Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 85



Edit: Yan

——

Đối với quan hệ của Chu tiên sinh và thiếu tướng Ung hai người Minh Khải và Chung Khánh cũng từng có suy đoán. Đáng tin cậy không đáng tin cậy đều từng đoán. Thiếu tướng Ung ra chiến trường để lại hai người bọn họ, hơn nữa còn cả chiếc nhẫn kia. Chung Khánh từng nói với Minh Khải có lẽ là tình nhân là cái loại thực thân mật ấy. Lúc ấy Minh Khải không tỏ ý kiến gì với suy đoán của Chung Khánh.

Hiện giờ hắn thấy Chu Quân nằm trên giường, sắc mặt vốn đã trắng bạch vì mất máu quá nhiều. Chu Quân nghe thấy tin này rõ ràng là nghe rõ, Minh Khải nghĩ thầm, lại thấy Chu Quân ngẩn ngơ an an tĩnh tĩnh dựa về mép giường nửa ngày không có nói ra một câu.

Hai người bọn họ vốn bởi hành động bí mật mới ở lại, sau khi cấp trên hạ mệnh lệnh này đã chết thì nhiệm vụ này tiếp tục hay là không đây, hai người sẽ bị triệu tập sao, sau khi triệu tập lại thế nào, nỗ lực mấy ngày này chỉ là giỏ tre múc nước công dã tràng. Chung Khánh nhìn vẻ thờ ơ của Chu Quân lại nói thêm một lần.

Vẫn là tiểu Phó đứng bên cạnh giật mình hô lên một tiếng nhanh chân bước qua bẻ tay phải Chu Quân ra. Vốn nơi đó còn có kim truyền dịch vì Chu Quân quá dùng sức nắm tay lại khiến cây kim sắc nhọn đâm xuyên làn da mỏng ra ngoài làm cả mu bàn tay toàn là máu. Chung Khánh tiến lên một bước lại bị Minh Khải cản lại. Đồng nghiệp ít nói này của hắn lắc đầu với hắn hai người liền ra khỏi phòng bệnh.

Chu Quân giống như không còn cảm giác chẳng cảm thấy chút đau đớn nào, chỉ là mặc cho tiểu Phó tách tay hắn ra như thế nào hắn cũng không buông ra. Chu Quân nghĩ thầm, làm sao vậy, hắn chỉ là muốn tự hỏi một chút mà thôi. Lúc này tất cả mọi thứ bên ngoài cũng không cách nào vào trong đầu hắn, sau khi nghe tin về Ung tấn hắn lâm vào trạng thái hoảng hốt tột độ.

Không có cảm giác chân thật, cảm thấy có lẽ là tin tức truyền nhầm đi. Lại sau đó, liền nghĩ tới giấc mơ kia, đồng hồ quả quýt vỡ làm hai nửa, vẻ muốn nói lại thôi của Ung Tấn  trong mơ. Sao có thể cứ vậy mà chết chứ, rõ ràng lần trước gặp mặt anh ấy còn nói muốn ở trong lòng hắn cả đời. Chu Quân sửng sốt một hồi lâu, bốn phía hắn như phá ra một cái hố dũng mãnh đưa hắn vào hiện thực.

Hắn nghe thấy giọng tiểu Phó và bác sĩ, ngửi thấy mùi thuốc, cảm thấy đau đớn. Lại không phải từ trên tay mà đến, mà là ở nơi ngực trái, nơi trước khi đến bệnh viện vẫn luôn đau đớn liên miên không dứt. Chu Quân nhìn về phía Tiểu Phó nhỏ giọng hỏi: "Là truyền tin nhầm phải không, họ vẫn luôn đưa nhầm tin. Sao có thể không ai sống sót chứ, rốt cuộc sao lại thế này?"

Tình huống kỹ càng tỉ mỉ thế nào bọn Minh Khải cũng không rõ. Dù sao không ở tiền tuyến, điện báo cũng chỉ tổng kết ngắn gọn. Chu Quân gật đầu: "Tôi cũng nói rồi chẳng qua chỉ là một tin tức, tôi không tin. Không có thi thể tức là anh ấy không chết." Thoạt nhìn hắn cực kỳ bình tĩnh, ngữ khí chắc chắn: "Đánh trận loạn như vậy tin tức không đúng cũng bình thường. Hơn nữa anh ấy là Ung Tấn sao có thể cứ vậy mà chết."

Thái độ của hắn gần như ảnh hưởng đến hai người Minh Khải, hai người nghĩ thầm có lẽ đúng như lời Chu Quân nói. Chu Quân nghiêng mặt nhìn về phía Minh Khải: "Có lẽ tôi phải làm phiền các anh một việc." Minh Khải cúi đầu: "Ngài cứ nói." Chu Quân thấp giọng nói: "Tuy không biết biết hai người vốn ở bộ phận nào nhưng sau này nếu như có tin gì mong hai người nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ nghĩ cách báo đáp.". Ngôn Tình Sắc

Dứt lời hắn ngồi ở trên giường chậm rãi cong lưng: "xin nhờ." Minh Khải vội tiến lên đỡ lấy hắn: "Chu tiên sinh nói quá lời, chúng tôi đã biết, xin bảo trọng thân thể." Đợi hai người kia rời đi, tiểu Phó đứng một bên biểu cảm phức tạp: "Cậu định báo đáp hai vị quan gia kia như thế nào, bọn họ lại là người của ai?" Chu Quân vô lực cười cười: "Người của Ung Tấn."

Tiểu Phó trầm mặc một lát, Chu Quân mở miệng nói: "Vì sao ngăn bọn họ." Tiểu Phó không được tự nhiên động động, còn chưa mở miệng Chu Quân đã tiếp tục nói: "Sợ tôi không quan tâm cứ thế đi tìm anh ấy quên rằng mình còn đang trúng hai phát đạn? Anh Phó, tôi còn chưa điên đến mức này." Tiểu Phó thở dài: "Vậy đó, hai anh em đều đang nằm viện, còn việc kinh doanh thì sao?"

Chu Quân không nói, Tiểu Phó để lại một bao thuốc lá cho hắn một mình bình tĩnh một chút còn anh ta đi gọi điện thoại cho Chu Diêm, dù sao thì lúc anh ta được thông báo đến đây Chu Diêm cũng nhận được tin tức. Chỉ là bây giờ Chu Diêm cũng không được cho phép xuất viện, nôn nóng trong lòng có thể tưởng tượng được. Chờ điện thoại được chuyển tới tiểu Phó nhanh chóng cấp báo tình huống của Chu Quân cho Chu Diêm.

Chu Diêm hỏi: "Bây giờ nó ở một mình." Tiểu Phó: "Vâng, nhìn biểu hiện còn tương đối bình tĩnh, hẳn là không có vấn đề quá lớn." Nhưng mà đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một hồi liền nghe Chu Diêm nói: "Đứa em trai này của tôi thật sự nổi điên cậu cũng không nhìn ra được." Tiểu Phó không rõ nguyên do, chỉ chờ anh ta trở lại phòng bệnh mới biết được Chu Diêm có ý gì.

Phòng bệnh không người, trên giường đệm chăn hỗn độn, quần áo bệnh nhân tùy tiện vứt trên giường. Tiểu Phó nhanh chóng mở ngăn tủ quần áo xác nhận tất cả đồ đạc lúc Chu quân nhập viện đều không thấy, hắn chạy rồi!

Tiểu Phó mắng một câu thô tục rồi nhanh chóng đuổi theo, hắn nghĩ với tốc độ của Chu Quân hắn nhất định đuổi kịp. Nhưng mà Tiểu Phó vừa đi cửa wc trong phòng lại mở ra. Chu Quân khoác áo khoác tiểu Phó để lại trong phòng đi ra, tay chống một cây gậy. Hắn bình tĩnh đi về phía tiểu Phó rời đi tiện tay trộm một cái xe lăn.

Chu Quân dùng xe lăn không ngờ lại rất thuận tay. Thực ra hắn cũng không nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì chỉ cảm thấy không thể ở mãi trong phòng bệnh, hắn phải đi. Ung Tấn còn chờ hắn, có lẽ bây giờ anh ấy đang bị thương chờ một người có thể tới phát hiện ra. Hắn phải đến nhanh một chút nếu chậm thì biết làm sao đây. Lúc cách cửa bệnh viện còn có  lmấy mét, phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Tay nắm xe lăn của hắn bị người kia bắt được, thân trên Chu Quân đổ về phía trước, hắn bước chân ra muốn chạy.

Nhưng vết thương ảnh hưởng đến cơ thể hắn, làm hắn căn bản không đứng vững càng không nói đến việc tránh khỏi tay tiểu Phó và bác sĩ. Hắn bị áp tải về phòng bệnh, thấy bác sĩ có ý định tiêm thuốc an thần cho hắn, Chu Quân trở tay bắt lấy Tiểu Phó: "Tôi không sao, đừng tiêm thuốc an thần cho tôi." Tiểu Phó xanh mặt: "Cậu có sao!" Chu Quân nổi giận, hắn bắt đầu giãy giụa không ngừng kêu: "Tôi nói là tôi không sao! Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!"

Kim tiêm chui vào da thịt, thuốc dần có tác dụng. Tiểu phó nhìn Chu Quân dần mềm người xuống, không còn giống như sư tử đang tức giận nữa, ánh mắt dần dần tan rã còn bướng bỉnh mà nói: "Anh ấy đang đợi tôi...... Chờ tôi tới tìm anh ấy." Tiểu Phó không đành lòng thở dài, anh ta nhìn phía bác sĩ: "Quý viện có thể áp dụng phương pháp khống chế không, cậu ấy có thể sẽ lại chạy một lần nữa... Không, hẳn là sẽ luôn muốn chạy cho đến khi có thể rời khỏi mới thôi."

Những ngày tiếp theo chính là trông coi nghiêm mật. Nhưng mà Chu Quân lại không có thêm hành động gì chỉ là vẫn luôn trầm mặc ngồi trên giường mặt nhìn về hướng cửa sổ không biết đang nhìn gì. Một tuần đi qua, ngày ngày đều như vậy. Khoảng thời gian này tiểu Phó cũng tới hai lần, thật sự là khó lòng phân thân.

Hắn bận quá, chỉ có thể mời hai vị điều dưỡng cao lớn, gọi là điều dưỡng thực chất là tới trông coi. Lại sau đó, Minh Khải tới một chuyến báo cho hắn đốc quân Ung đã phái người đi tìm xác của Ung Tấn, tin tốt là tạm thời còn chưa tìm được, tin xấu là hiện trường bị bom đạn nổ dày đặc gần như khó tìm thấy một thi thể hoàn chỉnh, tỉ lệ sống sót của Ung Tấn quá nhỏ.

Lại qua thêm một tuần, Minh Khải mang đến một cái túi gấm rách nát. Túi gấm kia bị đốt trụi chỉ còn lại một nửa đáng thương, trên túi gấm thêu một chữ Chu bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm. Chu Quân nắm lấy túi gấm kia xuất thần. Minh Khải gian nan mở miệng nói: "Tìm được rồi... Bọn họ tìm được cái này trên người ngài ấy. Vốn đốc quân Ung muốn hỏa táng cùng thi thể. Nhưng tôi nghĩ... Có lẽ ngài sẽ muốn."