Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính

Chương 151



Lục Tuyết Dung nảy sinh một chút nghi ngờ với tính tình của Đại tẩu, nhưng cũng không phải là hết sức chắc chắn.

Nàng ta suy nghĩ, có lẽ Đại tẩu cũng chỉ là vì để làm nhẹ lòng nàng ta? Vì thân cận với nàng ta một chút nên mới bày tỏ ra là không có chút ý kiến nào với tước vị?

Suy nghĩ nghi ngờ này chợt lóe lên ở trong đầu, Lục Tuyết Dung nhanh chóng vứt đi, quay lại vui vẻ nói: “Muội cũng giống như Đại tẩu vậy, cũng không xuất lực gì cả.”

Vừa nghĩ tới chuyện không cần phải mang cái mác thế tử phu nhân, thuận lợi mọi bề, Lúc Tuyết Dung cảm thấy cả người nhẹ nhõm.

Vu Hàn Châu nhìn một cái, không nói với nàng ta, nàng ta đã vui mừng hơi sớm.

Cho dù nàng ta không phải làm thế tử phu nhân, nhưng cũng chỉ là không gánh cái danh này mà thôi, chuyện phải làm thì một cái cũng không thiếu.

Tuổi tác của Tam đệ còn nhỏ, cho dù muốn thành hôn thì cũng phải đến mười sáu, mười bảy năm sau. Còn trước đó, trong phủ có chuyện gì, không phải là vẫn dựa vào huynh tẩu bọn họ sao?

Mà Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương đã thương lượng xong, sau mấy năm ở bên ngoài, ung dung tự tại đi khắp nơi. Nàng không có ở trong phủ, chuyện trong phủ thì nhất định phải tự mình Lục Tuyết Dung gồng gánh rồi.

Hạ Văn Cảnh là người ở bên cạnh Thái tử, cho nên đương nhiên là phải ở kinh thành. Trước khi Tam đệ lấy được vợ, Lục Tuyết Dung phải gồng gánh ở trên người mình rất nhiều chuyện.

Tạm thời cứ để cho nàng ta vui mừng trước đi, Vu Hàn Châu suy nghĩ, cũng không nhắc nhở Lục Tuyết Dung, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền hòa với nàng ta.

Bụng của Vu Hàn Châu càng ngày càng lớn.

Tháng của nàng nhỏ hơn Hầu phu nhân hai tháng, đợi đến tháng tư, nàng cũng sẽ phải sinh con.

Hầu phu nhân đau lòng vì nàng là lần đầu tiên sinh nở, chỉ sợ rằng sẽ có một sơ xuất nên cũng không cho phép nàng ở bên cạnh hầu hạ nữa, cũng không cho nàng tới thỉnh an mỗi ngày, chỉ bảo nàng sinh hoạt ở Trường Thanh viện.

Vì vậy, Hầu phu nhân ở cữ, chính Lục Tuyết Dung là người ở bên cạnh phụng dưỡng.

Lục Tuyết Dung vừa phải chăm sóc Hầu phu nhân ở cữ, vừa phải xử lý công việc trong phủ, còn phải thường xuyên đến thăm Vu Hàn Châu, tóm lại là rất bận rộn.

Hầu phu nhân cũng không phải là người có lòng dạ độc ác, thấy nàng ta như vậy, cũng cảm thấy có chút thương tiếc: “Con cũng không cần phải gấp gáp, dù sao thì cũng không có việc gì to tát. Chút chuyện vặt vãnh như vậy cũng không cần phải đích thân mình làm đâu. Vả lại, cũng không biết bây giờ trong bụng con có hay không, nếu là đã có, nhưng lại không cẩn thận, thì chẳng phải là hối hận đã quá muộn sao?”

“Đa tạ mẫu thân đã quan tâm.” Lục Tuyết Dung nói, có chút mừng rỡ với sự dịu dàng của Hầu phu nhân. Nàng ta gả tới đây được gần một năm, cuối cùng cũng thân thiết với bà bà được hơn một chút.

Thực ra thì, vốn dĩ là Hầu phu nhân cũng không ghét nàng ta, còn đã từng khen nàng ta dũng cảm kiên cường. Sở dĩ nhìn không vừa mắt nàng ta là bởi vì cảm thấy nàng ta không kham nổi thân phận đương gia chủ mẫu. Nhưng mà bây giờ bà đã có Tiểu tam, lão nhị tức phụ cũng không cần phải gánh vác nặng như vậy, Hầu phủ cũng sẽ không khiến cho người ta chê cười, nhìn Lục Tuyết Dung đã vừa mắt hơn rất nhiều.

Cộng thêm, Lục Tuyết Dung là người chu đáo, đảm đang, chuyện lớn chuyện nhỏ gì ở trong phủ cũng đều xử lý rất tốt, người cũng rất hiếu thuận, lập tức cảm thấy nhi tức này trừ việc xuất thân không cao thì cũng không có thêm khuyết điểm gì nữa.

Chẳng mấy chốc, tháng ba đã đến.

Hai huynh đệ Hạ Văn Chương và Hạ Văn Cảnh lại đi đến trường thi.

Lần thi này lại là chín ngày.

Vu Hàn Châu ưỡn cái bụng to, ở nhà chờ hắn.

Bây giờ người nàng càng ngày càng nặng, Thúy Châu lúc nào cũng phải trông coi nàng, không dám nghỉ mắt dù chỉ một khắc. Ngay cả buổi tối đi ngủ cũng không dám ngủ sâu, nằm ngủ ở trên cái giường nhỏ mà chú ý động tĩnh ở bên trong.

Vu Hàn Châu thấy nàng ta chịu đựng đến mức cũng có cả quầng thâm ở dưới mắt, lập tức khuyên nhủ: “Ta là người lớn. Có miệng có thể kêu, có chân có thể đi. Ngươi không cần phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm ta như vậy.”

“Đây là lần đầu tiên nãi nãi sinh nở, cẩn thận một chút không có hại gì đâu ạ.” Thúy Châu đáp.

Vu Hàn Châu không thể làm gì khác hơn là đành phải nói: “Vậy ngươi đổi một người đến gác đêm, chuyển ca với ngươi đi, mỗi người trông coi một ngày.”

Cũng không phải là trong phủ không có người có thể dùng.

Thúy Châu bèn gọi hai người cùng gác đêm với nàng ta, dặn dò: “Đại gia không có ở đây, dù sao thì chúng ta cũng vẫn phải cẩn thận một chút. Nếu không, xảy ra bất trắc gì, nhất định là Đại gia sẽ lột da chúng ta.”

Nha hoàn ở Trường Thanh viện đều biết Đại nãi nãi là người được Đại gia yêu thương nhất, bây giờ Đại gia đi thi, không ở trong phủ chăm sóc được thì các nàng ấy phải trông nom nãi nãi thật tốt.

Vu Hàn Châu nhìn dáng vẻ như thể sắp đối mặt với cường địch của các nàng ấy thì có chút buồn cười.

Nhưng mà, bụng quá nặng, bản thân nàng cũng cảm thấy trong lòng thình thịch, có chút lo lắng.

Nhưng mà sự hồi hộp này cũng không thể nói ra với các tiểu nha hoàn được, để tránh cho các nàng ấy càng lo lắng hơn. Lập tức nuốt về lại vào bụng, chờ đến lúc cuối cùng thì Hạ Văn Chương cũng thi xong trở về, mới bắt đầu nói tới chuyện này với Hạ Văn Chương.

“Chương ca, ta có chút sợ hãi.”

“Ta có thể sinh con ra suôn sẻ được không?”

“Đến cái tuổi này của ta, sanh con lần nữa thì sẽ ổn thỏa hơn một chút đúng không?”

“Lúc mẫu thân sinh ra chàng, đau đớn hết một ngày một đêm, mới sanh chàng ra được. Ta cũng sẽ phải lâu như thế sao?”

Vu Hàn Châu vốn là một người rất kiên nhẫn. Nhưng mà xuyên tới mấy năm này, đã bồi dưỡng nàng trở nên yếu ớt. Nghĩ đến sự đau đớn khi sinh nở, nàng lập tức có chút sợ hãi.

Trong lòng Hạ Văn Chương cũng sợ. Nhưng mà hắn cảm thấy rằng trời cao sẽ không tàn nhẫn với hắn như vậy, sẽ không cướp lấy nàng khỏi bên người hắn.

Hắn đã bị đau khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng có được một cuộc sống tốt đẹp mấy năm, trời cao sẽ không tàn nhẫn như vậy.

“Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh nàng.” Hắn nắm lấy tay nàng nói, ngừng lại một chút: “Chúng ta chỉ sinh một đứa thôi.”

Loại chuyện sinh con này, cũng không phải là sinh nhiều thì nguy hiểm sẽ nhỏ đi. Hôm mà mẫu thân sinh Tam đệ đau đớn hơn nửa ngày, hắn ở bên ngoài nghe mà vô cùng sợ hãi, hối hận vì đã để cho nàng mang thai.

Nhưng mà hắn lại thật sự rất muốn có một đứa trẻ, một đứa trẻ do nàng sinh ra. Lúc này nghĩ đến vừa hối hận lại vừa thỏa mãn.

“Chỉ sinh một đứa thôi.” Hắn nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Cho dù đây là một nam hài hay là nữ hài đi nữa thì chúng ta cũng chỉ sinh một thôi.”

Nếu như là nam hài thì vừa vặn có thể thừa kế hương khói. Nếu như là nữ hài thì chiều chuộng nuôi lớn cô bé lên sau đó thì để lại tất cả gia sản cho cô bé.

Cô bé có tiểu thúc lại còn có các đệ các muội ở phòng nhì, gả ra ngoài cũng sẽ không bị chịu oan ức.

“Được.” Vu Hàn Châu gật đầu một cái, lại còn bật cười: “Vốn dĩ là ta còn nghĩ, nếu như một đứa không đủ thì phải sinh thêm một đứa nữa, một đứa thì lớn lên trường thành, còn đứa kia thì còn cần phải nuôi dạy, vậy thì khi nào mới có thể được nghỉ tay?”

Bây giờ thì tốt rồi, nói chỉ cần sinh một đứa thì cũng chỉ chừng mười năm nữa thì có thể nghỉ tay.

Hạ Văn Chương không lên tiếng, chỉ nắm lấy tay nàng, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của nàng.

Vào cuối tháng ba, thành tích của kỳ thi mùa xuân đã được công bố.

Hạ Văn Chương lại trúng đầu tên.

Hạ Văn Cảnh thì vẫn là chừng mười tên.

Trong phủ vui mừng khôn xiết, khóe miệng người nào cũng đều cười toét lên đến mang tai, khua chiêng gõ trống đốt pháo.

Bên ngoài phủ, Thường Thanh thu cục ở bên ngoài cũng lên tiếng chúc mừng. Nếu như đã biết vị Trường Thanh công tử này thì cũng biết rằng hắn tham gia khoa cử. Không nói đến năm ngoái thi hương hai lần đều trúng đầu tên, kỳ thi mùa xuân năm nay lại trúng đầu tên, đây là vô cùng học thức!

Trong lúc nhất thời, tiếng khen ngợi không dứt. Khen hắn học ​​thức đầy bụng, khen hắn có chí khí rộng rãi, khen hắn có lòng nhân thiện và từ bi.

Lúc này, Trần chưởng quỹ nói: “Đại nãi nãi nhà ta sắp lâm bồn rồi, qua vài ngài mời các vị uống rượu đầy tháng, mong được nể mặt.”

Mọi người lập tức lại rối rít chúc phúc, chúc sinh được quý tử, chúc mẫu tử bình an, còn có đặt tên cho nữa.

Đúng là có vài cái tên nghe rất hay, nhưng Hạ Văn Chương không nhìn trúng một cái nào cả.

Hắn muốn tự mình đặt.

Nhưng mà đứa trẻ này như châu như bảo, đầu trái tim của hắn dành cho đứa trẻ mà hắn sinh ra, hắn chỉ cảm thấy tên nào cũng không xứng cả. Cho đến khi đứa trẻ sắp sanh, ngay cả một cái tên mụ mà cũng không đặt được.

Vu Hàn Châu thật sự là muốn cười nhạo hắn, nói thẳng: “Nếu chàng không nỡ đặt, vậy thì để cho ta đặt đi cứ gọi là Châu Châu.”

Châu trong hạt trân châu, châu trong minh châu, châu trong nhãn châu.

Hà Văn Chương vừa nghe xong thì rất hài lòng, nắm lấy tay nàng nói: “Không ngờ lại đặt tên là Châu Châu.”

Chọc cho Vu Hàn Châu bật cười một trận to.

Vốn dĩ là sau khi trúng đầu tên, không thể thiếu việc phải giao thiệp một chút như uống rượu dùng trà, thảo luận về kỳ thi đình tháng tư.

Nhưng mà Hạ Văn Chương không có lòng dạ nào đi xã giao nên chỉ tham gia một lần, lên tiếng chào hỏi với mọi người rồi trở về cũng không đi đến đó nữa. Hắn muốn ở nhà, trông nom vợ yêu và đứa trẻ sắp chào đời của hắn.

Nhưng mà cho đến khi cuộc thi đình bắt đầu, bụng của Vu Hàn Châu vẫn không có động tĩnh gì.

Hắn sắp lên đường, trong lòng vẫn còn có chút bận tâm về vợ, liên tục quay đầu lại. Bị Hạ Văn Cảnh kéo một cái, nói: “Đi đi ca ca, sớm đi thi xong rồi sớm trở về.”

Hạ Văn Chương bị hắn ta lôi đi xa.

Nhắc tới cũng vừa khéo, hắn mới vừa ra ngoài không bao lâu, Vu Hàn Châu cảm thấy bụng mình có chút động tĩnh.

Nàng được Hầu phu nhân dạy cho không ít kiến ​​thức và cảm thấy nước ối dường như vỡ ra nên đã lập tức nói với Thúy Châu, người đang đỡ nàng: “Có lẽ là ta sắp sinh rồi.”

Thúy Châu kinh ngạc giật mình, lúc đó tay nàng ta lập tức run lên một cái!

Nhưng nàng ta rất nhanh chóng ổn định lại, nói: “Vâng, nãi nãi đừng hoảng hốt, bây giờ nô tỳ sẽ sai người gọi bà mụ tới.”

Đỡ Vu Hàn Châu vào phòng, vừa kêu Tiểu Liên: “Đi gọi bà mụ tới!”

Hầu phu nhân cũng được tin, sai người ôm Tiểu tam, một mình bà vội vã đi đến Trường Thanh viện trước một bước. Ngược lại cũng không tị húy, cầm lấy tay nàng, dỗ dành nói: “Nhan Nhan đừng sợ, không đau lắm đâu. Nhịn một chút là sẽ vượt qua ngay thôi.”

“Một lát nữa đều nghe theo bà mụ, bảo con dùng sức như thế nào, thì dùng sức như thế đó.”

“Mẫu thân sẽ trông nom ở bên ngoài, con không cần phải sợ.”

Lúc này Vu Hàn Châu vẫn chưa phải là rất đau, chẳng qua là đau bụng đẻ, ban đầu thì có chút bị tội, sau đó thì thức tỉnh sự quật cường và kiêu ngạo trong xương nàng.

Nàng là người đã trải qua mấy trăm lần đánh nhau sống chết.

Nàng đã từng chịu đựng được nên bây giờ cũng có thể chịu đựng được giống như vậy.

“Được ạ, mẫu thân ở bên ngoài, con sẽ không sợ.” Nàng nói.

Hầu phu nhân nhìn dáng vẻ cố chịu đựng bình tĩnh của nàng thì lại càng đau lòng, nắm lấy tay nàng, đi ra ngoài.

Lúc Hạ Văn Chương đang ở trên điện làm bài thi, không hiểu sao, trong lòng hắn lại trào dâng lên chút gì đó.

Hắn nhìn về hướng Hầu phủ, trong lòng thầm nói, chẳng lẽ Châu Châu sắp sinh rồi sao?

Đại phu nói, nàng đã sắp sinh, cũng chính là mấy ngày này.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cố gắng tập trung tinh thần, viết lên bài thi.

Bây giờ hắn đã là người có thê có tử rồi, hắn muốn kiếm được vinh quang vì vợ con, lần này nhất định phải làm hết sức cẩn thận.

Bài thi mà Hoàng thượng cho có liên quan đến thuế vụ. Người nghèo và người giàu có phải nộp thuế như nhau hay không? Huân quý và bình dân có phải nộp thuế giống nhau không? Phong niên và tai niên thì đóng thuế như thế nào?

Cũng vừa khéo, trước đó hắn cũng đã bàn luận qua chuyện này với Tôn tiên sinh, lại có chút ý tưởng, giờ phút này, tập trung tinh thần và suy nghĩ của hắn chảy trên mặt giấy theo đầu bút như một dòng nước.

Hoàng thượng đã sớm chú ý đến hắn.

Vị Trường Thanh công tử này, là đại công tử của Hầu phủ trung dũng, có thể nói là một kỳ nhân.

Bởi vì chuyện trường dạy vỡ lòng mà hoàng hậu đã khen ngợi ở bên tai ông ta mấy lần, nói đại công tử của Hầu phủ trung dũng và vợ hắn đều là những người thú vị.

Lặng lẽ bước xuống, đứng ở sau lưng hắn, đọc bài thi của hắn. Không biết lần này, hắn có thể dành cho ông ta thêm một sự kinh ngạc mừng rỡ nào nữa không?

Vốn dĩ là Hoàng thượng không ôm hy vọng gì cả. Một người dù có xuất sắc đến đâu đi nữa cũng không thể xuất sắc trong mọi việc.

Hết lần này đến lần khác Hạ Văn Chương đều như vậy, một khi hắn đã làm chuyện gì, lúc nào cũng sẽ làm được rất xuất sắc. Cũng giống như bài thi này, Hoàng thượng nhìn mấy lần đã bị thu hút sự chú ý.

Hạ Văn Cảnh chú ý tới bên này, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Hoàng thượng đứng ở phía sau lưng ca ca của mình. Đáy mắt trào lên cái gì đó, hắn ta mím mím môi, thu tầm mắt lại, hết sức chăm chú viết lên bài thi của mình.