Gả Vào Hào Môn, Tôi Trở Thành Mẹ Kế Của Nam Chủ Trong Tổng Tài Văn

Chương 13: Được lắm, thì ra chính là cô!



Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người phục vụ của hội quán đi vào, mang theo một hộp thuốc.

"Là tôi gọi đến, nghe nói những người ở đây đã được đào tạo qua, bọn họ có thể băng bó một số vết thương đơn giản." Tô Diệu nói với Phó Dương Thu, "Anh xử lý vết thương trước đi đã, sau đó chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Phó Dương Thu không ngờ bản thân vẫn nhận được đãi ngộ như vậy sau biểu hiện tồi tệ của mình ngày hôm nay. Tình huống hôm nay nếu đổi thành khách hàng khác, chỉ sợ đã trách mắng rồi bảo anh ta biến đi từ lâu rồi.

Nhưng Tô Diệu lại không như vậy.

Trong lòng Phó Dương Thu hơi cảm động, đối với một thanh niên mới bước ra xã hội mà nói, đôi khi điều dễ khiến người ta yếu lòng nhất không phải bản thân đã chịu bao nhiêu uất ức, mà là lúc ở thời điểm khó khăn nhất vẫn có người quan tâm đến mình.

Tô Diệu phát hiện đôi mắt Phó Dương Thu lặng lẽ đỏ lên, không khỏi nhớ tới hồi đại học cô cũng ra ngoài làm thêm, đi đâu cũng vấp phải trắc trở, lúc thiếu tiền lại càng chật vật hơn. Xem ra mọi người đều không dễ dàng gì.

"Tô tiểu thư, cảm ơn cô."

"Cũng không phải tôi băng bó giúp anh, chỉ là tình cờ hội quán có dịch vụ như vậy, không cần khách khí với bọn họ."

Tô Diệu nghĩ, nơi này đắt tiền nhưng cũng có cái tốt của đắt tiền.

Nhìn Phó Dương Thu cảm động như vậy, cô cảm thấy hôm nay tiền của cô không hề lãng phí.

Sau khi vết thương được xử lý, Phó Dương Thu nói tiếp: "Tô tiểu thư, cô phải chuẩn bị tinh thần cho tốt, Thẩm Nam khó chơi hơn cô tưởng tượng nhiều. Hắn sẽ không cam tâm tình nguyện trả lại những tài vật đã lừa được. Nếu cuối cùng xảy ra kiện tụng, Tô tiểu thư có thể chấp nhận không?"

Tô Diệu nói: "Nếu có thể, cố gắng đừng để đến bước đó."

Dù sao chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì.

Một khi chuyện kiện tụng ầm ĩ ra, sẽ liên lụy đến Lục Xuyên Hoài.

Nghĩ đến việc một người đàn ông như Lục Xuyên Hoài lại bị người ta đàm tiếu là bị cắm sừng, Tô Diệu cảm thấy mình đã vấy bẩn anh, cô không đành lòng một chút nào.

Đương nhiên cô cũng sợ đến lúc đó sẽ bị mọi người cười nhạo, bị đăng lên mạng hỏi tại sao một người nhiều tiền như Tô nguyên cáo lại ngu ngốc đến mức bị một Thẩm bị cáo ngoại hình bình thường lừa gạt, rốt cuộc hắn đã cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?

Đến lúc đó trên đầu cô sẽ vĩnh viễn treo cái danh phú bà lắm tiền ngu ngốc.

Cho nên trừ khi vạn bất đắc dĩ, Tô Diệu không muốn phải lôi nhau ra toà.

Nghe vậy, Phó Dương Thu nói: "Tô tiểu thư, tôi hiểu ý của cô. Điểm này cô có thể yên tâm, đối phương là minh tinh nên chắc chắn hắn không muốn ra tòa hơn cô nhiều."



"Chúng ta có thể lợi dụng điểm này để đối phó với hắn, nhưng ở trước mặt hắn, cô cố gắng đừng để lộ rằng bản thân cũng để ý chuyện này."

Sau khi Tô Diệu rời khỏi hội quán, cô định về nhà luôn.

Nhưng lại nhớ ra bản thân đã nói với Lục Xuyên Hoài là đi dạo phố, vì thế liền quay xe đến một trung tâm thương mại gần đó.

Đã nói dối thì phải nói dối đến cùng, cứ tay không trở về đúng là có hơi khả nghi thật.

Bước vào trung tâm thương mại, tầng một đều là cửa hàng thời trang nữ.

Bây giờ Tô Diệu không có tâm trạng mua quần áo, đi ngang qua cùng lắm cũng chỉ liếc nhìn một cái, những người mua sắm ở các cửa hàng xa xỉ đều là phu nhân hào môn hoặc thiên kim tiểu thư, nếu không thì là minh tinh. Đúng như những gì cô nghĩ, dáng người của bọn họ đều vô cùng cân đối.

Thế nên cô nhất định phải chăm chỉ tập luyện hơn nữa.

Tô Diệu đang thầm cảm khái, đột nhiên một người phụ nữ trẻ tuổi bước ra từ cửa hàng thời trang GUI trước mặt.

Từ xa, ánh mắt đối phương đã dừng trên người cô, khiến Tô Diệu theo bản năng cảm thấy không ổn.

Trực giác của cô mách bảo rằng, đây chắc hẳn là người mà nguyên chủ quen biết.

Đối phương đã chủ động đi về phía cô.

"Chị ba, thật trùng hợp, vậy mà lại gặp được chị ở chỗ này." Tô Uyển thân thiết chào hỏi cô.

Chị ba? Trong nguyên tác chỉ có hai câu miêu tả mẹ kế của Lục Triệt, ngoại trừ việc bao nuôi tiểu bạch kiểm ở bên ngoài, tác giả cũng không giới thiệu quan hệ giữa cô và những người khác như thế nào.

Nhưng để đề phòng bản thân bị bại lộ, sau khi xuyên sách cô đã âm thầm tìm hiểu qua, Tô Diệu là tam tiểu thư của Tô gia, cô còn có một chị gái, một anh trai và một cô em út nữa.

Người sẽ gọi cô là chị ba chắc hẳn là cô em út được ba mẹ cô nhận nuôi, Tô Uyển.

Cái tên Tô Uyển này, thực ra đã từng xuất hiện trong nguyên tác.

Mặc dù chỉ là một thành viên trong nhà mẹ đẻ của Tô Diệu, nhưng trong nguyên tác, sự xuất hiện của Tô Uyển còn nhiều hơn cả mẹ kế của tổng tài bá đạo là cô đây.

Trong nguyên tác, Lục Triệt gọi cô ta là dì Uyển, coi cô ta như một vị trưởng bối dịu dàng lương thiện và có hiểu biết.

Bởi vì chính Tô Uyển đã cứu Lục Triệt khỏi vụ bắt cóc kia.

Trong tiểu thuyết tổng tài, Tô Uyển là một nhân vật chính diện. Có đoạn miêu tả rằng ngay cả kẻ kiêu ngạo cứng đầu như Lục Triệt cũng rất tôn trọng cô ta. Về sau cô ta vẫn luôn giao hảo với Lục gia, thường xuyên xuất hiện với tư cách là khách quý trong các bữa tiệc của nhà họ Lục. Khi đó Tô gia đã sắp sụp đổ, Lục Triệt ghi hận vì Tô Diệu từng bắt cóc cậu, nhưng lại chỉ quan tâm đến một mình Tô Uyển.

Tại sao lại trùng hợp như vậy, Tô Uyển là người nhà mẹ đẻ của Tô Diệu, nhưng lại cứu được Lục Triệt?

"Từ sau khi chị kết hôn, chị em ta không còn gặp mặt thường xuyên như trước nữa. Cuộc sống của Lục phu nhân dạo này thế nào rồi?" Tô Uyển mỉm cười hỏi.

Tô Diệu không biết nguyên chủ và đối phương thân thiết đến mức nào, chỉ trả lời: "Cũng không tệ lắm."

Nghe vậy, Tô Uyển lại tỏ vẻ không thể tin nổi.

Trước khi kết hôn, quan hệ giữa Tô Diệu và cô ta rất tốt, nhiều lần Tô Diệu thầm phàn nàn với cô ta rằng Lục Xuyên Hoài đã tái hôn còn dẫn theo một đứa con trai lớn như vậy. Tô Diệu không có người bạn nào khác, sau khi kết hôn còn thường xuyên gọi điện thoại than phiền với cô ta, nói Lục Triệt phớt lờ cô, Lục Xuyên Hoài cũng lạnh nhạt với cô, ngay cả những người giúp việc ở Lục gia cũng dám bằng mặt không bằng lòng với cô, ngày ngày đều phải sống trong buồn khổ.

Tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ? Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

"Sau khi kết hôn Lục tổng đi công tác, đến giờ đã trở về chưa?" Tô Uyển hỏi thăm cô.

"Anh ấy về rồi."

"Chị kể rằng tuổi của chị và anh ấy chênh lệch rất lớn, chắc là không có tiếng nói chung nhỉ?" Tô Uyển lại hỏi tiếp.



Có tiếng nói chung hay không, Tô Diệu còn chưa kết luận được.

Cô liếc nhìn Tô Uyển, chủ động hỏi lại: "Cô hy vọng quan hệ giữa chị và anh ấy tốt hay xấu?"

"Cả nhà chúng ta đương nhiên đều hy vọng chị sẽ có một cuộc sống tốt sau khi kết hôn rồi." Tô Uyển nói, "Dù sao thì gia nghiệp nhà họ Lục cũng rất lớn, Tô gia còn phải dựa vào Lục gia nhiều."

Tô Diệu nói: "Vậy mọi người yên tâm đi, anh ấy đối xử với chị rất tốt. Hôm nay nghe nói chị muốn đi dạo phố, trước khi ra ngoài còn không quên đưa cho chị một chiếc thẻ vàng."

"Vậy à." Tô Uyển gượng cười, thậm chí còn lộ ra vài phần nghi hoặc.

Trước kia rõ ràng Tô Diệu ghét nhất là nghe được những lời này.

Hôn nhân thương mại, còn là Tô gia chủ động dùng con gái để bám lấy Lục Xuyên Hoài. Mặc dù không nói rõ nhưng mọi người đều hiểu rằng Tô Diệu bị cha mẹ cô lợi dụng. Trước đây hễ có ai nhắc đến chuyện này, cô đều sẽ nổi trận lôi đình.

Nhưng Tô Uyển cảm thấy bây giờ tính tình của cô tốt hơn trước nhiều, không còn nhạy cảm giống như quả bom đụng cái là nổ nữa.

Thậm chí từ khuôn mặt tròn trịa đáng yêu của cô cũng không nhìn ra vẻ buồn khổ khi bị cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng tra tấn, ngược lại còn xinh đẹp rạng rỡ. Rõ ràng Tô Diệu mũm mĩm hơn so với trước kia, nhưng vẻ khắc nghiệt trên người cô không còn nữa, làn da trắng nõn mịn màng như trứng gà bóc, ngược lại có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều.

Nói cô là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp cũng có người tin.

Tô Uyển còn nhỏ hơn Tô Diệu hai tuổi, nhưng khi đứng chung một chỗ với cô lại giống như chị gái vậy, không có khí chất thiếu nữ tự nhiên như trên người Tô Diệu, vì vậy cô ta không khỏi có hơi buồn bực.

Điều khiến Tô Uyển ngạc nhiên nhất chính là, cô ta lại nghe thấy chị ba ngày thường vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn của cô ta nói muốn đến khu thời trang nam để xem có món đồ nào phù hợp với Lục Xuyên Hoài và Lục Triệt hay không.

Cô còn định mua quần áo cho bọn họ?

Rốt cuộc quan hệ giữa cô với chồng và con riêng đã thân thiết như vậy từ khi nào?

Trong lòng Tô Uyển vô cùng buồn bực.

Cô ta rốt cuộc nhịn không được hỏi nhiều thêm một câu: "Chị với người kia gần đây thế nào rồi, không để người khác phát hiện chứ?"

Thấy Tô Uyển nháy mắt với mình một cái, Tô Diệu lập tức ý thức được cô ta đang hỏi về Thẩm Nam.

Đáng lẽ nguyên chủ không thể để người khác biết đến Thẩm Nam mới đúng, làm sao Tô Uyển lại biết được?

Là do quan hệ giữa nguyên chủ và cô ta quá tốt, hay là cô ta đã đóng vai trò nào đó trong chuyện này?

Trong lòng Tô Diệu bắt đầu nghi ngờ, cô giả bộ khẩn trương nói, "Biết chị sợ bị người khác phát hiện, cô còn nhắc đến nữa."

"Em cũng đâu phải người ngoài, là em giới thiệu cho chị và Thẩm Nam quen nhau mà."

Tô Diệu:...

Vừa rồi ở hội quán, khi cùng nhau bàn bạc với Phó Dương Thu, Tô Diệu đã nghi ngờ sau lưng Thẩm Nam còn có người khác, chính là kẻ đã giật dây để cô và Thẩm Nam quen biết nhau.

Được lắm, thì ra chính là cô ta!

Lại nhớ đến trong nguyên tác, chính Tô Uyển đã cứu Lục Triệt bị nguyên chủ bắt cóc, sau đó cô ta trở thành ân nhân của nhà họ Lục, dựa vào nam chính tổng tài mà lên như diều gặp gió, ánh mắt Tô Diệu nhìn Tô Uyển lập tức trở nên vi diệu.

Tô Uyển cũng không biết lúc này trong đầu Tô Diệu đang nghĩ gì, cô ta chỉ nóng lòng muốn biết tiến triển giữa Tô Diệu và Thẩm Nam. Hôm qua Thẩm Nam gọi điện thoại cho cô ta nói mấy ngày nay Tô Diệu không liên lạc với hắn, hắn không hiểu người phụ nữ này bị làm sao nữa, lại không nhắc gì đến vụ sáu nghìn vạn kia.

Chẳng lẽ là bởi vì Lục Xuyên Hoài trở về sớm, nên cô không dám đụng đến Lục Triệt?

Không ổn!

Sau đó Tô Uyển lải nhải rất nhiều bên tai Tô Diệu, đại khái là Thẩm Nam đang muốn chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý của hắn ta, phí vi phạm hợp đồng là hơn sáu nghìn vạn. Nếu không có đủ tiền, hắn ta sẽ phải chôn vùi thanh xuân ở đó tận hai mươi năm, sau này không thể nào thoát ra được.



Tô Diệu nghe xong cũng không tỏ thái độ gì, nhưng thực ra cô đang hứng thú chọn một chiếc áo phông đen trong cửa hàng thời trang nam, cảm thấy nó rất hợp với Lục Triệt.

Chỉ là một chiếc áo phông đen đơn giản nhưng giá cả đã lên tới năm con số, thương hiệu này cũng rất sang trọng.

Nhưng nghĩ lại dù sao cũng không phải tiêu tiền của mình, thế là Tô Diệu quẹt thẻ mua luôn.

Nếu mua cho Lục Triệt mà không mua cho Lục Xuyên Hoài thì cũng không ổn lắm.

Nhưng tây trang Lục Xuyên Hoài mặc đều là đặt may riêng, còn cần số đo cụ thể của anh nữa, mà Tô Diệu lại không có số liệu về cái này. Nghĩ tới nghĩ lui, cô chọn cho Lục Xuyên Hoài một chiếc cà vạt màu xanh lam không có bất kỳ hoạ tiết nào, nhưng lại dễ thấy nhất trong một đống cà vạt có hoạ tiết. Tô Diệu đã chú ý đến nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô cầm lên hỏi Tô Uyển: "Cô thấy cái này thế nào?"

"Cái này nhìn trẻ quá, không hợp với giám đốc Lục."

"Trẻ không tốt à?" Hơn nữa nhìn Lục Xuyên Hoài cũng đâu có già.

Tô Diệu quan sát thấy Lục Xuyên Hoài thích mặc tây trang màu đen. Trước đây cô đã từng xem qua một bộ truyện tranh về tổng tài bá đạo siêu đẹp trai, nam chính trong truyện mặc một bộ âu phục màu đen phối với cà vạt màu xanh lam, hai sắc thái trầm ổn và trẻ trung khi phối với nhau lại vô cùng hòa hợp. Cô còn tải hình ảnh đó làm hình nền điện thoại một thời gian dài.

Nghĩ đến dáng người như trong truyện tranh của Lục Xuyên Hoài sáng hôm nay, không hiểu sao Tô Diệu lại cảm thấy chiếc cà vạt này nhất định sẽ hợp với anh. Màu sắc quả thực hơi trẻ trung, nhưng nếu phối thêm với kẹp cà vạt thì sẽ thành một phong cách hoàn toàn khác, cô tin là sẽ không kỳ quái.

Về mặt thẩm mỹ, Tô Diệu rất kiên định với lựa chọn của mình.

Huống chi trong lòng cô đã biết Tô Uyển không đáng tin, cô ta nói không hợp thì chính là rất hợp.

Thực ra Tô Diệu rất hứng thú với việc mua quần áo cho Lục Xuyên Hoài và Lục Triệt, cô nhìn mấy bộ tây trang trong cửa hàng, cảm thấy bộ nào cũng rất hợp với Lục Xuyên Hoài. Chủ yếu là do giá trị nhan sắc của người đàn ông kia quá cao, mặc cái gì cũng đẹp, điều này khiến người chọn quần áo cho anh rất có cảm giác thành tựu. Dù sao tiền cũng tiêu vào người anh, Tô Diệu còn cảm thấy vui vẻ.

Nhưng trong mắt Tô Uyển, cô ta chỉ thấy cô đang ân cần chọn quà cho hai cha con Lục Xuyên Hoài, còn là quần áo hàng ngày. Không những thế, cô còn nâng niu chiếc cà vạt sẽ tặng cho Lục Xuyên Hoài trên tay, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.

Bên kia,

Điện thoại của Lục Xuyên Hoài liên tục nhận được mấy cái thông báo.

"Vào lúc 16:01 ngày 15 tháng 9, thẻ của bạn đã thanh toán nhanh 2,441,100 tệ tại một cửa hàng thời trang nam ở trung tâm thương mại Thuỵ Tinh."

"Vào lúc 16:15 ngày 15 tháng 9, thẻ của bạn đã thanh toán nhanh 200,400 tệ tại một cửa hàng thời trang nam ở trung tâm thương mại Thuỵ Tinh."

Trợ lý mở cửa xe cho anh, "Sếp Lục, giám đốc của Thuỵ Tinh đang đợi anh."

Lục Xuyên Hoài nghe vậy thì tắt màn hình điện thoại đi, sau khi anh xuống xe, giám đốc của trung tâm thương mại Thuỵ Tinh đích thân tiến lên nghênh đón, thái độ vô cùng ân cần. Dù sao nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi Lục thị hoàn tất việc thu mua Thuỵ Tinh, vị Lục tổng này sẽ là ông chủ tương lai của anh ta.