Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)

Chương 56



Sở Tê có điểm rất tốt chính là thức thời. Mặc dù tâm cao vời vợi, nhưng sau khi bị đả kích vẫn nhanh chóng tỏ ra không có chuyện gì, xác định được vị trí của chính mình.

Hắn lập tức vứt ý tưởng muốn giết Ma chủ, chiếm lĩnh Ma Vực linh tinh gì đó ra khỏi đầu, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đi sát bên Thần quân, nhận sự che chở của đối phương.

Thỉnh thoảng liếc qua Ma chủ một lần, trong lòng vẫn ôm theo ác niệm đoạt đồ của người ta.

Dưới sự giảng giải của Ma chủ trên đường đi, Sở Tê mới phát hiện thì ra Yêu Tác thật sự không lừa hắn, mở mắt luân hồi quả thực cần trận pháp riêng.

Đối phương khoanh chân ngồi tại chính giữa trận pháp, ngước mắt, duỗi tay về phía hắn, thấy vẻ mặt chần chờ của hắn còn cười trêu chọc: "Thế nào? Sợ?"

Sở Tê nhìn về phía Thần quân theo bản năng. Người nọ gật đầu với hắn, hắn mới chạy bộ tới, đang định vươn tay ra lại nghe thấy Thần quân nói: "Không được nắm tay."

Ma chủ bên cạnh cười thành tiếng.

Sở Tê ngoan ngoãn thu tay về, hơi mất tự nhiên ngồi xuống trước mặt Yêu Tác, sau đó tiếp tục hướng ánh mắt về phía Thần quân.

Trong ánh mắt tràn đầy sự ỷ lại.

Thần quân nói với hắn: "Sư phụ sẽ luôn ở đây."

Sở Tê nhìn y một lát rồi chậm rãi quay mặt về.

Yêu Tác là người đứng xem chân chính, hắn ta chỉ phụ trách dẫn dắt Sở Tê chứng kiến mọi chuyện xảy ra năm đó, nhưng đối với Sở Tê mà nói lại giống như nằm mơ một giấc mơ dài trong thời gian ngắn.

Hắn mở to mắt trong mơ, thấy được một nam tử mặc bạch y. Kỳ quái chính là rõ ràng hắn thấy hết ngũ quan đối phương, nhưng vừa chuyển dời ý nghĩ liền quên rốt cuộc trông y ra sao.

Trong đầu không có dáng hình cụ thể, nhưng chỉ cần nhìn thấy đối phương, hắn vẫn biết đối phương là ai.

Hắn được đối phương ôm trong lòng, tò mò vươn tay túm lấy tóc đối phương, sau đó mới chợt phát hiện tay mình biến thành tay nhỏ của trẻ con.

"Lấy tên gì cho ngươi mới được đây?"

Người kia cau mày, ngồi từ khi bình minh lên tới lúc mặt trời lặn, mặc cho nhóc con trong lòng túm tóc nắm tai mình, thỉnh thoảng lại cười khẽ một chút: "Không bằng gọi ngươi là 'vật nhỏ' đi."

Bạch y nhân không thấy tên này khó nghe, vật nhỏ cũng không cảm thấy tên này khó nghe, móng vuốt mềm mại nho nhỏ ấn lên má đối phương, cười khanh khách, bộc lộ sự khờ dại non nớt chỉ thuộc về con trẻ.

Bạch y nhân có một bàn cờ, trên bàn cờ sắp xếp các quân cờ trắng đen, từ mỗi quân cờ đều có thể nhìn thấy rất nhiều mảnh đời khác nhau.

Thỉnh thoảng y sẽ điều khiển quân trắng ăn quân đen, thỉnh thoảng cũng sẽ điều khiển quân đen ăn quân trắng. Y nói với vật nhỏ rằng quân đen là ác, quân trắng là thiện. Khi quân đen làm chủ bàn cờ, khi đó Tam giới sinh linh đồ thán; khi quân trắng làm chủ bàn cờ, khi đó vạn vật Cửu Châu sống lại.

Y thường xuyên chơi cờ một mình, nhưng dần cũng bắt đầu dạy vật nhỏ chơi cờ. Lần đầu tiên vật nhỏ cầm quân đen, chưa hạ được y, chết sống không chịu ném cờ đổi sang quân trắng.

Bạch y nhân cười với hắn: "Đứa nhỏ này, sao lại bướng bỉnh như thế chứ?"

Vật nhỏ còn chưa biết nói nhưng đã mở linh thức, lắc đầu oa oa a nha chỉ vào y, trên mặt viết đầy hai chữ 'không vui'.

Vì thế bạch y nhân lại bị chọc cười.

Sở Tê phát hiện y rất thích cười. Không biết vì sao y cứ cười mãi. Vật nhỏ té ngã, y cười. Vật nhỏ nổi giận, y cũng cười. Ngay cả khi vật nhỏ giương nanh múa vuốt đánh mình, y vẫn đang cười.

Vật nhỏ bắt đầu bi bô tập nói, cũng dần dần học được cách bước đi. Bạch y nhân cực kỳ kiên nhẫn, kéo tay nhỏ của hắn dạy tiến dạy lùi, ánh mắt từ ái mà dịu dàng, phảng phất có thể tràn ra nước.

Thỉnh thoảng y sẽ lại chơi xấu, đột nhiên buông lỏng tay, mặc cho vật nhỏ ngã khuỵu xuống dưới.

Mỗi lúc như vậy, y lại cười thành tiếng. Mãi đến khi vật nhỏ dùng cả tay và chân bò về, cưỡi trên người y, nắm lấy tai y tính trả thù.

Lúc y cười rộ lên rất thân thiết, nhìn qua cũng dễ sống chung, nhưng khi không cười cũng cực kỳ lạnh nhạt. Thỉnh thoảng y cũng sẽ nhìn vật nhỏ bằng ánh nhìn lạnh như băng. Mỗi lúc như vậy, Sở Tê đều cảm thấy y sẽ ném văng vật nhỏ ra chỉ trong một giây, tựa hồ liếc qua thôi cũng thấy dư thừa.

Với y mà nói, vật nhỏ dường như chỉ là món đồ chơi bé xinh. Vui thì trêu đùa đôi chút, không vui thì tiện tay ném đi.

Hoàn toàn không để ý đến việc đối phương vốn chỉ là một đứa trẻ.

Đôi lúc y sẽ rất trầm lặng, khi không nói lời nào có thể ngồi một mình tại chỗ rất rất lâu, vẻ mặt lạnh nhạt, lộ ra sự lãnh lệ u ám vật nhỏ nhìn không hiểu.

Y vui giận thất thường như một kẻ điên, một kẻ điên bị sự cô độc ép điên.

Thay đổi xảy ra vào một ngày nọ. Vật nhỏ mới cao tới đầu gối y đã phát hỏa trong một lần đánh cờ. Bởi vì mãi không thể thắng được nên hắn đã vòng qua, xô người lên bàn cờ, đẩy gần hết quân cờ trắng xuống đất.

Bàn cờ trong phút chốc bị quân đen chiếm cứ.

Một phát đẩy kia khiến vô số đại năng mất mạng, Đế quân đời đầu tiên chết thảm, Tam giới xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất. Suốt một khoảng thời gian rất dài, yêu ma tàn sát bừa bãi, vô số người tìm được một phương thức sinh tồn mới, nêu cao cái ác, bài trừ cái thiện, tôn giáo tuyên dương nhân tích bổn ác mọc lên như nấm, ác niệm vĩnh viễn trường tồn, chỉ có cái ác mới là nguồn gốc lập thân.

Dòng chảy thời gian ở Phá Thế Thiên Cư khác với Tam giới. Bạch y nhân nhìn chăm chú bàn cờ một lúc lâu, lại nhìn vật nhỏ đang đắc ý dào dạt tiếp tục bày quân đen, chậm rãi nói: "Ngày chia xa tới rồi."

Y chẳng chút luyến tiếc, lập tức vung tay áo.

Sở Tê bị gài vào cơ thể đứa nhỏ kia, quay cuồng té ngã vô số lần trong đất trời, lao đầu thẳng xuống đầm lầy nhân gian, hơn nửa ngày sau mới rút được đầu ra.

Từ lúc đó, vật nhỏ rèn luyện ở nhân gian, tự lấy tên cho mình, dùng trăm năm giết ra một con đường cứu thế, vinh đăng Tiên giới. Thời điểm gặp lại bạch y nhân, một cao ngạo lạnh nhạt ban phong hào, một ngẩng đầu nhìn bạch quang lộng lẫy, gần như ngay cả khuôn mặt đối phương cũng không trông thấy rõ lắm.

Vội vàng trùng phùng, lại vội vàng lìa xa.

Khi gặp lại thấy quen thuộc, sau khi chia xa ngay cả đối phương trông ra sao cũng không nhớ nổi. Dạng Nguyệt vẫn không chú ý tới đối phương mấy, chỉ như cá gặp nước ở Tiên giới, thỉnh thoảng ra ngoài cọ được bảo bối. Nhưng hắn luôn dành phần lớn thời gian nghiên cứu pháp bảo tuyệt thế cho riêng mình.

Hắn và Minh Đạm bắt đầu từ sau khi thăng thành tiên.

Vì Dạng Nguyệt cũng muốn làm Đế quân nên cả hai từng đánh nhau một trận. Minh Đạm thắng hiểm, Dạng Nguyệt đánh đã ghiền, thành ra dù không ngồi được lên bảo tọa Đế quân thì cũng không dây dưa.

Sở Tê có ấn tượng không tốt với Minh Đạm, vừa thấy hắn ta giao lưu hữu nghị với Dạng Nguyệt đã phiền, muốn trực tiếp móc ra một chiếc ly nhét thẳng vào cái miệng đáng ghét kia.

Tiếc rằng ký ức liền mạch, không cách nào nhảy qua.

Sở Tê tức giận trong lòng, nhưng hắn không thay đổi được những gì đã qua. Dạng Nguyệt vẫn tỏ vẻ như thường trước mặt Minh Đạm.

Sở Tê nhìn hắn ta nắm tay Dạng Nguyệt, vẻ mặt Dạng Nguyệt không rõ nguyên nhân, dường như hắn cũng không hiểu tình cảm của Minh Đạm cho lắm.

Sở Tê âm thầm 'hừ' một tiếng, nghĩ thầm: Quả nhiên Minh Đạm lừa gạt người ta, Dạng Nguyệt còn lâu mới thích hắn ta.

Thời gian trong mơ trôi qua rất nhanh, Sở Tê bất giác theo Dạng Nguyệt rảo bước tới bờ sông Vong Xuyên, thấy được sư phụ chờ mong đã lâu.

Sở Tê ôm tâm tình nhảy nhót chào hỏi với y trong lòng: Hì, sư phụ.

Dĩ nhiên sư phụ không nghe thấy lời hắn nói. Sở Tê kiên nhẫn chờ y nói chuyện với Dạng Nguyệt, ôm thái độ nghi ngờ liệu giữa bọn họ có mối quan hệ không sạch sẽ nào không.

Sau đó hắn phát hiện những lời sư phụ nói quả là thật, Dạng Nguyệt không dây dưa quá sâu với y. Hai người một tặng tranh, một ban tên. Sau khi Dạng Nguyệt rời đi, Sở Tê không nhìn thấy sư phụ nữa.

Rất nhiều người đều nói Thần quân là người cuối cùng nhìn thấy Dạng Nguyệt, nhưng Sở Tê nhanh chóng phát hiện rằng không phải. Sau khi Dạng Nguyệt rời khỏi Vong Xuyên, đã bị Minh Đạm hẹn tới hồ Minh Hoa.

Khi hắn đến, Minh Đạm đã ở đó. Trông thấy bóng dáng bạn tốt, Dạng Nguyệt nhanh chóng tiến lên: "Hôn lễ của ngươi kết thúc rồi à Minh Đạm? Sao không ở bên công chúa?"

"Ta muốn uống vài chén với ngươi."

Minh Đạm quay sang nhìn hắn, con ngươi đen như mực hàm chứa ý khó lường. Dạng Nguyệt không từ chối, hắn vừa theo đối phương tiến vào đình nhỏ tinh xảo mây mù quẩn quanh vừa nói: "Ngươi không mời ta tới hôn lễ, ta còn tưởng ngươi không coi ta như bạn bè."

Tay rót rượu của Minh Đạm hơi chững lại, hỏi hắn: "Ngươi thật sự quan tâm tới ta sao?"

"Tất nhiên ta quan tâm ngươi rồi." Dạng Nguyệt nói như lẽ đương nhiên: "Quan lớn một bậc ép chết người, một vị thần nhỏ như ta nếu không được Đế quân ngươi thiên vị thì mấy bảo bối trộm về kia chẳng phải đều trả đi hết sao?"

Sở Tê nghĩ thầm: Thật ra Dạng Nguyệt này đang phát cáu với hắn ta lắm.

Bởi vì hắn quay lại lần nữa nên những chỗ Dạng Nguyệt không chú ý hắn đều thấy hết.

Sau khi Minh Đạm nghe xong lời này, trên mặt hắn ta thoáng tối tăm, lại nhanh chóng nở nụ cười, nói: "Hôm nay ta đại hôn, ngươi uống cùng ta thêm mấy chén thôi. Nào!"

"Chẳng phải do ngươi không cho ta tới hôn lễ ư? Bằng không sao còn cần ngươi tự mình chạy tới đãi tiệc ta."

"Ta nói đây là ý của công chúa, nàng ấy ghen ghét ngươi quá đẹp, lo lắng hôm nay ngươi đoạt sự nổi bật của nàng."

Ai chẳng thích nghe lời khen, Dạng Nguyệt cũng không ngoại lệ, hắn hơi nhếch môi, vươn tay nhận lấy chén rượu đối phương đưa tới, nói: "Cạn."

Hai chén rượu chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy. Dạng Nguyệt uống một hơi cạn sạch.

Sở Tê cũng coi như hiểu rõ vì sao mọi người đều nói Dạng Nguyệt không tham gia hôn lễ của Minh Đạm, đồng thời biến mất không tung tích sau khi Minh Đạm kết hôn.

Chén rượu này chỉ có mình Dạng Nguyệt uống.

Trước mắt Sở Tê tối sầm theo. Khi tỉnh lại lần nữa, toàn thân đã bị khóa vào, mặt Minh Đạm cách hắn rất gần, gần tới nỗi Sở Tê có thể cắn một phát đứt mũi hắn ta. Nhưng cả người Dạng Nguyệt mất hết sức lực, hắn cũng chỉ có thể tự ngẫm.

"Ngươi thích ta không, Dạng Nguyệt?"

Dạng Nguyệt còn chưa hiểu tình hình: "Thích..."

Có lẽ Minh Đạm từng phân biệt với hắn sự khác nhau giữa các loại thích. Hắn ta lại nói tiếp: "Đúng, 'thích' giữa bạn bè."

"Ngươi thích ta thật sao?"

"Ừ..." Dạng Nguyệt đầu váng mắt hoa, nghiêng đầu nhìn xiềng xích trên tay và chân mình, không rõ nguyên nhân: "Ngươi đang làm gì đấy?"

"Ta muốn nói chuyện tâm sự với ngươi." Minh Đạm nhìn hắn, dịu giọng nói: "Ta vẫn luôn không rõ, nếu ngươi thật sự thích ta... thì dù chỉ là thích giữa bằng hữu, sao ngươi vẫn có thể vài lần vì giữ mạng mà không màng sự sống chết của ta?"

Sở Tê xem hết tất cả đã rõ, Minh Đạm đang nói về những ngày cùng Dạng Nguyệt chiến đấu với Ma Vực khi xưa.

Trong quá trình đó có rất nhiều lần Minh Đạm xông lên phía trước bảo vệ Dạng Nguyệt, Dạng Nguyệt thấy tình hình không ổn bèn trực tiếp quăng Minh Đạm vào chiến trường, quay đầu một mình chạy về tìm cứu binh. Mấy lần Minh Đạm khó khăn lắm mới nhặt về được cái mạng, bị thương nặng nhiều ngày.

Sở Tê cảm thấy những chuyện Dạng Nguyệt làm không thành vấn đề.