Già Thiên

Chương 1625: Bày Trận



Vũ trụ lạnh như băng, phi thường yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có, xa xa có tinh quang xẹt qua, càng điền thêm một loại âm u tĩnh mịch.

- Như thế nào không xuất hiện? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Thánh Hoàng tử lộ ra nghi ngờ.

Bọn họ trong phút chốc chìm sâu vào hư không, tất cả đều biến mất tại chỗ, chuẩn bị phục kích, nhưng thời gian rất lâu trôi qua vẫn không có một chút động tĩnh.

- Bổn hoàng nhìn lầm rồi, có lẽ là một viên lưu tinh!

Hắc Hoàng mặt không đỏ tim không nhảy mạnh nói.

- Lời nói của nó các ngươi cũng tin à? Ngay cả chính mình cũng tống vào vũ trụ còn đáng tin sao?

Diệp Phàm nói, một bộ dáng như sớm đã biết trước.

Hiển nhiên, vừa rồi đại hắc cẩu là để đánh trống lãng, phân tán lực chú ý của họ, không muốn bị ba người chế ngạo không có lương tâm, nên cố ý làm ra chuyện không có như vậy.

- Như vậy cũng tốt, có đầy đủ thời gian! Trời cũng giúp ta, bày bố tại đây một tòa sát trận gậy ông đập lưng ông!

Trong mắt Hắc Hoàng phát sáng, một bộ dáng thực hưng phấn.

Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử liền rơi vào tỉnh thế làm trợ thủ, bị Hắc Hoàng hô đến gọi đi, trợ giúp bày trận, sai sử ba người con của Đế cấp Đại Thánh chạy tới chạy lui coi như tự mình chủ đạo hết thảy.

Mấy người líu lưỡi, con chó chết này rốt cuộc ở trong tinh không vơ vét được bao nhiêu thứ tốt, tất cả đều là tài liệu hiếm thấy, ngay cả tảng đá xây dựng trận thai đều là thánh vật.

- Ngươi có phải đã làm hải tặc vũ trụ hay không, như thế nào nhiều bảo vật tài liệu như vậy?

Thánh Hoàng tử hỏi.

- Nói lung tung, bổn hoàng là hạng người như vậy sao?

Đại hắc cẩu làm ra một bộ dáng chính khí nghiêm nghị nói.

- Đúng!

Cơ Tử gật đầu nói, vẫn như cũ là ngắn gọn như vậy.

- Người thành thật không làm chuyện như vậy! Ngươi sao cứ phải nói móc ta, bổn hoàng luôn luôn có lòng kính ngưỡng đối với Hư Không Đại đế!

Đại hắc cẩu thực mất hứng nói.

- Có lòng kính ngưỡng, mà ngươi còn khuyến khích Đoạn Đức đi nghĩa trang Cơ gia trộm mộ, lại muốn vào lãng tẩm Hư Không Đại đế, đặc biệt còn tính cho ngươi một phần!

Diệp Phàm lật tẩy.

Đại hắc cẩu lập tức ngượng ngùng, mà Cơ Tử thì lộ ra ánh mắt như sắp giết người nhìn về phía nó.

Hắc Hoàng lập tức kêu to một tiếng, nói:

- Đó là giang hồ tung tin vịt! Bổn hoàng luôn luôn đều là người rất lịch sự, chưa bao giờ làm cái loại chuyện này. Làm người phải biết có lương tâm!

- Lương tâm của ngươi đều bị chó ăn rồi!

- Gâu, gâu, gâu!

Đại hắc cẩu đuổi cắn Diệp Phàm, nói:

- Diệp tiểu tử ngươi luôn lật tẩy ta. Có phải cảm thấy chính mình là Đại Thánh, bổn hoàng không làm gì được ngươi hay không?

Địa phương nào có nó khẳng định sẽ không an bình, không thể thiếu gà bay chó sủa, dùng lời nói của Diệp Phàm mà nói, con chó này quá cực phẩm, hãm hại ltra gạt không chuyện ác nào không làm, hơn nữa chuyên "hại người ích ta". Có nó đừng nghĩ tới tịch mịch.

- Ồ! Ta từ Thanh Loan tộc kiếm được mấy cây Thần vũ phượng hoàng như thế nào không thấy, cùng với ở Huyền Vũ Hải lượm được mấy miếng mai Thần rùa cũng tìm không thấy!

Đại hắc cẩu lẩm bẩm.

Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử đều lộ bộ dáng biết tỏng! Tên khốn này khẳng định là hãm hại ltra gạt tìm được, thầm bi ai thay những chủng tộc kia.

- Không được, có mấy thứ phải tìm vật thay thế, bằng không uy lực sát trận không đủ mạnh!

Hắc Hoàng nói.

Sau đó, nó nhìn xuống hướng viên tinh tú kia, đúng là tổ địa của Đằng Xà nhất mạch. Hai mắt đại hắc cẩu phát sáng, nói:

- Một núi bảo vật trước mắt, chúng ta còn ở đây sầu lo làm chi, trực tiếp xuống mượn dùng là được!

- Nếu muốn cướp bóc ngươi cứ việc nói thẳng, còn nói cái gì mượn dùng!

Diệp Phàm bĩu môi. Đương nhiên, cũng không cho rằng đề nghị này không hay.

- Người đọc sách lén lấy sách không gọi là trộm, bổn hoàng lấy tài liệu rèn luyện trận pháp sao lại gọi là cướp bóc! Đương nhiên không phải cướp, đó chính là mượn!

Đại hắc cẩu nghĩa chính lời ngay cải chính.

Thánh Hoàng tử tuy rằng cảm thấy đại hắc cẩu có đôi khi rất không chân thật, nhưng trước mắt lại rất hợp khẩu vị với hắn. Hắn hận lão Đằng Xà thấu xương, tự nhiên cực lực tán thành. Bọn họ rất nhanh hạ xuống đại tinh phía dưới.

Mấy tổ tông chết người lại trở lại, tất cả đều có binh khí Đế, thế này còn làm sao mà đánh, làm thế nào chống lại, cao thủ Đằng Xà bộ tộc tất cả đều sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức bỏ chạy thục mạng.

Ở trọng địa Đằng Xà nhất mạch, có một chỗ bày ra sát trận Chuẩn đế không trọn vẹn, chính là chỗ vừa rồi Hắc Hoàng bị nhốt, địa phương khác không chỗ nào không có trận văn Chuẩn đế, bọn họ không cần tốn nhiều sức liền xông vào.

- Phát tài rồi! Bảo tàng của Đằng Xà nhất mạch phong phú như vậy, thật sự là khiến người kích động mà!

Đại hắc cẩu ngây ngô cười, nước miếng chảy ra thành dòng.

Nó không khách sáo chút nào, như gió cuốn mây tan, nơi nó đi qua phi thường sạch sẽ, gần như ngay cả lông hút đều không còn thừa lại, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, trước thu hết tính sau.

- Cảnh giới cao nhất của giết địch là cái gì, không phải không chỉến mà khuất phục, mà là làm cho nó chính mình giết chính nó! Hiện tại là bổn hoàng đang dùng đạo lý này!

Đại hắc cẩu một bộ dáng đắc ý dạt dào kêu lên.

Nó không chỉ dọn sạch mấy tòa kho báu, lại lấy sạch da lột mà lão Đằng Xà lưu lại sau mấy lần lột xác tập hợp lại. Nó chuẩn bị đều bố trí vào trong sát trận.

- Chất da tốt như vậy rất khó kiếm! Mấy người các ngươi muốn hay không, đều lảm một đôi giày chiến bằng da Đằng Xà thế nào?

Nó ân cần hỏi.

Phẩm chất con chó này thật sự là vô địch! Tuy rằng ba người cũng đang cướp bóc, nhưng còn không có dọn sạch triệt để như vậy! Sau khi vét sạch cung điện Đằng Xà, Hắc Hoàng dường như còn chưa đủ, lại nhìn thẳng tới chỗ nghĩa trang của tộc.

- Ôi chao ôi chao ôi chao! Đừng giẫm chân nhau chứ!

Diệp Phàm lay lay tay nó, nhắc nhở:

- Thuật nghiệp có chuyên môn, đó là lĩnh vực của Đoạn Đức, hiện tại cũng không có thời gian cọ xát, vạn nhất lão rắn kia trước thời hạn trở về, ngay cả sát trận đều bố trí không xong!

- Bổn hoàng luôn luôn hiểu nhiều học rộng, tiểu Đức tử về chút kỹ thuật này xem ra cũng không tệ. Tuy nhiên thời gian thật sự là không đầy đủ, không cho phép ta nở rộ sáng rọi trong lĩnh vực này, hôm nay trước tạm dừng ở đây đi!

Nó lưu luyến quay đầu rời đi.

Vực ngoại, âm u hôn ầm mà lạnh như băng, một kiện lại một kiện Thần liệu luyện chế thành trận kỳ, đánh vào trong hư không, một tòa lại một tòa trận thai thành hình, chìm sâu vào trong bóng tối.

Khí tức ở địa phương này lập tức đổi khác hẳn, có một loại khí cơ đoạt thiên địa tạo hóa, Vô Thủy sát trận rất nhanh thành hình, sát khí có thể làm nứt vỡ hồng hoang vũ trụ.

Ngày nay, theo trình độ cao thâm của Hắc Hoàng, thần uy của Vô Thủy ngày xưa rốt cục có thể lộ ra một góc, chỉ là đứng xa xa nhìn đều khiến mọi người kinh hãi run sợ!

Như vậy đương nhiên không được, đại hắc cẩu lại rất nhanh bố trí Khi Thiên trận văn, trong nháy mắt che giấu sát khí. Trên thực tể nếu nó chân chính hoàn toàn có thể tinh thông sát trận, cũng không đến mức phải dùng như thế.

Cuối cùng, hết thảy sắp xếp chuẩn bị xong, còn kém lão Xà trở về.

- Đại trận tuyệt thế thành rồi!

Hắc Hoàng khoác lác nói đương kim thiên hạ nếu nó xưng là trận pháp thứ hai, không ai dám nói đệ nhất.

Trên tinh tú, có một số tên Đằng Xà phóng về phía Vực ngoại, hiển nhiên là muốn đi truyền tin cho lão Đằng Xà. Bọn họ gióng trống khua chiêng như vậy, tự nhiên kinh động số Đằng Xà phía dưới.

Nhưng có hành gia pháp trận Hắc Hoàng ở đây, khó có thể có một con cá lọt lưới, mới vừa đi qua phiến hư không này liền lộ nguyên hình. Kết quả hầu tử vung bàn tay to chụp một cái, toàn bộ ôm đồm lại đây, một người đều không đi lọt.

Thời gian qua rất nhanh, chỉ chớp mắt liền trôi qua hai ngày.

Hắc Hoàng đứng ngồi không yên, căn nguyên Đế là của cơ duyên nó, kết quả lại bị Lão Xà gạt chân chặn ngang, làm đứt đoạn một cọc đạo quả của nó, làm cho nó tức giận không thôi.

Mà Thánh Hoàng tử cũng lộ thần sắc ngưng trọng, Lão Xà nếu nhờ đó mà tiến vào cảnh giới Chuẩn đế, vậy thật sự xem như một kết quả tai họa, hậu quả không lường trước được.

Ngày thứ ba, Hắc Hoàng chấn động tinh thần, nói:

- Có thể đến rồi đây!

Nó bày ra một tòa pháp trận đặc biệt, rất chu đáo, có thể cảm nhận được dao động thật nhỏ. Một tồn tại gần như có thể sánh bằng Chuẩn đế, chỉ cần xuất hiện trên tinh vực, tất nhiên sẽ làm cho khắp thiên địa đều phải sợ run, sẽ hình thành một loại uy áp đặc biệt.

Mấy người Diệp Phàm, Cơ Tử... toàn bộ ẩn vào trong bóng tối, dùng Khi Thiên

trận văn che giấu khí cơ, phi thường bí ẩn, không để lộ ra mảy may dao động.

Gần như trong nháy mắt, hào quang hừng hực bùng nổ, đại trận Vực ngoại bị va chạm, các trận thai phân tán ở bốn phương tám hướng như bị hấp dẫn, trước tiên vọt lại đây.

Bởi vì, không biết Lão Xà trở về từ hướng nào, nên bọn họ chuẩn bị rất nhiều trận thai. Tuyệt đối có thể nói là vô cùng sung túc.

Hơn nữa, chỉ cần một tòa bị khuấy động, số còn lại sẽ lập tức xé rách hư không buông xuống bao phủ cả địa phương, thực hiện công phạt đáng sợ.

"Rống..."

Một tiếng rống giận thật lớn, đánh rách tả tơi vũ trụ, như là quái vật lớn thời đại khai thiên lập địa muốn diệt thế, thân thể to lớn uốn mình vùng vẫy dập nát rất nhiều tinh tú.

Đây là một con Đằng Xà thật lớn, dài cũng không biết mấy vạn dặm. Lão Đằng Xà thi triển một pháp tướng thiên địa, quét ngang qua tinh không mênh mông, muốn rời khỏi pháp trận, men theo đường cũ trở về.

Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử đều ngưng trọng trong lòng, Hắc Hoàng cũng có chút ngẩn người, mà thân thể cực lớn của lão Đằng Xà còn đang tăng vọt dường như ép sụp vòm trời.

- Một thân thể pháp tướng mà thôi, cho dù là chật ních vũ trụ thì thế nào chứ? Cũng chỉ là một con rắn, chém nó thành mười ba đoạn! Mau lấy binh khí Đế toàn bộ áp lên, ép hắn vào trận!

Hắc Hoàng chợt bừng tỉnh kêu gào.

Những người này đương nhiên không có một ai luống cuống! Lão cha của hầu tử năm đó thân là Đấu Chiến Thánh Hoàng, khí nuốt tinh hà, so với lão Đằng Xà này cũng không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần.

Hắn cầm trong tay Hắc Thiết Côn, tiên quang tươi đẹp, vạn màu sắc tường hòa, quét ngang tới, khí tức khủng bố ngập trời, chấn cho rất nhiều tinh tú nhỏ xa xa đều vỡ nát.

Hắn đã là chiến thánh giả hóa thân, dũng mãnh không thể đỡ!

Phụ thân của Cơ Tử là Hư Không Đại đế, đã từng giao thủ với rất nhiều chí tôn trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, mưa dầm thấm đất, kinh nghiệm càng rộng rãi. Một con Đằng Xà nói thật ra còn không phải là Chuẩn đế chân chính, cho dù là thật sự cũng không làm cho hắn sợ hãi.

Trong tay hắn Hư Không Kính vừa lật, chiếu rọi ra hào quang đẹp mắt, hóa thành một chùm tia sáng rực rỡ, lập tức đánh tới phía trước, lão Đằng Xà biến sắc, rất nhanh né tránh.

Hắc Hoàng thì càng không cần phải nói, từng đi theo Vô Thủy, với nó mà nói đã từng làm bạn với Đại đế còn sợ một con Đằng Xà sao? Nó đứng thẳng thân mình, vung sát kiếm chém ngang tới.

Duy nhất không có làm bạn với Đại đế chính là Diệp Phàm, nhưng hắn đã trải qua chiến đấu quá nhiều, đánh giết khắp cổ lộ Nhân tộc, hoàn toàn không luống cuống.

"Ằm" một tiếng, ở trên đỉnh đầu hắn cái đỉnh đồng xanh phát sáng, phóng ra Đế uy, ngày nay hắn đã là Đại Thánh, có thể vận dụng kiện Tiên khí này.

Bốn đại cường giả liên thủ, mỗi người đều nắm trong tay binh khí Đế, đối với bất luận kẻ nào mà nói đều là một hồi tai nạn. Huống chi đây là người cố ý tính kế người vô tình.

- Tiểu bối, các ngươi dám thế này!

Lão Xà giận dữ.

Lão sớm đã thu hồi pháp tướng tám vạn dặm, hóa thành một thân ảnh như Ma Thần, né thoát công phạt đứng giữa hư không, đầu đầy sợi tóc màu vàng bay phất phơ, con ngươi lạnh giá như hai hầm băng.

- Ngươi giết anh em kết nghĩa ta, tiêu diệt tổ địa của họ, tàn sát tất cả sinh linh trên viên tinh tú nhỏ. Mối huyết hải thâm cừu này cho dù ngươi để mạng lại cũng còn không đủ!

- Con khỉ ngươi phá hư đại sự của ta, còn dám chạy tới đây! Ta ra tay chính là để giết ngươi, lại đây lĩnh cái chết đi!

Đằng Xà sát khí dày đặc nói.

Nhưng trong lòng hắn lại cả kinh nổi lên ngập trời gợn sóng: bốn người ra tay, tất cả đều nắm giữ binh khí Đế, làm cho nửa thân mình lão đều lạnh run, tràn ngập rúng động, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra mảy may nào.

- Lão Xà! Ngươi phá hư đạo quả ta, đoạt căn nguyên Đại đế của ta. Bổn hoàng cùng ngươi không chết không ngừng!

Hắc Hoàng kêu gào.

Đằng Xà quay đầu nhìn thấy Hắc Hoàng, sắc mặt càng đen xuống. Tới cuối cùng lão không kiềm nổi phát ra một tiếng thét dài kinh thiên động địa, bởi vì lão nhìn thấy cái quần cộc lớn bằng da rắn hoàng kim đại hắc cẩu mặc dưới thân mình.

Lão Xà tức giận thiếu chút nữa phun ra một búng máu, toàn thân đều đang run rẩy, đầu đầy sợi tóc màu vàng từng sợi dựng thẳng đứng, mắt trợn trừng đến tròng mắt đều sắp lọt ra ngoài, quát to:

- Ta phải giết ngươi!