Gia Cát Linh Ẩn

Chương 177: Tóc của mẹ sắp rụng hết



“Vâng, Điện hạ.” Gia Cát Chiêm nhíu nhíu mày, chuyện này với ông cũng là lựa chọn không tồi, trước hết cứ ổn định Lục Vương phủ rồi nói sau, Thất Vương phủ bên kia thì xem tình huống đã.

“Thừa tướng gia, không phải Thái tử hẹn chúng ta thảo luận công việc sao, chúng ta đi thôi.”

“Vâng, Điện hạ, mời.”

Sở Lăng Hiên cùng Gia Cát Chiêm đi rồi, Gia Cát Hồng Nhan tê liệt ngồi dưới đất, nhìn không ra nàng là vui hay là buồn, rốt cuộc thì cũng được gả vào Lục vương phủ nhưng cũng chỉ là trắc phi, hơn nữa lại là do Gia Cát Linh Ẩn xúc tiến. Nàng nhìn Gia Cát Linh Ẩn đứng ở một bên, nhất thời nổi cơn tức giận: “Nha đầu thối, ngươi rốt cuộc đã làm gì? Vì sao Lục điện hạ lại nghe lời ngươi như vậy?”

“Đại tỷ, đây không phải là chuyện tỷ vẫn mong ước hay sao? Tỷ hẳn là phải cảm tạ ta mới đúng. Trắc phi của Lục vương phủ đối với người bình thường là một mơ ước xa vời.”

“Cái ta muốn là chính phi, không phải trắc phi!” Gia Cát Hồng Nhan quát ,“Cút! Ngươi cút cho ta!”

“Làm trắc phi thì cách chính phi càng gần mà.”

“Cút.”

“Ha ha!” Gia Cát Linh Ẩn cười to hai tiếng, “Ta đi ngay, Đại tỷ đừng khóc, khóc khiến mắt đỏ lên thì làm sao làm tân nương? Trắc phi cũng là phi mà. Tỷ cứ từ từ khóc, ta sẽ đi xem mẹ thế nào.”

Gia Cát Linh Ẩn trở lại Trục Nguyệt Hiên, trên mặt Mộc Tê tràn đầy lo lắng, thấy nàng yên lành trở về liền thả lỏng. Gia Cát Linh Ẩn lại nghĩ tới chuyện của Khương Diệp, “Mộc Tê, đối với chuyện trước kia ngươi còn có thể nhớ một chút gì không?”

“Tiểu thư, nô tỳ vẫn luôn cố gắng nhớ lại, nhưng mà mỗi lần nhớ lại, đầu rất đau, lâu như vậy rồi nhưng mà cái gì cũng không nhớ nổi.”

“Vậy không nên gấp gáp, từ từ sẽ nhớ ra.”

Gia Cát Linh Ẩn vào phòng nhìn Nguyệt Lan, nhìn vẻ mặt thống khổ của Nguyệt Lan lòng nàng càng thêm tự trách, áy náy, nàng quay đầu lại nói với Mộc Tê cùng Tiểu Điệp: “ Các ngươi chăm sóc nàng ấy thật tốt, ta tới phòng Đại phu nhân một chút.”

Đại phu nhân bị lạnh đến hôn mê, Lưu quản gia đành phải để trong phòng bà vài cái bếp lò. Qua nửa canh giờ bà mới chậm rãi tỉnh lại.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao? Thân thể thấy tốt lên chưa?” Trong giọng nói của Gia Cát Linh Ẩn tràn đầy lo lắng, “Ngày mai Đại tỷ sẽ xuất giá, mẹ ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì nha.”

“Sao lại là ngươi? Hồng Nhan đâu? Ngươi cút ra ngoài cho ta. Ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Đối với Gia Cát Linh Ẩn, tận sâu trong lòng Đại phu nhân có một cảm giác sợ hãi, chính bà tra tấn Nguyệt Lan thành cái dạng này, trong lòng bất an không yên, vẫn lo lắng Gia Cát Linh Ẩn sẽ làm gì đó với bà.

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, cũng không giận. Nàng duỗi tay đặt lên vai Đại phu nhân, Đại phu nhân sợ tới mức run lên, lập tức hất tay nàng xuống: “Ngươi muốn làm gì? Cách xa ta ra một chút.”

“Mẹ, con chỉ là muốn giúp mẹ nhổ tóc bạc đi mà thôi.” Nàng đưa tay nắm từ giữ tóc của Đại phu nhân, trong tay liền có nắm tóc, “Xem ra độc dược của Hoằng Linh đại sư đã phát tác. Mẹ, tóc của mẹ sắp rụng hết rồi.”

“Nói hươu nói vượn!” Đối với thân thể mình Đại phu nhân rõ ràng hơn ai hết. Nhưng mà bà đã cảm thấy được không bình thường. Tìm thật nhiều thầy thuốc cũng đều bó tay không có biện pháp, đành một lòng chờ Tiêu Kiếm trở về chữa bệnh cho bà. Cũng may vẫn chưa đến thời gian phát tác, “Độc kia nửa năm sau mới có thể phát tác!”

“Mẹ đang chờ biểu ca Tiêu Kiếm trở về sao? Nghe nói lần này nơi biểu ca đi chính là vùng ven biển, sợ là phải ba năm mới có thể trở về. Mẹ, mẹ có thể chống chọi được đến khi đó sao? Không tin thì mẹ có thể nhìn xem.” Gia Cát Linh Ẩn chìa nắm tóc ra trước mặt bà.

Vẻ mặt Đại phu nhân đình trệ, tim giống như ngừng đập, bà vươn tay quơ quàng lung tung ở trên đầu. Tay sờ đến đâu, tóc rụng đến đó, “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?”

“Mẹ, mẹ nhìn lại tay của mẹ xem.” Gia Cát Linh Ẩn nhắc nhở.

“Tay của ta?” Đại phu nhân giơ tay lên, phát hiện làn da ở mu bàn tay trở nên thô ráp, giống như bị khô héo. Tuy rằng bà gần bốn mươi nhưng chăm sóc rất tốt, làn da vẫn rất sáng bóng trắng nõn, giờ phút này làn da sạm đen thô ráp, gân xanh nổi lên trên da giống như một bà lão thời cận cổ, “Vì sao lại như vậy? Ngươi đã làm gì với ta? Gia Cát Linh Ẩn, ngươi sẽ không được chết tử tế.”

“Mẹ, oan uổng cho con, con chẳng làm gì hết mà.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Con chỉ biết khí lạnh sẽ thúc dục độc dược phát tác trước thời hạn. Cha cũng thật là nhẫn tâm, vậy mà không để ý đến tình cảm vợ chồng, lại bắt mẹ quỳ hai canh giờ.”

“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi châm chọc cái gì?” Đại phu nhân mình đầy căm hận nhưng lại không phát ra được, “Ngươi có mục đích gì? Nếu đến để cười nhạo ta thì mục đích của ngươi đã đạt được, có thể đi rồi.”

“Con chỉ muốn nói con có thuốc giải. Mẹ, mẹ muốn không? Dù sao hôn nay con cũng tặng Đại tỷ một ân tình, ban thêm cho mẹ, con cũng không để ý đâu.”

“Ngươi tốt bụng như thế sao?” Đại phu nhân đăm chiêu suy nghĩ, nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi có âm mưu quỷ kế gì cứ việc sử dụng đi, bất quá ta cũng chỉ còn lại một cái mạng già, ngươi còn muốn lấy đi sao?”

“Mẹ, mẹ nói gì lạ lùng vậy. Yêu cầu của con rất đơn giản. Chỉ cần mẹ quỳ trước bài vị của Tam di nương một ngày một đêm, sám hối với bà, con sẽ cho mẹ thuốc giải.”

“Ngươi đừng hòng! Dù ta có chết cũng sẽ không quỳ trước tiện nhân kia!” Đại phu nhân tức giận nói.

“Không thể ngờ được mẹ rất có khí phách, thật sự để cho con nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Con xin cáo từ, chậc chậc, bộ dạng này của mẹ thật sự là rất… khó coi.”

“Cút!”

Ngày hôm sau, theo lời nói hôm trước, Sở Lăng Hiên nạp Gia Cát Hồng Nhan làm trắc phi, tất cả mọi chuyện đều im lặng, những người biết chuyện này rất ít. Chỗ Hoàng Thượng và Hoàng hậu Sở Lăng Hiên chỉ nói hắn uống rượu say lỡ chiếm lấy thân thể của nàng, cho nên nạp nàng vào Lục vương phủ. Hoàng Ttượng cùng Hoàng hậu cũng không tiện ngăn cản, dù sao thì hai người đã có quan hệ ràng buộc rồi.

Biết được tin tức, Chu Tuyết Tranh đặc biệt đến Lục vương phủ tặng lễ vật, nhưng mà Lục vương phủ lại rất lạnh lẽo không giống như là có chuyện vui, ngay cả một cái đèn lồng màu đỏ cũng không có.

“Không phải trong lòng điện hạ ngưỡng một Tam tiểu thư sao, sao lại nạp Đại tiểu thư?” Chu Tuyết Tranh khó hiểu hỏi, “Không thì, có nghĩa là điện hạ đã muốn buông tha cho Tam tiểu thư?”

“Có chuyện Chu tiểu thư vẫn chưa biết, dù sao người biết chuyện này cũng không ít, nói cho ngươi biết cũng không sao. Chuyện ở Lục Quốc Đại Điển, người ở trong phòng không phải là Tam tiểu thư mà là Đại tiểu thư.”

“Đại tiểu thư?” Tay bưng chén trà của Chu Tuyết Tranh run run, “Ý của điện hạ là Tam tiểu thư không có… Khó trách, khó trách Thiên ca ca đối với nàng ấy vẫn trước sau như một, thì ra là vậy. Chẳng lẽ điện hạ buông tha cho nàng ấy như vậy sao?”

“Chuyện của bản vương không cần phải báo cáo với Chu tiểu thư.”

“Điện hạ bớt giận, là tiểu nữ thất lễ. Tóm lại, chúc mừng điện hạ. Lục vương phủ có phủ Thừa tướng và Tiêu gia, không biết Chu gia ở trong lòng điện hạ còn phân lượng nào không?”

“Chu tiểu thư lo lắng quá rồi, Lục vương phủ cùng Chu gia vĩnh viễn không tách rời.”

“Có lời này của Lục điện hạ, tiểu nữ yên tâm rồi. Không quấy rầy ngày tốt của Điện hạ nữa, ta xin cáo từ.”

“Mời Chu tiểu thư.” Ngày tốt? Nghĩ đến khuôn mặt kia của Gia Cát Hồng Nhan, trong lòng hắn liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Chu Tuyết Tranh đi rồi, Diêu tổng quản vội vàng tới, “Điện hạ, trắc phi nương nương đã đợi người lâu rồi, giờ người qua đó đúng không?”

“Qua cái gì?” Sở Lăng Hiên oán giận liếc Diêu tổng quản một cái, “Bản vương ngủ ở phòng ngủ của mình, về sau không bao giờ được nhắc trắc phi trước mặt ta nữa, hiểu chưa? Chi phí ăn mặc cứ chiếu cố đến mức có thể!”

“Vâng, nô tài đã hiểu.” Diêu tổng quản vội vàng gật đầu, ông vốn tưởng rằng trắc phi tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của Tam tiểu thư, Lục điện hạ ít nhiều gì cũng sẽ cho một chút tình cảm, không nghĩ tới điện hạ lại ghét nàng như vậy.

Liên tục mấy ngày, Gia Cát Linh Ẩn không ngừng tiến cung xử lý vết thương cho Sở Kim Triêu. Dưới sự chăm sóc của nàng, sức khỏe Sở Kim Triêu càng lúc càng tốt hơn. Ngày hôm đó, nhận được tin tức của Sở Lăng Dực, các quốc gia đều dùng lương thực đổi lấy một phần quyền kinh doanh Bắc Mạch ở Doanh Xuyên, nước này nối tiếp nước khác vận chuyển lương thực tới nước Lăng Nguyệt. Sở Kim Triêu nghe xong càng thêm vui vẻ.

“Phụ hoàng, các quốc gia biết phía dưới Doanh Xuyên Bắc Mạch có mỏ vàng, nhi thần lo lắng bọn họ lòng tham không đáy. Theo nhi thần biết, nước Đại Mạc đã điều quân đến đó.” Lúc Sở Kim Triêu còn đang vui vẻ, Sở Lăng Dực lại bẩm báo một tin tức xấu.

“Thẩm Vân Bác muốn người trong thiên hạ nhạo báng hay sao? Lật lọng, nước Đại Mạc cũng không sợ mất thể diện?” Sở Kim Triêu tức giận nói, “Quyền kinh doanh đã bán lại cho Thiên nhi cùng Tam nha đầu, hắn còn muốn lấy lại? Phạm vào thiên uy của trẫm, trẫm diệt nước Đại Mạc của hắn.”

“Hoàng thượng, mất đi Bắc Mạch là chuyện nhỏ, sợ rằng nước Đại Mạc lại được đằng chân lân đằng đầu, gây rối dân chúng ở biên giới, xâm chiếm lãnh thổ Lăng Nguyệt, thần nữ nghĩ nước Lăng Nguyệt cũng có thể điều quân đi trước.”

“Tam nha đầu cảm thấy ai có thể đảm nhận nhiệm vụ này?”

“Hoàng thượng, thần nữ mạo muội tự đề cử đại ca của mình, là Gia Cát Như Phong.” Mưa gió ở Ngân Đô đã nổi lên, tránh xa trung tâm quyền lực chính là tránh xa nguy hiểm.

“Lăng Dực, ý của con như thế nào?” Sở Kim Triêu nhìn Sở Lăng Dực hỏi.

“Tướng quân Như Phong nổi danh đã lâu, nếu đem nhiệm vụ này giao cho y thật sự rất thích hợp. Nhi thần cho rằng nên lệnh tướng quân Như Phong dẫn binh đi trước.”

“Được! Dực nhi, con đi bố trí, để cho Như Phong ngày hôm nay khởi hành, chậm một khắc sẽ càng nhiều nguy hiểm.”

“Nhi thần tuân mệnh! Nhi thần cáo lui!” Nói xong, Sở Lăng Dực liền vội vàng ra khỏi tẩm cung, đi tìm Như Phong bàn bạc việc xuất binh.

“Tam nha đầu, con vì nước lập công lao lớn như thế, muốn ban thưởng cái gì? Cứ việc nói với trẫm.” Sở Kim Triêu quay đầu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Hai anh em các con một văn một võ thay trẫm giải quyết họa lớn trong lòng.”

“Vì Hoàng thượng san sẻ nỗi lo là phúc của thần tử, không dám nhận ban thưởng. Nếu Hoàng thượng nhất định muốn thưởng, thần nữ có một chuyện muốn nhờ, mong rằng Hoàng thượng đáp ứng.”

“Chuyện gì? Con nói thử xem.”

Gia Cát Linh Ẩn lui vài bước, quỳ xuống trước Sở Kim Triêu, sau đó khấu đầu một cái: “Thần nữ khẩn cầu Hoàng thượng, mặc kệ trong tình huống gì, cũng để Thất điện hạ cả đời làm vương gia, đừng cho chàng quyền lực cao nhất.”

“Tam nha đầu…” Sắc mặt Sở Kim Triêu trầm xuống, “Đây là chuyện của triều đình, con không nên hỏi đến, Quốc trọng hay là gia trọng, con là một nữ tử hiểu biết lý lẽ. Năng lực của Dực nhi xuất chúng nhưng lại không đủ quyết đoán. Hiên nhi đầy mưu lược nhưng tính tình quá mức âm lãnh. Hàn nhi lại càng không cần nói tới. Trẫm không lừa gạt con, Thiên nhi quả thật là người trẫm vừa lòng nhất để chọn.”

“Hoàng thượng!” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Người thương yêu Thất điện hạ thì phải hiểu được suy nghĩ trong lòng điện hạ chứ. Thái tử Điện hạ đã triển lộ tài năng, nhất định sẽ là một thiên tử tốt.”