Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Chương 20



Thật ra vốn dĩ không hề có cuộc hẹn hò nào cả, tối nayHứa Nhất Tâm phải tăng ca, thế nên hai vé xem phim đặt trước tuần rồi coi nhưlà lãng phí. Thế nhưng trước đó đã tốt bụng nhắc nhở cô trong điện thoại:” Cậuvà Diệp Hạo Ninh cùng nhau đi đi, lại đúng bộ phim tình cảm, rạp chiếu phim lạitối đen như mực, lúc đó thì, muốn làm cái gì, làm cái gì thì làm……tha hồ vui vẻnhá…..!

“ Cậu đang yêu lén lút vụng trộm à? Cô văng ra một câukhông chút kiêng nể gì. Hay là tự đi đến rap chiếu phim Toàn Cầu tận hưởng thờigian rãnh rỗi một mình vậy.

Đi ngang qua tòa nhà cao ốc, thì bắt gặp Diệp Hạo Ninhphóng xe từ phía bên kia đường sang, xe gắn biển số thành phố C. Cặp mắt sâuđen lạnh lùng ấy, dáng vẻ phong cách đường hoàng lái chiếc xe thể thao đối lậphoàn toàn với con người thật của anh.

Con người của anh đích thực là vậy, là người nhiều mặtnhư vậy, thật thật giả giả, khiến mọi người không thể nhìn thấu được con ngườianh.

Bởi vì là bộ phim tình cảm mới mẻ tuyệt đỉnh, đốitượng đến rạp xem phim phần đông là những cặp tình nhân trẻ tuổi , từng đôitừng cặp tay cầm những gói bắp rang ngồi vào chỗ. Ánh sáng huỳnh quang phát ratừ màn hình rộng lớn, có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh vài đôi nam nữ ngồi ởhàng ghế trước tựa đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, thi thoảng lại nghe thấy tiếngcười khúc khích. Cũng vì sợ làm ồn người khác, cô gái đó cúi thấp đầu xuống,dường như là tựa vào vai của chàng trai. Nhìn từ đằng sau, trông tựa như mộtbức tranh phác họa, bức tranh ấy nhìn rất ngọt ngào.

Bộ phim tình cảm Âu Mỹ ấm áp lãng mạn, cả diễn viênnam và nữ đều là những nam thanh nữ tú tóc vàng trông rất bắt mắt. Tiếu Dĩnh ănxong rồi mới bỏ miếng gà rán mang trộm vào trong túi, xoa xoa bàn tay rồi lôiđiện thoại ra xem giờ, không ngờ rằng đã xem phim được một lúc rồi, cũng đã gần9 giờ rồi.

Cô suy nghĩ một hồi, rồi đi ra ngoài gọi điện thoại nhưngchuông reo đến ba bốn lần vẫn không có người nghe máy, cô nhanh chóng tắt đi,đổi số khác, lần này lại bắt máy rất nhanh nhưng giọng nhỏ: “Bà Diệp à?Xinchào”

Cô ấy nói: “Tiểu Vương ,các anh ăn cơm xong chưa vậy?”

“Xong rồi, đang trên đường trở về thành phố C” Cô imlặng torng chốc lát: ”Thế còn Diệp Hạo Ninh thì sao, anh ấy có ở cùng anhkhông? Tôi gọi mà không có người nghe máy”

“Dạ! Diệp tổng đang ngồi nghỉ ở hàng ghế sau. “ Anh taim lặng một lát rồi âm thanh như nén lại nhỏ dần : “Chắc là đã ngủ rồi, tối naycó uống rượu “

“Say rồi àh ? “

“Ồ, chủ yếu là tình trạng sức khỏe của Tổng Diệp gầnđây không được khỏe lắm. Quả thật cũng không uống nhiều lắm nhưng anh ấy cũngnôn ra hai hai lần, cuối cùng tôi cũng dìu anh ấy lên xe!“

Không hiểu sao trong lòng Tiêu Dĩnh như thắt lại, nhănmặt lại và hỏi: “Bây giờ không sao rồi chứ ?Còn nôn không ?”

Nghĩ một lúc rồi lại nói: “Giờ các anh đi đến đâu rồi?Trời tối thế này lái xe không an toàn hay là các anh để tài xế cầm lái đi. Ởlại đây nghỉ một hôm, mai hãy về “

“Sáng sớm mai còn có hội nghị quan trong đang chờ tônggiám đốc Diệp về làm chủ trì, Anh ta đã dặn dò kể cả tối thì cũng phải mauchóng đi về. “

Tiểu Vương cười rồi an ủi cô: “Yên tâm đi tái xế khônguống giọt rượu nào cả. Hơn nữa tôi bảo anh ta lái xe rất chậm và rất an toàn,nhất định sẽ đảm bảo bình an cho đến khi về tới nhà“

Giống như một cam kết đảm bảo an toàn từ cậu ta, TiếuDĩnh cũng mỉm cười, còn nói với lại một câu chú ý an toàn rồi mới cúp máy.

Giường chiếu trong nhà dường như vẫn còn lưu lại hơithở của Diêp Hạo Ninh, những đồ dùng ngày thường anh vẫn dùng và những bộ quầnáo anh thay ra vẫn không mang theo. Sau khi trở về nhà, cô dọn dẹp sơ sơ mộtchút, nằm trên giường một lúc lâu rồi mới ngủ.

Nhưng đến nửa đêm chợt tỉnh giấc, vừa đúng lúc 3 giờsáng, cô mở điện thoại ra vừa liên lạc được cô liền hỏi: “Các anh đến nơi chưa?“ Vì vừa tỉnh giấc nên giọng vẫn khàn khàn, vẫn con ngái ngủ, giống như ngườibị bệnh đang nói chuyện, có âm mũi .

Bên kia im lặng một lúc mới hỏi: “Saochưa ngủ nữa ?”Cô giật mình, theo phản xạ cô với điện thoại để trước mặt, mở mắt ti hí xem,đúng là điện thoại của Tiểu Vương

“……Diệp Hạo Ninh? Nhưng trong lòng dường như nhẹ nhõm,ngáp một cái, cố ý nói giọng dỗi hờn: “Nghe nói anh ói lên ói xuống, say khôngbiết gì cả?

“À”,không ngờ anh ta lại thừa nhận, dừng lại một lúcrồi nói: “Vừa lúc chiều kí kết hợp đồng với ông chủ của bọn em, theo tính toánthì anh ta bị thiệt nên buổi tối mới trút hết lên anh“ Âm thanh mệt mỏi trướcsau như một, quy luật cũng rât rõ ràng.Tiểu Dĩnh dường như cũng đủ để tưởngtượng ra cảnh tượng đó, có lẽ anh ta vừa ngồi trong xe nói chuyện vừa nhắm mắttĩnh tâm.

Cô chỉ nói: “Hợp đồng? Anh có hợp tác với công ty emà?”

“Lúc trước thì không có nhưng từ giờ trở đi thì có”Anh ta lại nói tiếp: “Thật kì lạ !Từ trước đến giờ em có bao giờ quan tâm đếnviệc anh làm đâu”

“Thì tiện thì hỏi thôi.”

Cô ấy có chút ngại ngại, cuối cùng cũng đi vào vấn đềchính: “Các anh đang trên đường cao tốc à”

“Vào đến trong thành phố rồi”

“Ồ”,Vậy thì có thể cúp máy được rồi, Cô nghĩ, lúc nàytự nhiên không buồn ngủ nữa nhưng Diệp Hạo Ninh hạ giọng nói: “Nửa đêm gọi điệncó phải là quan tâm đến bên đây không?”

Cô không nói gì, nhắm mắt hồi lâu mới không thể chịunổi mà lên tiếng: “Diệp thiếu gia ,cả đường ngài nghỉ ngơi đủ rồi hay sao màtỉnh táo thế, hỏi một câu lãng xẹt thế, nửa đêm rồi tôi mệt chết được, tắt máynhé.”

“Được rồi, em tắt đi”.Ngữ điệu của anh cao cao nhưVương Quân thời cổ đại, trong âm thanh có mang cái ý gì hàm xúc, dường như tâmtrạng rất tốt.

Cô im lặng một chút, định ấn nút kết thúc cuộc nóichuyện, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, do dự một lúc, rồi mang cả tên họ anhra mà gọi: “Diêp Hạo Ninh?”

“Ơi”

Cô đột nhiên hít sâu: “Không có gì”, chỉ hai câu rồitắt máy, để cái điện thoại sang bên cạnh

Kỳ thật cái cô muốn hỏi là: Hai người họ như vậy xemnhư là hòa chưa, từ trước đến giờ chưa bao giờ vào lúc nửa đêm anh ta lại vuivẻ như vậy.

Đương nhiên thì cũng có những việc vui nhưng anh đãsớm quên đi rồi.

Một lúc sau không ngủ được cô đành nằm trong bóng đêmmà hồi tưởng lại. Kỳ thực từ lần đầu quen biết, quan hệ của hai người đã rấtvui vẻ. Từ sau cái lần mời Diệp Hạo Ninh đi ăn bữa cơm cảm tạ ở Nhật Bản, sauđó anh mấy tuần liền không xuất hiện,Tiểu Dĩnh cũng dường như quên mất conngười này.

Lúc đó công việc cũng bận rộn, lại đúng lúc có đồngnghiệp cũ nghỉ việc, thế là toàn bộ những công việc do đồng nghiệp cũ phụ tráchđều đặt lên vai cô. Giám đốc quản lý rất coi trọng cô, ôn tồn nói: “Cô đến côngty cũng một thời gian rồi , biểu hiện của cô rất tốt, bình thường tôi thấy côcũng rất chịu khó học hỏi. Đây chính là cơ hội để học tập, Công việc tuy nhiềumột chút nhưng quen rồi thì cũng không có gì đâu, trước tiên cô thử làm xem nếucó chỗ nào không biết thì có thể hỏi các đồng nghiệp khác, tôi đã nói qua vớihọ rồi, họ sẽ giúp cô”

Cô rất vui, cuối cùng cơ hội cũng đã đến với cô rồi,một công việc có tính chuyên nghiệp chứ không phải thực tập như ngày trước nữa,cả ngày làm những công việc khô khan buồn tẻ, bởi vậy lúc đó cô rất hăng hái,sôi nổi, giống như có một người tiêm cho cô ấy một liều thuốc kích thích, chodù là có tăng ca tăng giờ cô cũng không oán trách gì cả.

Chị Trương ở cùng bộ phận xúc động: “Đúng là tuổi trẻha, sức khỏe tốt, tinh thần hăng hái, nghĩ tới lúc trước khi tôi mới vào nghề,cũng giống như em bây giờ vậy, ai! Bây giờ thì không được rồi, ngồi lâu ê lưng,đau vai lắm”

Tiếu Dĩnh cười híp mắt quay đầu lại nói: “Cái gì màmuốn quay lại năm tháng đó chứ? Chị Trương bây giờ chi chẳng phải vẫn con trẻđấy sao? Da vẫn còn mịn màng hơn em”

Một câu nói làm cho chị Trương như mở cờ trong bụng.Lúc xách túi da trên tay vẫn còn nghoảnh mặt lại: “Gớm! Cái miệng sao mà ngọtthế, chị tan ca trước đây, bữa cơm tối của em, nhớ gọi bên ngoài mua vào nhé,đừng có học các cô ấy nhịn cả ngày để giảm béo, em đã gầy sẵn rồi.”

Cô vẫn cười: “Vâng ,em biết rồi” Dạo gần đây quả thựccô gầy đi nhiều, có những lúc soi gương Tiểu Dĩnh thấy hốt hoảng. Đây là mìnhsao?

Lúc còn đại học rõ ràng cái cằm của cô ấy tròn đầy,khuôn mặt phúng phính tròn đầy như trẻ con. Trước đó cô ấy vô số lần khổ não vìkhuôn mặt tròn xoe không gầy đi tí nào, thậm chí có ý nghĩ giảm béo nhưng mỗingày đều bị Trần Diệu lôi đi nhà ăn, ăn hết hai phần cơm.

Dường như để an ủi cô anh luôn nhẹ nhàng nhìn vào mặtcô rồi nói: “Như thế này tốt hơn nhiều, khí sắc khỏe mạnh hồng hào giống nhưquả táo vậy”

Cô hỏi: “Gầy đi một chút không phải tốt hơn ư? Anh xemnhưng nữ minh tinh kìa, cằm nhọn nhọn khuôn mặt dài dài đeo thêm cặp kính nữa,trông thật thời trang!”

Anh nói: “Em đâu phải đi đóng phim đâu , hơn nữa, bâygiờ đa phần toàn là giả thôi, nếu không thì họ cũng đi thẩm mĩ, hoặc là đã quaPhotoshop rồi”

Cô vẫn không tin: “Cũng có những người đẹp bẩm sinhmà?” Cho dù thế nào cũng buồn, cái mặt thế này càng làm cho mình giống trẻ con.

Trần Diệu không còn cách nào đành nói: “Em như thế nàylà đẹp nhất đối với anh rồi”.

Đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh, anh vịn vào vai cô rồinói từng chữ tùng chữ một rất nghiêm túc, cô ngẩng mặt lên dường như có thểnhìn thấy toàn bộ cái hình ảnh nhỏ nhỏ của mình trong mắt của anh: “Thật không”

“Thật”

“Nhưng trên mặt nhiều thịt chẳng phải là rất xấu haysao?” “Rõ ràng là rất đẹp, từ trước tới giờ anh chưa nhìn thấy nữ sinh nào đẹpnhư em”.

Cô nhìn biểu hiện rất nghiêm túc trịnh trọng của anh,cười khach khách, đắc ý tựa hồ ly. Trần Diệu giật mình, giả vờ làm mặt tức:“Thôi được rồi, em dám lừa phỉnh anh để anh nói những lời ghê gớm ra àh ”.rồiđưa tay lên xoa đỉnh đầu của cô.

Lúc đó lầu dưới của kí túc rất vắng dường như không cóai qua lại cả, ánh sáng của hai ngọn đèn đường sáng trưng kéo dài ra, cô né ramột cách khéo léo, vóc dáng xinh xắn hoạt bát như một con nai mạnh mẽ linhhoạt, vẫy chiếc đuôi đen từ trong không trung nhảy lên, cô cười một cách khôngkiêng nể gì: “Ai bảo anh ngày thường không dám nói?”

Cuối cùng cũng bị anh giữ lại, ôm chặt trong lòng, côđột nhiên im lặng nhẹ nhàng hít thở, hai người dựa vào nhau hai tay để trướcngực, thậm chí có thể cảm nhận được có tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực anh.Anh cúi xuống hôn cô một hồi lâu, hơi thở the the mùi bạc hà khoan khoái nhẹnhàng lướt qua, cô cảm thấy choáng váng đầu óc vì khó thở, tim lại đập nhanhhơn , một lúc lâu mới nghe thấy anh thì thầm “Ừ, em quả thật là đẹp nhất …”

Nhưng thật không ngờ chỉ sau khi tốt nghiệp chưa đầymột năm thì đã mất đi cái vẻ mập mạp giống như trẻ con ấy. Giờ đây cằm cô cũngnhòn nhọn giống những nữ minh tinh mà cô từng ao ước.

Tiếu Dĩnh soi gương mà không tránh khỏi thổn thức,những sự việc trước đây trong một lúc vẫn quẩn quanh dường như không dừng lại,muốn thoát khỏi quả thật rất khó.

Công ty lớn như vậy mà chỉ còn lại mình cô, bên ngoàikhu văn phòng chỉ có những chiếc đèn hành lang thấp bé đang sáng, phát ra nhữngtia sáng heo hắt, có chút gì đó tĩnh mịch đến lạ lùng. Nội quy của công ty cónhững quy định nghiêm khắc, ngoài giờ làm việc bình thường đèn lớn trong nhà vệsinh của công ty sẽ phải tắt đi. Bởi vậy, bình thường nếu tăng ca muộn các nữđồng nghiệp lúc đi vệ sinh sẽ rủ vài người đi cùng .

Hôm nay chỉ còn lại mình Tiểu Dĩnh, cô bất đắc dĩ mớirụt rè chạy ra ngoài, đi được một đoạn dài, cái kính của tủ chữa cháy ánh lênbóng của một cô gái trẻ vội vàng gấp gáp, tóc tai bù xù, kì thực là bóng củachính mình, cô càng sợ hãi, những hình ảnh những bộ phim kinh dị cô từng xemđều hiện lên trong đầu cô.

Vì vậy mà cú điện thoại của Diệp Hạo Ninh kịp thời đếnlạ thường. Âm thanh vang lên trong không gian trống trải là tĩnh mịch, lúc TiểuDĩnh nhận điện thoại vẫn còn đang thở gấp, bên kia giật mình mới hỏi: “Thậtngại quá đã làm phiền em sao?Ngữ điệu có vẻ như cười cợt đáng ngờ.

Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ rơi vào tâm trạng sợhãi như bây giờ, nghe anh hỏi như vậy cũng trả lời thật: “Đâu có”, sau đó mớinghĩ ra: “Xin hỏi anh là ai đấy ạ?” giọng nói nghe quen quen, ngữ điệu thờ ơ,cô cau mày cố nhớ lại.

Đối phương liền nói: “Anh là Diệp Hạo Ninh” Tiếu Dĩnhkhông biết anh làm thế nào mà có được số điện thoại của cô, lúc gặp nhau ở lầudưới công ty sau mười phút thì không còn ngạc nhiên lắm, chỉ cười rồi hỏi “Saukhi uống rượu lái xe, cảnh sát không bắt anh sao?”

Diệp Hạo Ninh đang dựa ở cửa xe hút thuốc, tay áo củachiếc áo sơ mi màu trắng được sắn lên trên cánh tay, đằng sau làn khói thuốcmàu trắng, ánh mắt nhíu lại nhìn cô, môi mấp máy như có ý cười cợt, nhưng nhìnkhông rõ, anh như thuận miệng hỏi: “Nãy giờ làm gì mà thở gấp thế?”

Làm sao lại không biết xấu hổ mà trả lời được chứ, thếlà cũng thuận miệng trả lời anh : “Chơi thể thao”

Ai ngờ anh lại cười thành tiếng thật.

Anh cười trông rất đẹp, mặt mày khôi ngô tuấn tú, đuôimắt hẹp dài tạo những nếp nhăn trên mặt khi cười, trong mắt có những đốm nhỏnhư ánh sao mờ trong đêm đông, sâu đến lạ thường, cũng có thể do uống rượu nênsắc mặt trở nên vui tươi.

Sau này, Hứa Nhất Tâm fan của Diệp Hạo Ninh thườngnói: “Chồng cậu cho dù cười to hay cười mỉm đều có cảm giác tưởng cười mà khôngphải cười, đều mười phần hào hoa, giọng nói ngọt ngào là thế, thậm chí còn toàndùng danh từ thành tính từ, thật xứng đáng là hội viên của hiệp hội ngoạithương”

Thế nhưng, lúc đó Tiếu Dĩnh không những không phản bácgì mà thậm chí rất tán đồng. ‘

Nhưng lúc này đây cô chỉ sửng sốt, không hiểu gì cả:“Cười cái gì?”

Diệp Hạo Ninh như buồn cười không chịu được, rất lâumới lấy được vẻ tươi tắn mà gật đầu. Diệp Hạo Ninh dập điếu thuốc bắt đầu mởcửa xe: “Mời em đi ăn khuya”

Tại sao lại là ăn?

Kì thực là cô không đói, chỉ ngồi vào xe một cách lịchsự thôi, vì sự nhiệt tình nhất thời của anh.