái đề cao cảnh giác, tiếng thở dốc xen lẫn cùng tiếng gầm gừ, cắn giết ba ngày, dường như đến nữ thần Mã Tu Mông nàng cũng không nhận ra.

Ngón tay mơn trớn cơ bắp Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông cũng không sợ Ách Ất Nỗ đe dọa, nhìn vào vết thương trên vai mà tim nàng đau như cắt, nàng thổi nhẹ một hơi, một quầng sáng màu xanh lục liền phủ lên vết thương, có thể nhìn thấy tốc độ miệng vết thương khép lại đã nhanh hơn trước.

Mã Tu Mông là đại thần thế hệ thứ hai, muốn tu bổ cho thần thể của đại thần đời đầu phải cố hết sức mình, thế mà chỉ mới chữa cho một vết thương đã đổ mồ hôi ướt áo, nhưng trên người Ách Ất Nỗ còn rất nhiều vết thương máu tươi đầm đìa, nàng cần phải được nghỉ ngơi.

"Ách Ất Nỗ, nào, ngẩng đầu đi." Mã Tu Mông nhẹ giọng gọi.

Nhưng sau khi Ách Ất Nỗ trải qua một trận ác đấu đã đánh mất lý trí, con mắt thứ ba trên đầu không biết đã nhắm lại tự khi nào, chỉ còn lại hai con mắt đỏ bừng mắt tràn đầy giết chóc, găm chặt Huyết Ngạc không chịu buông tha, sâu trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ nguy hiểm, bốn vó căng thẳng cứng còng không chịu thả lỏng.

Mã Tu Mông một chút cũng không cảm thấy giờ phút này Ách Ất Nỗ khiến người sợ hãi, trái lại nàng chỉ thấy đau lòng không thôi, ôm cái đầu sư to lớn của Ách Ất Nỗ, hôn lên con mắt thứ ba đang nhắm nghiền tràn đầy ôn nhu an ủi: "Ách Ất Nỗ, là ta."

Trước mắt Ách Ất Nỗ là một màu đỏ tươi, hai mắt trừng to không chịu thả lỏng Huyết Ngạc gần như đã bị nàng đâm nát, nàng chưa bao giờ gặp phải đối thủ cường đại như thế, một trận huyết chiến này cơ hồ đã dùng hết toàn lực, chỉ cần chút lơi lỏng chính là ngươi chết ta mất mạng, lúc này cho dù đối phương đã không còn nhúc nhích nữa cũng không thể làm nàng yên lòng thả lỏng.

Cho đến khi một tia hương khí ngọt thanh mơ hồ lọt vào trong xoang mũi, hương khí nhàn nhạt gần như bị mùi máu nồng át đi gần hết, nhưng nàng làm sao quên được hương thơm quen thuộc từ cái người đang vỗ về mình......

Khịt khịt cái mũi, Ách Ất Nỗ như sinh lòng độc ác dùng sừng trâu tàn nhẫn nghiến vài cái xuống đất, muốn Huyết Ngạc phải mất sạch máu chết tươi, lúc này cái mũi mới phun ra một luồng hơi cực nóng, ngẩng đầu lên.

Sừng trâu rút khỏi người Huyết Ngạc, tức thì máu ào ạt chảy ra, Ách Ất Nỗ đã tiêu hao quá nhiều thần lực vào cuộc chiến này, liền cúi đầu gặm ăn thần thể của Huyết Ngạc, nàng ăn xong tim Huyết Ngạc, những thứ còn thừa lại nàng cũng chẳng màng để ý, mang một thân đầy huyết khí cọ vào ngực Mã Tu Mông như đang vòi vĩnh một phần thưởng nào đó nên thuộc về mình.

Mã Tu Mông ôm hôn nàng cũng không chê mùi máu tanh nồng, đuôi Ách Ất Nỗ phe phẩy, sau đó mở con mắt thứ ba ra, đáy mắt dần khôi phục màu thủy lam trong vắt.

Mà xác Huyết Ngạc bị Ách Ất Nỗ ăn mất cổ họng, thân đầu chia lìa thần thể trở về với thiên nhiên, phần thân lớn hóa thành núi đá gập ghềnh chênh vênh, nhanh chóng bị thực vật bao trùm, mà cái đầu lớn của Huyết Ngạc bị thần nước Bách Thúc Ti kéo xuống sông, xuôi dòng đến hạ du mới hóa cái đầu Huyết Ngạc thành một đầm lầy ám sắc, giữa đầm trồi lên hai con cá sấu dài ba mét, bơi lượn quấn quanh nhau sinh hạ thủ vệ đời đời cho Thần Nước.

Ăn xong một phần thần thể, Ách Ất Nỗ hấp thu thần lực của Huyết Ngạc rất nhanh, vết thương trên người gần như nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, thần thể nàng lại lành lặn như cũ, Mã Tu Mông dùng ngón tay vuốt bờm lông trên cổ Ách Ất Nỗ, thương xót hôn nàng.

Một cái hôn này làm Ách Ất Nỗ cả người khô nóng, nàng mới vừa hấp thu nguồn lực rất lớn không chỗ phát tiết, lúc này liền cúi đầu đẩy nữ thần Mã Tu Mông ngồi lên lưng, chạy một mạch về hướng sơn động của các nàng.

(Bé nó chăm học quá, về nhà ôn lại bài cũ hả 😃😃😃)

Mọi người trong thôn hô vang tên của nữ thần Mã Tu Mông, nữ thần lại ban cho bọn họ sự an toàn trân quý, nàng đã hàng phục Tà thú Ách Ất Nỗ làm kỵ thú cho mình, bảo vệ an nguy cho mọi người.

Một loạt bức họa về Ách Ất Nỗ và Mã Tu Mông liền được vẽ lên trong Thần Điện, Ách Ất Nỗ không còn bị nhắc tới như một Tà thú, cũng không còn là kẻ mang đến cái chết và sự sợ hãi, giờ đây nàng đã là Thánh thú của nữ thần Mã Tu Mông, người bảo vệ rừng rậm, thần thú hộ mệnh bảo vệ loài người.

Mà vị thần thú hộ mệnh này lại không quá để ý nhân loại đánh giá và miêu tả nàng thế nào, lúc này nàng bận phải đè lên nữ thần tự nhiên Mã Tu Mông đang âu yếm mình, hai người ân ái ngã vào giường hoa.

Mã Tu Mông ôm chặt Ách Ất Nỗ hôn môi nhiệt liệt, tự mình cởi bỏ quần áo, gấp gáp nắm lấy sừng trâu Ách Ất Nỗ không chịu buông tay, thân thể xinh đẹp mềm mại cọ xát thân thể Ách Ất Nỗ: "Ách Ất Nỗ xin nàng hãy ôm ta, ta đã bắt đầu nhớ nhung hơi ấm của nàng."

Ách Ất Nỗ nghe lời hóa thành hình người, dùng hai tay ôm ghì nữ thần trong lòng ngực đang không ngừng khiêu khích nàng, bởi vì mới vừa tăng thần lực mà không khống chế tốt lực đạo, siết Mã Tu Mông khẽ kêu ra tiếng.

"Ụm ụm..." Ách Ất Nỗ có chút xin lỗi lẩm bẩm hai tiếng, vội thả lỏng tay.

"Đừng......" Mã Tu Mông nắm cánh tay Ách Ất Nỗ nói: "Ta muốn nàng ôm chặt ta."

Thanh âm nàng nhẹ nhàng ngọt ngào mang theo một chút ý vị cầu xin, vùi sâu vào lòng Ách Ất Nỗ: "Ta cứ ngỡ sẽ mất đi nàng."

Ách Ất Nỗ cảm nhận được nỗi lo lắng và sợ hãi của Mã Tu Mông, nơi nào đó sâu trong lòng cảm thấy ê ẩm mềm nhũn một cách khó tả, tuy rằng thần thể và thần lực Mã Tu Mông đều không bằng nàng, nhưng cho tới nay Mã Tu Mông đều là người thầy dạy nàng trí tuệ, dạy cho nàng biết những thứ ngoài sự chiếm đoạt cướp bóc, cũng kể cho nàng nghe những câu chuyện của thế gian, trong mắt Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông thông minh và mạnh mẽ biết bao, cũng chính là lẽ sống của đời nàng.

Nhưng hiện giờ nàng lại sâu sắc cảm nhận được sự yếu đuối của Mã Tu Mông.

Cũng cảm nhận được sự đau lòng......

Cảm thấy như trái tim mình tan chảy, Ách Ất Nỗ ôm chặt thân thể mềm mại của Mã Tu Mông, học theo Mã Tu Mông ngày thường hay trấn an nàng, cúi đầu hôn môi cái trán và mặt mày mịn màng của nữ thần.

Ngửa đầu nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn ôn nhu có chút vụng về của Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông nhẹ giọng nài nỉ: "Tiến vào ta đi Ách Ất Nỗ, ta muốn khắc sâu cảm thụ về nàng." Vừa nói Mã Tu Mông đã sờ lên dương vật sừng sững giữa hai chân Ách Ất Nỗ, dùng đầu ngón tay trêu chọc lỗ nhỏ bên trên của nàng: "Dùng tinh tử của nàng lấp đầy ta đi, hỡi Ách Ất Nỗ của ta."