Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 47



Ầm vang.

Sau tiếng sấm, một trận mưa lớn ập xuống.

Chu Từ Phưởng dùng áo khoác che cháo trong tay lại, túm túm mũ, chạy vội qua đường cái, trận mưa tới nhanh, thôi thúc người đi đường tứ tán rời đi.

Nhiệt độ về đêm thấp, làm nước mưa lượn lờ đến sương mù mênh mông, cách hơi nước thật dày, Chu Từ Phưởng nhìn thấy một cái dù màu đen, người dưới dù đứng ngược sáng dưới tàng cây, nước mưa bắn lên làm ướt giày thể thao màu trắng của anh, nhìn lên trên là một chiếc quần thể thao màu be, lại nhìn lên tiếp là một đôi tay thon dài đang cầm dù, khớp xương tinh tế, rất trắng, chỉ có trên móng tay được cắt tỉa gọn gàng là phiếm màu hồng nhạt oánh nhuận.

Chu Từ Phưởng nhận ra cái tay này, tay của mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ.

Cô chạy mau hơn chút: "Giang Chức."

Dù bị nâng lên một ít, cô thấy mặt anh.

Viền môi vốn dĩ nhếch lên sau khi nhìn thấy cô chợt bạnh lại: "Mưa lớn như vậy không biết bung dù sao?"

Dưới dù, mỹ nhân phẫn nộ, lạnh mặt dùng một đôi mắt như thấm nước nhìn cô.

Giang Chức tức giận cũng đẹp nữa.

Chu Từ Phưởng lau một phen nước mưa trên mặt: "Lúc ra ngoài thì chưa mưa."

Anh nghiêm mặt, cũng mặc kệ nước bùn dưới chân, bước ra khỏi tàng cây, túm dây mũ áo hoodie của cô, kéo người tới dưới dù: "Ướt hết rồi." Có chút bực bội mà nghiêng dù về phía cô "Lạnh không?"

Chu Từ Phưởng cúi đầu liền thấy đôi giày thể thao dính bùn kia của Giang Chức, Phương Lý Tưởng nói Giang Chức là công tử gia đình giàu có, thân mình quý giá, chú trọng cũng rất nhiều.

Cô qua bên cạnh tảng đá đứng lên một chút, trả lời anh: "Lạnh."

Giang Chức theo cô từ mặt cỏ lầy lội đi đến chỗ tảng đá, dù trong tay đủ lớn, chỉ là cô gái dưới dù đứng hơi xa, dáng vẻ co đầu rụt cổ, trên người trên mặt đều là nước mưa, một đôi mắt ướt sũng cũng trốn tránh không nhìn người.

Không biết là gội đầu hay là bị nước mưa xối, mái tóc mới nhuộm ban ngày của cô đã vơi bớt màu, ướt nhẹp dán sát đầu như mưa tạt chim cút.

"Cầm."

Giang Chức trực tiếp nhét dù vào trong tay cô, cởi áo khoác cho cô khoác, một loạt động tác rất nhanh chóng, chưa nói tới ôn nhu, thậm chí có hơi thô lỗ, có chút vụng về, vẻ mặt càng thêm không tốt, kiểu 'em mà dám cởi ra anh cho biết tay'.

Chu Từ Phưởng một tay cầm dù, vì thấp hơn anh khá nhiều nên cô nhón chân mới nâng được dù qua đỉnh đầu anh, che chắn mưa gió phía sau anh, một cái tay còn che lại cháo cô giấu ở trong quần áo, trên người đâu đâu cũng lạnh lẽo, chỉ có ngực trái nơi giấu cháo là nóng hổi.

Cô ngửa đầu, nước mưa rơi từ lông mi xuống.

Cô nói: "Em vẫn rất lạnh."

Khó được có lúc cô ngoan ngoãn thuận theo như vậy.

Giang Chức do dự có nên ủ tay cho cô không.

Cô lại hỏi anh: "Em có thể tới nhà anh tắm không?" Thanh âm rất nhỏ, tinh tế mà dè dặt, cô ngửa mặt, một mắt màu đen giống như bảo thạch sáng trong lấp lánh, không chớp mắt nhìn anh đầy mong đợi.

Giang Chức bị cô nhìn đến cổ họng sôi trào, nuốt một ngụm gió lạnh.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ.."

Muốn mạng.

Anh cong eo, ho đến tơ máu trong mắt trải rộng.

Chu Từ Phưởng thấy anh ho kịch liệt, vội cởi áo khoác, muốn trả cho anh, dù theo động tác cởi quần áo của cô xiêu xiêu vẹo vẹo, phần lớn nước mưa đều xối xuống đầu cô.

Giang Chức nhận dù, kéo cả người cùng quần áo qua: "Mặc vào đàng hoàng."

Tắm rửa?

Cái người to gan lớn mật này.

Anh che miệng lại ho hai tiếng, nghiêng dù qua bên cô hơn phân nửa.

Nước mưa mau chóng làm ướt áo lông của anh, là màu đen, làm sắc mặt anh càng thêm tái nhợt, Chu Từ Phưởng lo anh sẽ bị gió thổi cho ngất xỉu mất, nên không nhiều lời: "Nếu không được, vậy em đi đây." Cô đưa cháo trong ngực ra, treo trên cán dù, "Cháo này anh nhân lúc còn nóng ăn đi."

Dặn dò xong, cô liền dịch ra ngoài.

Giang Chức túm chặt mũ cô, không cho cô dịch ra: "Anh chưa nói không được mà." Anh kéo người vào dù "Xích vào chút, tạt vào người rồi kìa."

Giọng điệu có chút tức giận.

------ Chuyện ngoài lề ------

**

Giang Chức: Da A Phưởng thật trắng.. Muốn hôn.

Giang Chức: Xương quai xanh của A Phưởng thật xinh đẹp.. Muốn sờ.

Giang Chức: Eo A Phưởng mịn quá.. Muốn vuốt.